Sứ giả kia khom người cúi đầu trước Mạnh Trường An, vô cùng chân thành nói: "Xin đại nhân hãy tin chúng ta, tất cả cứ giao cho ta đi."
Mạnh Trường An: "Hả?"
Sứ giả nói: "Sảnh đại nhân nói bất kể khó khăn cỡ nào, vất vả cỡ nào, ông ấy cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ vô cùng gian khổ này, còn ta cũng sẽ dốc hết toàn lực giúp ông ấy."
Trong lòng Mạnh Trường An dao động từng hồi, lần đầu tiên gặp tình huống thú vị như vậy, quả thật nhất thời gã có chút không tiếp nhận được.
Người Tang quỳ rạp ở đó miệng không ngừng nói xin ngươi hãy tin ta, cũng không biết là ngữ pháp khác với Đại Ninh hay như thế nào, hắn ta liên tiếp nói hai lần xin ngươi giao việc này cho ta. Thái độ này khiến Mạnh Trường An cảm thấy rất... thần kỳ.
Mạnh Trường An làm ra vẻ miễn cưỡng, nói: "Được, vậy thì chờ các ngươi cho ta câu trả lời."
Sứ giả thấy Mạnh Trường An đồng ý liền như trút được gánh nặng, nhanh chóng trở về thành.
Trước đó không lâu Mạnh Trường An vừa mới viết một phong thư cho Thẩm Lãnh, nói với Thẩm Lãnh là Anh Điều Liễu Ngạn không ngoan nên gã chuẩn bị động binh với quận Hải Dã, nhưng mà phong thư này cũng chỉ vừa đến tay Thẩm Lãnh, thái độ của Anh Điều Liễu Ngạn đã chuyển biến lớn.
Thật ra Mạnh Trường An biết rất rõ ràng, nếu Anh Điều Liễu Ngạn muốn sống thì không có lựa chọn.
Hắn ta ở Đại Ninh nhiều năm, biết rõ quốc lực của Đại Ninh đáng sợ cỡ nào, biết rõ chiến binh của Đại Ninh cường đại bao nhiêu, càng biết rõ kết cục đối kháng là gì, cho nên thật ra hắn ta không ôm hy vọng đối với việc Cao Tỉnh Nguyên có thể ngăn chặn được quân Ninh.
Sáng sớm hôm sau, sứ giả ngày hôm qua lại đến, hắn ta tên là Sảnh Thái Dã, là con trai của Sảnh Thái Tụng. Hiện tại hai cha con này đã một lòng muốn đầu hàng, cũng không ý định khác nữa.
Thật ra với người như vậy thì Mạnh Trường An sẽ không làm gì bọn họ, tương lai sau khi Đại Ninh diệt Tang, những người này còn có ích, hơn nữa tác dụng còn rất lớn.
Đại Ninh dùng vũ lực chinh phục Tang quốc, sau khi chiếm được toàn cảnh vẫn sẽ có rất nhiều nơi còn phản kháng, đây là chuyện tất nhiên. Mà nếu như Đại Ninh phái người trực tiếp tiếp quản dân trị thì chắc chắn mâu thuẫn càng lớn hơn nữa. Có người như cha con Sảnh Thái Tụng đồng ý đầu hàng, tương lai để cho bọn họ tiếp tục làm quan, cũng có trợ giúp rất lớn trong việc nhanh chóng ổn định đất Tang.
Sảnh Thái Dã nhìn thấy Mạnh Trường An lập tức khom người lạy, cúi đầu nói: "Sau khi nhận được chỉ lệnh của đại tướng quân, trong đêm qua chúng ta đã tiến hành khuyên bảo bệ hạ, cuối cùng bệ hạ cũng đã bị chúng ta thuyết phục..."
Hai tay hắn ta bưng một quyển sổ, nói với thái độ khiêm tốn: "Đây là một bản điều trần chúng ta đã soạn thảo ngay trong đêm, là một số điều kiện của chúng ta, nếu đại tướng quân thấy chỗ nào không hợp lý thì vẫn có thể bổ sung."
"Các ngươi còn có điều kiện?"
Mạnh Trường An nhận lấy quyển sổ và hỏi một câu.
"Không không không, đại tướng quân hiểu lầm rồi."
Sảnh Thái Dã vội giải thích: "Đây không phải điều kiện yêu cầu chúng ta đưa ra cho đại tướng quân, mà là điều kiện yêu cầu chúng ta tự đưa ra thay đại tướng quân, chúng ta tự liệt kê ra. Đại tướng quân xem còn có cái gì chưa đủ thì có thể bổ sung."
Mạnh Trường An: "Hả? À... Biết rồi."
Gã mở bản điều trần này ra xem thử, càng xem càng cảm thấy những người này làm việc thật sự rất nghiêm túc, đều là nhân tài, nhân tài thú vị. Điều thú vị hơn là những điều trần này viết bằng chữ Ninh, mỗi nét đều rất nghiêm túc.
Có rất nhiều người Ninh cũng chưa hẳn có thể viết được nét bút chữ Ninh đẹp này, dù sao thì Thẩm Lãnh không viết ra được.
Điều thứ nhất, sau khi quân đội của Đại Ninh đánh bại Cao Tỉnh Nguyên, là hoàng đế chính thống của đế quốc Đại Tang, Anh Điều Liễu Ngạn sẽ tuyên bố Tang quốc không còn tiếp tục tồn tại, đất Tang sẽ quy về cương vực của Đại Ninh.
Điều thứ hai, sau khi quân Ninh chiếm lĩnh Kinh Đô, bệ hạ Anh Điều Liễu Ngạn sẽ suất lĩnh văn võ bá quan nghênh đón đại quân, hơn nữa còn mở kho lương và quốc khố, dâng hết tất cả vật tư vàng bạc cho quân Ninh.
Điều thứ ba, bởi vì quân Ninh chinh chiến vì bệ hạ đế quốc Đại Tang, đương nhiên phải tiền trả cho Đại Ninh một số quân phí, khoản quân phí này lấy từ tài sản của Cao Tỉnh Nguyên. Nếu tài sản của Cao Tỉnh Nguyên không đủ thì gom từ thủ hạ của y.
Điều thứ tư, sau khi hoàng đế bệ hạ Đại Ninh tiếp nhận đất Tang thuộc về Đại Ninh, Anh Điều Liễu Ngạn sẽ tuyên bố thoái vị, hắn ta thỉnh cầu hoàng đế bệ hạ Đại Ninh có thể phê chuẩn cho hắn ta về thành Trường An ở trong ngõ Bát Bộ, bởi vì sống ở đó đã quen, đã có tình cảm.
Điều thứ năm, chính thức mời đại tướng quân Mạnh Trường An suất lĩnh đông cương Đao Binh vào đóng trong quận thành Hải Dã, quân đội ở trong thành sẽ giao thành phòng không điều kiện, nếu cần, bọn họ cũng sẽ giao binh khí ra.
Vân vân và mây mây...
Mạnh Trường An đọc từng điều một, lúc đọc đến điều thứ tư liền phụt cười một tiếng.
Ham muốn sống của Anh Điều Liễu Ngạn...
Mạnh vãi.
Trong điều thứ tư, Anh Điều Liễu Ngạn thỉnh cầu hoàng đế bệ hạ Đại Ninh cho phép hắn ta trở lại ngõ Bát Bộ trong Trường An, lời nói khẩn thiết, hơn nữa còn biểu thị mình nhớ nhung tiểu viện đó, hoa hoa cỏ cỏ và cả con chim nhỏ trên bờ tường.
Vì thế Mạnh Trường An đành phải miễn cưỡng chấp nhận những điều kiện này, đồng ý sẽ suất lĩnh đông cương Đao Binh vào quận thành Hải Dã.
Không phải gã hoàn toàn tin tưởng Anh Điều Liễu Ngạn, cho nên khi đại quân vào thành đã nhận được quân lệnh là một khi có chỗ nào không ổn thì lập tức tấn công.
Nhưng mà đến cổng thành Mạnh Trường An liền phát hiện cha con Sảnh Thái Tụng này thật sự là... quá phối hợp. Ông ta dẫn quan viên văn võ trong thành đứng ở cửa nghênh đón Mạnh Trường An, tất cả quân đội trong thành cũng đã phụng mệnh giao binh khí về nhà kho, toàn bộ hơn hai vạn người đều tập hợp ở giáo trường đại doanh trong thành chờ Mạnh Trường An tuần kiểm.
Lần đầu tiên Mạnh Trường An gặp phải kẻ thù đầu hàng sắp xếp thỏa đáng như vậy, quả thật chưa từng trải qua, thật sự không thích ứng lắm.
Không những cả nhà Sảnh Thái Tụng cảm thấy đầu hàng Đại Ninh không có bất cứ vấn đề gì, ngay cả các tướng lĩnh quan viên dưới trướng ông ta cũng đều cảm thấy không có vấn đề gì, càng thần kỳ hơn là các bách tính còn đứng ngoài đường hoan nghênh...
Chờ sau khi vào thành Mạnh Trường An mới biết được chuyện là thế nào... Hóa ra tiên sinh mà Sảnh Thái Tụng mời dạy học cho con trai ông ta Sảnh Thái Dã lại là người Ninh.
Một lão tiên sinh của Liên Sơn đạo đã đến Tang quốc mười sáu mười bảy năm, những năm gần đây ông ta cũng xem như hết lòng chỉ dạy Sảnh Thái Dã. Từ nhỏ Sảnh Thái Dã đã có lòng kính ngưỡng Đại Ninh vô cùng mãnh liệt.
Mà cũng là trong khoảng thời gian này, quận thú Sảnh Thái Tụng cũng bất tri bất giác bị ảnh hưởng cực lớn. Ông ta viết chữ Ninh rất đẹp, tiếng Ninh nói cũng không tệ, chỉ là khẩu âm hơi lạ.
Mà Sảnh Thái Dã thì càng giống một người Ninh hơn, dù là nói chuyện cũng có chút khẩu âm của bên Đường Sơn Liên Sơn đạo.
Cũng chính vào lúc đó, Anh Điều Liễu Ngạn bỗng nhiên chợt hiểu tại sao sau khi trở lại Tang quốc mình đều viết thư cho rất nhiều bộ hạ cũ của phụ thân, duy chỉ có Sảnh Thái Tụng tích cực nhiệt tình thỉnh cầu hắn ta đến quận Hải Dã như vậy. Đây nhất định đều là lão tiên sinh kia ở phía sau dạy.
Nếu Mạnh Trường An không vào thành, ngay cả hắn ta cũng không biết còn có một vị lão tiên sinh như vậy ở đây.
Đêm đó, ở trong nhà Sảnh Thái Tụng cử hành một bữa tiệc long trọng. Sảnh Thái Tụng thay mặt Anh Điều Liễu Ngạn mở tiệc chiêu đãi Mạnh Trường An, nghe nói Anh Điều Liễu Ngạn không thoải mái nên không đến được. Phỏng chừng giờ khắc này hắn ta cảm thấy Mạnh Trường An không phải người ngoài, hắn ta mới là người ngoài.
Vị lão tiên sinh họ Trần này đến từ quận Đường Sơn Liên Sơn đạo Đại Ninh, tên là Trần Phù Sinh, phù sinh trong "thâu đắc phù sinh bán nhật nhàn", cũng là phù sinh trong "phù sinh hà sự tối quan thân".
Ăn cơm xong, lão tiên sinh và Mạnh Trường An tùy ý đi dạo trong vườn hoa ở nhà Sảnh Thái Tụng.
"Tiên sinh đến đây khi nào?"
Mạnh Trường An hỏi.
"Khá lâu rồi. Khi đó, một vị tăng nhân từ Tang quốc mộ danh đến Đại Ninh học tập, trăm cay ngàn đắng đến được Đại Ninh, ông ta ngưỡng mộ Trường An phồn hoa cẩm tú, một lòng hướng về, nhưng khi đi đến quận Đường Sơn Liên Sơn đạo thì nhiễm bệnh nặng vì không hợp khí hậu."
Lão tiên sinh vừa đi vừa nói: "Ở quê chỉ có ta biết một chút ngôn ngữ của ngươi Tang, cho nên người dân bảo ta đi xem thử chuyện như thế nào. Ta mời thầy thuốc giúp tăng nhân, khổ nỗi ông ta đã dầu hết đèn tắt, không cứu được nữa..."
Lão tiên sinh nói: "Trước khi chết tăng nhân đó nói với ta, ông ta có thể đến Đại Ninh là nhờ ngôi chùa nơi ông ta ở đã dốc hết toàn bộ tài sản để giúp đỡ, chỉ muốn khi ông ta trở về có thể mang theo Thiền pháp của Đại Ninh, nhưng bọn họ đâu biết là Đại Ninh không tin Thiền."
"Trước khi chết ông ta nói với ta... Tiên sinh à, ta đã tiêu hết tất cả tiền nhang đèn trong chùa tích góp được mới đến Đại Ninh, người trong chùa còn đang trông ngóng chờ ta trở về nói cho bọn họ biết Đại Ninh như thế nào, Trường An như thế nào."
Lão tiên sinh dừng lại một chút, tâm trạng dường như hơi phức tạp.
"Tăng nhân đó cầu xin ta có thể thay ông ta trở về hay không, nói cho đồng môn của ông ta biết rằng ông ta đã tận lực nhưng không thể trở về, thay ông ta xin lỗi, cũng muốn nhờ ta thay ông ta nói cho đồng môn nghe Trường An như thế nào."
Lão tiên sinh liếc mắt nhìn Mạnh Trường An một cái, ánh mắt hơi phức tạp nói: "Sau đó ông ta bệnh chết, ở quê chôn cất cho ông ta. Ta cùng các hương thân bàn bạc một chút, mọi người đều nói đây là việc tuyên truyền văn hóa Đại Ninh, là đại sự, vì thế xin chỉ thị của huyện lệnh đại nhân. Huyện lệnh đại nhân cũng cảm thấy đây là chuyện tốt, một là có thể tuyên truyền văn hóa lễ nghi Đại Ninh, hai là có thể hoàn thành nguyện vọng của tăng nhân đó."
"Vì thế ta đến Tang quốc với sự giúp đỡ của huyện lệnh đại nhân và phụ lão hương thân, tìm đến ngôi chùa đó... Nhưng thật sự cũ nát, chỉ có một chính phòng trên nóc nhà đã mọc cả cỏ hoang, hai bên đích nhà ngang cũng đã sụp xuống, bọn họ không có tiền sửa chữa, khi đó Tang quốc còn tại nội loạn bên trong, ai có tiền đến cung phụng hương khói, bọn họ cũng là khó khăn sống qua ngày."
Lão tiên sinh tiếp tục nói: "Sau khi đến đây nhìn thấy bọn họ sống khốn khổ như vậy nên dùng số bạc ta mang đến sửa lại nhà cho bọn họ, bọn họ thỉnh cầu ta ở lại giảng về văn hóa Đại Ninh, ta nhất thời mềm lòng liền ở lại, kết quả là đã ở hơn mười năm rồi."
"Mười mấy năm qua, chẳng những tăng nhân trong chùa đều đã học được chữ Ninh, bọn họ còn thuộc rất nhiều thi từ ca phú. Lâu dần các bách tính trong thành cũng đều đến chùa nghe ta giảng, giảng mãi giảng mãi, người trong quận thành Hải Dã đều cực kỳ ngưỡng mộ Đại Ninh."
Lão tiên sinh cười cười có vẻ hơi đắc ý, nói: "Trong mười mấy năm này đã có mấy ngàn đệ tử nghe ta giảng. Tang quốc thống nhất, Sảnh Thái Tụng đến quận Hải Dã, ông ta hết sức tò mò sau khi nghe nói chuyện của ta, cũng tới nghe ta giảng bài, thường xuyên qua lại, còn giao con cái cho ta..."
Mạnh Trường An hít sâu một hơi, dừng chân lại, quay sang lão tiên sinh cúi đầu: "Tiên sinh đây là đại thiện chi tâm."
"Không có không có."
Lão tiên sinh vội vàng đỡ Mạnh Trường An: "Ta không dám nhận đại lễ như vậy của đại tướng quân. Ta chỉ là một kẻ nghèo hèn, chỉ là đọc sách nhiều cho nên giảng mười mấy năm cũng không chán. Bọn họ thích nghe và cũng muốn học, ta liền dạy bọn họ thêm một chút."
"Đại tướng quân, ta là nhận ủy thác của người khác mà làm việc tận tụy, đây chẳng phải là tính tình của người Ninh chúng ta từ trước đến nay sao? Việc không thể nhận lời thì tuyệt không nhận lời, nếu đã nhận lời thì nhất định sẽ làm được."
Mạnh Trường An gật đầu: "Lão tiên sinh nói không sai, người Ninh đều là như vậy."
Lão tiên sinh cười nói: "Cho nên sau khi Sảnh Thái Tụng nhận được thư của Anh Điều Liễu Ngạn liền hỏi ta làm như thế nào. Ta liền nói với Sảnh Thái Tụng, Đại Ninh chí cường đệ nhất thiên hạ, nếu khai chiến thì Tang quốc tất nhiên sẽ bại, chi bằng nhân cơ hội này để cho Anh Điều Liễu Ngạn đến. Hắn đến thì sẽ có cơ hội tiếp xúc với người của Đại Ninh, tiếp xúc được rồi thì có thể bảo toàn sinh mệnh của mấy vạn bách tính trong quận Hải Dã."
Lão tiên sinh dừng lại, lùi lại một bước, rất nghiêm túc hành lễ: "Hiện tại xin đại tướng quân nhận một lạy của ta, vẫn mong đại tướng quân đồng ý với thảo dân một chuyện."
Mạnh Trường An vội vàng đỡ ông ta: "Mời tiên sinh nói."
"Nếu đã chấp nhận để bọn họ đầu hàng, người ở quận Hải Dã này sẽ không phản kháng đại quân, đừng làm hại bọn họ."
Mạnh Trường An gật đầu: "Tiên sinh yên tâm, ta hứa với ngươi."
Lão tiên sinh lại cúi đầu: "Đại tướng quân đây mới là đại thiện chi tâm."