Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1509 - Chương 1509: Đến Lượt Chúng Ta!

Chương 1509: Đến lượt chúng ta! Chương 1509: Đến lượt chúng ta!

Vù một tiếng, một mũi tên loại lớn từ bờ sông phía bắc bay tới, một gã binh lính Đại Ninh trên cầu nổi vừa mới giơ búa lên còn chưa kịp hạ xuống đã bị bắn thủng. Với lực độ khổng lồ, sau khi trọng nỗ bắn xuyên qua người lại tiếp tục bay về phía trước, đâm chết đồng bào ở phía sau.

Người trên cầu nổi sẽ bị người Tang nhắm bắn, đây là chuyện khó tránh khỏi. Thi thể của hai người ngã lệch sang một bên rơi xuống nước sông, máu nhanh chóng khiến nước ở chỗ bọn họ rơi xuống đổi màu.

Trên cây cầu nổi bên này, hai gã phụ binh thay phiên dùng búa sắt đóng cọc gỗ, trọng nỗ ở bờ sông bên kia bay vù đến, Thẩm Lãnh vừa mới lấy đao của mình, hắn liền đứng ở bên cạnh hai người đó.

Keng một tiếng! Tai người ta tê rần.

Trọng đao của Thẩm Lãnh chém ra, một đao chém rơi mũi tên loại lớn bay đến trong tích tắc, mũi tên kia xoay tròn bay đi thật xa rồi mới rơi xuống nước.

"Chặn mũi tên cho các huynh đệ phụ binh!"

Thẩm Lãnh hét to một tiếng.

Trên cầu nổi, chiến binh dùng tấm chắn của bọn họ, thậm chí là thân thể huyết nhục của bọn họ để ngăn cản trọng nỗ cho phụ binh. Trên năm cây cầu nổi không ngừng có người rơi xuống nước, không ngừng có người chết đi.

Càng lúc càng nhiều thi thể nổi trên mặt nước, mà màu sắc của nước dường như cũng đang trở nên càng lúc càng đậm.

Các tướng quân của các doanh đã lên, bọn họ võ nghệ mạnh hơn cho nên đứng ở vị trí nên đứng nhất, đoạn đầu của cầu nổi.

Trọng nỗ không ngừng bắn phá, các tướng quân dùng binh khí của bọn họ ngăn cản tử thần cho phụ binh vẫn đang dựng cầu nổi.

"Mọi người nhanh lên!"

Một giáo úy phụ binh khàn giọng hô: "Đừng khiến cho các huynh đệ chiến binh chết uổng, bọn họ đang chặn mũi tên cho chúng ta!"

Không ít người khiêng cọc gỗ nhảy xuống nước. Trên mặt nước ngoại trừ thi thể ra còn có những phụ binh đang điên cuồng ấn cọc gỗ xuống, bọn họ dùng trọng lượng của mình đè cọc gỗ xuống không để nó nổi lên, chờ người lót tấm ván gỗ lên rồi dùng búa lớn đập xuống.

Trong hàng ngũ quân Tang, Dương Đông Đình cau mày nhìn cảnh tượng thảm liệt trên mặt nước. Dương Đông Đình không có cảm giác vui sướng gì, cho dù hàng ngũ phòng ngự của hắn ta đã sát thương không ít quân Ninh nhưng hắn ta lại nhìn thấy thứ khiến hắn ta rung động.

Đó chính là ý chí chiến đấu của quân Ninh.

"Năm đó quân Ninh vẫn chưa có bao nhiêu chiến thuyền, thật ra sau khi bọn họ đánh vào Lâm Việt chúng ta đã gặp rất nhiều phiền phức. Lâm Việt quốc sông nội địa ngang dọc, mà quân Ninh từ phương bắc đến, không có nhiều thuyền, gần như bọn họ vượt qua mỗi một con sông đều là tạo cầu nổi như vậy."

Ánh mắt Dương Đông Đình hơi mơ màng: "Sau khi Lâm Việt quốc bị diệt, ta mắng những tướng quân Lâm Việt quốc chiến bại đó không ít, cho dù là với phụ thân ta cũng cảm thấy ông ấy bất tài, bây giờ xem ra..."

Hắn ta không nói tiếp nhưng hẳn là hắn ta đã hiểu hơn về người Lâm Việt chiến đấu ở tiền tuyến lúc ấy.

Khi quân Ninh tiến công, khí thế đó thật sự khiến người ta sợ hãi.

Thi thể không ngừng ngã xuống từ trên cầu nổi, mà người ở phía sau ngay lập tức đi lên bổ sung, chết một người thì đi lên một người, dường như trong mắt bọn họ căn bản không có những cỗ trọng nỗ, chỉ có những cọc gỗ kia.

Mà cho dù bị trọng nỗ công kích thì tốc độ dựng cầu nổi quân Ninh cũng không giảm bao nhiêu. Để có thể trải tấm ván gỗ nhanh hơn, rất nhiều phụ binh quân Ninh đã ôm cọc gỗ nhảy xuống nước chờ sẵn, bọn họ ngâm mình trong nước lâu, da đều bị phù lên nhưng không ai lùi bước.

"Sự quật khởi của Ninh có tầm nhìn rộng lớn của Thái Tổ Lý Sất."

Dương Đông Đình lẩm bẩm nói: "Còn có tướng tài vô địch như huynh đệ Đường Thất Địch của ông ta, đánh bại Đại Sở cũng không lạ, nhưng Ninh quốc không giống như Đại Sở, sau khi hưng thịnh mấy trăm năm thì bắt đầu từ từ xuống dốc. Chỗ đáng sợ của kẻ thù là ở, bọn họ luôn không dừng lại, không nghĩ là bọn họ đã tới đỉnh cao."

Hứa Phục Báo đứng ở bên cạnh hắn ta gật đầu nói: "Thật ra ước chừng bị Ninh Quốc diệt cũng là xu hướng lịch sử, không cản được."

"Đúng vậy..."

Dương Đông Đình thở dài: "Xem ra trước kia quả thật là ta đã hiểu lầm phụ thân, chắc hẳn ông ấy đã cố hết sức."

Giờ khắc này Dương Đông Đình vẫn chưa thấy quân Ninh giết địch trên đất liền như thế nào, chỉ nhìn thấy quân Ninh vượt sông đã thay đổi suy nghĩ của mình, nếu đợi khi quân Ninh xông lên bờ bên kia, hai chân đứng vững trên mặt đất, sự hiểu biết của hắn ta sẽ càng sâu hơn.

"Thuyền lửa!"

Đúng lúc này, trong đám người vẫn đang liều mạng làm việc ở trên cầu nổi xuất hiện một tiếng gào thét, mọi người đều đứng thẳng người lên nhìn về phía thượng du, từng chiếc từng chiếc thuyền nhỏ đã bị đốt cháy trôi theo nước sông, va chạm vào cầu nổi.

Người Tang muốn dùng thuyền lửa đâm gãy cầu nổi.

"Chặn những con thuyền kia lại!"

Cầu nổi đã dựng được hai phần ba, chỉ còn cách bờ bên kia không đến một dặm, nếu lúc này cầu nổi bị đâm gãy thì làm sao ăn nói với đồng bào đã hy sinh trước đó.

Vương Khoát Hải nhảy thẳng từ trên cầu nổi xuống, bơi về phía chiếc thuyền chở hàng phía trước nhất. Trên thuyền kia lửa lớn cháy hừng hực, Vương Khoát Hải lao đến vị trí đầu thuyền, dùng vai khiêng đầu thuyền, hai tay hai chân không ngừng khua nước muốn cản thuyền lại.

Nhưng thuyền từ thượng du xuống, dòng nước lại chảy xiết, đâu phải một mình gã có thể chống đỡ được, huống hồ là đang ở dưới nước, gã không thể mượn lực.

"Ta đến đây tướng quân!"

Một gã chiến binh bơi tới bên cạnh Vương Khoát Hải, cùng gã dùng vai cản con thuyền kia. Ngọn lửa trên thuyền rất lớn, rất nhanh chóng tóc của hai người Vương Khoát Hải bọn họ đều bị cháy. Vương Khoát Hải cảm thấy trên đỉnh đầu truyền đến cơn đau đớn, gã cúi xuống chui đầu vào nước sau đó ngoi lên, tiếp tục điên cuồng đạp nước.

"Ta cũng tới đây!"

"Ta đến nữa tướng quân!"

Tất cả đội thân binh của Vương Khoát Hải đều nhảy xuống nước, bọn họ dùng bờ vai của mình khiêng con thuyền lửa kia, mọi người hợp lực, con thuyền kia lại bị đẩy chuyển phương hướng, từ lao thẳng vào cầu nổi quay đầu sang bờ sông.

"Lật nó lại!"

Vương Khoát Hải từ dưới nước chồm lên, hai tay nắm mép thuyền. Trên thuyền toàn là lửa, tuy hai cánh tay có nước nhưng chỉ chốc lát là nước trên cánh tay đã khô, vậy nhưng Vương Khoát Hải cũng không buông tay, hai tay bám vào mép thuyền, hai chân đạp thân thuyền, người treo ở đó không ngừng lắc trước lắc sau, thuyền kia bị một mình gã lắc càng lúc càng kịch liệt.

Một sĩ binh học theo Vương Khoát Hải bám vào mép thuyền, rất nhanh hai tay đã đau nhức bị thiêu đốt khiến sắc mặt của hắn ta trở nên tái nhợt, thế nhưng hắn ta cũng không buông tay. Một khi thuyền lửa đâm qua, tất cả mọi cố gắng lúc trước đều uổng phí, nhiều huynh đệ hy sinh như vậy đều là chết uổng.

Lại có người lên, bọn họ và Vương Khoát Hải giữ động tác giống nhau, tần suất giống nhau, con thuyền kia lại bất ngờ bị bọn họ lắc lật ngược, trong nháy mắt lửa trên thuyền bắn ra giống như thác nước, mà bên trong thác lửa lại là Vương Khoát Hải bọn họ. Thuyền lật qua, bọn họ đều bị úp ở dưới thuyền, lửa bao trùm trên đầu.

Mấy người rơi xuống nước lập tức lặn xuống sâu, ngẩng đầu lên nhìn, lửa trên mặt nước vẫn còn đang cháy nhưng khoảnh khắc thuyền lật lại, lửa đã mất đi khí thế không ai bì nổi trước đó.

Vương Khoát Hải ngoi lên mặt nước, hai tay sắp bị nướng cháy, gã thở dốc từng hơi từng hơi, giơ tay lên dụi mắt, da thịt trên ngón tay lại bị cọ rơi một mảng nhỏ.

Đau thấu tim.

Nhưng thời khắc này Vương Khoát Hải lại nhìn thấy nhiều chiến binh thủy sư Đại Ninh hơn nữa đang cản trở những con thuyền lửa kia. Các binh sĩ không ngừng rung lắc thân thuyền, thuyền lửa liên tiếp bị lật úp. Mà trong quá trình này cũng không biết có bao nhiêu chiến binh của Đại Ninh huynh đệ bị cháy hai tay, rồi có bao nhiêu người chết ở dưới nước.

Các huynh đệ phụ binh ở trên cầu nổi và dưới nước cắn răng không nhìn, không nghĩ nữa, dốc sức tăng tốc độ dựng cầu nổi, cắm từng cây từng cây cọc gỗ xuống, trải từng tấm từng tấm ván gỗ lên, cầu nổi đang không ngừng kéo dài về phía trước.

Bờ bắc, Dương Đông Đình đã mở to hai mắt.

Hắn ta vốn tưởng rằng thế công của thuyền lửa đã đủ làm cho kế hoạch qua sông của quân Ninh thất bại, những cây cầu nổi mà quân Ninh đã phải tử vong rất nhiều người mới dựng lên được đều sẽ bị đâm gãy, nhưng mà sau khi nhìn thấy những binh lính quân Ninh không màng sống chết bơi về phía thuyền thì hắn ta mới hiểu được, suy nghĩ của chính mình thật sự quá đơn giản.

Nếu người Ninh là dễ dàng từ bỏ như vậy thì làm sao lại trở thành bá chủ của thế gian này?

Cuối cùng chiều dài của cầu nổi đến tầm bắn của cung tiễn thủ quân Tang ở bờ bên kia, mũi tên dày đặc trút xuống, mà những cỗ nỗ xa kia cũng đang không ngừng bắn, người ở trên cầu nổi liên tiếp ngã xuống, lại có càng nhiều người hơn nữa nối nhau xông lên.

Trên mặt nước ở hai bên năm cây cầu nổi đều là thi thể trôi nổi, bọn họ sẽ yên nghỉ ở ngoài Đại Ninh.

Ở phía sau phụ binh, cung tiễn thủ của Đại Ninh xông lên, bọn họ ở trên cầu nổi bắn trả, tranh thủ giảm bớt thế công từ tiễn trận của kẻ thù giúp phụ binh.

Trên mặt nước âm thanh vang lên không ngừng, đó là tiếng thi thể rơi xuống nước.

Hai canh giờ sau, màu sắc của nước sông dường như cũng đã hoàn toàn thay đổi nhưng đó thật ra là mắt của mỗi một người đều đã đỏ.

Người Tang càng phòng thủ dày đặc, sát ý của binh lính quân Ninh lại càng nặng hơn.

Mà càng tới gần bờ bắc số lượng tử vong của binh lính quân Ninh ở trên cầu nổi càng nhiều. Dòng nước quá xiết, nếu dòng nước có thể phẳng lặng một chút, các binh sĩ có thể vừa dựng cầu nổi vừa bơi sang bờ bên kia, nhưng trên thực tế như vậy cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, bọn họ ở trong dòng nước xiết cho dù có thể bơi lên bờ bên kia, làm sao lại có thể bò lên?

Cây cầu nổi thứ nhất chỉ còn cách bờ bắc không đến hai trượng, chiến binh Đại Ninh trên cầu nổi đã không đợi được, bọn họ từ từ cầu nổi nhảy xuống rồi lao lên bờ bên kia. Mũi tên che trời phủ đất ập đến, tất cả các dũng sĩ đi đầu đều ngã xuống.

"Giết!"

Vương Khoát Hải cầm cự thuẫn của gã xông lên, ở phía sau là đội thân binh của gã, mỗi người đều cầm tấm chắn. Cung tiễn thủ Tang quốc ở trên bờ sông nhắm vào bọn họ bắn tên, trên mỗi một tấm chắn đều kín lông vũ màu trắng.

Chính là dựa vào đấu pháp liều mạng như vậy, quân Ninh lại phá tan vòng phong tỏa mũi tên của người Tang để lên bờ, có người thứ nhất bước lên, người ở phía sau sẽ liên tiếp không ngừng bước lên.

Mà nơi chiến binh Đại Ninh đã bước hai chân qua đều là đất Ninh!

"Giết!"

Thẩm Lãnh ném một cây thiết tiêu thương đi, một thương xuyên thủng bốn năm cung tiễn thủ Tang quốc, có thể thấy được lực ném này đáng sợ cỡ nào. Ở bên cạnh phía sau hắn, chiến binh Đại Ninh đồng loạt ném thiết tiêu thương đi, cuối cùng trong đội ngũ người Tang ở bờ bên kia truyền đến tiếng kêu rên trước khi chết.

Chiến binh Đại Ninh trên năm cây cầu nổi hợp thành năm con cự long màu đen, gào thét nhào lên bờ bắc sông Tùng Vọng.

Bây giờ...

Đến lượt chúng ta giết người rồi.

"Giết!"

"Giết!"

"Giết!"

Bình Luận (0)
Comment