Người ta thường hay nói đến một câu... giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, nhưng trên thực tế thật sự như vậy sao? Giang sơn không dễ đổi, bản tính thật ra là thật sự rất dễ dàng thay đổi.
Khi hô khẩu hiệu thường sẽ nói chúng ta tới thay đổi hoàn cảnh, trên thực tế chín mươi phần trăm số người sẽ bị hoàn cảnh thay đổi.
Người nói bản tính khó dời phần nhiều là chưa từng trải qua sóng gió.
Cho nên không có một người nào giữ mãi bản tâm từ đầu đến cuối, sau nhiều năm bản tính thay đổi cực ít cũng đã đáng quý rồi.
Người như vậy không phải Thẩm Lãnh mà là Mạnh Trường An.
Hiện giờ trong lòng Thẩm Lãnh có quá nhiều vướng bận ràng buộc, hắn muốn bảo vệ nhiều người hơn, muốn không phụ lòng nhiều người hơn, sau khi có gia đình hắn phải suy nghĩ nhiều hơn. Khi ở trên chiến trường hắn vẫn như trước nhưng trong cuộc sống sinh hoạt bình thường Thẩm Lãnh không thể không có một chút thay đổi.
Nhưng Mạnh Trường An thì không, người mà gã và Thẩm Lãnh muốn bảo vệ khác nhau, Thẩm Lãnh bảo vệ mọi người, gã bảo vệ Thẩm Lãnh.
Từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.
Lúc đầu Thẩm Lãnh muốn trở thành tướng quân là vì Thẩm tiên sinh nói với hắn làm đến tướng quân ngũ phẩm có thể mang theo gia quyến xuất hành, mà Mạnh Trường An muốn trở thành quyền cao chức trọng chỉ là gã vẫn luôn đợi tới ngày cần gã.
Khi ngày đó xuất hiện, gã nhất định phải nắm sức mạnh trong tay.
Cho nên khi gã rời lều lớn của Thẩm Lãnh mới nói thêm một câu... ngươi suy nghĩ cho mình, đừng cứ nghĩ cho người khác.
Nhưng Thẩm Lãnh chính là một người nghĩ cho người khác, nhất là người đối xử tốt với hắn, người khác cho hắn ba phần hắn trả lại bảy phần.
Mạnh Trường An vừa muốn đi ra lều lớn cái kia một khắc, Thẩm Lãnh tại hắn sau lưng nói một câu: "Vậy ngươi nghĩ tới bản thân sao?"
Mạnh Trường An dừng chân lại.
Mạnh Trường An quay đầu lại nhìn hắn: "Ta cái gì?"
Thẩm Lãnh nói: "Nếu ta bị bệ hạ điều về Trường An, ngươi có nghĩ ngươi sẽ bị an bài như thế nào không?"
Tất nhiên Mạnh Trường An từng nghĩ tới, đại khái gã có thể phải ở lại đất Tang quốc này lâu dài. Mạnh Trường An tin hoàng đế sẽ không làm ra chuyện gì ác với Thẩm Lãnh, nhưng làm hoàng đế thì nhất định phải cân nhắc lợi hại.
Trước khi nhị hoàng tử đăng cơ, bệ hạ sẽ sắp xếp hết những việc nên sắp xếp, những người có quan hệ thân cận với Thẩm Lãnh hiện giờ đều ở chỗ nào?
Đường Bảo Bảo bị giữ ở tây cương, Thạch Phá Đang ở nam cương, tương lai Mạnh Trường An ở lại Tang quốc này, tuy rằng thoạt nhìn đều là phong cương đại lại, tay nắm trọng quyền, nhưng mà sao? Trời nam đất bắc.
Đương nhiên hoàng đế cũng không tin Thẩm Lãnh sẽ tạo phản nhưng vẫn là kia bốn chữ... cân nhắc lợi hại.
Hoàng đế không tin thì không tin, sẽ không bởi vì không tin mà ảnh hưởng đến bố cục của ông ta. Hoàng đế tuyệt đối sẽ không cho phép Đại Ninh ở vừa mới đi lên đỉnh cao là quốc lực đã bị ảnh hưởng to lớn, mà sự ảnh hưởng này chỉ có thể là tranh giành ngôi vị hoàng đế.
Cho dù Thẩm Lãnh không tranh giành, hoàng đế cũng phải chia cắt phân tán sức mạnh của Thẩm Lãnh. Điều Thẩm Lãnh về Trường An nhậm chức đại tướng quân cấm quân hẳn là chuyện hoàng đế đã sớm vạch định. Đó tất nhiên là tín nhiệm Thẩm Lãnh, cũng là để đặt Thẩm Lãnh ở trong tầm nhìn của hoàng đế từ đầu đến cuối.
Tân hoàng đăng cơ, Thẩm Lãnh là đại tướng quân cấm quân, mỗi tiếng nói cử động đều ở trong tầm nhìn của tân hoàng, mà các tướng quân thân cận với Thẩm Lãnh thì thiên nam địa bắc, cho dù Thẩm Lãnh muốn liên lạc cũng khó.
Mạnh Trường An im lặng một lúc rồi nói: "Nếu ngươi không sao, ta ở đâu cũng được."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Ta làm sao lại có chuyện gì được, hồi nhỏ ngươi đã nói tính ta hơi mềm yếu."
Mạnh Trường An lắc đầu: "Đó không phải là chuyện tốt."
Thẩm Lãnh nói: "Có đôi lúc là chuyện tốt."
Mạnh Trường An suy nghĩ rồi lại lắc đầu: "Đó không phải là chuyện tốt."
Gã trở lại trong lều lớn, ngồi xuống ở trước mặt Thẩm Lãnh: "Hình như thật ra chúng ta vẫn chưa từng trò chuyện nghiêm túc."
Thẩm Lãnh cười cười, xoay người đi rót hai chén trà. Quả thật hai người chưa từng trò chuyện nghiêm túc về đề tài như tiền đồ tương lai, giữa bọn họ có chủ đề nói không hết nhưng chưa bao giờ nói đến chuyện này.
"Ngươi đang lo lắng cho ta?" Mạnh Trường An nhìn Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh gật đầu: "Dù sao Tang quốc này quá tên."
Mạnh Trường An: "..."
Gã cười cười nói: "Ngươi ở lại Trường An không tiêu dao bằng ta. Nếu ta đoán không lầm thì ngươi cũng sẽ không choTiểu Thẩm Kế làm quan, sẽ không để cho nó tòng quân, ngươi muốn học Đường Thất Địch."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Như vậy tốt hơn."
Mạnh Trường An nói: "Ta sẽ không, ta sẽ để con trai ta đều tòng quân, nếu không có gì bất ngờ xảy ra..."
Thẩm Lãnh hiểu ý của Mạnh Trường An. Suy nghĩ của Thẩm Lãnh là nhanh rút lui, rời khỏi tất cả tranh đoạt của triều đình, rời khỏi thị phi. Mà suy nghĩ của Mạnh Trường An thì lại là nếu Thẩm Lãnh không có chuyện gì thì gã để cho con trai của mình tiếp tục tiến nhanh lên phía trước, đến thế hệ đó vẫn có người có thể bảo vệ bọn họ.
Suy nghĩ của hai người không thể nói ai đúng ai sai nhưng đều có chút ích kỷ.
Thẩm Lãnh uống ngụm trà, im lặng nhìn hơi nóng từ từ bay lên trong chén. Mạnh Trường An cũng không nói nữa, hai người chỉ ngồi mặt đối mặt như vậy một lúc lâu.
Hồi lâu sau, Mạnh Trường An đứng dậy rời đi: "Nếu ta thật sự phải đóng ở đây cũng không phải chuyện xấu, tương lai nếu các ngươi muốn tránh xa hơn một chút thì tới đây, cũng tốt hơn nơi quỷ quái Cầu Lập kia."
Trang Ung ở Cầu Lập nhiều năm, Lâm Lạc Vũ cũng bên đó kinh doanh nhiều năm, đó vốn là đường lui mà bọn họ chuẩn bị cho Thẩm Lãnh, lui một vạn bước còn có đường để lui.
Thẩm Lãnh cười hỏi: "Tại sao bên này tốt hơn bên đó?"
Mạnh Trường An vừa đi vừa nói: "Gái bên Cầu Lập con mẹ nó quá xấu, đen đúa gầy còm, chẳng hấp dẫn chút nào, gái bên Tang quốc này rõ ràng đẹp hơn một bậc."
Thẩm Lãnh: "..."
Mạnh Trường An quay đầu lại nhìn hắn một cái: "Đời người có rất nhiều lạc thú nhưng ngươi không biết thử."
Thẩm Lãnh: "C... cút."
Mạnh Trường An cười lớn ha ha.
Cùng lúc đó, Kinh Kỳ đạo.
Một người trông có vẻ hơi nghèo túng, hơi tiều tụy trở về, Lý Trường Trạch nhìn quan dịch trạm mà mình sắp vào ở, thù hận trong ánh mắt càng lúc càng nồng đậm.
Đã không có người đi theo gã ta nữa, phủ Đình Úy dường như cũng đã quên sự tồn tại của gã ta, nhưng như vậy lại khiến gã ta có cảm giác mình là một cô hồn dã quỷ.
Tuy rằng gã ta là hoàng tử bị phế bỏ, may mà thân phận vẫn đặc biệt cho nên ăn mặc ngủ nghỉ đều tìm quan dịch trạm là được, những người trong quan dịch trạm cũng sẽ không đuổi gã ta ra.
Hoàng tử chính là hoàng tử, huyết nhục chí thân của bệ hạ, bệ hạ có thể nói không nhận đứa con này nhưng người bên dưới không thể nghĩ như vậy. Lỡ như có một ngày bệ hạ đột nhiên quyết định mang đứa con trai này về, nhưng mà người bên dưới đã ức hiếp đứa con trai này đến mức người không ra người quỷ không ra quỷ, liệu bệ hạ có nổi giận hay không?
Bệ hạ có thể không nhận, người khác không thể không nhận.
Đi vào gian phòng sạch sẽ nhưng đơn sơ này, Lý Trường Trạch ngồi xuống thở dài một hơi, gã ta từ nam cương Hồ Kiến đạo đi thẳng về đây. Trước kia gã ta chưa từng nghĩ mình sẽ đi xa như vậy, sau khi rời Trường An đi thẳng đến tây cương rồi lại đi thẳng đến nam cương.
Lúc làm hoàng tử, gã ta biết Đại Ninh rất lớn nhưng kiểu hiểu biết này chỉ dừng lại ở mức độ nghe người khác nói, bây giờ cuối cùng gã ta cũng đã thực sự thể hội Đại Ninh lớn cỡ nào.
Ngồi ở đó nhìn nơi đơn sơ này, nhớ lại những mệt mỏi cực khổ mà mình đã phải chịu trên đường đi, Lý Trường Trạch thậm chí không thể khóc nổi.
Lúc mới ra khỏi Trường An gã ta không nghĩ mình lựa chọn không làm hoàng tử sẽ thảm cỡ nào. Mẫu thân từng nói với gã ta, để xuất kích càng mạnh hơn, cú đấm đánh người phải rụt về trước mới được, nắm đấm vốn đã duỗi thẳng đánh vào người sẽ không đau, rụt lại dồn lực rồi đánh thì mới đau.
Cho nên lúc ấy Lý Trường Trạch nghĩ là mình đang tụ lực, bây giờ gã ta nghĩ là mình đang chịu tội.
Cũng may cuối cùng đã trở lại Kinh Kỳ đạo, cũng chính vào hôm nay, trước khi vào quan dịch trạm thì có người đưa tin tức cho gã ta. Trong khoảng thời gian gã ta rời Kinh Kỳ đạo đã xảy ra rất nhiều chuyện, Tiết Thành chết, Thường Nguyệt Dư chết, ngay cả Vũ Văn Tiểu Sách cũng đã chết. Trong nháy mắt, Lý Trường Trạch nảy sinh một cảm giác mất hết can đảm.
Vậy thì còn chơi cái rắm?
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lý Trường Trạch đi qua mở cửa, dù sao gã ta cũng không có gì phải sợ, nếu thật sự có người ám sát gã ta, giết chết gã ta thì cũng có thể đã xảy ra từ lâu rồi.
Gã ta không biết người vào, là một nam nhân trung niên hơi béo, sắc mặt hòa khí, cũng có vẻ rất khiêm tốn.
"Điện hạ."
Người kia khom người cúi đầu.
"Ngươi là người của Tiết đại nhân?" Lý Trường Trạch hỏi một câu.
Người kia gật đầu.
Thật ra đây cũng không phải là chuyện gì khó đoán, người nên chết đều đã chết, người không nên chết cũng đã chết rồi, bây giờ còn có người gọi gã ta là điện hạ đại khái cũng chỉ còn người của Tiết Hoa Y thôi.
"Vào trong nói đi."
Lý Trường Trạch xoay người cho người vào, chỉ vào bàn: "Trên bàn có nước, không có lá trà, nếu ngươi khát thì tự rót nước uống."
"Tạ điện hạ."
Người kia cúi người nói: "Ta là Cảnh Viễn, người của Tiết đại nhân, ngài ấy sắp xếp ta đến nói chuyện với điện hạ."
Lý Trường Trạch ngồi xuống rồi nói: "Có gì để bàn sao?"
Cảnh Viễn vẫn luôn khiêm tốn hơi khom người nói chuyện, thái độ cũng khiến Lý Trường Trạch rất thoải mái.
Cảnh Viễn nói: "Ý của Tiết đại nhân là xin điện hạ chớ nóng vội, nếu không có gì bất ngờ, ba năm sau bệ hạ tất sẽ lại ngự giá thân chinh, đến lúc đó Tiết đại nhân sẽ có biện pháp để điện hạ trở lại Trường An."
"Chỉ trong ba năm, điện hạ hãy nhẫn nhịn thêm, kiềm chế một chút, đi lại trong dân chúng nhiều hơn, lập dựng danh tiếng, nhất là ở Kinh Kỳ đạo. Trong ba năm điện hạ có thể đi rất nhiều nơi, làm cho bách tính của rất nhiều nơi đều biết người, quen người, ca tụng người."
Lý Trường Trạch hỏi: "Có tác dụng?"
Cảnh Viễn cúi đầu nói: "Có tác dụng, Tiết đại nhân nói có tác dụng thì nhất định có tác dụng."
Lý Trường Trạch thở dài, cười khổ một tiếng nói: "Thôi vậy, dù sao ta cũng đã như vậy rồi, chịu chút khổ thêm chút mà thôi, còn có thể thế nào nữa. Ta sẽ làm theo lời hắn nói..."
Cảnh Viễn nói: "Đại nhân nói chỉ cần trong ba năm điện hạ có thể nhận được sự tán thành của bách tính ở khắp Kinh Kỳ đạo, như vậy thì kế hoạch lớn của ba năm sau sẽ vô cùng thuận lợi, căn cơ của điện hạ ở Kinh Kỳ đạo, chỉ là có rất nhiều chuyện ngay cả bản thân điện hạ cũng không biết."
Lý Trường Trạch cười càng chua xót hơn: "Ta không biết, ngươi biết không? Nếu ngươi biết thì ngươi có thể nói cho ta biết, căn cơ của ta rốt cuộc là cái gì?"
Cảnh Viễn lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Lý Trường Trạch cười lớn ha ha: "Bản thân ta không biết căn cơ của ta nhưng Tiết Hoa Y lại biết, ngươi nói chuyện này có thú vị không?"
Cảnh Viễn không tiếp lời.
Lý Trường Trạch lắc đầu: "Ngươi trở về nói với Tiết Hoa Y, hắn nói gì thì ta sẽ làm theo, hiện tại ta chỉ có thể trông cậy vào hắn thôi, hắn không phụ ta, ta không phụ hắn."
Cảnh Viễn lấy một xấp giấy dày từ trong ngực ra đặt lên bàn: "Điện hạ có thể xem cái này, đây là thư của Tiết đại nhân đã viết giúp điện hạ, bình quân một năm khoảng bốn năm phong thư, là thư điện hạ cần viết cho bệ hạ, trên mỗi một phong thư đều có ghi ngày, khi điện hạ viết cứ chép lại là được, đừng nhầm trình tự. Những phong thư này thể hiện sự trưởng thành của điện hạ theo năm tháng khác nhau, mỗi một phong thư đều là Tiết đại nhân đích thân cầm bút viết, điện hạ nhớ cất kỹ."
Lý Trường Trạch ngẩn ra.
Gã ta lẩm bẩm: "Bây giờ ta... có gì khác một con rối gỗ không?"
Cảnh Viễn lại không tiếp lời.
Đợi một lát sau không thấy Lý Trường Trạch nói gì nữa, Cảnh Viễn cúi người nói: "Ta xin đi trước, điện hạ nghỉ ngơi cho khỏe, những phong thư này sẽ khiến bệ hạ thay đổi ấn tượng đối với điện hạ theo mỗi năm, là chuyện lớn, điện hạ đừng làm lỡ, phải nhớ trình tự, đừng nhầm lẫn."
Lý Trường Trạch uể oải khoát tay: "Biết rồi, ngươi đi đi."
Sau khi Cảnh Viễn đi, Lý Trường Trạch ngồi ở đó mắng một tiếng: "Như vậy cho dù ta làm hoàng đế, có ý nghĩa không?"