Dương Đông Đình...
Thẩm Lãnh thầm nói cái tên này, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn. Trong đại trướng chỉ có hắn và Trần Nhiễm, tướng quân của các doanh đều đã đang chuẩn bị việc dựng cầu nổi qua sông.
"Lòng sông quá rộng."
Tầm nhìn của Thẩm Lãnh trở lại bản đồ, lẩm bẩm nói: "Khi chúng ta gặp Dương Đông Đình ở trong lòng sông, hắn muốn xem thử ta, ta muốn xem thử sông, vừa hay hắn muốn tuyên chiến với ta."
Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn về phía Trần Nhiễm: "Nơi lòng sông chật hẹp nhất cũng đến ba dặm, nếu muốn dựng cầu nổi trên một con sông lớn như vậy, bọn họ chỉ cần ở bờ bên kia dùng tiễn trận phòng ngự, người của chúng ta xuống lòng sông sẽ bị ép xuống đánh."
Trần Nhiễm nói: "Nhưng nếu không dựng cầu nổi thì căn bản là không qua được, Dương Đông Đình đã biết chúng ta trở lại, trước đó hắn chỉ để lại cho bờ nam một con thuyền nhỏ. Đội thám báo thăm dò khắp nơi, từ lòng sông đi lên mấy chục dặm đều không thấy có người, tất cả người trong thôn đều đã bị rút đi, thuyền có thể mang đi thì mang đi, không thể mang đi thì hủy hết."
Thẩm Lãnh nói: "Đối với người Tang mà nói địa hình nơi này thật sự rất có lợi."
Ngón tay của hắn gõ lên bản đồ: "Lòng sông rộng khoảng ba dặm, mà máy ném đá của chúng ta cũng có tầm bắn chỉ khoảng chừng ba dặm, cho nên dù chúng ta có thể lắp đặt máy ném đá ở bờ sông thì cũng không đánh đến cung tiễn thủ ở bờ bên kia."
"Vậy thì chỉ có thể liều mạng tấn công."
Vương Khoát Hải từ bên ngoài đi nhanh vào, tháo mũ sắt xuống để ở một bên: "Thuộc hạ vừa mới đến quân nhu doanh xem thử, phụ binh đã chuẩn bị xong tất cả những thứ cần thiết để tạo cầu, sáng sớm ngày mai có thể chuyển đến bờ sông."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng, tầm mắt vẫn còn ở trên bản đồ: "Đội thuyền của chúng ta cũng không đi vòng qua được, sông này không thông với bên Anh Thành, nếu đội thuyền muốn vào sông Tùng Vọng phải quay trở lại trên biển, đi quanh đảo Tả Trung Châu gần nửa vòng mới có thể vào, mà chúng ta vẫn chưa đánh hạ bên đó."
"Đại tướng quân."
Vương Khoát Hải nói: "Ta biết ngài lo lắng cưỡng hành qua sông sẽ thương vong lớn, nhưng mà bây giờ cũng không có biện pháp khác, vậy thì liều mạng tiến công đi, ta dẫn người đánh trận đầu tiên."
Thẩm Lãnh khẽ thở hắt ra một hơi, quả thật không có đường khác để đi.
"Vậy thì sáng mai đến bờ sông xem thử tình hình."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Vương Khoát Hải: "Nếu cưỡng hành dựng cầu nổi, thương vong của phụ binh sẽ rất thê thảm trọng... Đều là mạng người."
Nhưng chiến tranh không phải đề trắc nghiệm, có lúc chiến tranh chỉ có một lựa chọn.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lãnh lại dẫn thân binh doanh đến bờ nam sông Tùng Vọng. Phòng ngự của bờ bên kia đã chuẩn bị xong, rất nhiều lính Tang ở bờ bên kia sẵn sàng đón quân địch, chỉ cần quân Ninh bắt đầu dựng cầu nổi là thuyền nhỏ của bọn họ sẽ lao đến quấy nhiễu, mà bên quân Ninh lại không có thuyền.
"Đại tướng quân."
Vương Khoát Hải nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Hạ mệnh lệnh đi."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Ngươi đi đi."
Vương Khoát Hải lĩnh mệnh, xoay người lại căn dặn người đi truyền lệnh cho đội ngũ của gã và đội ngũ phụ binh cùng lên. Khi đội ngũ tập kết trong đầu Thẩm Lãnh vẫn đang không ngừng suy nghĩ, làm thế nào mới có thể giảm thương vong xuống đến thấp nhất.
Tạo lầu xa?
Lầu xa quả thật làm cho tầm bắn của cung tiễn thủ Đại Ninh ở bờ nam xa hơn, nếu làm chắc chắn thì thậm chí có thể đặt máy bắn nỏ lên, nhưng mà khoảng cách hơn ba dặm vẫn quá xa, máy bắn nỏ có thể ở trên lầu xa bắn mũi tên loại lớn nhưng đó thật sự chỉ là nỏ mạnh hết đà.
Không có cách nào, vậy thì chỉ còn cách đánh liều vượt sông này thôi.
Vương Khoát Hải dẫn đội ngũ của gã và phụ binh bắt đầu tạo cầu nổi ở bờ nam, sau khi thương lượng đã quyết định dùng cách giáp nối lại, cầu nổi ghép thành một đoạn dài khoảng mấy trượng trên đất liền ở bờ nam trước, sau đó mang xuống nước nối lại.
Mà trước đó cần rất nhiều nhân thủ xuống sông đóng cọc trước, đoạn đầu tiên chắc hẳn còn dễ nói, dù sao cung tiễn thủ của Đại Ninh không bắn đến người Tang, người Tang cũng không bắn đến xa như vậy.
Nguy hiểm thật sự là khi dựng cầu nổi đến khoảng vị trí giữa sông, khi đó máy bắn nỏ ở bờ bên kia có thể nhắm bắn vào cầu nổi, mà vị trí đó nước sông sâu nhất, người đã không thể xuống nước đóng cọc, chỉ có thể nối tiếp với cầu nổi đã dựng xong, như vậy thì người trên cầu nổi chính là bia ngắm bắn.
"Ta cũng đi."
Trần Nhiễm cởi thiết giáp trên người: "Phải để các binh sĩ biết, trong nguy hiểm thế này tướng quân và binh lính không khác nhau."
Thẩm Lãnh gật đầu, lúc đến đây hắn đã không mặc giáp trụ, chính là muốn đích thân xuống nước.
Vén ống quần lên, Thẩm Lãnh quay sang Trần Nhiễm nói lớn: "Chúng ta đi khiêng cọc gỗ."
"Ngươi không thể đi!"
Trần Nhiễm lập tức cản Thẩm Lãnh lại: "Ngươi là đại tướng quân!"
"Đầu tiên ta là binh lính."
Thẩm Lãnh nhấc một đầu cọc gỗ, bĩu môi với Trần Nhiễm: "Còn không qua?"
Trần Nhiễm bất đắc dĩ lắc đầu, chạy tới khiêng một đầu khác. Các tướng sĩ quân Ninh nhìn thấy đại tướng quân và tướng quân thân binh của hắn đều xuống sông, tất cả mọi người cũng bắt đầu hành động.
Giống như Thẩm Lãnh dự đoán, dựng đoạn cầu nổi đầu tiên rất thuận lợi, người Tang không thể nào bắn đến bọn họ, cũng không dám đến quá gần, nếu quá gần thì thuyền của bọn họ thì sẽ bị máy ném đá ở bờ nam công kích.
Máy ném đá của quân Ninh quả thật không uy hiếp được bờ sông bên kia nhưng chẳng lẽ bọn họ đến giữa sông còn không uy hiếp được? Người Tang cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn quân đội Đại Ninh nhanh chóng nối dài cầu nổi, và còn không phải một cầu nổi mà là bảy tám cầu nổi đồng thời được dựng lên.
Thẩm Lãnh đứng ở dưới nước sông hai tay đỡ cọc gỗ, nói với Vương Khoát Hải ở bên trên: "Đập!"
Vương Khoát Hải hai tay nắm chuôi búa lớn, đập mạnh từng nhát từng nhát, với sức lực như gã, đập một nhát là cọc gỗ đã cắm xuống một đoạn dài. Người khác đập mấy chục đến một trăm nhát mới có thể hoàn toàn đóng chắc một cọc gỗ, mà gã cơ bản là đập bảy tám nhát đã được rồi.
Bờ sông bên kia.
Dương Đông Đình nhìn quân Ninh nhanh chóng dựng cầu nổi, trên mặt không có bất kỳ vẻ khinh thường nào, ngược lại còn toàn là kính ý.
"Các ngươi nhìn xem, quân Ninh hiệp tác trôi chảy cỡ nào, đội ngũ của bọn họ phối hợp ăn ý, hơn nữa giữa chiến binh và phụ binh không có mâu thuẫn. Lúc trước khi ta ở Lâm Việt quốc, giữa chiến binh và phụ binh cách nhân tâm, chiến binh khinh thường phụ binh, phụ binh cũng không muốn quan tâm nhiều đến bọn họ."
"Bao gồm cả đại tướng quân cũng xuống nước làm việc, điều này làm cho người ta cảm thấy công bằng. Các ngươi đều biết rất rõ, trong một đội quân từ binh lính đến tướng quân đều cảm thấy mình nhận được đãi ngộ công bằng, vậy thì đội ngũ này đáng sợ cỡ nào."
Tráng hán thoạt nhìn không thua kém Vương Khoát Hải lắm cất giọng nói ồm ồm: "Ta từng tham chiến khi Ninh diệt Lâm Việt quốc chúng ta, ta biết chiến binh của bọn họ thiện chiến cỡ nào... Trận chiến đó, tướng quân của ta là Túc Vương điện hạ của Lâm Việt chúng ta, suất hai mươi vạn quân ngăn cản một vệ chiến binh quân Ninh."
Trận chiến đó, hai mươi vạn quân Lâm Việt đánh bốn vạn tám ngàn chiến binh Đại Ninh, thua không còn một chút thể diện nào, sau đó một giáo hơn ba trăm người của quân Ninh đã có thể đuổi mấy ngàn người chạy, mà mấy ngàn người này ngay cả quay đầu lại đánh cũng không dám.
Thật sự không đánh lại, là kiểu không đánh lại ngông cuồng. Lúc đầu quân Lâm Việt cậy người đông thế mạnh khởi xướng tiến công trước, vốn tưởng rằng quân Ninh sẽ phòng ngự nhưng bọn họ lại lựa chọn đối công.
Vừa tiếp xúc, quân Lâm Việt đã bắt đầu thương vong lượng lớn, cảm giác đó chính là bên quân Lâm Việt múa mười mấy đao cũng chưa chắc có thể chém chết một người, nhưng bên quân Ninh mỗi một đao đều là giết người.
Đội năm người của quân Ninh phối hợp vô cùng ăn ý. Lúc ấy đại hán tên là Hứa Giang Hổ này trơ mắt nhìn, 30 – 40 người quân Lâm Việt vây công một đội năm người, cuối cùng lại bị đội năm người của quân Ninh phản giết hai mươi mấy người, số quân Lâm Việt còn lại thì quay đầu bỏ chạy.
"Bây giờ khác rồi."
Hứa Giang Hổ tháo cự thuẫn đeo sau lưng xuống, tầm mắt của y vẫn luôn dõi theo tráng hán ở bờ bên kia. Ở cách xa ba dặm mà người đó cũng rất nổi bật trong đám đông.
Thoạt nhìn hai người Hứa Giang Hổ và Vương Khoát Hải giống như là thân huynh đệ vậy, vóc dáng không chênh lệch lắm, ngay cả vũ khí cũng giống nhau, nói chuyện cũng đều là kiểu giọng ồm ồm.
"Ngươi muốn đánh với hắn?"
Dương Đông Đình liếc mắt nhìn Hứa Giang Hổ một cái rồi cười hỏi một tiếng.
"Muốn."
Hứa Giang Hổ nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy hắn đã muốn tỷ thí với hắn một chút rồi."
"Chỉ cần hắn có thể còn sống qua đây, ngươi sẽ có cơ hội so chiêu với hắn."
Dương Đông Đình đi về phía trước: "Truyền lệnh cho cung tiễn thủ chuẩn bị, truyền lệnh tất cả nỗ xa nhắm vào người trên năm cây cầu nổi kia, bọn họ cũng sắp đến muốn tới giữa sông rồi."
"Vâng!"
Thủ hạ đồng thanh lên tiếng.
Bên bờ bắc, lính Tang đông nghịt đã sớm sắp xếp trận thế, bốn hàng cung tiễn thủ, ở phía trước cung tiễn thủ thì là một dãy nỗ xa.
Dương Đông Đình đi đến phía trước đội ngũ cung tiễn thủ, quay đầu lại căn dặn một tiếng: "Đi thông báo cho người ở thượng du, bọn họ có thể xuống rồi."
Một phó tướng nhỏ gầy tháo vát dưới trướng hắn ta lập tức gật đầu: "Tuân mệnh."
Người này thoạt nhìn cũng chỉ đứng đến dưới ngực Hứa Giang Hổ, có lẽ cũng không đến năm mươi cân, nếu nói Hứa Giang Hổ có thể nuốt chửng người này có thể cũng sẽ có người tin.
Nhưng nếu nói người này và Hứa Giang Hổ là thân huynh đệ, sợ là thật sự không có ai tin, cho dù là hai ngày trước Thẩm Lãnh từng gặp hai người một lớn một nhỏ bên cạnh Dương Đông Đình này, hắn cũng căn bản sẽ không nghĩ hai người này lại là huyết thống chí thân.
Người nhỏ gầy tên Hứa Phục Báo, đã ba mươi sáu, lớn hơn Hứa Giang Hổ ba tuổi. Hai người đều là người đô thành Lâm Việt quốc trước đây, hơn nữa hai người từ khi còn trẻ đã đi theo bên cạnh Dương Đông Đình.
Phụ thân của Dương Đông Đình... chính là vị Túc Vương điện hạ Dương Cửu dẫn đại quân hai mươi vạn binh nhưng lại bị một vệ chiến binh Đại Ninh đánh cho tan tác, thân ca ca của hoàng đế vong quốc Lâm Việt Dương Ngọc.
Trong trận chiến đó có Hứa Giang Hổ, nhưng Hứa Phục Báo và Dương Đông Đình đều không có mặt. Hứa Giang Hổ tuy chỉ mười mấy tuổi nhưng bởi vì cao lớn cường tráng nên Túc Vương rất thích y, giữ y ở bên cạnh làm lính liên lạc.
Hai người đều có xuất thân gia nô của Túc Vương, lại cùng lớn lên với Dương Đông Đình cho nên tình cảm sâu đậm.
"Đại ca."
Hứa Giang Hổ liếc mắt nhìn Hứa Phục Báo: "Lát nữa lỡ như người Ninh thật sự có thể công đến, huynh bảo vệ tốt tướng quân."
Hứa Phục Báo gật đầu: "Biết đệ hiếu thắng, dù gì cũng so mấy chiêu giải quyết gã đó rồi trở lại ngay, đừng ham chiến, tướng quân quan trọng."
"Đệ biết."
Hứa Giang Hổ gật đầu, sự chú ý của y còn nằm ở bên Vương Khoát Hải: "Nếu không đánh với gã kia một trận, đệ nghĩ sẽ nuối tiếc cả đời."
Mà lúc này, quân Ninh đã dựng cầu nổi qua một phần ba lòng sông, đi tiếp về phía trước là sắp đi vào phạm vi sát thương của nỗ xa uy lực khổng lồ.
Thẩm Lãnh leo lên khỏi mặt nước, ngồi ở trên cầu nổi thở dốc một lát, ngâm ở trong nước pha quá lâu hơi bị khó chịu. Hắn nhìn sang bờ bên kia, nỗ trận xa của người Tang đã điều chỉnh góc độ sẵn.
"Thổi tù và cảnh báo, nói với các huynh đệ nguy hiểm sắp đến rồi."
Thẩm Lãnh căn dặn một tiếng, đứng dậy rũ nước: "Lấy đao của ta ra!"