Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1525 - Chương 1525: Nữ Nhân Ngu Xuẩn

Chương 1525: Nữ nhân ngu xuẩn Chương 1525: Nữ nhân ngu xuẩn

Khi Cổ Lạc nằm ở đó vẫn luôn suy nghĩ về cuộc đời, cảm thấy mình như thế này không tốt lắm, nhưng nếu lại kháng cự nữa thì Ngọc Tỉnh phu nhân hiển nhiên sẽ bất mãn, cho nên gã cảm thấy cuộc đời cực kỳ khó khăn.

"Cái đó..."

Cổ Lạc nhìn khuôn mặt xinh đẹp ngồi quỳ ở đó nhấp nhô nhấp nhô, trong lòng gã quả thật có chút cảm giác tội lỗi.

Nhưng quả thật cũng rất sướng...

"Cái đó, nàng nghỉ một lát đã."

Cổ Lạc hơi ngại ngùng nói một câu, Ngọc Tỉnh phu nhân lên xuống đỏ bừng mặt, thậm chí trong ánh mắt còn có một chút hoảng sợ, còn có sự áy náy nhiều hơn.

"Xuân Thụ tiên sinh, là ta hầu hạ không tốt sao? Xin lỗi."

Nàng ta cúi đầu tạ lỗi, vẻ mặt áy náy.

Cổ Lạc vội vàng lắc đầu: "Không phải không phải, chỉ là hiện tại ta có chuyện quan trọng hơn muốn nhờ nàng giúp, cho nên..."

"Như vậy à."

Ngọc Tỉnh phu nhân vội vàng ngồi thẳng người dậy, giơ tay lên vén lọn tóc rủ xuống, vẻ mặt áy náy nói: "Đều tại ta không tốt, là ta đã quá nóng lòng, nên nghe Xuân Thụ tiên sinh nói xong trước đã... Mong chàng tha thứ."

"Không sao không sao."

Cổ Lạc càng ngại hơn. Cho dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra được thật ra Ngọc Tỉnh phu nhân thật lòng với gã, cho nên trong lòng Cổ Lạc cũng rất áy náy, lợi dụng một nữ nhân như vậy thực sự hơi không có đạo đức, cũng may chỉ là hỏi thăm nàng ta một chút tin tức.

"Gần đây nàng có vào hoàng cung không?" Cổ Lạc hỏi.

Ngọc Tỉnh phu nhân nói: "Không có... Trượng phu của ta không cho ta vào cung, ông ấy... thật ra ông ấy..."

Ngọc Tỉnh phu nhân ngập ngừng, Cổ Lạc vội vàng nói: "Nàng có chuyện gì thì cứ việc nói cho ta biết, không phải chúng ta là bằng hữu tốt nhất sao?"

Ngọc Tỉnh phu nhân gật đầu: "Cảm ơn Xuân Thụ tiên sinh tín nhiệm, ta... Thật ra trượng phu của ta không phải một nam nhân. Từ khi thành thân đến bây giờ ông ấy vẫn chưa từng thật sự chạm vào ta, bởi vì ông ấy... quả thật ông ấy không được, nhưng mà ham muốn chiếm hữu của ông ấy vô cùng mạnh. Ông ấy không cho nam nhân khác nói chuyện với ta, cũng không cho ta vào cung. Ông ấy nói sợ bệ hạ thấy ta sẽ có mưu đồ."

Cổ Lạc gật đầu nói: "Phu nhân quả thật xinh đẹp."

"Thật sao?"

Ánh mắt của Ngọc Tỉnh phu nhân sáng lên, nụ cười xuất hiện trên mặt nàng ta.

"Đa tạ Xuân Thụ tiên sinh."

Cổ Lạc nói: "Đừng cảm ơn ta, ta thật sự cảm thấy nàng rất đẹp."

"Sau này Xuân Thụ tiên sinh cứ gọi ta là Tiểu Anh. Tên thật của ta là Anh Hoa Nại, sau khi được gả cho Ngọc Tỉnh thì theo họ của ông ấy."

"Được..."

Cổ Lạc gật đầu.

Anh Hoa Nại tiếp tục nói: "Thật ra cũng không trách ông ấy. Hồi nhỏ ông ấy từng bị thương cho nên rất tự ti, nhưng mà ông ấy lại sợ người khác biết, sau khi gặp ta liền nhiệt tình theo đuổi ta. Sau khi thành thân ta mới biết hóa ra thân thể của ông ấy bị khuyết thiếu, nhưng mà ta cũng không vì vậy mà ghét bỏ ông ấy..."

"Nhưng sau khi lấy ông ấy, càng ngày ông ấy càng trở nên cổ quái, không cho ta nói chuyện với nam nhân, thậm chí không cho ta liếc mắt nhìn nam nhân một cái, bất kể là ai... Rồi sau đó, chỉ cần ta có một chút gì khiến ông ấy không như ý, ông ấy sẽ động chân động tay với ta."

Nàng ta nhẹ nhàng cởi áo, trên vùng ngực trắng nõn như ngọc có một mảng máu bầm.

"Hôm trước ông ấy trở lại có uống rất nhiều rượu, khi muốn uống tiếp thì ta khuyên một câu thì bị ông ấy đánh... Ông ấy nói đế quốc Đại Tang sắp diệt vong rồi, nếu người Ninh công phá thành Kinh Đô, ông ta sẽ giết ta trước sau đó tự sát hi sinh vì quốc gia."

Cổ Lạc thay đổi sắc mặt: "Sao có thể như vậy tàn nhẫn chứ."

Anh Hoa Nại nói: "Ông ấy vẫn luôn ảo tưởng tương lai sau khi chinh phục Ninh quốc, ông ấy đi Ninh quốc làm quan, như vậy thì có thể ức hiếp người Ninh. Chỉ khi ông ấy ức hiếp người khác mới có thể cảm nhận được mình rất cường đại."

Nàng ta thở dài: "Hoặc là, lúc đánh ta."

Cổ Lạc cảm thông vỗ vai nàng ta: "Đừng buồn quá, ta sẽ bảo vệ nàng, cho dù quân đội Đại Ninh công phá thành Kinh Đô, ta cũng sẽ bảo đảm nàng an toàn."

Mắt của Anh Hoa Nại càng sáng hơn: "Thật sao?! Cảm ơn chàng... Thật ra, lần đầu tiên gặp chàng ở thương hành đã bị chàng thu hút, bởi vì chàng rất, rất cường tráng, cũng rất phong độ, quan trọng nhất là chàng rất dịu dàng với ta."

Cổ Lạc ngây người ra. Gã cũng không nhớ lần đầu tiên gặp Anh Hoa Nại là cảnh tượng gì, cũng không nhớ là lúc nào, khi đó cũng không biết nàng ta là thê tử của Ngọc Tỉnh Trạch, chỉ nghĩ là một khách hàng tùy tiện vào tiệm mua đồ thôi.

"Ánh mắt của chàng rất sáng, rất sạch sẽ."

Anh Hoa Nại hơi đỏ mặt, nói: "Lúc nãy quả thật là ta hơi thất thố, chỉ là... chỉ là vì trượng phu của ta nói sau khi thành vỡ sẽ giết ta, ta cảm thấy cuộc đời ta vẫn hoàn toàn trống rỗng, mà đúng lúc này lại gặp được Xuân Thụ tiên sinh mà ta ngày đêm thương nhớ, xin lỗi..."

Cổ Lạc vội vàng lắc đầu nói: "Không phải lỗi của nàng."

Anh Hoa Nại cười: "Có thể nhận được sự công nhận của Xuân Thụ tiên sinh, ta thật sự rất vui. Ta tưởng là cả đời này sẽ không có người nào thật sự thích ta, vào lúc này có thể được Xuân Thụ tiên sinh công nhận, thật ra cho dù chết cũng rất đáng."

Cổ Lạc mềm lòng, lắc đầu nói: "Lúc nãy ta đã nói rồi, cho dù quân đội Đại Ninh đánh vào Kinh Đô thì ta cũng sẽ không để nàng gặp chuyện không may, ta có cách bảo vệ nàng."

"Thật ra Xuân Thụ tiên sinh là người Ninh đúng chứ?"

Anh Hoa Nại đột nhiên hỏi một câu.

Trong lòng Cổ Lạc lập tức căng thẳng.

"Vừa rồi Xuân Thụ tiên sinh nói quân đội Đại Ninh, người Tang sẽ không gọi Ninh quốc là Đại Ninh đâu, chỉ có người Ninh mới gọi như vậy thôi. Nhưng mà không sao, ta sẽ không nói ra đâu, chính bởi vì ta đã đoán thân phận của Xuân Thụ tiên sinh, mà vừa rồi Xuân Thụ tiên sinh nóng lòng nên đã để lộ bản thân, chứng tỏ Xuân Thụ tiên sinh quan tâm đến ta, ta rất vui, thật sự rất vui."

Khi nói những lời này trong ánh mắt của Anh Hoa Nại đều có ánh sáng, kiểu ánh sáng hạnh phúc thỏa mãn.

"Trước giờ đều chưa từng có người nào quan tâm đến ta."

Ánh mắt của nàng ta rất nóng bỏng, nhìn Cổ Lạc nói: "Tuy rằng ta cũng hiểu, lần này Xuân Thụ tiên sinh trở về tìm ta chắc hẳn không phải là bởi vì nhớ ta giống như ta nhớ chàng, nhưng chàng tới gặp ta, ta cũng rất vui."

Cổ Lạc nói: "Xin lỗi... Quả thật là ta muốn tới tìm ngươi hỏi thăm một số chuyện."

Gã không hề có sát niệm, bởi vì gã nhìn ra được Anh Hoa Nại thật sự chưa từng nghĩ sẽ bán đứng gã, nếu không thì nàng ta hà tất phải nói ra? Nàng ta chỉ l muốn khiến Cổ Lạc hiểu nàng ta thật sự đồng ý hy sinh vì gã.

"Chàng cứ việc nói."

Anh Hoa Nại nói: "Nếu ta có thể làm được, ta đều sẽ giúp chàng."

Trên khóe miệng nàng ta có nụ cười hạnh phúc: "Làm việc vì nam nhân mình yêu, thật sự là một việc khiến cho người ta rất tự hào."

Cổ Lạc nói: "Ta là Cổ Lạc, sau này ngươi không cần gọi ta là Xuân Thụ nữa, đó là một cái tên giả, ta là người Ninh, tên của ta là Cổ Lạc."

"Cảm ơn chàng!"

Anh Hoa Nại rõ ràng rất kích động: "Cảm ơn chàng đã tín nhiệm ta như vậy."

Cổ Lạc nói: "Quả thật có chuyện muốn nhờ ngươi giúp, ta muốn biết một số chuyện về Cao Tỉnh Nguyên hiện tại. Đại Ninh không có dự định giết hại người Tang, Cao Tỉnh Nguyên mới là kẻ thù của Đại Ninh, người Tang không phải, cho nên nếu ta có thể nghĩ cách diệt trừ Cao Tỉnh Nguyên thì người Tang có thể tránh được chuyện phải chết trong chiến hỏa."

"Ngươi biết đấy, chiến tranh vô tình, sau khi đánh nhau thì người chịu khổ chịu cực vẫn là bình dân, bọn họ phải trả giá đắt vì lỗi của Cao Tỉnh Nguyên, như vậy không công bằng, người nên trả giá đắt chỉ có một mình Cao Tỉnh Nguyên."

Anh Hoa Nại nói: "Trượng phu của ta đã không làm việc ở trong hoàng cung nữa, ông ấy tự nguyện vào quân doanh, thay ca mỗi ngày, nhưng mà ta sẽ nghĩ cách hỏi thăm giúp chàng. Ngày mai nếu chàng có thời gian thì hãy tới tìm ta."

Cổ Lạc gật đầu: "Được, nhưng ngươi phải nhớ, bảo vệ tốt bản thân ngươi, đừng mạo hiểm. Chuyện ta cần biết rất đơn giản, tình trạng sức khỏe của Cao Tỉnh Nguyên hiện tại, và phần lớn thời gian hắn sống ở chỗ nào."

"Ta nghe nói sức khỏe của Cao Tỉnh Nguyên rất không tốt."

Anh Hoa Nại nói: "Hình như là tức giận vì tướng quân Lang Thanh Nghĩa và tướng quân Đức Mục Xuyên liên tiếp chiến bại mà đã hộc máu ba lần. Nhà mẹ ta mở y quán, sau đó phụ thân ta được Anh Điều Thái mời vào cung làm ngự y. Sau khi Cao Tỉnh Nguyên soán vị phụ thân ta vốn muốn rời đi nhưng Cao Tỉnh Nguyên không cho, hắn nói nếu phụ thân ta đi thì hắn sẽ giết cả nhà ta."

"Như vậy à."

Cổ Lạc gật đầu: "Mặc kệ ngươi nghĩ biện pháp gì, việc đầu tiên phải làm chính là bảo vệ tốt bản thân."

"Ta biết."

Trong mắt Anh Hoa Nại càng lúc càng sáng, tựa như thời khắc này nàng ta mở ra một cánh cửa khác của cuộc đời, nhìn thấy một thế giới khác vậy. Nàng từng sống trong thế giới u ám, mà lúc này thế giới nàng ta nhìn thấy lại rất tốt đẹp.

Chỉ là bởi vì một câu nói quan tâm của Cổ Lạc, nàng ta đã như vậy thỏa mãn.

"Thật ra ta không có nguy hiểm gì, lát nữa ta chỉ cần về nhà một chuyến, hỏi mẹ ta một chút là có thể biết rất nhiều chuyện trong cung, phụ thân về nhà sẽ nói với bà ấy."

Cổ Lạc trầm tư một lát rồi nói: "Ngươi có thể nói rõ thân phận của ta với cha mẹ ngươi, ta sẽ bảo vệ cả nhà ngươi an toàn."

Anh Hoa Nại lắc đầu: "Khi không cần thiết thì ta sẽ không tiết lộ thân phận của chàng với bất kỳ người nào, xin chàng hãy tin tưởng ta."

Cổ Lạc nói: "Ta tin!"

"Vậy..."

Anh Hoa Nại nói: "Bây giờ ta về nhà mẹ đẻ gặp mẹ ta."

Cổ Lạc gật đầu: "Ngày mai lại đến tìm ngươi."

Một canh giờ sau, thương hành.

Cổ Lạc vẻ mặt áy náy nói chi tiết chuyện đã trải qua cho Cảnh San nghe một lần, ngoại trừ chút đê mê đó ra thì những chuyện khác đều nói.

Cảnh San im lặng rất lâu rất lâu, sau đó nàng hỏi Cổ Lạc: "Chàng định thế nào?"

Cổ Lạc nói: "Nếu nàng ta có thể giúp chúng ta ám sát Cao Tỉnh Nguyên thì việc phá thành sẽ càng thuận lợi hơn, đến lúc đó ta sẽ thỉnh cầu đại tướng quân sắp xếp quân đội bảo vệ cả nhà nàng ta, bảo đảm mọi người trong nhà nàng ta sẽ không ra chuyện."

"Còn gì nữa không?"

Cảnh San lại hỏi một câu.

Cổ Lạc lắc đầu: "Không còn nữa."

Cảnh San lại chìm vào im lặng, rất lâu sau nàng nói: "Thật ra ta cũng không phản đối chàng nạp thiếp, nhưng ta không hy vọng là một người Tang..."

Cổ Lạc vội vàng nói: "Ta không nạp thiếp."

Cảnh San nói: "Chàng hãy nghe ta nói hết đã. Tuy nhiệm vụ của chúng ta là thăm dò tin tức, ở trong thành phối hợp với đại quân công thành, nhưng việc ta không mong chàng làm nhất chính là lợi dụng tình cảm của nữ nhân, cho dù là nữ tử người Tang... Nếu sau chuyện này chúng ta đều có thể trở về, ta có thể chấp nhận nàng ta."

Cổ Lạc: "Hả?"

Cảnh San nhíu mày: "Hình như chàng cũng rất không tình nguyện."

Cổ Lạc: "Không phải không phải."

Cảnh San: "Hửm? Hóa ra chàng rất thích?"

Cổ Lạc: "A! Không phải không phải..."

Cảnh San giơ tay lên gõ đầu gã một cái: "Cái tên này, sao lại có nữ nhân ngu xuẩn sẽ thích chàng chứ?"

Cổ Lạc: "Ta..."

Cảnh San thở dài: "Ta cũng là một nữ nhân ngu xuẩn đây..."

Bình Luận (0)
Comment