Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1528 - Chương 1528: Đêm Khuya Tĩnh Lặng, Hai Người Tương Đối

Chương 1528: Đêm khuya tĩnh lặng, hai người tương đối Chương 1528: Đêm khuya tĩnh lặng, hai người tương đối

Cổ Lạc cõng Anh Hoa Mộc Đạo chạy như điên về phía trước, giờ khắc này đâu còn lo lắng phía sau có bao nhiêu người đuổi theo, lao một thẳng một mạch ra ngoài hoàng cung rồi được Cảnh San cùng mấy tên thủ hạ đón, có điều truy binh ở phía sau đã đến gần trong gang tấc.

Anh Hoa Mộc Đạo ngấm độc, hai người Cao Tỉnh Nguyên và Cao Tỉnh Đinh cũng đều đã ngấm độc. Cao Tỉnh Nguyên uống nhiều nhất, đã hộc máu mất mạng, Cao Tỉnh Đinh uống một ngụm nhưng cũng đã hộc máu.

Hắn ta hạ lệnh cho nội vệ đuổi giết Anh Hoa Mộc Đạo và Cổ Lạc, tất cả thị vệ trong cung đình đều lao đến.

Cảnh San cho thủ hạ đốt hai túi hỏa dược ném vào đám người, sau hai tiếng vang lớn, không biết có bao nhiêu người bị nổ chết, nhất thời người ở phía sau cũng không dám xông qua ngọn lửa tiếp tục đuổi theo.

Mấy người bọn họ lao qua đường phố, ở cửa nhà phía trước có một người ở lại trông coi mấy con ngựa, sau khi bọn họ chạy đến lập tức lên ngựa phóng đi.

"Ông kiên trì một chút!"

Cổ Lạc đã cho Anh Hoa Mộc Đạo uống thuốc giải độc nhưng thuốc không đúng bệnh, cũng không biết có hiệu quả hay không. Trên người các đình úy đều có thuốc dự phòng, ứng đối với độc của muỗi rắn kiến bình thường thì còn có thể, loại thuốc độc được tinh luyện kỳ công này có dược tính quá mạnh, hiệu quả của thuốc giải độc hẳn là không có bao nhiêu ý nghĩa.

"Chúng ta về nhà ông, xem thử có thuốc giải gì không."

Cổ Lạc vừa thúc ngựa vừa nói với Anh Hoa Mộc Đạo.

"Vô ích... Khụ khụ, vô ích thôi."

Sắc mặt Anh Hoa Mộc Đạo đã xanh mét, thoạt nhìn chỉ còn lại một hơi tàn.

"Ta là tội nhân của Tang quốc..."

Ông ta khó khăn liếc mắt nhìn Cổ Lạc một cái: "Nhưng ta không hối hận... Vì con gái của ta, chuyện gì ta cũng có thể làm, ta hy vọng ngươi có thể tuân thủ lời hứa đối tốt với nó, đừng để nó về, theo ngươi đến Ninh quốc đi."

"Hắn sẽ làm vậy!"

Cổ Lạc còn chưa trả lời, Cảnh San ở bên cạnh nghe đượcđã lập tức hô một tiếng: "Hắn bảo đảm sẽ đối tốt với con gái của ông!"

Anh Hoa Mộc Đạo bỗng nhiên cười cười, thở ra một hơi thật dài rồi nói: "Xem ra, người Ninh cũng không tệ..."

Sau khi nói xong câu này ông ta nôn ra một ngụm máu đen lớn rồi nhắm mắt lại. Cổ Lạc ra sức gọi tên Anh Hoa Mộc Đạo nhưng ông ta đâu còn có thể mở mắt được nữa, không bao lâu thân thể đã bắt đầu trở nên cứng ngắc, màu sắc của khuôn mặt cũng trở nên tím tái.

Bọn họ phóng ngựa chạy đi một đoạn rồi bỏ chiến mã, sau đó cõng thi thể của Anh Hoa Mộc Đạo trở lại thương hành. Thương hành này vẫn chưa bị lộ, trong nhà Anh Hoa Mộc Đạo nhất định sẽ có truy binh qua tra xét, ở đây tạm thời là nơi an toàn.

"Nên nói với nàng ta thế nào..."

Cổ Lạc nhìn thi thể của Anh Hoa Mộc Đạo, lắc đầu nói: "Nàng ta đã phó thác phụ thân cho ta, ta lại làm mất phụ thân của nàng ta."

Cảnh San đi qua ôm Cổ Lạc rất lâu không nói gì, những người khác cũng đều trầm mặc, đầu độc Cao Tỉnh Nguyên cũng không có vui sướng gì, tuy rằng đây quả thực là chuyện đáng để ăn mừng nhất.

Cao Tỉnh Nguyên đã chết, Cao Tỉnh Đinh trúng độc mất mạng. Hắn ta uống không ít hơn Anh Hoa Mộc Đạo chút nào, nhưng hắn ta là người trẻ tuổi, thể chất tốt hơn Anh Hoa Mộc Đạo rất nhiều, vẫn không thể xác định có phải chết vì độc hay không.

"Còn mấy túi hỏa dược nữa?"

Cổ Lạc đột nhiên hỏi một câu.

"Chàng muốn làm gì?"

Cảnh San lập tức thay đổi sắc mặt.

"Chỗ này cách võ khố Quân bộ Tang quốc cũng không xa, đêm nay bọn họ sẽ nghiêm tra, chúng ta muốn rút đi trong đêm nay gần như không khả năng..."

Cổ Lạc nhìn về phía Cảnh San, nghiêm túc nói: "Ta đi nổ võ khố của Quân bộ, thừa dịp mọi người đều đến, nàng dẫn các huynh đệ ra khỏi thành."

Cảnh San lập tức nói: "Tuyệt đối không được!"

Cổ Lạc nói: "Nàng hãy nghe ta nói, đêm nay trên đường cái đều sẽ phong tỏa, muốn đến chỗ rãnh thoát nước là gần như không có khả năng, nếu không chế tạo một số chuyện thì không ai đi được cả. Nàng bình tĩnh lại nghe ta nói..."

Cảnh San bỗng nhiên giơ tay lên nhưng Cổ Lạc đã lùi nhanh về phía sau.

"Lại muốn đánh ta?"

Gã lắc đầu nói: "Đây là sách lược vẹn toàn, nếu không thì có thể mọi người đều sẽ chết ở đây."

"Chúng ta đều không đi."

Mấy gã đình úy khác đi qua, trong đó có một người nói: "Nếu chúng ta ẩn nấp, cho dù người Tang lục soát toàn thành cũng chưa chắc tra được, hơn nữa đại quân của chúng ta sắp sửa công thành rồi, chỉ cần công phá Kinh Đô rồi chúng ta trở về cũng không muộn."

Một gã đình úy nói: "Trên người chúng ta mang theo tín hiệu, đến tối tìm chỗ phát một tín hiệu ra ngoài, người ở ngoài thành sẽ biết chúng ta đã đắc thủ."

Cảnh San lắc đầu nói: "Vẫn phải có một người ra ngoài thì tốt hơn... Cổ Lạc, đêm nay ta và chàng đi nổ võ khố của Quân bộ, sau đó mấy người các ngươi ra khỏi thành báo tin tức Cao Tỉnh Nguyên đã chết cho đại tướng quân. Với thân thủ của ta và Cổ Lạc, bọn họ muốn bắt chúng ta cũng không dễ dàng."

Những người khác đương nhiên không đồng ý, nếu Cổ Lạc và Cảnh San đã quyết định thì đều sẽ không đổi ý, hai người ở lại, những người khác bị ra lệnh phải trở về báo tin.

Đêm đó, Cổ Lạc và Cảnh San âm thầm ra khỏi thương hành. Võ khố của Quân bộ Tang quốc cách thương hành của bọn họ không quá xa, thân pháp khinh công của hai người cũng không tệ, chọn chỗ tối mà đi, chỉ cần không lên đường cái thì không có vấn đề gì.

Nhưng ra khỏi thành thì khác, muốn ra khỏi thành đi thì không thể nào không qua đường cái, chỉ cần lộ mặt, với binh lực lục soát được bố trí trong thành hiện giờ, dù là ai cũng không trốn thoát.

Hai người chỉ có hai túi hỏa dược, đốt lên ném vào trong viện võ khố, sau khi nổ liền lập tức đi ngay.

Hai tiếng nổ mạnh này đã thu hút vô số binh lính quân Tang, tất cả đội ngũ lục soát trên đường cái chung quanh đều chạy tới.

Mấy thủ hạ của Cổ Lạc nhân cơ hội này rời khỏi thương hành chạy về hướng rãnh thoát nước.

Cổ Lạc và Cảnh San trở lại thương hành, hai người vừa vào sân liền đều thở phào nhẹ nhõm, Cổ Lạc nhìn Cảnh San, Cảnh San cũng đang nhìn gã.

Cổ Lạc ngồi xuống bậc thềm ở trong sân, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Nào, ngồi xuống một lát."

Cảnh San cười, ngồi xuống: "Chàng xem nơi này có giống giống chỗ lần đó chúng ta ẩn nấp sau khi gặp phục kích ở nam cương không?"

Lúc này đêm khuya tĩnh lặng, trong viện chỉ có hai người bọn họ, giống như thoáng chốc đã thật sự trở về lúc đó vậy.

"Giống."

Cổ Lạc cười nói: "Lại chỉ có hai người chúng ta."

Khi đó hai người đều bị trọng thương nằm trong cái sân đó, thật ra đều hiểu chỉ là đang chờ chết, nhưng Cổ Lạc lại để lại cơ hội sống, thuốc duy nhất và thức ăn duy nhất cho Cảnh San, tuy rằng thuốc và thức ăn đều không nhiều.

"Khi đó, chàng đã cho ta tất cả mọi thứ."

Cảnh San ngồi cạnh Cổ Lạc, tựa đầu vào vai Cổ Lạc.

"Lúc ấy ta còn nghĩ không phải là gã này thích ta đấy chứ."

Cổ Lạc cười nói: "Đoán mò."

Cảnh San hừ một tiếng.

Cổ Lạc nói: "Nghĩ cũng rất đúng."

Cảnh San lập tức cười, khẽ đụng đầu vào Cổ Lạc.

"Khi đó nghĩ là trông chàng cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận, cùng chết cũng được."

Khóe miệng Cảnh San mỉm cười, nhớ lại ký ức đó cũng không cảm thấy sợ hãi bao nhiêu, chỉ có sự ngọt ngào nhẹ nhàng. Chính từ sau chuyện đó nàng mới nhận ra Cổ Lạc có chút thiện cảm với nàng, nhưng nàng cũng hiểu người như Cổ Lạc cho dù lúc ấy bên cạnh không phải nàng mà là một người khác, dù là nam hay nữ, gã đều sẽ nhường thuốc trị thương và thức ăn.

Dường như, người mà đại tướng quân Thẩm Lãnh chỉ dạy đều như vậy.

"Khi đó chàng nghĩ cái gì nhiều nhất?"

Cảnh San hỏi Cổ Lạc.

Cổ Lạc nói: "Khi đó? Chính là lúc hai chúng ta ở nam cương à... Nghĩ nhiều nhất là nữ nhân này bị thương nặng như vậy, nhất định là rất đau."

Cảnh San bỗng nhiên thấy ấm lòng, sau đó một cơn kích động dâng lên, nàng ngẩng đầu hôn lên mặt Cổ Lạc một cái. Cổ Lạc ngẩn người, không ngờ còn có phần thưởng, lập tức nhếch môi cười ngây ngô.

"Nếu chúng ta vẫn có thể còn sống trở về, hãy nói với Hàn đại nhân một tiếng xin nghỉ phép một năm... Chúng ta tìm nơi thành thân, sau đó vừa đi vừa chơi trong sơn hà cẩm tú của Đại Ninh."

Cổ Lạc nhìn vào mắt Cảnh San nói: "Ta muốn cưới nàng rồi."

Cảnh San vừa muốn nói chuyện này thì Cổ Lạc lại nói trước, mặt nàng đỏ lên, lắc đầu nói: "Chàng có thể xin nghỉ phép một năm nhưng ta thì không được."

Cổ Lạc ngẩn ra: "Tại sao vậy?"

Cảnh San dúi đầu vào lòng Cổ Lạc, mặt vừa đỏ lại bị phỏng tiếng cười nói: "Bởi vì sau khi thành thân ta muốn sinh một đứa con cho chàng, ta sẽ không về phủ Đình Úy nữa, ta ở nhà nuôi con nấu cơm cho chàng, chờ khi chàng về nhà, trên bàn sẽ có món ăn mà chàng thích..."

Cổ Lạc hết sức cảm động trong lòng, gã muốn lớn tiếng hoan hô nhưng lại không dám, lúc này trên đường cái bên ngoài thi thoảng truyền đến từng hồi âm thành, đó là binh sĩ Tang quốc vẫn đang tuần tra.

"Thật ra thì..."

Cổ Lạc mặt dày nói: "Chuyện sinh con này không cần chờ đến khi thành thân cũng được, nàng xem hiện giờ trăng rất đẹp, thật thích hợp..."

"Phì!"

Cảnh San đụng mạnh gã một cái: "Mặt dày..."

Cổ Lạc cười hì hì: "Có thể chúng ta sẽ không thể trở về, chi bằng bây giờ làm đại sự nối dõi tông đường này trước đã."

Cảnh San hận không thể tìm một kẽ đất chui vào, trốn trong lòng Cổ Lạc không dám lên tiếng nói chuyện. Cổ Lạc muốn kéo nàng dậy hôn nhưng Cảnh San lại không chịu ngẩng đầu, tai cũng đã đỏ bừng lên.

Khó khăn lắm nàng mới ngồi thẳng người, hít sâu một hơi rồi nói: "Vậy chàng... vậy chàng không được làm bừa."

Cổ Lạc gật đầu nói: "Yên tâm, nối dõi tông đường là chuyện đứng đắn, chuyện đứng đắn sao có thể không làm bừa chứ?"

Cảnh San phụt cười một tiếng, hai người chăm chú nhìn đối phương, sau đó Cảnh San chậm rãi nhắm mắt lại, môi của hai người từ từ tới gần nhau.

"Khụ khụ..."

Trong phòng có người ho khan, mấy đình úy mở cửa ra ngoài, ai nấy đều đã sắp không nhịn cười nổi, nếu không phải lo người Tang ở bên ngoài có thể phát giác được thì bọn họ đã cười ra tiếng rồi.

"Chuyện đó... Hai vị thiên bạn đại nhân, không phải chúng ta cố ý muốn nhìn lén nghe lén đâu, chủ yếu là chúng ta về trước, các người cũng không hỏi trong nhà có người hay không đã nghĩ đến chuyện nối dõi tông đường..."

Cảnh San mặt đỏ, nóng bừng, đâu còn dám nói chuyện, nghiêng đầu chạy ngay vào trong phòng.

Cổ Lạc ho khan mấy tiếng, cười xấu hổ: "Các ngươi... Đám khốn kiếp các ngươi trở lại lúc nào vậy?"

Trong đó có một thủ hạ cười nói: "Chúng ta đã Tiểu Tôn đưa ra ngoài, sau đó mấy người chúng ta liền mau chóng quay trở lại, đại khái cũng mới trở về khoảng nửa khắc thì huynh và Cảnh thiên bạn đã trở lại."

Cổ Lạc nói: "Cho nên... các ngươi nghe thấy hết rồi?"

Một n thủ hạ khác giơ ngón tay cái lên: "Thiên bạn, lý do nối dõi tông đường này dùng rất tốt."

"Cũng không phải chúng ta muốn nghe lén, thật sự không muốn, chỉ cách một lớp ván cửa, muốn không nghe thấy cũng không được."

"Chủ yếu là chúng ta sợ nếu còn không ra, hai ngươi sẽ..."

Cổ Lạc đạp mỗi người một cái: "Cút cút cút... Đúng rồi, sao các ngươi quyết định đưa Tiểu Tôn về?"

"Người nào không thể đánh thì người đó trở về thôi."

Một thủ hạ cười trả lời: "Ai không giỏi đánh nhất thì về, bởi vì nếu quyết định như vậy thì hắn cũng không thể phản đối, hắn không đánh lại chúng ta."

Cổ Lạc lắc đầu cười cười, trong lòng vô cùng ấm áp.

Bình Luận (0)
Comment