Lúc này trong thương hành còn lại năm người, ngồi ở trong viện nghe tiếng ồn ào náo động trên đường bên ngoài cái, năm người đều không có nói chuyện, điều này làm cho bầu không khí có vẻ hơi căng thẳng. Bọn họ cũng không thể thắp đèn ở trong sân, tất cả mọi người đều ngồi yên dưới ánh trăng.
Ai cũng không muốn trở về phòng, ai cũng không muốn đi ngủ, bọn họ đều sẽ cùng trải qua đêm nay, chờ một ngày mới.
Tuổi thọ của mỗi một ngày cũng chỉ là một ngày, tuổi thọ của mỗi một đêm đương nhiên cũng chỉ có một đêm, sau khi trời sáng đêm sẽ thành quá khứ, sau khi trời tối thì ngày thành quá khứ.
"Nghe độn tĩnh của bọn họ, hẳn là Cao Tỉnh Nguyên đã chết rồi."
Một đình úy nói nhỏ một câu.
Cổ Lạc gật đầu: "Anh Hoa tiên sinh uống một ngụm, Cao Tỉnh Nguyên uống một bát... Nếu như vậy mà hắn còn không chết thì đúng là không có thiên lý chút nào."
Gã đình úy vừa mới nói chuyện cúi đầu nói: "Trong người Tang cũng có người đáng kính."
Cổ Lạc ừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn vào trong phòng, cửa đang mở. Thi thể của Anh Hoa tiên sinh để ở ngay trong phòng, gã vốn định chôn nhưng lại muốn đợi thêm, nếu có cơ hội nói có lẽ Anh Hoa Nại và mẫu thân nàng ta đều muốn nhìn thân nhân của bọn họ thêm một lần.
"Mỗi người đều có nguyên tắc của mình, ông ta cũng là một người có nguyên tắc, mà điều khiến chúng ta thay đổi nguyên tắc thường không phải là bởi vì bản thân chúng ta."
Cảnh San cũng nhìn trong phòng, chậm rãi nói: "Ông ta là một phụ thân đáng kính."
Anh Hoa Mộc Đạo đưa ra lựa chọn cũng không phải là suy nghĩ vì bản thân ông ta, nếu không phải Cổ Lạc tìm đến Anh Hoa Nại, có lẽ cuộc đời của ông ta vẫn êm đẹp, tuy rằng kết cục có thể cũng là tử vong.
"Nói chuyện khác đi."
Một gã đình úy khác lên tiếng xoa dịu bầu không khí: "Tiểu Tôn cũng khóc khi bị chúng ta ném đi..."
Mọi người không nhịn được đều cười cười.
Nhưng mà Tiểu Tôn khóc lóc đó cũng không còn nhỏ, gã nhỏ tuổi nhất, gã võ nghệ kém nhất cho nên bị chọn đưa ra ngoài thành Kinh Đô đi liên lạc với đại tướng quân. Tiểu Tôn khóc là vì gã biết các đồng bào cho gã hy vọng sống sót.
Người ở lại trong thành có lẽ không cầm cự được đến khi đại quân phá thành, chờ khi gặp lại không chừng chính là âm dương cách biệt.
"Có rượu thì tốt."
Một đình úy lẩm bẩm nói một câu.
"Thứ đó thì có chứ."
Cổ Lạc chỉ về phía hầm: "Đi lấy nhẹ một chút, đừng gây ra động tĩnh."
Không bao lâu sau hai gã đình úy chuyển ra một vò rượu, mọi người ngồi ở trong sân lấy ánh trăng nhắm rượu. Bọn họ hàn huyên rất lâu rất lâu, mỗi người nói tất cả quá khứ của bản thân, nói về người mình để ý và chuyện mà mình quan tâm.
Bởi vì bọn họ mình đều hiểu bình minh sẽ đến nhưng bọn họ thì ở trong bóng tối.
Đại quân phá thành chính là ánh nắng khắp nơi, mà trước khi đại quân phá thành, ánh mặt trời không chiếu tới mấy người bọn họ.
"Thật ra ban đầu ta khinh thường đại tướng quân."
Cổ Lạc cười cười, có chút tự giễu.
"Khi đó cảm thấy hắn..."
Gã suy nghĩ một chút, giống như đang tìm từ ngữ thích hợp.
"Cảm thấy hắn hơi làm màu..."
Nhẫn nhịn nửa ngày, Cổ Lạc vẫn nói ra hai chữ này, thế nên mọi người đều thở dài một tiếng.
"Thật đấy, các ngươi không biết lúc đại tướng quân mới tiến thủy sư kiêu ngạo cỡ nào đâu, tân binh sau khi vào doanh huấn luyện sẽ tuyển chọn, người đủ tư cách mới có thể trở thành chiến binh. Khi đó đại tướng quân một mình đánh từ đầu đến cuối, Vương Khoát Hải chính là bị đại tướng quân thu phục khi đó."
"Huynh thì sao?"
Có người hỏi: "Thiên bạn đại nhân khi đó hẳn là cũng rất mạnh chứ."
"Haiz..." Cổ Lạc thở dài nói: "Khi đó ta tưởng là ta cũng chỉ kém đại tướng quân một chút xíu, sau đó mới biết người bên cạnh đại tướng quân đều là biến thái."
Cảnh San hỏi: "Đến bây giờ đã nhiều năm như vậy, sau khi chàng đến phủ Đình Úy vẫn nghĩ mình là người của đại tướng quân, ngay cả Hàn đại nhân cũng không để ý, đại tướng quân..."
Cổ Lạc biết nàng muốn hỏi gì. Cảnh San muốn biết đại tướng quân là có ma lực gì sao, làm một đám đại lão gia mê mẩn đến mức thần hồn điên đảo. Phàm là người nào ở cùng Thẩm Lãnh một thời gian, bọn họ đều sẽ coi Thẩm Lãnh là huynh đệ sinh tử của mình, đều không có ngoại lệ.
"Cho nên phu nhân đại tướng quân của chúng ta trước giờ đều không lo lắng đại tướng quân sẽ có nữ nhân khác, nàng ấy nên lo lắng có phải đại tướng quân của chúng ta lại có nam nhân không."
"Xì!"
Mấy người đồng thời bĩu môi.
"Lần này sau khi đánh xong Tang quốc, hẳn là đại tướng quân sẽ bị điều đi khỏi thủy sư về Trường An."
Cổ Lạc nói: "Cho nên ta cũng định xin Hàn đại nhân điều ta về."
Cảnh San cười hỏi: "Hóa ra người mà chàng từng giờ từng phút không rời xa là đại tướng quân."
Cổ Lạc giải thích: "Nàng còn không biết, nếu đại tướng quân sống Trường An, ta điều về đó có thể ăn chực bao nhiêu bữa cơm. Người bên ngoài đều đồn đại tướng quân tham tiền nhưng mỗi người đều biết tiền mà đại tướng quân tham... đều ở trên người các binh sĩ."
"Ta nghe nói..."
Một đình úy dè dặt nói một câu: "Đại tướng quân đến chỗ nào là chỗ đó sẽ có chuyện, thường thường đều là chuyện lớn... Đại tướng quân sắp trở về Trường An rồi, Trường An đừng có chuyện gì."
"Cái mỏ quạ của ngươi."
Cổ Lạc trợn mắt lườm hắn ta nói: "Nhanh nhổ đi."
Gã đình úy kia vội vàng nhổ phì mấy tiếng, sau đó cười nói: "Thật ra cũng không có gì, đại tướng quân đến chỗ nào cũng có chuyện, nhưng cũng không phải là chuyện xấu."
Cổ Lạc nghe được câu này lại trầm mặc. Nếu đại tướng quân sau khi trở lại Trường An thật sự sẽ xảy ra chuyện, còn có thể có chuyện gì chứ, có lẽ thật không thể nào là chuyện tốt gì nữa.
Ngoài thành, đại doanh quân Ninh.
Người của Thẩm Lãnh dẫn đình úy Tôn Cửu Doanh vào, mắt của Tôn Cửu Doanh đến giờ vẫn còn đỏ. Thẩm Lãnh nhìn thấy gã vào liền thay đổi sắc mặt: "Những người khác đâu?"
Tôn Cửu Doanh khom người cúi đầu nói: "Cổ thiên bạn và Cảnh thiên bạn đi nổ võ khố Quân bộ của người Tang để yểm hộ cho chúng ta ra khỏi thành, thu hút binh lực lùng bắt của Tang quốc, nhưng mấy huynh đệ khác lại chỉ đưa một mình ta ra, sau đó bọn họ lại trở về tìm Cổ thiên bạn và Cảnh thiên bạn."
Gã nhìn về phía Thẩm Lãnh, giọng nói hơi nghẹn ngào: "Đại tướng quân, xin ngài hãy cứu bọn họ ra."
Cổ Lạc gật đầu: "Ta biết rồi."
Tôn Cửu Doanh nói lại chi tiết chuyện đã xảy ra. Sau khi Thẩm Lãnh biết chuyện Cao Tỉnh Nguyên đã chết cũng thấy hơi kinh ngạc, không ngờ sau khi Cổ Lạc và Cảnh San vào thành đã làm một chuyện lớn như vậy, đầu độc chết hoàng đế của Tang quốc.
Hắn sai người ta đi mời Mạnh Trường An, sau đó hạ lệnh triệu tập tướng lĩnh các quân đến nghị sự.
Không bao lâu sau các quân tướng quân và Mạnh Trường An đều đến.
Sau khi Thẩm Lãnh nói xong chuyện của Cổ Lạc bọn họ, Mạnh Trường An nói: "Nhân lúc quân địch nội loạn mau chóng công thành, còn có thể cứu Cổ Lạc bọn họ ra, không thể kéo dài."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Cho nên ta gọi các ngươi đến đây, chính là thương nghị về chuyện công thành. Vốn định chờ sau khi chuyến vật tư tiếp theo đến rồi hãy đánh, số lượng hỏa khí của chúng ta không đủ, nếu Cao Tỉnh Nguyên đã chết, con trai hắn có thể cũng đã chết, trong thành hẳn là đã rối tung rối mù, vậy thì sáng sớm ngày mai công thành."
"Còn có bao lâu nữa thì trời sáng?"
"Cũng chỉ còn có một nửa canh giờ."
"Đi chuẩn bị đi."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Vương Khoát Hải: "Ngươi đánh trận đầu tiên."
Vương Khoát Hải chắp tay: "Tuân mệnh!"
Mạnh Trường An nói: "Ta trở về sẽ hạ lệnh Đao Binh tiến công từ phía tây, các ngươi tiến công từ phía nam."
Mọi người thương nghị một lúc sau đó các tướng quân đều trở về chuẩn bị đội ngũ. Cũng đúng vào lúc này, ở trong thành Kinh Đô, Cảnh San bỗng nhiên nhìn Cổ Lạc, giống như nghĩ tới điều gì đó.
"Sao vậy?" Cổ Lạc hỏi nàng.
Cảnh San nói: "Nếu Tôn Cửu Doanh đã trở lại đại doanh, đại tướng quân biết chúng ta không ra được thì nhất định sẽ mau chóng công thành, nếu không có gì bất ngờ xảy ra là sáng sớm sẽ đánh."
Cổ Lạc nói: "Chắc vậy, nàng đang nghĩ gì?"
Cảnh San nói: "Bây giờ cách lúc trời sáng đã không còn bao lâu nữa, đang là sau nửa đêm, có phải trên đường cái không thanh âm gì không?"
Mọi người lắng tai nghe, quả thật đã không còn ồn ào như trước nữa. Trước đó cứ cách một lúc sẽ có một đội binh lính đi qua, tiếng hô tiếng bước chân nghe rất lớn giữa đêm khuya.
"Lúc này bọn họ đều đã rất mệt mỏi."
Cảnh San đứng lên hoạt động một chút: "Nếu sáng sớm ngày mai đại tướng quân công thành, đại doanh ngoài thành tất nhiên có điều động binh mã, mà người Tang ở trên tường thành đang theo dõi hướng đi của đại doanh chúng ta. Chỉ cần bên chúng ta điều động binh lực, tất nhiên có dấu hiệu đuốc di động dày đặc, người Tang sẽ hiểu ngay lập tức..."
Cổ Lạc chợt hiểu ra: "Chỉ cần bên tường thành cảnh báo, các tướng quân của Tang quốc sẽ lập tức chạy qua."
"Chúng ta hoạt động thêm?"
Cảnh San cười: "Ngồi chờ đại quân công thành như thế này hơi nhàm chán."
Cổ Lạc nói: "Nàng và ta mỗi người dẫn một đội. Lưu Dũng theo ta, Trương Nghệ và Dương Thần Lẫm đi với nàng, nhưng có một điều, trước khi trời sáng nhất định phải trở lại."
"Vâng!"
Ba đình úy đứng dậy lên tiếng.
Cổ Lạc nói: "Mang đầy đủ trang bị, chúng ta ra ngoài đi dạo!"
"Rõ!"
Bọn họ đáp lại bằng giọng nói cực nhỏ, xoay người đến hầm lấy trang bị, không bao lâu sau hai nhóm người trèo tường viện ra ngoài, biến mất trong màn đêm.
Nửa canh giờ sau, một chiếc xe ngựa chạy rất nhanh trên đường cái, trước sau xe ngựa đều có mấy tên kỵ binh bảo vệ. Cổ Lạc đứng ở trong góc tối gật đầu, Lưu Dũng lập tức dùng liên nỏ bắn mấy kỵ binh ở phía sau, ngay khoảnh khắc người ở phía sau trúng mũi tên, Cổ Lạc nhún chân một cái rồi lao đến bên cạnh xe ngựa.
Tay nắm cửa xe kéo bịch một tiếng, ván cửa lập tức rớt ra, gã nhảy lên, liên tục bắn tên vào người trong xe, trong nháy mắt đã bắn hết nỏ hộp, sau đó xoay người đi.
Từ lúc đột kích đến khi kết thúc tổng cộng cũng chỉ là thời gian 20 – 30 giây mà thôi, sau khi đắc thủ hai người lập tức đi ngay.
Trên một con đường khác, mười mấy người cưỡi ngựa chạy về phía trước, nhìn phương hướng chính là đi đến bên Quân bộ. Cảnh San bọn họ mai phục trên nóc nhà, chờ khi đoàn ngựa đi qua là ba người đồng thời bắn liên nỏ.
Mười mấy người liên tiếp trúng tên, ba người bắn hết liên nỏ sau đó nhảy xuống nhanh chóng bồi đao, chém chết người liền đi.
Trời tảng sáng, Cổ Lạc cùng Lưu Dũng vòng về, nhảy tường vào thương hành, bọn họ vừa chạm đất thì Cảnh San bọn họ nhảy vào từ một phương hướng khác.
"Mấy người?"
Cảnh San cười hỏi một câu.
Cổ Lạc giơ tay: "Ba, không biết quan lớn cỡ nào, dù sao cũng là người làm quan."
Cảnh San cười nói: "Chúng ta đã xử bốn người, cũng không biết quan lớn cỡ nào, dù sao cũng là chạy đến Quân bộ."
Đúng lúc này bọn họ nghe thấy một tiếng trầm đục, mấy người đồng thời quay đầu nhìn về phía nam. Cách tường viện và nhà cửa nên không nhìn thấy gì cả nhưng bọn họ đều biết đại tướng quân đã bắt đầu công thành.
Cổ Lạc duỗi tay ra, tay của năm người xếp chồng lên nhau.