Quận thành Kim Các, phủ tướng quân.
Dương Đông Đình ngồi ở bên giường cúi đầu nhìn Hứa Giang Hổ vết thương chồng chất. Vết thương trên người tráng hán này nặng đến mức khiến ai nhìn cũng sẽ sợ hãi, nếu y không phải Hứa Giang Hổ thì có thể đã chết lâu rồi.
"Đã gãy bao nhiêu cái xương cũng không đếm xuể."
Hứa Phục Báo đứng ở một bên, vẻ mặt đau lòng: "Đã nói đệ ấy đừng ham chiến rồi nhưng vẫn đánh thành như vậy."
Dương Đông Đình khoát tay nói: "Không trách hắn, kỳ phùng địch thủ gặp lương tài, tâm trạng đó không thể khống chế nổi đâu, nếu ta là hắn thì sợ rằng cũng giống vậy. Thật ra hai huynh đệ các ngươi tính tình không khác nhau bao nhiêu, ngươi tự hỏi mình xem, nếu gặp được đối thủ ngang sức, ngươi có thể dễ dàng đi không?"
Hứa Phục Báo thở dài: "Nhưng đệ ấy bị thương thành như vậy, không qua hai tháng cũng không dậy nổi."
Hứa Giang Hổ nằm trên giường mặt sưng phù, sưng đến mức mắt đều híp lại, chỉ có thể nhìn thấy một khe hở nho nhỏ.
"Hắn... cũng không khá hơn đệ bao nhiêu, gã đó... thật sự rất mạnh."
Lúc Hứa Giang Hổ nói cổ họng cũng giống như bổ ra, khàn đặc đến mức làm cho người ta nghe cũng thấy không thoải mái.
"Nghỉ ngơi cho khỏe đi."
Dương Đông Đình khẽ vỗ vai Hứa Giang Hổ: "Phỏng chừng thương thế của ngươi còn chưa khỏi là chúng ta đã phải rút đi rồi."
"Rút đi?"
Hứa Phục Báo thay đổi sắc mặt, hơi khó hiểu: "Tướng quân, chúng ta có quận thành Kim Các làm phòng ngự, tường thành cao lớn chắc chắn, thành phòng sắc bén, chúng ta còn có mấy vạn tinh binh, không đến mức rút đi chứ."
Dương Đông Đình nói: "Ngươi nghĩ tường thành của quận thành Kim Các chúng ta cao hay tường thành của Anh Thành cao? Ngươi nghĩ binh tinh lương thực của chúng ta nhiều hay binh tinh lương thực của Hòa Mộc Cửu Nhất nhiều? Hòa Mộc Cửu Nhất có đại quân mấy chục vạn, bị mười mấy vạn quân Ninh đánh cho tơi bời hoa lá, bản thân ông ta cũng chết trong loạn quân, thậm chí không được toàn thây."
Hứa Phục Báo nói: "Nhưng Anh Thành vỡ thành không phải là bị quân Ninh lừa mở cổng thành sao? Chúng ta chỉ cần không ra cổng thành, quân Ninh muốn vào được cũng khó có khả năng."
"Không đơn giản như vậy."
Dương Đông Đình nói: "Các ngươi đã bỏ sót một điểm... địa thế."
Hắn ta đi đến cạnh cửa sổ rồi dừng lại, nhìn ngoài cửa sổ nói: "Nhìn bề ngoài, chúng ta có sông Tùng Vọng làm lạch trời có thể ngăn cản quân Ninh, mà bờ bắc sông Tùng Vọng đất tơi xốp, bất lợi cho quân Ninh lắp máy ném đá, nhưng mà trên thực tế thì sao?"
Hắn ta quay đầu lại liếc mắt nhìn Hứa Phục Báo một cái rồi nói: "Ngươi cũng đã thấy rồi đấy, chúng ta ngay cả sông Tùng Vọng cũng không thủ được. Ta vốn tưởng rằng phòng tuyến sông Tùng Vọng có thể chống đỡ được mười ngày, không ngờ mới một ngày đã bị công phá."
"Phía nam Anh Thành chính là bãi biển, quân Ninh muốn cường công rất khó, không dựng được máy ném đá trên bãi cát, bọn họ chỉ có thể dùng quỷ kế để lừa mở cổng thành, nhưng mà ở đây... Cho dù bờ bắc sông Tùng Vọng đất tơi xốp nhưng quân Ninh dựng máy ném đá lên cũng không thành vấn đề. Bọn họ có hỏa khí giống như vô cùng vô tận, thành phòng của chúng ta chắc chắn thì có thể thế nào, thời đại đã khác rồi."
Hai tay của hắn ta bám vào cửa sổ, ánh mắt hơi mơ hồ nói: "Thứ khiến ngươi có tự tin là gì? Là lầu quan sát, là máy bắn nỏ, còn có lang nha phách trên tường thành? Nếu là mười năm trước, đây quả thực là lợi khí phòng thủ, cho dù quân Ninh muốn đánh hạ nơi này cũng khó như lên trời. Chúng ta không thiếu lương thực cũng không thiếu vũ khí, chỉ cần tử thủ, thủ trên một năm cũng được, mà quân Ninh bây giờ đã không phải là dựa vào chồng chất mạng người để công thành nữa."
Dương Đông Đình nói: "Bọn họ dựng máy ném đá lên là có thể dùng hỏa dược và đá điên cuồng công kích tường thành, bọn họ cũng không vội. Bọn họ không cần lo lắng vấn đề hậu cần tiếp tế, bởi vì Ninh quốc quả thật quá giàu có."
Hứa Phục Báo nói: "Nhưng nếu chúng ta rời quận thành Kim Các thì còn có thể đi đâu? Đây là nơi chúng ta sống yên phận, nếu cũng để mất nơi này thì thật sự không chỗ có thể đi nữa, không về Trung Nguyên được..."
"Chúng ta có thể đi Hắc Vũ."
Dương Đông Đình cười nói: "Trên thế giới này ai là kẻ thù của người Ninh thì chúng ta đều có thể đi. Hiện tại người làm chủ Hắc Vũ là Nguyên Phụ Cơ, người này không phải người Quỷ Nguyệt mà là người thảo nguyên, hắn khác với người Quỷ Nguyệt, hiện tại hắn rất thiếu nhân thủ, nếu chúng ta đi thì tất nhiên có thể được trọng dụng."
Hắn ta dừng lại trong giây lát rồi tiếp tục nói: "Ngươi nhìn đi, với chí hướng hùng tráng của Ninh đế Lý Thừa Đường, ông ta không diệt Hắc Vũ là sẽ không từ bỏ. Đánh Tang quốc chẳng qua là chuẩn bị cho ông ta thân chinh Hắc Vũ lần thứ hai, sau khi diệt Tang quốc, Hắc Vũ sẽ không còn trợ thủ nữa."
Hứa Phục Báo nói: "Thuộc hạ không hiểu những chuyện này, cũng lười suy nghĩ, chỉ cần tướng quân đi đâu mang theo huynh đệ chúng ta là được. Hai người chúng ta chỉ nghe tướng quân sai khiến, ngài nói một chính là một, ngài nói hai chính là hai."
Dương Đông Đình ừ một tiếng: "Ta biết tình nghĩa của hai người các ngươi đối với ta, cho dù đi đâu ta cũng sẽ không bỏ lại các ngươi."
Hắn ta im lặng một lát rồi nói: "Ngày mai quân Ninh tất sẽ công thành, người Tang chết bao nhiêu cũng không tiếc, cứ liều mạng chống đỡ, có thể cản một ngày thì một ngày, có thể giết thêm một người Ninh đã là có lãi rồi. Dùng mạng của người Tang đổi mạng của người Ninh, vụ này chúng ta làm thế nào cũng không thiệt."
Hứa Phục Báo nói: "Tướng quân, ta lên tường thành xem thử."
"Ngươi đi đi."
Dương Đông Đình quay lại liếc nhìn Hứa Giang Hổ đang nằm trên giường: "Tên này... Lần sau không được tham chiến như vậy nữa, tuy ta hiểu đệ nhưng đệ vẫn phải hiểu đó là sai lầm."
Đại doanh quân Ninh.
Thẩm Lãnh nhìn Vương Khoát Hải mặt mũi sưng phù mà lại cười, không giống một người thương xót thủ hạ chút nào, dường như cười hết sức vui vẻ.
"Ngươi xem mí mắt của ngươi kìa, bên trái sưng to như một quả trứng gà vậy."
Vương Khoát Hải vừa nhét bánh bao thịt vào miệng vừa lúng búng hỏi: "Bên phải thì sao?"
"Bên phải sưng như một quả trứng."
Vương Khoát Hải: "Của người?"
Thẩm Lãnh: "..."
Vương Khoát Hải nói: "Người với người khác, nếu là trứng của Tiểu Nhiễm Tử thì không to như trứng gà, nếu là của ta thì to như trứng ngỗng."
Trần Nhiễm: "Con mẹ nhà ngươi... Bị người ta đánh thành như vậy mà miệng cũng không thể im được?"
Vương Khoát Hải nói: "Đều là vết thương ngoài da, không tổn hại đến gân cốt, sức lực của gã đó không nhỏ, nhưng nhất định là hắn không luyện công đều đặn mỗi ngày, cho dù luyện công thì cũng nhất định không luyện công mỗi ngày dài bằng ta. Lúc mới vào thủy sư, đại tướng quân đã nói mục đích mỗi ngày đều luyện công chính là để có thể bảo toàn tính mệnh trên chiến trường, đáng lẽ ngươi nên chết nhưng bởi vì ngươi luyện tập cường đại hơn mà ngươi lại không chết được."
Trần Nhiễm thở dài: "Ngươi lo ăn đi, ta thật sự không nhìn được khuôn mặt này của ngươi, quá... con mẹ nó xấu."
Vương Khoát Hải vẫn có thể ăn một mạch hết mười ba cái bánh bao, cười thỏa mãn: "No rồi... Lúc đánh, các ngươi thấy ta và hắn ngang sức, nhưng mà là ta lì đòn hắn không lì đòn, hắn nhất định đã gãy xương, cũng bị thương nội tạng nhưng ta thì không, cho nên lần sau hắn nhất định chết trong tay ta."
Trước đó Thẩm Lãnh đã kiểm tra kỹ lưỡng cho Vương Khoát Hải, xác định gã không có tai họa ngầm gì, không gãy xương, cũng không nôn ra máu, sau khi kiểm tra hẳn là nội tạng cũng không sao, còn có thể ăn hết liền mười ba cái bánh bao thịt, gã này ngoại trừ đau da thịt ra thì quả thật không có chuyện gì.
"Đại tướng quân."
Vương Khoát Hải tựa người về phía sau cho mình ngồi thoải mái một chút, gã nhìn Thẩm Lãnh nói: "Đại tướng quân, khi công thành ta vẫn đánh trận chiến đầu tiên nhé. Nếu gã kia biết ta vẫn có thể suất quân công thành, còn hắn chắc hẳn là đã không dậy nổi, nghĩ thôi đã thấy thích rồi, hắn sẽ tức gần chết."
Thẩm Lãnh: "Nghĩ hay lắm, ngươi ngoan ngoãn ở hậu quân dưỡng thương, ngươi còn có một nhiệm vụ quan trọng."
Vương Khoát Hải hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Thẩm Lãnh nói: "Số dê và lớn chúng ta đã cướp lúc đánh Anh Thành, ngươi trông coi giúp ta."
Vương Khoát Hải: "..."
Trần Nhiễm nói: "Từ hôm nay trở đi chức vụ của ngươi đã thay đổi, trước đây ngươi là quan tiên phong, bây giờ ngươi là Bật Dương Ôn, Bật Trư Ôn..."
Vương Khoát Hải nói: "Ta bật cái bíp ngươi."
Thẩm Lãnh đứng dậy hoạt động một chút, vừa đi vừa nói: "Công thành phải ngày mai, thời gian cả ngày hôm nay đội ngũ đại doanh phụ binh sẽ chuẩn bị sẵn mọi khí giới, máy ném đá cũng sẽ dựng lên. Mấy ngày công thành đầu tiên cũng không cần các huynh đệ phải xông lên, ngươi yên tâm dưỡng thương, đến lúc đó ta xem tình hình của ngươi, nếu không có vấn đề gì ta sẽ cho ngươi lên."
Vương Khoát Hải cười hì hì: "Vậy được, ngài cứ yên tâm ngài của heo đi, không phải, ngươi cứ yên heo của ngài tâm đi, không phải... Ngài cứ yên tâm ngài của mấy con heo đó... Không phải không phải, ngươi cứ để tim heo của ngài nghỉ ngơi, đại tướng quân... ngài mắng ta đi, ta muốn nói ngài cứ yên tâm về những con heo đó của ngài đi."
Thẩm Lãnh thở dài nói: "Nếu ngươi không cố ý, tên của ta viết ngược."
Vương Khoát Hải: "Hì hì hì hì..."
Trần Nhiễm nói: "Gã này chính là cố ý mắng đại tướng quân vì ngươi không cho hắn đi tiến công, lòng dạ quá đen tối."
Vương Khoát Hải nói: "Lòng dạ của ngươi còn đen tối hơn ta nữa."
Trần Nhiễm nói: "Ta làm sao? Ta có ý tốt băng bó vết thương cho ngươi, ngươi còn mắng ta lòng dạ đen tối?"
Vương Khoát Hải nói: "Bụng dưới bị tấm chắn cọ xát một chút, có câu lỗ thủng, là ngươi băng bó à."
Trần Nhiễm: "Là ta, sao vậy?"
Vương Khoát Hải: "Cái nơ con bướm này là thế nào? Ngươi buộc nơ con bướm ở vị trí quan trọng như vậy của ta, ta vừa ra ngoài là ai cũng nhìn ta chằm chằm, một tiểu tử thối của thân binh doanh nói ta, ây da Vương tướng quân đũng quần của ngài rất khác biệt đấy."
Trần Nhiễm phụt cười một tiếng: "Ai bảo bản thân ngươi không nhìn đã đi ra ngoài."
Vương Khoát Hải nhổ phì một tiếng: "Ngươi chính là..."
Gã nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Đại tướng quân, bên Tức Đông đạo có một từ nói thế nào?"
Thẩm Lãnh: "Rác rưởi."
Vương Khoát Hải nói: "Đúng, Trần Nhiễm ngươi chính là rác rưởi."
Lúc ban ngày, phụ binh của Đại Ninh Đông Hải Thủy Sư và chiến binh điều tạm đến từ hai vệ phụ binh bắt đầu vận chuyển các loại khí giới công thành lên, thang chồng chất trên bãi đất trống ở đại doanh, linh kiện của máy ném đá cũng đã vào vị trí.
Chiến binh Đại Ninh thiên hạ chí nhuệ, không chỉ là chiến binh thiện chiến, còn bởi vì có đội ngũ phụ binh chuyên nghiệp và hiệu quả cao như vậy, nhờ có bọn họ, khi chiến binh xung trận công thành mới không có lo lắng.
Thẩm Lãnh tuần tra doanh địa một lượt trở lại, mới vừa vào cửa thì bên ngoài có người đi nhanh tới, vừa chạy vừa nói: "Đại tướng quân, Mạnh đại tướng quân phái người đưa thư tới, ngài ấy đã suất quân đến quận Hải Dã."
Thẩm Lãnh gật đầu, bên quận Hải Dã cũng không có gì đáng để lo, lo lắng là chuyện của Anh Điều Liễu Ngạn, Đao Binh của Mạnh Trường An ở bên cạnh hắn ta mà chiến đấu, hắn ta không phải có thêm tự tin mà là sợ hãi.
Hắn nhận thư, mở ra vừa đọc đã vui vẻ.
Trên thư chỉ có một hàng chữ.
Tiểu Anh Anh không muốn cho lương thảo, ta định gây sự.
Thẩm Lãnh cất thư đi, vừa đi vừa cười.
Tiểu Anh Anh sắp xui xẻo rồi.