Cổ Lạc cũng không nghĩ chuyện sẽ biến thành tình huống hiện tại, vẻ mặt gã rất khó xử, vô cùng chân thành. Cảnh San nhìn gã như vậy liền cười: "Mẹ nó chàng mau lau nước miếng đi!"
Cổ Lạc lau miệng theo bản năng, nói: "Đâu có..."
"Cô nương đó có xinh đẹp không?"
Cảnh San đột nhiên hỏi một câu.
Cổ Lạc vội vàng lắc đầu: "Không không không, không đẹp chút nào cả, kém nàng rất nhiều."
Cảnh San: "Nói tiếng người."
"Không đẹp bằng nàng."
Cổ Lạc trả lời cực kỳ nghiêm túc: "Thật sự không đẹp bằng nàng... Huống hồ nói thật, quả thật ta không có cảm giác gì đáng nói với nàng ta, nhưng cứ cảm thấy nếu không sắp xếp đường lui cho nàng ta một chút, ta rất khốn nạn."
Cảnh San bật cười vì câu này: "Bây giờ nói còn giống tiếng người một chút."
Cổ Lạc nói: "Tất cả đều nghe theo nàng, nếu chúng ta có thể còn sống ra ngoài, đưa nàng ta đến Đại Ninh hoặc là tìm nơi an toàn thích đáng bố trí, về phần bản thân nàng ta nghĩ như thế nào, đến lúc đó hãy xem."
Cảnh San gật đầu: "Ngày mai chàng còn muốn đi?"
Cổ Lạc nói: "Đã hẹn rồi, nàng ta về nhà tìm hiểu tin tức, ngày mai ta đến hỏi nàng ta."
Cảnh San suy nghĩ rồi nói: "Đưa ta đi có tiện không?"
Cổ Lạc nói: "Đương nhiên là tiện, có gì mà không tiện chứ."
Cảnh San nói: "Chàng tuyệt đối đừng miễn cưỡng, thật ra ta có đi hay không cũng không sao, cũng không phải là ta không tin tưởng chàng."
Cổ Lạc cảm thấy trong lời nói này có một cái hố to.
Vì thế ngày hôm sau Cổ Lạc và Cảnh San đồng thời tới làm Anh Hoa Nại giật mình. Cảnh San vừa vào cửa liền quan sát Anh Hoa Nại kỹ càng, nhìn một lúc lâu sau đó quay đầu hỏi Cổ Lạc: "Chàng gặp vận phân chó gì vậy?"
Cổ Lạc: "Nàng vượng phu đấy."
Cảnh San: "Cút..."
Anh Hoa Nại sự thật giật mình, không ngờ Cổ Lạc sẽ dẫn một nữ tử đi cùng, hơn nữa còn nói rõ nữ tử này chính là thê tử của Cổ Lạc, lúc này giống như làm kẻ trộm bị người ta bắt được vậy. Lúc Cổ Lạc tới nàng ta cũng không hoảng hốt như vậy, nhưng mà khi nhìn thấy Cảnh San thì lại sợ đến mức hận không thể tìm kẽ đất chui vào.
"Ngươi đừng sợ."
Cảnh San kéo Anh Hoa Nại ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: "Ta đến không phải vì chuyện của ngươi và hắn, hắn đã nói hết với ta rồi, đó là chuyện sau này, bây giờ việc cần làm là làm sao để bảo đảm chúng ta đều sống sót."
Anh Hoa Nại rụt rè gật đầu nói: "Xin ngươi căn dặn."
"Trước tiên là nói về tình hình của Cao Tỉnh Nguyên đi."
"Sức khỏe của ông ta rất không tốt."
Anh Hoa Nại nói: "Hôm qua ta về nhà đã nói chuyện với mẫu thân rất lâu. Mẫu thân nói Cao Tỉnh Nguyên hộc máu ba lần, nằm trên giường cả ngày không dậy nổi, chuyện trong triều đều giao cho con trai ông ta là Cao Tỉnh Đinh làm chủ. Cao Tỉnh Đinh mới mười bảy mười tám tuổi, lấy thân phận thái tử để giám quốc."
"Mỗi ngày Cao Tỉnh Nguyên ăn rất ít, phần lớn thời gian ngay cả người cũng không muốn gặp, nhưng ông ta vẫn rất tín nhiệm phụ thân ta, bởi vì lúc trước ông ta bị bệnh mấy lần đều là phụ thân ta trị liệu cho ông ta."
Sau khi nghe xong, Cảnh San nhìn về phía Cổ Lạc: "Có thể nghĩ cách trà trộn vào không?"
Cổ Lạc gật đầu: "Hẳn là vấn đề không lớn, người trong hoàng cung tuyệt không ngờ lúc này còn có người của Đại Ninh ở trong thành Kinh Đô."
Gã im lặng một lát rồi nói: "Nhưng trước đó phải sắp xếp đường lui của các ngươi đã."
"Rãnh thoát nước."
Cảnh San nói: "Nhưng trước lúc đó phải chuẩn bị tốt, định ra tất cả mọi chuyện mới được, nếu không thì đại tướng quân cũng không thể sắp xếp người tiếp ứng."
Cổ Lạc nhìn về phía Anh Hoa Nại: "Có thể sắp xếp cho ta gặp phụ thân của ngươi không?"
Hiển nhiên là Anh Hoa Nại hơi luống cuống nhưng vẫn gật đầu: "Ta có thể."
Hai ngày sau, trong nhà của phụ thân Anh Hoa Nại, Cổ Lạc đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói rõ mục đích đến đây, mà trước đó phụ thân của Anh Hoa Nại đã nói chuyện với nàng ta rất lâu.
Anh Hoa Nại nói chuyện của Cổ Lạc cho phụ thân nàng ta là Anh Hoa Mộc Đạo nghe từ đầu đến cuối, vị lão nhân đã năm mươi mấy tuổi này mất ngủ một đêm, thương lượng với thê tử của mình rất lâu rất lâu.
"Anh Hoa đại nhân."
Cổ Lạc nói: "Ta biết đối với ông mà nói chuyện này rất nguy hiểm, ông có thể từ chối chúng ta, chúng ta nghĩ biện pháp khác. Cho dù ông không thể đưa chúng ta vào hoàng cung, ta cũng sẽ sắp xếp người hộ tống cả nhà các ông ra khỏi Kinh Đô."
"Giữa người với người... cần thành lập tín nhiệm."
Anh Hoa Mộc Đạo trầm tư một lát rồi nói: "Cổ Lạc đại nhân, ta biết các ngươi cần ta đưa các ngươi vào mới có thể ám sát Cao Tỉnh Nguyên, nhưng việc ta muốn biết hơn là, các ngươi thoát thân như thế nào?"
"Thuốc độc."
Cổ Lạc giải thích: "Trên người chúng ta mang theo thuốc độc, Anh Hoa đại nhân có thể đổi thuốc khi cho Cao Tỉnh Nguyên dùng thuốc, lúc này ông có thể mau rời khỏi hoàng cung, mặc kệ chúng ta."
Anh Hoa Mộc Đạo lắc đầu: "Nếu giờ đã là người một nhà..."
Lúc nói đến đây ông ta nhìn nữ nhi của mình, Anh Hoa Nại lập tức đỏ mặt.
Anh Hoa Mộc Đạo nhìn về phía Cổ Lạc nghiêm nghị nói: "Nữ nhi của ta đã nói cho ta biết, nó đã đưa ra lựa chọn, phu thê chúng ta đã già thật ra không cần nghĩ nhiều như vậy, nhưng chúng ta phải suy nghĩ cho nó. Ngọc Tỉnh Trạch là kẻ điên, không chỉ từng một lần uy hiếp chúng ta, nếu chúng ta mang con gái về nhà, hắn sẽ giết cả nhà chúng ta."
"Ta đã đến tuổi này, không có gì đáng sợ, chuyện bỏ thuốc cho Cao Tỉnh Nguyên để ta làm, các ngươi không cần theo ta vào cung, cũng không cần lo lắng cho sinh tử của ta. Ta chỉ xin các ngươi một chuyện, đưa phu nhân của ta và con gái ta ra ngoài."
Ông ta đứng dậy thi lễ: "Nếu hai vị đại nhân đồng ý thỉnh cầu của ta, ngày mai ta sẽ vào cung, nhưng ta thỉnh cầu các ngươi cho ta một lời bảo đảm, mẹ con bọn họ nhất định phải sống thật tốt."
"Ta đồng ý với ông."
Cổ Lạc đứng dậy đáp lễ, nói: "Nhưng ta nhất định sẽ cùng ông vào cung, ta cũng nhất định phải hộ tống ông ra khỏi thành Kinh Đô an toàn. Sau khi ra ngoài thành, đại tướng quân của chúng ta sẽ sắp xếp người đón các ông, các ông có thể lựa chọn đi Đại Ninh hoặc là đến một nơi an toàn, tự các ông chọn."
Cảnh San nói: "Nếu đã quyết định thì đêm nay ta sắp xếp người ra ngoài gặp đại tướng quân, nói cho hắn biết kế hoạch của chúng ta, mời đại tướng quân sắp xếp người đón Anh Hoa Nại cùng mẫu thân nàng ta ra ngoài trước khi trời sáng. Tối ngày mai lại sắp xếp người chờ, chúng ta đưa Anh Hoa tiên sinh ra ngoài."
Cổ Lạc gật đầu: "Vậy cứ sắp xếp như thế đi."
Đêm hôm đó Cảnh San sắp xếp hai gã đình úy âm thầm bò ra ngoài theo rãnh thoát nước, chạy như bay về đại doanh quân Ninh báo cáo. Hai mẹ con đó đều không biết võ nghệ, lại không biết che giấu hành tích giống như đình úy, nếu không có ai đón quả thật rất dễ gặp nguy hiểm, bất cẩn một chút sẽ bị mưa tên trên tường thành trút xuống, không ai có thể sống sót được.
Một canh giờ sau, Thẩm Lãnh phái một đội người của thân binh doanh tới gần rãnh thoát nước, ngoại trừ đón người ra ngoài, còn đưa vào cho Cổ Lạc bọn họ mấy túi hỏa dược nhỏ. Túi hỏa dược của Võ Công Phường Đại Ninh chế tác đều rất lớn, lớn như cối xay, không vừa miệng cống thoát nước, cái này là Thẩm Lãnh lập tức sắp xếp người cải tạo lại.
Giao mấy túi hỏa dược này cho Cổ Lạc và Cảnh San xong, người của thân binh doanh đón Anh Hoa Nại cùng mẫu thân nàng ta về đại doanh quân Ninh dàn xếp.
Anh Hoa Nại rút lui dưới sự bảo vệ của quân Ninh, không yên tâm cứ quay đầu lại nhìn, nhưng bên lối ra của rãnh thoát nước đen sì đâu còn có thể nhìn thấy người, nàng ta lo cho phụ thân của mình, cũng lo cho Cổ Lạc.
Đại doanh quân Ninh, Thẩm Lãnh sắp xếp người dựng một quân trướng mới cho Anh Hoa Nại và mẫu thân và cả người hầu của nàng ta cùng ở, lại phái thân binh bảo vệ ở ngoài quân trướng.
"Yên tâm đi."
Mẫu thân của Anh Hoa Nại ôm lấy con gái mình: "Phụ thân con nhất định sẽ an toàn ra ngoài."
Anh Hoa Nại gật đầu, nhịp tim vẫn không thể nào bình phục lại.
Sáng sớm hôm sau, Cổ Lạc và Cảnh San thương lượng một chút, Cổ Lạc đóng giả thành tùy tùng của Anh Hoa Mộc Đạo vào hoàng cung, nàng dẫn người ở ngoài hoàng cung tiếp ứng, mấy túi hỏa dược đó dùng để gây ra hỗn loạn, thời điểm mấu chốt có lẽ sẽ có hiệu quả.
"Đừng căng thẳng."
Cổ Lạc đi theo phía sau Anh Hoa Mộc Đạo, vừa đi vừa khẽ nói: "Biểu hiện của ông hơi kích động. Người đang kích động thì nhìn ai đều sẽ cảm thấy bọn họ đang nghi ngờ ông, đây là ảo giác của bản thân ông. Ông nhất định phải làm cho mình biết, chỉ cần ông không thể hiện ra đến thì sẽ không xảy ra chuyện gì, ông càng căng thẳng càng dễ xảy ra chuyện không may."
Anh Hoa Mộc Đạo nuốt nước bọt, giọng nói hơi khàn khàn: "Cả đời Anh Hoa Mộc Đạo ta đến bây giờ cũng chưa từng làm chuyện gì to gan, cho dù lúc chơi ném bóng ta cũng không dám dùng sức, ta sợ đập vào người khác, bây giờ phải đi đầu độc chết người..."
Cổ Lạc nói: "Sau khi vào trong ông cứ nói mình phải phối thuốc, để ta nấu thuốc, người bưng vào cũng là ta, ông tìm cơ hội ra khỏi hoàng cung ngay."
Anh Hoa Mộc Đạo gật đầu thật mạnh: "Ta không sao... Ta sẽ kiên trì."
Hai người một trước một sau đi vào hoàng cung. Thật ra giờ khắc này trong khắp thành Kinh Đô đều bị bầu không khí căng thẳng sợ hãi bao phủ, còn ai có thời gian có tâm tư đi để ý đến người khác? Mỗi người đều đang lo lắng cho tương lai của mình, ai cũng biết ngày quân Ninh phá thành có thể không còn quá xa nữa.
Không riêng gì các đại thần vương công Tang quốc phải nghĩa, các bách tính cũng nghĩ, bọn họ mong mỏi thủ quân có thể ngăn cản quân đội của Ninh quốc, nhưng lại không thể không suy nghĩ lỡ như quân Ninh vào thành thì bọn họ phải làm gì.
Nhất là những phú hộ lúc trước xuất tiền xuất lực cho Tang quốc xây dựng thủy sư. Bọn họ vốn tưởng rằng tương lai có thể đạt được lợi ích lớn hơn nữa ở Ninh quốc, nhưng bây giờ phải suy nghĩ xem mình làm như thế nào mới có thể sống sót.
Người trong hoàng cung đều biết Anh Hoa Mộc Đạo, cũng đều biết đó là một người cẩn thận chặt chẽ. Đại phu sẽ luôn được nhiều người tôn kính, nhân duyên của ông ta ở trong hoàng cung cũng không tệ, người nào nhìn thấy ông ta đều sẽ chào hỏi một tiếng.
Có người hỏi Cổ Lạc là ai, ông ta liền nói là đệ tử mình mới thu nhận, người nào cũng đều chúc mừng một câu.
Trong hoàng cung quả thật canh phòng nghiêm ngặt, khắp nơi đều là nội vệ cầm đao. Cổ Lạc thì cũng không căng thẳng, đời này gã đã trải qua quá nhiều đại sự, gã cũng đã trải qua chuyện nguy hiểm hơn nữa.
Cao Tỉnh Nguyên nằm trên giường thoạt nhìn quả thật đã rất suy yếu, ngay cả mắt cũng không mở, người khác nói chuyện với y, y cũng không đáp lại.
Tuổi tác của y thật ra cũng không quá lớn nhưng sau khi hộc máu ba lần thì người đã có vẻ hơi già nua, tóc đã lốm đốm bạc. Thật ra so sánh mà nói thì bệnh trên thân thể của y không quá nghiêm trọng, bệnh trong lòng mới nguy hiểm.
Cổ Lạc nháy mắt với Anh Hoa Mộc Đạo một cái, Anh Hoa Mộc Đạo chậm rãi hít một hơi sau đó ngồi xuống cạnh giường khám bệnh cho Cao Tỉnh Nguyên. Cao Tỉnh Nguyên vẫn không mở mắt, dường như ngay cả sinh tử cũng đã không quan tâm nữa.
Anh Hoa Mộc Đạo đứng dậy: "Thân thể của bệ hạ đã tốt hơn trước một chút, ta đi nấu thêm một chút thuốc cho bệ hạ dùng."
Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng bước chân, một người trẻ tuổi dẫn theo mấy tên thủ hạ đi vào, nhìn thấy Anh Hoa Mộc Đạo liền hỏi một câu: "Phụ thân ta thế nào?"
Anh Hoa Mộc Đạo lập tức thay đổi sắc mặt, ngay cả tim của Cổ Lạc cũng đập nhanh hơn. Không ngờ con trai của Cao Tỉnh Nguyên lại đến vào lúc này.
"Anh Hoa đại nhân, saota cảm thấy ngươi không trị liệu được cho phụ thân ta vậy?"
Cao Tỉnh Đinh nhìn Anh Hoa Mộc Đạo, giọng nói rất lạnh: "Ta đã mời một vị y quan khác đến chẩn trị cho phụ thân ta, ngươi lui xuống trước đi!"
Anh Hoa Mộc Đạo vội vàng cúi người: "Thần cáo lui."
Cao Tỉnh Đinh lạnh lùng nhìn ông ta một cái, bỗng nhiên chú ý tới Cổ Lạc, giơ tay lên chỉ vào gã: "Hắn là ai?"