Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1527 - Chương 1527: Ngươi Phải Đối Tốt Với Nàng

Chương 1527: Ngươi phải đối tốt với nàng Chương 1527: Ngươi phải đối tốt với nàng

Nghe đồn Cao Tỉnh Đinh người này hồi nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu, tính tình cũng không cứng rắn, chính bởi vì như vậy mà không đươc Cao Tỉnh Nguyên thích.

Cho đến một ngày, Cao Tỉnh Nguyên sai người trói đứa trẻ đã đánh nhau với Cao Tỉnh Đinh lại rồi đánh một trận tàn ác, đánh đứa bé tàn phế ngay trước mặt Cao Tỉnh Đinh, lại còn bắt cả phụ mẫu của đứa bé đó lại đánh cho không còn hình người.

Từ đó về sau tính cách của Cao Tỉnh Đinh thay đổi lớn, cực kỳ hung tàn.

Ở trong lòng hắn ta Cao Tỉnh Nguyên chính là trời, khi mẫu thân hắn ta và Cao Tỉnh Nguyên có cãi vã, trước giờ hắn ta đều sẽ không đứng về phía mẫu thân.

Từ sau lần đó, hắn ta liền kiên trì nghĩ phụ thân mới là người có sức mạnh to lớn trên đời này, nhưng này người cực kỳ có sức mạnh lòng hắn ta đã nằm trên giường không dậy nổi, mới mấy ngày ngắn ngủi mà đã bệnh nặng sắp chết.

Hắn ta làm sao có thể không nóng lòng được. Tuy rằng phụ thân hắn ta cực kỳ tôn sùng Anh Hoa Mộc Đạo, nói Anh Hoa Mộc Đạo là đệ nhất danh y của Tang quốc, nhưng mấy ngày không thấy hiệu quả, Cao Tỉnh Đinh đã sớm đến cực hạn rồi.

"Hắn là ai?"

Cao Tỉnh Đinh đưa tay chỉ vào Cổ Lạc, trong ánh mắt lóe lên một tia hung quang.

Cổ Lạc lập tức quỳ rạp xuống: "Thảo dân là đệ tử của ngự y đại nhân."

"Tại sao trước đây chưa từng gặp ngươi?"

Cao Tỉnh Đinh cất bước đi đến trước mặt Cổ Lạc, nhìn kỹ một lúc: "Trước kia ngươi đã học y chưa?"

Cổ Lạc cúi đầu nói: "Thảo dân đã đi theo ngự y đại nhân học y hai năm, chỉ là vẫn chưa từng tới hoàng cung. Lần này bởi vì số lượng dược thảo cần thiết rất nhiều, cần phải nấu riêng cho nên ngự y đại nhân mới đưa ta vào."

Cao Tỉnh Đinh nhìn về phía Anh Hoa Mộc Đạo: "Đã theo ngươi học hai năm? Sao trước giờ cũng chưa từng nghe ngươi nói?"

Anh Hoa Mộc Đạo cúi người trả lời: "Hắn chỉ đến học y thuật khi thần về nhà, hơn nữa xuất thân hèn mọn cho nên..."

"Câm miệng."

Cao Tỉnh Đinh giận dữ: "Hèn mọn?!"

Hắn ta không thích nhất những câu như vậy. Phụ thân hắn ta Cao Tỉnh Nguyên chỉ là một người bình thường, trong nhà không tính là đại gia đại hộ gì, sau đó cuộc sống khó khăn mà thành hải tặc, lập ra một đội ngũ. Rồi sau này Tang quốc nội loạn càng ngày càng nghiêm trọng, đội ngũ của phụ thân hắn ta đầu hàng sau khi bị Anh Điều Thái đánh bại. Phụ thân hắn ta được Anh Điều Thái phong làm tướng quân, nhưng chính bởi vì như vậy, những kẻ giàu có của Tang quốc luôn khinh bỉ phụ thân hắn.

Cho dù sau này Cao Tỉnh Nguyên soán vị xưng đế, đám quý tộc Tang quốc cũng luôn khinh thường y, ngoài mặt thì kính cẩn nghe theo, sau lưng thì nói bao nhiêu câu kiểu như xuất thân nghèo hèn.

"Ngươi thấy phụ thân ta bệnh tình như thế nào?"

Cao Tỉnh Đinh nhìn về phía Cổ Lạc hỏi một câu.

"Thật ra bệ hạ không có gì đáng lo."

Cổ Lạc hoàn toàn không hoảng hốt, thậm chí đã đưa ra vài loại phán đoán ngay khi Cao Tỉnh Đinh vừa mới xuất hiện, trong đó bao gồm cả việc lúc này đột nhiên ra tay giết Cao Tỉnh Đinh. Những hộ vệ kia có khoảng cách không quá gần, nếu gã đột nhiên gây khó dễ thì Cao Tỉnh Đinh hẳn là không thể phòng bị.

Sở dĩ Cổ Lạc không mạo hiểm như vậy không phải vì sợ chết, mà là bởi vì còn có Anh Hoa Mộc Đạo ở đây, gã không thể làm liên lụy đến lão nhân đã giúp đỡ mình.

"Hửm?"

Cao Tỉnh Đinh thay đổi sắc mặt: "Phụ thân ta đã nằm trên giường không dậy nổi, ngươi nói sức khỏe của người không đáng lo?"

"Đúng vậy thái tử điện hạ."

Cổ Lạc ngẩng đầu, nói rất chân thành: "Bệnh của bệ hạ không ở thân thể mà ở trong lòng, tích tụ lâu mới như vậy. Bây giờ chỉ cần có một tin tức tốt là sức khỏe của bệ hạ sẽ chuyển biến tốt, hiệu quả của thuốc chỉ là phụ trợ."

Cao Tỉnh Đinh cẩn thận nghe xong, gật đầu: "Ngươi nói cũng không phải không có lý."

Hắn ta quay đầu lại nhìn về phía y quan mà mình mang đến: "Ngươi đi chẩn trị cho phụ thân ta."

Y quan kia vội vàng tiến lên, nhưng khi ông ta tới gần Cao Tỉnh Nguyên thì y bỗng nhiên mở mắt, lớn tiếng hét a a, làm y quan kia sợ hãi vội vàng quỳ xuống không dám đến gần nữa.

"Ngươi ra ngoài!"

Cao Tỉnh Đinh vội vàng đuổi y quan kia ra, hắn ta chạy nhanh đến bên cạnh Cao Tỉnh Nguyên ngồi xổm xuống, nắm tay Cao Tỉnh Nguyên nói: "Phụ thân, người không sao chứ?"

Cao Tỉnh Nguyên dùng tay còn lại chỉ vào Anh Hoa Mộc Đạo: "Để ông ta khám bệnh cho ta, không cần những người khác."

Cao Tỉnh Đinh quay đầu lại liếc mắt nhìn Anh Hoa Mộc Đạo một cái, lại nhìn Cổ Lạc. Cổ Lạc khẽ gật đầu với hắn ta, ý là ngươi có thể nói dối thử xem.

Cao Tỉnh Đinh hít sâu một hơi, sau đó cố gắng ra vẻ như thoải mái, cười cười nói: "Phụ thân, vừa mới truyền đến tin chiến thắng, đội ngũ quân Ninh công thành bị chúng ta đánh lui về, bọn họ tổn thất thảm trọng đã lui về phía sau mấy chục dặm."

Cao Tỉnh Nguyên hừ một tiếng: "Ngươi đừng lừa ta, ta nghe thấy hết chuyện các ngươi vừa nói rồi."

"Không có không có, nếu phụ thân không tin thì có thể gọi các tướng quân đến hỏi thử, quả thật là vừa mới đánh lui quân Ninh, sát thương ít nhất hơn vạn người Ninh. Người Ninh quá vội vã muốn phá thành, tấn công nửa ngày nhưng lại bị chúng ta đánh cho thê thảm."

"Thật?"

Mắt Cao Tỉnh Nguyên sáng lên.

"Thật!"

Cao Tỉnh Đinh vội vàng nói: "Còn có một tin tốt, hậu cần tiếp tế của người Ninh chắc hẳn là chưa đến kịp, bọn họ không sử dụng túi hỏa dược khi công thành, hiển nhiên đã không đủ dự trữ. Con đã phái người âm thầm ra ngoài thành đi liên lạc với quân đội các nơi mau chóng đến chi viện, phản kích một trận nhân lúc người Ninh không đủ hậu viện."

Cao Tỉnh Nguyên ngồi bật dậy: "Tuyệt đối không được liều lĩnh khinh địch. Người Ninh quỷ kế đa đoan, bọn họ chính là dùng quỷ kế để thắng Lang Thanh Nghĩa nên mới làm cho đại quân tuyến bắc đều thua."

Cao Tỉnh Đinh thấy phụ thân hắn ta tinh thần đột nhiên tốt hơn nên càng tin tưởng Cổ Lạc hơn, hắn ta liền liều mình tiếp tục lừa dối.

"Phụ thân yên tâm, bây giờ chúng ta chỉ cần giữ vững Kinh Đô, tin tức tốt hơn nữa là đường biển đã thay đổi, khí hậu không thích hợp để vượt biển, người Ninh sẽ không có viện binh trong một khoảng thời gian rất dài."

Sắc mặt của Cao Tỉnh Nguyên rõ ràng trở nên tốt hơn, thậm chí còn có chút hồng hào, dễ nhìn hơn sắc mặt trắng bệch lúc nãy rất nhiều.

"Ngươi nói đúng, sao ta lại quên chuyện khí hậu chứ."

Cao Tỉnh Nguyên lại bất ngờ xuống giường, đi tới đi lui ở trong phòng: "Còn có tin tức gì tốt nữa không?"

Cao Tỉnh Đinh nhất thời không biết nói gì nữa, quay lại liếc nhìn theo bản năng, Cổ Lạc vội vàng dùng khẩu hình nhắc nhở Cao Tỉnh Đinh nói mấy chữ... Anh Điều Liễu Ngạn.

Cao Tỉnh Đinh phản ứng nhanh chóng, lập tức nói: "Sau khi Anh Điều Liễu Ngạn chết, những người vốn muốn gia nhập phe của hắn đều muốn trở lại phụ tá phụ thân, bộ dạng khóc lóc sướt mướt của bọn họ làm cho người ta nhìn thật ghê tởm."

"Ghê tởm!"

Cao Tỉnh Nguyên tức giận mắng một tiếng, nhưng rất nhanh đã lại cười cười: "Bây giờ bọn họ mới biết ai có thể giúp bọn họ. Tên tiểu tử nhãi ranh Anh Điều Liễu Ngạn đó căn bản không biết đánh trận, chẳng qua là một con chó của người Ninh mà thôi."

"Đúng đúng đúng..."

Cao Tỉnh Đinh quay đầu lại khoát tay với Cổ Lạc: "Mau đi nấu thuốc."

Cổ Lạc thầm thở phào nhẹ nhõm, nháy mắt với Anh Hoa Mộc Đạo một cái, hai người vội vàng rời khỏi phòng.

Cổ Lạc vừa đi vừa nói nhỏ: "Lát nữa đến dược phòng nấu thuốc thì ông về nhà đi, cứ nói ông quên mang theo một vị thuốc nên trở về lấy, ngoài cung có người tiếp ứng cho ông. Sau khi ra khỏi cung thì ông tìm nơi ẩn nấp, đêm nay ra khỏi thành."

"Ngươi thì sao?"

Anh Hoa Mộc Đạo vội hỏi một câu.

"Anh Hoa đại nhân không cần lo lắng cho ta, ta đã nghĩ kỹ sẽ rút đi như thế nào rồi. Sau khi ta đem thuốc qua cũng sẽ hết việc, bọn họ sẽ không nghi ngờ ta đâu."

Anh Hoa Mộc Đạo còn muốn nói gì đó thì phía trước có người đi đến, Cổ Lạc lắc đầu ra hiệu cho ông ta đừng nói thêm gì nữa. Sau khi vào dược phòng, Cổ Lạc bỏ thuốc độc mang theo vào nồi đá nấu lên, những thứ thuốc khác đều không có dùng, vì sợ mùi vị quá gay mũi nên gã còn thả một ít kẹo vào thuốc.

Gã bảo Anh Hoa Mộc Đạo đi trước, Anh Hoa Mộc Đạo vốn không chịu nhưng Cổ Lạc sốt ruột đến nỗi thay đổi sắc mặt, khó khăn lắm mới khuyên được Anh Hoa Mộc Đạo ra khỏi phòng.

Cổ Lạc bưng thuốc độc trở lại phòng của Cao Tỉnh Nguyên, người ở ngoài cửa bảo gã chờ, không bao lâu sau bên trong truyền đến căn dặn tiếng để cho Cổ Lạc vào. Cổ Lạc khom người vào phòng, đặt bát thuốc ở trên bàn rồi cúi đầu nói: "Bệ hạ, thuốc xong rồi."

Cao Tỉnh Nguyên thoạt nhìn khí sắc đã tốt hơn trước nhiều, y khoát tay: "Ta không có bệnh gì, không uống thuốc nữa, quá đắng."

Cao Tỉnh Đinh nói: "Phụ thân, các thần dân của đế quốc Đại Tang còn đang chờ người đấy, người phải mau chóng hoàn toàn hồi phục, sau khi mọi người nhìn thấy phụ thân tất sẽ tự tin phấn chấn, đến lúc đó đại quân các nơi hội tụ đến, phụ thân sẽ có thể đích thân chỉ huy đại quân nhất cử đánh bại người Ninh."

Cổ Lạc cũng nói theo: "Thuốc hôm nay đã đổi rồi, không đắng như trước nữa."

"Đã đổi thuốc?"

Cao Tỉnh Nguyên quay đầu lại, quan sát Cổ Lạc từ trên xuống dưới: "Là thuốc của ngươi đổi hay thuốc của Anh Hoa Mộc Đạo đổi?"

Cổ Lạc vừa muốn nói thì Anh Hoa Mộc Đạo từ bên ngoài cất bước vào, vừa đi vừa nói: "Sức khỏe của bệ hạ dần chuyển biến tốt hơn cho nên thay đổi thuốc một chút, công hiệu của thuốc không nặng như lúc trước, là thuốc của thần đổi."

Cổ Lạc quay đầu lại, mắt cũng trợn tròn lên. Anh Hoa Mộc Đạo lại giả vờ như không có chuyện gì, đi qua nói: "Bệ hạ, đệ tử của thần nói không sai, thuốc này không đắng như lúc trước."

"Ta không tin."

Cao Tỉnh Nguyên bỗng nhiên chỉ vào Cổ Lạc: "Bảo hắn uống trước một ngụm xem thử."

Cổ Lạc căng thẳng trong lòng nhưng vẫn lập tức đứng dậy: "Tuân chỉ."

"Để lão thần uống."

Anh Hoa Mộc Đạo tiến lên một bước, bưng lên bát thuốc kia uống một ngụm, sau đó cười nói: "Thần bỏ thêm một chút mật ong trong thuốc, mùi vị còn hơi ngọt nữa."

Nụ cười của ông ta hết sức thoải mái.

Cao Tỉnh Nguyên lắc đầu không tin, Anh Hoa Mộc Đạo bỗng nhiên nói một câu: "Nếu bệ hạ không tin, có thể bảo thái tử điện hạ cũng nếm thử."

Cao Tỉnh Đinh đi đến: "Ta cũng nếm thử."

Hắn ta bưng bát thuốc lên uống một ngụm rồi nói: "Phụ thân, quả thật là ngọt."

Cao Tỉnh Nguyên vẫn không muốn uống, Cao Tỉnh Đinh cùng Anh Hoa Mộc Đạo thay nhau khuyên mấy câu, lúc này Cao Tỉnh Nguyên mới bưng bát thuốc lên uống, sau đó gật đầu: "Quả thật có vị ngọt nhẹ, không khó nuốt như thuốc lúc trước."

Cổ Lạc vội vàng nói: "Bệ hạ tĩnh dưỡng cho khỏe, chúng thần cáo lui trước."

Cao Tỉnh Nguyên gật đầu: "Ừ, các ngươi ra ngoài đi, ta cùng con trai nói chuyện quân tình."

Cổ Lạc tiến lên kéo Anh Hoa Mộc Đạo một cái, Anh Hoa Mộc Đạo xoay người cùng gã đi ra ngoài. Khi sắp ra cửa cung, bước chân của Anh Hoa Mộc Đạo đột nhiên lảo đảo, miệng trào ra một ngụm máu.

"Ngươi..."

Ông ta kéo tay Cổ Lạc: "Ngươi nhớ kỹ cho ta, phải đối đãi tốt với con gái ta, nếu để ta biết ngươi cũng không tốt với nó, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi..."

"Ta nhất định sẽ đối xử tử tế với nàng ấy. Đại nhân, ta cõng ông đi, chúng ta đi tìm thuốc."

"Muộn rồi."

Anh Hoa Mộc Đạo cười khổ nói: "Đã qua lâu như vậy, thuốc đã ngấm vào máu, không ai cứu được... Ngươi mau đi đi, nếu còn không đi thì truy binh sắp tới rồi, không cần lo cho ta."

Cổ Lạc làm sao có thể bỏ ông ta lại được, gã cõng Anh Hoa Mộc Đạo lên rồi chạy nhanh ra ngoài, mới ra khỏi cửa cung thì phía sau đã truyền đến tiếng truy đuổi, gã cõng Anh Hoa Mộc Đạo chạy như điên. Đúng lúc này đám người Cảnh San đến chi viện, đốt hai túi hỏa dược lên ném vào cửa cung, sau đó nhanh chóng rút lui.

Bình Luận (0)
Comment