Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1507 - Chương 1507: Không Phải Người Tang

Chương 1507: Không phải người Tang Chương 1507: Không phải người Tang

Tang quốc, quận Kim Các.

Hơn sáu vạn chiến binh Đông Hải Thủy Sư của Thẩm Lãnh và hơn năm vạn phụ binh rời khỏi Anh Thành thẳng tiến hướng bắc, dừng lại cắm trại ở phía nam quận thành Kim Các khoảng mười lăm dặm.

Thẩm Lãnh dẫn thân binh doanh phóng ngựa về hướng bắc, cách quận thành Kim Các ba dặm về hướng nam chính là sông Tùng Vọng. Đây là con sông lớn xếp thứ ba ở đảo Tả Trung Châu, xếp hàng thứ nhất là sông Xuân Dã, xếp thứ hai là sông Châu Sơn.

Nếu muốn tiến công quận Kim Các nhất định phải vượt qua sông Tùng Vọng, ở bờ nam nhìn về hướng bắc, lòng sông rộng rãi và nước chảy siết, hơn nữa đất ở hai bên bờ sông đều rất xốp. Đây là một con sông lớn không có đê, nhìn có vẻ dịu dàng, thực ra mạch nước ngầm rất mạnh.

Không có đê không có nghĩa là sông này sẽ không có lũ lụt, chỉ có thể chứng tỏ trước kia Tang quốc nội loạn quá nghiêm trọng, ngay cả khả năng trị thủy cũng không có.

Thẩm Lãnh ngồi trên lưng ngựa giơ thiên lý nhãn lên nhìn về hướng quận thành Kim Các, đúng lúc này nhìn thấy một đội kỵ binh từ trong thành ra đi thẳng đến bên này, nhân số không nhiều, khoảng mấy trăm người.

Đội ngũ đó rất nhanh đã đến bờ sông, người dẫn đầu không mặc giáp trụ mà là một bộ trường sam thư sinh thông thường ở Đại Ninh. Việc gặp loại y phục này ở Tang quốc làm cho Thẩm Lãnh hơi ngỡ ngàng.

"Ta đã để lại một con thuyền nhỏ ở bên kia cho ngươi."

Người ở bờ bên kia nói từ xa, âm thanh rất lớn, thế mà lại nói ngôn ngữ Trung Nguyên.

Thẩm Lãnh nhìn nhìn, quả thật bên bờ sông này có một con thuyền nhỏ, loại thuyền chỉ có thể chở được vài ba người, ở bờ sông bên kia cũng có một con thuyền nhỏ, gần như giống với chiếc thuyền ở bờ nam này.

Nam nhân dẫn đầu kia chỉ thuyền nhỏ ra hiệu cho Thẩm Lãnh lên, có vẻ như hắn ta muốn cùng Thẩm Lãnh gặp nhau ở giữa sông.

Thẩm Lãnh cũng không sợ, dẫn theo Trần Nhiễm và Vương Khoát Hải lên thuyền. Nếu Vương Khoát Hải không lên thì thuyền này có thể chở năm người, gã lên thì ba người chính là cực hạn.

Vương Khoát Hải chèo thuyền đi về phía trước. Phía đối diện cũng có ba người lên thuyền nhỏ, dường như không chịu chiếm lợi, cùng đi về phía thuyền nhỏ của Thẩm Lãnh.

Không bao lâu sau hai chiếc thuyền nhỏ dừng lại ở vị trí giữa lòng sông, cách nhau khoảng trượng một trượng rưỡi, trên thuyền lại còn có mỏ neo để đậu thuyền. Trên thuyền nhỏ như vậy còn để mỏ neo hiển nhiên chính là chuẩn bị sẵn cho Thẩm Lãnh.

Người dẫn đầu ở trên thuyền đối diện khoảng ba mươi mấy năm tuổi, mặc một bộ trường sam nhìn có vẻ hào hoa phong nhã, trên người hắn ta cũng không mang binh khí, trên đai lưng vải treo một chùm dây tua, nhìn cũng rất khác biệt.

Hắn ta nhìn về phía Thẩm Lãnh, hơi cúi người chắp tay: "Ngươi chính là đại tướng quân Đông Hải Thủy Sư Ninh quốc Thẩm Lãnh?"

Thẩm Lãnh đáp lễ: "Là ta. Ngươi là ai?"

"Ta là Dương Đông Đình, chủ tướng thủ quân quận Kim Các đế quốc Đại Tang."

Thẩm Lãnh khẽ nhíu mày hỏi: "Người Ninh?"

Dương Đông Đình trả lời: "Người Lâm Việt."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Hiểu rồi."

Dương Đông Đình nói: "Sau khi Lâm Việt bị Ninh diệt quốc ta liền đến Tang quốc, đã ở đây nhiều năm. Lúc ban đầu đi Anh Điều Thái phụ tá ông ta, sau đó ông ta thống nhất Tang quốc đã hứa cho ta làm chủ tướng quận Kim Các, cũng đã mấy năm rồi."

Hắn ta nói chuyện với giọng điệu bình thản, không hề có chút gợn sóng nào, dường như cũng không có ý thù địch.

Thẩm Lãnh hỏi: "Ngươi đoán chắc ta sẽ đến xem địa hình, cho nên thấy ta đến liền ra ngoài gặp nhau, tại sao vậy?"

"Chỉ là xem thử ngươi, thuận tiện nói chuyện, dù sao ở bên này cũng có quá ít người dùng tiếng Trung Nguyên."

Dương Đông Đình nói: "Đại tướng quân cho rằng ta muốn thế nào? Đầu hàng ngươi? Người Lâm Việt đầu hàng một lần là đủ rồi, đâu còn có lần thứ hai."

Thẩm Lãnh hỏi: "Ngươi có xuất thân hoàng tộc Lâm Việt?"

Dường như Dương Đông Đình không ngờ nhanh như vậy Thẩm Lãnh đã đoán được, trong ánh mắt có thêm một chút tán thưởng, hắn ta gật đầu nói: "Đại tướng quân đoán đúng rồi, ta quả thật có xuất thân hoàng tộc Lâm Việt quốc, chỉ là Lâm Việt cũng đã không còn, đâu còn có hoàng tộc gì, cho nên không nhắc tới cũng thế."

Thẩm Lãnh hỏi: "Ngươi tới chờ ta là muốn nói với ta rằng ngươi sẽ tử thủ ở đây."

Dương Đông Đình cười nói: "Chưa chắc tử thủ, có lẽ đối công thì sao? Người Lâm Việt thua người Ninh ở trong cương vực của người Lâm Việt, người Lâm Việt cũng muốn thử ở trong cương vực của người Tang. Năm đó Lâm Việt có quá nhiều kẻ nhu nhược, quân Ninh vừa đến, bao nhiêu người còn chưa thấy binh giáp đã quỳ gối xuống. Ta nghĩ, khi đó nếu tử chiến một trận tuy cũng không cản được quân Ninh nhưng ít nhất cũng có thể đánh cho quân Ninh đau."

Hắn ta nhìn về phía Thẩm Lãnh nói: "Cho nên lúc này cũng suy nghĩ như vậy, chưa chắc ta đã chống đỡ được quân Ninh nhưng vẫn muốn đánh ngươi đau, lỡ như vận khí của ta tốt, ngươi sẽ đau chết thì sao."

Thẩm Lãnh không để ý tới lời hắn ta nói mà hỏi ngược lại một câu: "Ngươi ở Tang quốc sống có tốt không?"

Dương Đông Đình ngẩn người ra, sau đó khẽ than một tiếng nói: "Đại tướng quân nên biết, nếu người Ninh không đến thì ta sống cũng tốt, người Ninh đến, tất nhiên ta sống không được tốt lắm. Cao Tỉnh Nguyên không tin tưởng ta giống như Anh Điều Thái, đại khái cũng giống như câu nói của người Trung Nguyên chúng ta... Không phải cùng tộc của ta thì tất khác suy nghĩ."

Thẩm Lãnh nói: "Nếu ngươi đầu hàng thì có thể sống tốt hơn."

Dương Đông Đình giơ tay lên chỉ vào ngực của mình: "Chỗ này sẽ không thoải mái."

Thẩm Lãnh nói: "Hiểu, thù nước hận nhà, tất nhiên không phải dễ hóa giải như vậy."

Dương Đông Đình nói: "Đa tạ đã hiểu."

Hắn ta nhìn về phía nam, xa xa có thể nhìn thấy liên doanh của Đại Ninh. Hắn ta im lặng một lát rồi nói: "Theo lý mà nói tuy ta không phải người Ninh nhưng cũng là người Trung Nguyên, ta không nên ở đây khiến người Trung Nguyên chết vì ta, nhưng mà nỗi hận trong lòng không hóa giải được, ngươi đừng trách ta."

Thẩm Lãnh nói: "Không trách, giết là được."

Dương Đông Đình thở dài: "Người Ninh vẫn bá đạo như vậy, người nào nghe lời thì giống như nuôi chó con để chơi, vui vẻ thì ném cho một cục xương, về phần người không nghe lời cứ giết là được."

Hắn ta hỏi: "Hiện giờ người Lâm Việt sống tốt chứ?"

"Đã không có người Lâm Việt nữa rồi."

Thẩm Lãnh trả lời: "Trong Trung Nguyên không có người Lâm Việt, đều là người Ninh, sống tốt hơn thời Lâm Việt không chỉ gấp mười lần, nhà có thừa lương thực thừa tiền, không lo cái ăn mặc."

Dương Đông Đình im lặng một lát rồi chắp tay: "Vậy thì đa tạ người Ninh các ngươi."

Thẩm Lãnh: "Không cần cảm ơn, dù sao cũng không liên quan đến ngươi."

Dương Đông Đình cười nói: "Đại tướng quân dùng từ thật sắc bén."

Thẩm Lãnh: "Đừng khách khí."

Dương Đông Đình nói: "Khi đại tướng quân suất quân qua sông ta sẽ ngăn cản, cho nên đại tướng quân không ngại thì sau khi trở về hãy bảo mỗi người trong đội ngũ chuẩn bị tiến công của ngươi viết sẵn di thư, tóm lại là sẽ phải chết, để lại di thư gửi về cũng coi như là được an ủi."

Thẩm Lãnh cười nói: "Điểm này thì ngươi khá tốt."

Dương Đông Đình hỏi: "Vì sao?"

Thẩm Lãnh nói: "Bởi vì ngươi không thân thích không người nhà, không cần viết di thư."

Dương Đông Đình nói: "Đại tướng quân dùng từ quả thật sắc bén."

Hắn ta nhìn Thẩm Lãnh nói: "Lúc nãy đại tướng quân nhất định từng nghĩ sẽ nhảy lên con thuyền này giết ta, nhưng đại tướng quân không hành động, cho nên cách làm việc của đại tướng quân không sắc bén thẳng thừng giống như cách dùng từ."

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Ngươi nhất định đã có chuẩn bị."

Dương Đông Đình cười lớn ha ha: "Tất nhiên đã có chuẩn bị, ngươi không động thủ giết ta, ta cũng để cho ngươi trở về."

Hắn ta khoát tay: "Gặp nhau trên chiến trường đi, đây là trận cuối cùng giữa người Ninh và người Lâm Việt, ta cũng là người Lâm Việt cuối cùng trong thiên hạ này, vị hoàng đế vong quốc của Lâm Việt đó bị nhốt ở trong ngõ Bát Bộ đã sớm không còn cốt huyết người Việt nữa, chỉ còn là nô lệ. Nếu ta có thể ngăn cản đại tướng quân mà ngươi vẫn không chết, làm phiền ngươi sau khi trở về gặp người đó hãy nói cho hắn biết, trong những người Lâm Việt còn có người đứng, không phải tất cả đều quỳ."

Thẩm Lãnh chắp tay: "Ta sẽ mang lời này của ngươi về."

Dương Đông Đình chắp tay đáp lễ: "Đa tạ."

Hắn ta hạ lệnh cho thuyền nhỏ trở về, từ bãi cỏ rậm rạp ở bờ sông đối diện có không ít thuyền nhỏ đi đến, trên thuyền đều là cung tiễn thủ.

Trần Nhiễm hỏi: "Lúc nãy nếu ngươi nhảy qua, có thể giết hắn không?"

Thẩm Lãnh nói: "Hắn nói ta cẩn thận, thật ra là ta tính toán. Hai thuyền cách nhau khoảng một trượng rưỡi, thân thuyền lại lắc lư, ta mượn lực không đủ, không nhảy qua được. Lúc hắn nói chuyện với ta, tráng hán bên cạnh cầm cự thuẫn che chắn tất cả chỗ yếu hại, nếu ta ném đao, không giết được hắn mà sẽ còn lỗ mất một thanh đao. Không đáng không đáng, đao của ta quá đắt."

Trần Nhiễm cười: "Lúc nói chuyện mà ngươi còn nghĩ nhiều như vậy, gã Dương Đông Đình đó có thể cũng không nghĩ đến."

Thẩm Lãnh lắc đầu nói: "Ngươi nói sai rồi, nếu hắn không nghĩ đến thì vì sao hai thuyền dừng ở khoảng cách một trượng rưỡi? Nếu hắn không có nghĩ đến thì vì sao lại dẫn theo tráng hán cầm cự thuẫn canh chừng? Nếu hắn không nghĩ đến thì vì sao lại mai phục thuyền nhỏ ở bên bờ?"

Thẩm Lãnh hạ lệnh cho thuyền nhỏ trở về, lẩm bẩm nói một câu: "Nhất định hắn sống không tốt, nhất là sau khi Anh Điều Thái chết, Cao Tỉnh Nguyên hạ lệnh bắt tất cả người Trung Nguyên trong Tang quốc, nhưng hắn vẫn là chủ tướng quận Kim Các, chứng tỏ cái gì chứ?"

Trần Nhiễm nói: "Chứng tỏ người này rất mạnh."

Vương Khoát Hải gật đầu nói: "Không sai, nếu không phải hắn thật sự rất mạnh, với độ vị tha của Cao Tỉnh Nguyên thì làm sao có thể còn để hắn làm chủ tướng, đã sớm giết hắn rồi mới phải."

Thẩm Lãnh nói: "Xem ra tin tức của chúng ta cũng không phải quá chuẩn xác, theo tin tức nói chủ tướng của quận Kim Các tên là..."

Lúc nói đến đây hắn bỗng nhiên ngừng một chút, cười lắc đầu: "Nếu ta nghĩ kỹ chắc có thể hiểu được."

Theo thông tin Cổ Lạc thăm dò được thì chủ tướng quân Tang của quận Kim Các tên là Ly Việt Phù Tang. Rất nhiều người Tang có tên bốn chữ, năm chữ hay sáu chữ cũng có, cho nên lúc nghe cái tên này Thẩm Lãnh cũng không để ý nhiều.

Hơn nữa hiển nhiên là Dương Đông Đình giữ bí mật rất tốt, có thể hiện tại cũng không nhiều người trong quận Kim Các biết hắn ta là người Lâm Việt, chỉ có thân tín biết được.

Cho nên Thẩm Lãnh cảm thấy hơi thú vị.

"Nếu lúc này binh lính Tang quốc và các bách tính trong quận thành Kim Các biết thật ra hắn không phải Ly Việt Phù Tang thì sẽ như thế nào?"

Thẩm Lãnh quay đầu lại liếc nhìn.

Đáng tiếc là không có cách nào đi rêu rao khắp nơi.

Nhưng đây là một biện pháp.

Hiện tại người Tang liên tiếp chiến bại, sĩ khí giảm thấp, sự tín nhiệm của bách tính người Tang đối với quân đội đã sắp xuống đến mức thấp nhất, nếu lúc này tung ra tin chủ tướng của bọn họ không phải người Tang, sợ là dân tâm đại loạn. Theo người Tang thấy đâu còn có người Lâm Việt gì, đều là người Ninh cả.

Đúng lúc này chiếc thuyền nhỏ bên bờ bắc lại đến, tráng hán cầm thuẫn trước đó hướng về phía Thẩm Lãnh bọn họ hô một tiếng: "Xin đại tướng quân chờ một chút."

Thẩm Lãnh bọn họ vừa mới lên bờ định đi thì thuyền nhỏ kia chèo đến, dừng lại ở cách bờ mấy trượng, tráng hán chắp tay nói: "Tướng quân nhà ta nói nếu đại tướng quân muốn thử cho các bách tính quận Kim Các biết ngài ấy không phải người Tang mà là người Lâm Việt thì thôi đi. Ngay từ đầu bách tính quận Kim Các đều biết tướng quân nhà ta là người Lâm Việt, cái tên Ly Việt Phù Tang này cũng chỉ là để làm cho người Tang cảm thấy thân thiết hơn một chút. Tướng quân nhà ta nói, ăn nhờ ở đậu luôn phải thỏa hiệp một chút, chắc hẳn đại tướng quân hiểu."

Trần Nhiễm nhìn về phía Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh cười gật đầu: "Biết rồi, trở về nói với tướng quân của các ngươi, ta cảm thấy Dương Đông Đình vẫn dễ nghe hơn, Ly Việt Phù Tang, đây là cái tên rách nát gì... Còn nữa, người Ninh không biết thỏa hiệp ăn nhờ ở đậu là cảm giác gì."

Tráng hán kia khom người cúi đầu: "Ta sẽ chuyển lời của đại tướng quân."

Thẩm Lãnh bọn họ lên ngựa đi về, Trần Nhiễm thở dài nói: "Quả nhiên là một người thú vị, hắn đã nghĩ tới chuyện chúng ta nghĩ."

Thế nhưng Thẩm Lãnh lại cười nói: "Có chút thú vị, vẫn có chút thú vị."

Bình Luận (0)
Comment