Chiến binh Đại Ninh gào thét vượt qua cầu nổi tấn công sang bờ bên kia. Vì dựng năm cây cầu nổi này mà vô số chiến binh và phụ binh đã chết trận trên sông Tùng Vọng, thi thể hiện giờ vẫn còn đang nổi trên mặt sông.
Đường chính là như vậy, có thể dẫn đến thành công, cũng có thể dẫn đến tử vong, mà có người chết đi khi mở đường, bọn họ sẽ được lịch sử khắc ghi.
Nhưng được lịch sử khắc ghi là hư không, được huynh đệ đồng bào khắc ghi mới là chân thật.
Vương Khoát Hải xông lên đầu tiên, tuy hai tay của gã đều bị cháy đến mức gần giống như không còn da thịt, nhưng gã chỉ để y quan đắp thuốc lên hai tay cho mình rồi băng bó, sau đó cầm cự thuẫn dẫn người xông lên.
Hai tay băng kín mít, màu ố vàng nhanh chóng thấm ra ngoài băng vải, không biết là máu hay màu của thuốc, hoặc là nước từ bên trong da thịt chảy ra.
Cự thuẫn va vào bức tường người, mấy cây trường thương ngăn cản gã bị đụng gãy, giống như một con dã thú hình người lao vào trong hàng ngũ quân Tang, tung hoành ngang dọc giống như hổ vào bầy dê.
"Hắn đến rồi!"
Hứa Giang Hổ liền trợn tròn ngay khi nhìn thấy Vương Khoát Hải xông vào. Lần đầu tiên thấy Vương Khoát Hải là y đã cảm thấy người này nhất định sẽ là đối thủ mạnh nhất từ lúc mình sinh ra tới nay, chiều cao gần như giống y hệt nhau, và còn thích dùng vũ khí giống nhau, điều này hiếm có cỡ nào?
Tuyệt đại bộ phận mọi người đều cho rằng thuẫn là một loại vũ khí phòng ngự đơn thuần, dùng để ngăn cản mũi tên hoặc là đao thương của kẻ thù công kích.
Nhưng theo Hứa Giang Hổ thấy những người nói thuẫn chỉ có thể phòng ngự đều là rác rưởi, đó là bởi vì bọn họ quá yếu, thuẫn ở trong tay bọn họ chỉ có thể có tác dụng phòng ngự.
Người thật sự cường đại mới có thể hiểu được sự lợi hại của thuẫn.
Y nhìn Vương Khoát Hải xung phong chém giết trong đám người, khoảnh khắc đó trong lòng trào dâng thiện cảm.
"Các ngươi thấy chưa!"
Hứa Giang Hổ gào thét một tiếng: "Đó chính là thuẫn! Đó chính là người dùng thuẫn!"
Ở quận thành Kim Các, trong quân đội Tang quốc, Hứa Giang Hổ không được một người nào coi trọng, y luôn nói thuẫn mới là vua của binh khí nhưng người khác cho là y đang nói đùa. Khi Vương Khoát Hải bạo ngược những người Tang đó giống như cũng đang tại trút giận vì mình vậy. Những người Tang khinh thường thuẫn hiện giờ bị tấm cự thuẫn kia hành hạ đến mức thương tích đầy mình.
"Đó mới là vũ khí của bá giả!"
Hứa Giang Hổ đi nhanh về phía trước: "Ta chiến một trận với ngươi!"
Vương Khoát Hải đang ở trong đám người nghe thấy tiếng hô liền nhìn về phía trước, nhìn thấy tráng hán cầm thuẫn kia đang chạy nhanh về phía mình.
Vậy thì đến đi.
Vương Khoát Hải tay trái cầm chuôi nắm của tấm chắn, vai hạ thấp xuống đỡ tấm chắn, duy trì tư thế này đi nhanh về phía trước.
Đối diện có một người đến, bên này có một người qua, những người ở trên tuyến đường hai người này lao vào nhau đều gặp xui xẻo. Lúc này hai con mãnh thú đó xông về phía trước, những người trên đường không kịp né tránh ngoài bị đụng bay ra thì không có bất kỳ lựa chọn nào khác.
Choang!
Một tiếng vang cực lớn, ngay sau đó chính là dư âm có thể làm cho đầu óc người ta choáng váng.
Hai con mãnh thú va vào nhau, trong khoảnh khắc tấm chắn và tấm chắn va chạm tựa như có một luồng sóng vô hình lan ra bốn phía.
Không chỉ là âm thanh nổ tung mà còn có cả đất đai.
Khoảnh khắc hai người va vào nhau, bởi sức mạnh khổng lồ, hai chân của hai người đồng thời chùng xuống, bụi đất bắn lên.
Sau một tiếng vang cực lớn, hai chân của hai người đều đã hoàn toàn lún xuống dưới đất.
Một đám người Tang lao đến muốn giúp đỡ, Hứa Giang Hổ bị chấn rung đến nỗi đầu óc choáng váng nhưng vẫn quay đầu lại quát một tiếng: "Cút ra!"
Những người Tang đó ngày thường đã tràn ngập sợ hãi trước dũng sĩ hùng tráng như vậy, lúc này bị mắng một tiếng, nhất thời lại thật sự không có người nào dám đến.
Hứa Giang Hổ lui về phía sau một bước, xách tấm chắn nói: "Không ai được nhúng tay vào cuộc chém giết giữa ta với hắn, cũng không ai được giúp, đều cút xa ra cho ta, đừng để người ta tưởng là ta ức hiếp người khác!"
Vương Khoát Hải cũng lắc đầu. Lần này va đụng quả thực quá nặng, gã tòng quân nhiều năm, trong tỷ thí sức mạnh đơn thuần vẫn chưa có người nào có thể đến gần gã như vậy. Cho dù là cao thủ có một không hai trong quân như Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An, nếu đọ sức lực với gã cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của gã.
Hôm nay cuối cùng cũng gặp một người có sức mạnh ngang bằng với gã, cảm giác đó rất kỳ lạ, trong nháy mắt đã nảy sinh một chút đồng cảm.
"Con mẹ nó ngươi thật cường tráng!"
Hứa Giang Hổ dùng tấm chắn chỉ vào Vương Khoát Hải.
Vương Khoát Hải hừ một tiếng: "Con mẹ nó ngươi cũng không tệ."
Hứa Giang Hổ cười lớn ha ha: "Lão tử ở Tang quốc nhiều năm vẫn chưa từng gặp một người nào như ta, vẫn phải là trong người Trung Nguyên chúng ta mới có đối thủ. Tuy rằng lúc này lão tử đứng ở bên người Tang nhưng trong lòng lão tử khinh thường bọn họ."
Vương Khoát Hải nhổ phì một tiếng: "Con mẹ nó nói nhảm cái gì vậy, có ích không?"
Hứa Giang Hổ cười to: "Ngươi nói đúng, con mẹ nó không có ích gì cả, kẻ thù chính là kẻ thù, bất kể là lý do gì đều không thể thay đổi kẻ thù là kẻ thù."
Y tay trái cầm thuẫn, tay phải vỗ bịch bịch bịch lên thuẫn: "Nữa không?"
Vương Khoát Hải nói: "Ngươi là cái bíp."
Hứa Giang Hổ trợn mắt to, lao nhanh về phía Vương Khoát Hải. Thật ra chính bởi vì biết Vương Khoát Hải trời sinh thần lực nhưng võ kỹ bình thường, vậy nên sau đó từng có một khoảng thời gian rất dài Thẩm Lãnh huấn luyện riêng cho gã.
Vương Khoát Hải có tiến bộ rất lớn về mặt võ kỹ, lại phối hợp với thần lực, đúng là vạn nhân địch khiến người người sợ hãi trên chiến trường.
Nhưng mà giờ khắc này Vương Khoát Hải không thèm dựa vào võ kỹ tinh xảo để giành thắng.
Gã muốn lấy lực phá lực, lấy lực thắng lực.
Choang!
Hai tấm thiết thuẫn khổng lồ lại va vào nhau thật mạnh, lần này Hứa Giang Hổ chạy đà lao đến nhưng Vương Khoát Hải là đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, chỉ làm tư thế phòng ngự mà thôi.
Với sức mạnh cuồng bạo như vậy, cơ thể của Vương Khoát Hải bị đâm trượt ngang về phía sau, hai chân rạch ra dấu vết rất sâu trên mặt đất.
"Rất mạnh!"
Vương Khoát Hải lắc cổ, nhe răng cười: "Đến lượt ta rồi."
Sau đó gã lao nhanh về phía trước, tiếng bước chân chạm xuống đất giống như tiếng trống trận, Hứa Giang Hổ nhìn gã xông đến, lòng háo thắng lập tức dâng lên. Vừa rồi Vương Khoát Hải đứng bất động để mặc cho y đâm vào, lúc này y cũng đứng bất động để mặc cho Vương Khoát Hải đâm vào.
Lại là một tiếng vang thật lớn, lần này người trượt đi là Hứa Giang Hổ.
Trong đầu hai người đều kêu ong ong, giống như xương cốt toàn thân đều đang chấn động, mỗi một bó cơ đều tê rần.
"Quả thật rất mạnh."
Hứa Giang Hổ có cảm giác mình trong đầu muốn nổ giống, trong nháy mắt cơn đau đầu ập đến làm cho y hơi chếnh choáng, nhưng mà y vẫn gắng gượng chống đỡ. Đối phương không bị y đâm ngã, vậy thì cắn răng cũng không thể ngã xuống.
Hơn nữa chẳng lẽ đối phương lại dễ chịu hơn y? Còn lâu y mới tin.
Vương Khoát Hải vừa muốn nói chuyện thì đột nhiên một cây trường mâu từ bên cạnh bay tới, đầu óc gã đang choáng váng, lần này không kịp né tránh, trường mâu bay sượt qua bả vai của gã, rạch ra một vết máu trên bả vai.
Hứa Giang Hổ quay lại liếc nhìn, một tên binh lính Tang quốc vừa mới ném trường mâu trong tay đi. Y tức giận bước đến trước người tên lính Tang kia, tay trái còn đang cầm tấm chắn, tay phải duỗi ra bóp cổ tên lính Tang kia rồi bằng nhấc người lên một cánh tay.
"Ta nói không ai được nhúng tay vào, ngươi không nghe thấy?!"
Y giận dữ hỏi một tiếng, xoay cổ tay một cái, thế mà người bị y bóp cổ lại quay nửa vòng, cổ làm sao chịu được?
Hứa Giang Hổ quay đầu người kia xuống dưới, đâm xuống đất bịch một tiếng, đầu của lính Tang kia gần như đều bị nhét vào trong lồng ngực. Y nhấc chân đạp thi thể bay xa đến hơn một trượng.
Y xoay người nhìn về phía Vương Khoát Hải: "Nữa đi!"
Vương Khoát Hải nói: "Là một hán tử!"
Hứa Giang Hổ thét một tiếng, sải bước lao về phía Vương Khoát Hải, vẫn là tấm chắn ở phía trước. Vương Khoát Hải đứng tại chỗ, hai chân phát lực giống như mọc rễ, chặn một kích nặng nề này của kẻ thù.
Lần này hai người bị va chạm đồng thời lui về phía sau. Trong khoảnh khắc tấm chắn va chạm vào nhau, mắt của hai người đều biến thành màu đỏ ngầu.
Đó không phải là giết đỏ cả mắt, mà là chảy máu nhãn cầu do chấn động cực lớn.
Vương Khoát Hải sải bước đi lên, đổi tấm chắn từ tay trái sang tay phải, cánh tay phải đưa về phía sau rồi vung lên đập tấm chắn vào Hứa Giang Hổ.
Hứa Giang Hổ cũng có động tác giống y hệt, hai người không ai muốn thua, bất kể là sức lực hay khí thế đều không muốn thua.
Động tác giống nhau, sức lực lớn giống nhau.
Rầm!
Hai tấm chắn lại va thẳng vào nhau lần nữa, sau đó hai tấm chắn đồng thời bay ra ngoài. Trong khoảnh khắc đó, cánh tay phải của hai người đồng thời lệch vị trí, tấm chắn bay ra ngoài, cánh tay phải của hai người đều mềm nhũn buông thõng xuống.
Vương Khoát Hải nghiêng đầu nhìn cánh tay phải giống như treo lủng lẳng, thế mà lại như không cảm thấy đau đớn chút nào, hoặc là đã sớm quên đau đớn rồi.
"Quả thật không tệ."
Khóe miệng của gã nhếch lên: "Đến nữa!"
Hứa Giang Hổ lớn tiếng nói: "Còn sợ ngươi à?"
Hai tráng hán giống như thiết tháp lại lao vào đối phương, lần này đều là ra quyền trái, hai nắm đấm khổng lồ sượt ở giữa không trung, sau đó lần lượt đánh trúng mặt của đối phương.
Bịch bịch...
Sau hai tiếng trầm đục, hai tráng hán này đồng thời lộn nhào ngã xuống.
Sau khi ngã xuống đất hai người bọn họ không ai có thể lập tức đứng lên, giống như trời đất đều đang quay tròn. Mà cuộc chém giết chung quanh thì giống như không có bất cứ liên quan gì với bọn họ, đó là người khác chém giết, bọn họ không bị quấy rầy ở trong thế giới riêng biệt này.
Hồi lâu sau, Vương Khoát Hải chống cánh tay trái xuống mặt đất đứng lên, lảo đảo. Mà lúc này trong mắt, trong mũi, trong tai, và cả miệng Hứa Giang Hổ đều có máu chảy ra.
Hứa Giang Hổ thở dốc từng hơi từng hơi, y nghỉ một lúc lâu mới đứng lên, nhìn Vương Khoát Hải đang đứng ở đó nhìn mình, trong chớp mắt lại có chút kính trọng kẻ địch này. Khi y không thể đứng lên được Vương Khoát Hải vốn có thể tiếp tục tiến công nhưng gã không làm vậy, chỉ chờ y đứng lên tiếp tục đánh.
"Ngươi cũng là một hán tử."
Hứa Giang Hổ giơ tay trái lên dụi mắt, nhổ ra một ngụm máu, bỗng nhiên cười: "Con mẹ nó ngươi như vậy đúng là quái thai!"
Vương Khoát Hải cũng nhổ một ngụm nước bọt dính máu: "Ngươi không phải à?"
Hứa Giang Hổ cười lớn ha ha.
"Nếu hai chúng ta không phải kẻ thù, đi với nhau thì hẳn là sẽ có rất nhiều người tưởng chúng ta mới là thân huynh đệ."
Hứa Giang Hổ quay lại liếc nhìn Hứa Phục Báo đang bảo vệ Dương Đông Đình ở chỗ xa, chỉ vào người kia: "Nhưng người đó mới là thân huynh đệ của ta."
Vương Khoát Hải nhìn thấy, thế là kinh ngạc.
"Thân huynh đệ cùng một mẹ?!" Gã hỏi.
Hứa Giang Hổ lớn tiếng nói: "Nói thừa!"
Vương Khoát Hải vẫn cảm thấy khó tin, một lát sau lại hỏi một câu: "Cha thì sao?"
Lúc đầu Hứa Giang Hổ vẫn chưa hiểu, lát sau liền mắng một tiếng: "Ngươi muốn chết hả!"
Sau đó lại lao đến.
Hai người này đánh nhau giống như hai con voi đang đối đầu, từng quyền đến thịt, từng quyền thấy máu.
Trời đất quay cuồng.
Hồi lâu sau, hai người lại ngã xuống đất nhưng lần này hình như không có ai đứng dậy nổi.
Tiếng hô giết chung quanh hình như giảm đi không ít, trong mơ mơ màng màng Hứa Giang Hổ cảm thấy mình bị người khác kéo lê đi, đầu quét đất.
Còn Trần Nhiễm dẫn người đi cứu Vương Khoát Hải về tìm y quan.
Phòng ngự của người Tang ở bên bờ sông bị công phá, bọn họ bắt đầu lui về hướng quận thành Kim Các, mà quân Ninh đã đang lên bờ với quy mô lớn.