Đối với Cổ Lạc và Cảnh San bọn họ mà nói, bọn họ đã làm việc mà mình có thể làm đến cực hạn, bọn họ đã giết hoàng đế Tang quốc, còn ám sát mấy vị tướng lĩnh quân Tang, việc tiếp theo cần phải làm là chờ đại quân vào thành.
Bọn họ lại ngồi ở trong sân lần nữa, trầm mặc, chờ đợi.
Ngoài thành.
Thẩm Lãnh thúc giục đại hắc mã chạy đến trước trận. Máy ném đá của Đại Ninh đã dựng lên, nhưng đây là kinh đô Tang quốc, tường thành rất chắc chắn, cổng thành cũng thế, muốn dùng túi hỏa dược trực tiếp cho nổ tung cổng thành hiển nhiên là không thể nào.
Nhưng có hỏa khí thì có chủ động, có thể áp chế thủ quân trên tường thành.
"Vương Khoát Hải!"
Thẩm Lãnh gọi một tiếng.
Vương Khoát Hải bước đi đến trước ngựa Thẩm Lãnh, cúi người nói: "Mời đại tướng quân hạ lệnh."
Thẩm Lãnh thò tay ra chỉ về phía trước: "Công thành!"
Sau khi Thẩm Lãnh ra lệnh một tiếng, trong đại trận, mười tám chiếc trống trận da trâu vang lên, tiếng trống giống như chiến lôi, âm thanh tựa như làm rung cả mặt đất.
Vù!
Túi hỏa dược thứ nhất bay ra ngoài, đây là để thử nghiệm góc độ, túi hỏa dược này va vào tường thành rồi nổ tung, tất cả máy ném đá cũng bắt đầu điều chỉnh góc độ theo khoảng cách của túi hỏa dược này.
Loạt túi hỏa dược thứ hai bay ra ngoài lập tức nổ tung ở trên tường thành, từng ngọn lửa ở trên tường thành điên cuồng cắn nuốt mạng người, sức đe dọa của loại vũ khí sát thương này đối với kẻ thù vượt quá tưởng tượng.
Trận oanh tạc kéo dài một thời gian, binh lính Tang quốc trên tường thành đã không còn dám dễ dàng ngẩng đầu lên nữa. Vương Khoát Hải lập tức chỉ bội đao của gã về phía trước, hô một tiếng như sấm rền: "Công!"
Tùng! Tùng tùng!
Trống trận vang lên, chiến binh của Đại Ninh bắt đầu chỉnh tề tiến lên phía trước.
Trên tường thành, sau khi quân Tang nhìn thấy quân Ninh vào tầm bắn, cung tiễn thủ của bọn họ bắn mũi tên che trời phủ đất xuống dưới, giống nhau mưa rào. Binh sĩ quân Ninh công thành dùng tấm chắn ngăn cản nhưng vẫn không ngừng có người trúng tên ngã xuống đất.
"Đẩy chùy công thành lên!"
Vương Khoát Hải đi nhanh về phía trước, dẫn theo thân binh của gã bảo vệ binh sĩ di chuyển chùy công thành. Chùy công thành làm bằng một cây gỗ lớn, đầu va chạm cổng thành còn bọc lá sắt, chùy công thành như vậy quá nặng nề, khi bánh xe gỗ di chuyển cũng nghiền ra rãnh sâu trên mặt đất, toàn bộ dựa vào nhân lực đẩy về phía trước, có thể thấy là khó khăn cỡ nào.
Người ta thường nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã, thân binh doanh của Mạnh Trường An hoàn thủ đao hạng nhất, mà đội thân binh của Vương Khoát Hải thì lại là tráng hán hạng nhất, ai nấy nhìn đều lưng hùm vai gấu. Những người này ra trận, một tay cầm cự thuẫn chặn mũi tên cho người khác, còn có thể một tay giúp đẩy xe nữa.
Chùy công thành khổng lồ từ từ đến gần phía cổng thành, mà người Tang thì tập trung mũi tên dày đặc bắn về hướng này. Mũi tên nhiều đến mức giống như tạo thành một nắm đấm màu đen, đập từng quyền từng quyền lên chùy công thành.
Trên xe cắm đầy lông vũ trắng, còn người đẩy xe không ngừng ngã xuống, cũng không ngừng có người bổ sung vào.
Mà chiến binh Đại Ninh thì nhanh hơn xe công thành, binh sĩ vác thang đã lao đến dưới thành, bọn họ bắt đầu dựng thang lên, mà trên tường thành người Tang thì liều mạng muốn đẩy đổ thang.
"Cẩn thận!"
Đúng lúc này có người khàn giọng hô một tiếng, sau đó đẩy đồng bào bên cạnh ngã xuống đất.
Ầm một tiếng!
Một túi hỏa dược nổ tung trong đội ngũ chiến binh Đại Ninh đông nghịt, ngọn lửa nhanh chóng lan ra bốn phía, không ít người bị ngọn lửa nuốt chửng. Trước khi ngọn lửa lan rộng, mũi tên và đá nhiều không đếm xuể bay tán loạn, các binh sĩ bị thương hàng loạt.
Người Tang cũng có túi hỏa dược.
Ầm!
Lại là một tiếng vang cực lớn, túi hỏa dược thứ hai nổ tung trong đám người. Người Tang đốt ngòi nổ rồi ném túi hỏa dược từ trên tường thành xuống, sau khi rơi vào đám người là có thể đoạt đi vô số sinh mệnh.
Đây là lần đầu tiên chiến binh Đại Ninh bị hỏa khí công kích trên lục địa. Trước đây đều là kẻ thù của bọn họ bị túi hỏa dược nổ cho tan tác, tổn thất thảm trọng, còn lần này, túi hỏa dược của người Tang đã khiến cho chiến binh Đại Ninh cảm nhận được uy lực của hỏa khí.
Liên tiếp có túi hỏa dược bị ném xuống, tiếng nổ không ngừng vang lên trong đám người, giống như tử thần đang tuyên án.
"Mạnh nữa lên!"
Vương Khoát Hải hét lớn, thúc giục chùy công thành tiến về phía trước.
"Trọng nỗ!"
Một gã chiến binh Đại Ninh hô một tiếng, vừa dứt lời thì cung tên liền bay tới, mũi tên loại lớn trực tiếp xuyên thủng người gã, kéo người bay về phía sau một đoạn, trọng nỗ đâm xuống mặt đất bịch một tiếng, ghim luôn cả người ở đó.
Phía trên cổng thành chính toàn là cung tiễn thủ người Tang, đương nhiên bọn họ biết để xe công thành khổng lồ như vậy tới gần cổng thành sẽ có hậu quả gì, một khi khúc gỗ lớn đó đập vào cửa thành, chỉ sợ có thể là lực ngàn cân.
Trên xe công thành dường như đều bị mũi tên phủ kín, có thể nghĩ chiến binh của Đại Ninh đã tổn thất bao nhiêu người trong quá trình đẩy xe công thành lên.
Nhưng đây vốn là sự tàn khốc của chiến tranh, nhất là chiến tranh công thành.
Thẩm Lãnh giơ thiên lý nhãn lên nhìn người Tang ở trên tường thành, nhìn một lát rồi căn dặn một tiếng: "Cho máy ném đá di chuyển về phía trước, ném túi hỏa dược vào trong thành Kinh Đô, quấy rầy đội dự bị của bọn họ ở trong thành."
Lính liên lạc lập tức cưỡi ngựa chạy đi, không bao lâu sau máy ném đá bắt đầu di chuyển về phía trước. Giống như chùy công thành, chỉnh thể máy ném đá di động cũng quá khó khăn, phân lượng quá nặng, bánh xe gỗ gần như đều lọt xuống đất bùn.
Khi chỉ còn cách cổng thành không đến mười trượng, cung tiễn thủ người Tang giống như điên, kêu gào bắn tên xuống.
Thẩm Lãnh chợt hiểu ra điều gì đó khi nhìn những người Tang chống cự hung hãn như vậy, hắn thúc ngựa đến chỗ máy ném đá căn dặn: "Đổi hướng ném đá vào trong thành, viết chữ trên tảng đá, viết là cha con Cao Tỉnh Nguyên đã chết, người nào buông binh khí đầu hàng sẽ không bị giết."
Các binh sĩ không tìm được bút mực nhưng trên chiến trường có nhiều máu, bọn họ dùng văn tự của người Tang viết chuyện Cao Tỉnh Nguyên đã chết lên tảng đá, sau đó ném đá vào trong, từng khối từng khối đá khổng lồ bay vào trong thành.
Thẩm Lãnh chờ sau khi ném hai lượt đá mới khoát tay: "Dừng một lát!"
Các binh sĩ lập tức dừng lại, chờ quân lệnh tiếp theo của Thẩm Lãnh.
Trong thành Kinh Đô, có binh lính người Tang phát hiện chữ bằng máu trên tảng đá liền đến gần nhìn kỹ. Bọn họ vẫn không biết chuyện Cao Tỉnh Nguyên đã chết, các quý tộc hạ lệnh phong tỏa tin tức, tuyệt đối không thể để cho các binh sĩ gác thành biết, nếu biết thì tất nhiên quân tâm đại loạn.
Ngoài thành không có tảng đá lớn bay vào nữa, cũng càng lúc càng nhiều người vây quanh tảng đá quan sát chữ bằng máu, bọn họ không dám lớn tiếng nhưng đều đang xì xào bàn tán. Đêm qua bên hoàng cung phái đại đội nhân mã lục soát thành, đội ngũ tuần thành cả đêm không ngừng, mà các tướng quân chỉ huy vốn nên đến vào sáng sớm cũng có mất người không tới, nghe đồn đều bị mật điệp người Ninh ở trong thành giết chết, lời đồn đãi đã nổi lên trong khắp quân Tang.
Thẩm Lãnh tính toán cho những người Tang thời gian xem chữ bằng máu.
"Đổi túi hỏa dược."
Thẩm Lãnh quay đầu lại căn dặn một tiếng, các binh sĩ lập tức nhét túi hỏa dược vào máy ném đá, sau một tiếng ra lệnh, một cỗ một cỗ máy ném đá lớn hất túi hỏa dược bay lên trời cao, sau đó rơi vào trong thành với một đường cong hoàn mỹ.
Ở nơi tảng đá lớn rơi xuống còn có không ít người Tang đang tập trung xem chữ. Bọn họ tưởng là quân Ninh ném tảng đá lớn vào trong thành chính là để cho bọn họ nhìn thấy những chữ đó, ai ngờ phía sau còn có túi hỏa dược.
Trong thành lập tức sáng bừng lên, túi hỏa dược nổ liên tiếp, nối liền thành một dòng sông lửa.
Trong thành Kinh Đô, Cổ Lạc bọn họ ngồi ở trong viện lắng nghe, tiếng nổ mạnh của túi hỏa dược đứt quãng, bọn họ không ai nói chuyện, phán đoán tình hình tiến công của đại quân qua âm thanh.
Cổ Lạc im lặng một lúc lâu rồi nói: "Hiện tại người Tang nhất định rất loạn, không ai còn để ý chúng ta nữa."
Cảnh San hỏi: "Chàng lại nghĩ tới cái gì nữa?"
Cổ Lạc nói: "Ta ra ngoài xem thử tình hình, các người không cần đi cùng. Ta cũng sẽ không mạo hiểm, chỉ là cứ ngồi đoán như thế này quá khó chịu, ta đi xem thử rồi trở lại... Lưu Dũng, xuống hầm lấy giúp ta một bộ quân phục người Tang, lấy bộ cấp bậc giáo úy."
Lưu Dũng lên tiếng, chạy đến hầm lấy một bộ quân phục người Tang. Thứ này đều là chính bọn họ làm, đủ để đánh tráo. Lúc trước khi Cổ Lạc và Anh Hoa Mộc Đạo vào hoàng cung, Cảnh San bọn họ đã mặc quân phục người Tang, nếu không thì cũng không dễ tới gần hoàng cung tiếp ứng cho Cổ Lạc.
Cổ Lạc thay y phục xong, thò tay ra ôm lấy Cảnh San: "Yên tâm, ta ra ngoài xem thử rồi sẽ trở lại."
Cảnh San thở dài: "Ta làm sao có thể tin chàng, nhất định là chàng muốn nhân lúc loạn mà lên trên tường thành..."
Cổ Lạc cười nói: "Ta không đi tường thành, ta đi hoàng cung. Giờ khắc này hẳn là bên hoàng cung không có nhiều người chú ý nữa, ta đi hoàng cung xem thử Cao Tỉnh Đinh có chết hay không, nếu không chết thì ta bồi cho hắn một đao."
Cảnh San nói: "Chúng ta cùng đi."
Cổ Lạc suy nghĩ nói: "Vậy nàng phải đồng ý với ta, các người đều ở lại bên ngoài hoàng cung tiếp ứng."
Cảnh San lập tức cười: "Ta đồng ý với chàng!"
Cổ Lạc nói: "Đi chuẩn bị một chút đi."
Cảnh San lập tức xoay người đi lấy đồ, Cổ Lạc đập một chưởng lên cổ Cảnh San, Cảnh San lập tức ngã xuống. Cổ Lạc ôm lấy Cảnh San, sau đó căn dặn thủ hạ: "Trông chừng nàng ấy."
Gã áy náy nhìn Cảnh San, sau đó nhìn bàn tay của mình, lập tức cười cười: "Cuối cùng cũng đến lượt ta làm một lần, khá thích."
Sau đó gã bật người nhảy ra ngoài đại viện.
Sau khi ra ngoài gã không đến hoàng cung mà là chạy thẳng đến tường thành, những người gặp trên đường có ai sẽ nghi ngờ gã chứ.
Gã cứ nhân lúc loạn mà chạy đến dưới tường thành như vậy, nhìn thấy nơi này bốn bề hỗn độn, tảng đá lớn đều bị nổ đen sì, không ít thi thể của người Tang nằm chung quanh.
Cổ Lạc men theo con dốc lên trên tường thành, vừa mới đi lên thì mũi tên ngoài thành đã bay sượt qua ngay bên cạnh làm Cổ Lạc giật mình.
Cổ Lạc nhìn chung quanh, người Tang trên tường thành đều đang bắn tên ra ngoài thành, còn có người ôm túi hóa dược ném xuống.
Ở trong lầu cổng thành, có người vận chuyển túi hỏa dược ra ngoài, hiển nhiên đó là một nhà kho.
Cổ Lạc thầm vui vẻ, gã dùng tiếng của người Tang hô một câu: "Làm nhanh lên, đừng có lề mề!"
Sau đó gã cùng người chuyển túi hỏa dược đi vào trong lầu cổng thành, nơi đó chất không ít túi hỏa dược. Cổ Lạc vừa thấy liền cười, gã lớn tiếng sai khiến người khác nhanh chóng chuyển ra ngoài, bản thân gã thì đi vòng qua phía sau đống túi hỏa dược, móc ống giữ lửa ra đốt ngòi nổ của một túi hỏa dược trong số đó, đốt xong rồi bỏ chạy. Rất nhanh, cảm giác vô cùng kích thích.
Gã lao ra lầu cổng thành sau đó chạy xuống dưới thành, vừa chạy vừa nói: "Bệ hạ bị giết rồi! Mật điệp của người Ninh đã công phá hoàng cung, bệ hạ và thái tử đều đã bị giết!"
Ầm!
Tiếng nổ cực lớn vang lên, cả lầu cổng thành đều bị bật tung, lực xung kích cũng hất Cổ Lạc bay ra ngoài, người đập vào tường thành rồi lập tức rơi mạnh xuống. Gã xoa đầu, đau muốn chết.
"Mạnh quá..."
Cổ Lạc lẩm bẩm một câu, sắc mặt đã trắng bệch, lỗ tai ù đi.