Sáng sớm hôm sau, thay sang phục sức người Tang đã dự trữ sẵn, Cổ Lạc ăn mặc chỉnh tề sau đó chuẩn bị ra ngoài tìm hiểu tình hình. Cảnh San từ một phòng khác đi ra, nàng cũng đã thay phục sức nữ tử người Tang, hai người liếc nhìn nhau một cái, sau đó đều là ánh mắt ghét bỏ.
Cảnh San đưa cho Cổ Lạc một thanh chủy thủ: "Mang theo bên người. Bên ngoài đều là lính Tang tuần tra, chàng mang binh khí dài sợ là sẽ phải bị tra hỏi, mang theo cái này bên người, giấu kỹ để dùng khi cần thiết."
Cổ Lạc cười nói: "Nàng nói cái này dùng khi cần thiết là nói về cái gì? Ta đi gặp Ngọc Tỉnh phu nhân, nàng ta còn có thể làm gì ta."
Cảnh San nói: "Ta cho chàng thanh chủy thủ này không phải bảo chàng dùng để giết người, nếu nàng ta tỏ ý tốt với chàng mà chàng lại giết nàng, quá tàn nhẫn."
Lỗ chân lông của Cổ Lạc cũng giãn ra, hỏi dò: "Ý của nàng là nếu ta bị Ngọc Tỉnh phu nhân xàm sỡ, ta sẽ dùng thanh chủy thủ này để bảo vệ sự trong trắng của mình, lúc cần thì tự sát?"
Cảnh San lắc đầu nghiêm túc nói: "Làm sao ta nỡ để chàng chết chứ, nếu Ngọc Tỉnh phu nhân đó thật sự làm gì chàng, chàng tự thiến rồi hãy trở về, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ.
Cổ Lạc có cảm giác dưới háng mình lạnh toát.
"Ra ngoài tìm chỗ ăn cơm."
Cảnh San hỏi gã: "Cầm tiền theo, lỡ như người ta muốn hẹn chàng, ăn cơm cũng không thể làm cho người ta trả tiền."
Cổ Lạc cảm thấy mỗi một từ trong lời nói của Cảnh San đều có cạm bẫy.
"Vâng vâng vâng... mang theo."
Cổ Lạc đâu còn dám nói thêm gì nữa, vội vàng đi về phía cửa sau, vừa đi vừa nói: "Các người chia nhau làm việc thì chú ý một chút, đừng tách ra quá lâu, bảo đảm hai người một cặp."
Cảnh San nói: "Đúng vậy đúng vậy, chàng đi tìm cặp của chàng, ta đi xem thử ta tìm ai làm một cặp."
Cổ Lạc: "Bà cô ơi, ta chỉ đi thám thính tin tức."
Cảnh San: "Chàng nhìn chàng đi, ta cũng đâu nói gì."
Cổ Lạc: "..."
Sau khi đi ra từ cửa sau, Cổ Lạc men theo hẻm nhỏ thong dong đi trên đường cái. Ban ngày có không ít người trên đường cái, đi lui đi tới, chỉ là dáng vẻ đều có vẻ rất vội vàng, lúc này đâu còn ai có tâm trạng gì để đi dạo ở bên ngoài nữa, phần lớn là có việc ra ngoài làm, xong việc thì mau chóng về nhà, trong khắp thành Kinh Đô đều bao phủ một bầu không khí khẩn trương.
Cho nên Cổ Lạc căn cứ cũng thay đổi trạng thái của bản thân theo bước chân của người đi trên đường cái, bước nhanh hơn một chút.
Cũng may trong thành Kinh Đô này còn có quán có thể ăn cơm. Quán của người Tang đều rất nhỏ, một quán nhỏ bình thường cũng chỉ có ba bốn cái bàn, nhiều hơn thì có bảy tám cái. Ở nơi thế này có thể nghe được một vài lời đồn, cho nên gã chọn một quán tương đối đông người đi vào ăn sáng, thuận tiện nghe thử có tin tức gì có giá trị không.
Đây thế mà lại là một tiệm bánh bao. Ở Tang quốc cũng ít khi thấy tiệm bánh bao, bên này quen ăn cơm, hơn nữa cách ăn còn rất lạ, thích dùng thứ lằng nhằng gì đó cuộn cơm lại, hoặc là dùng cơm cuộn mấy thứ lằng nhằng gì đó lại.
Cổ Lạc gọi một lồng bánh bao rồi ngồi xuống chờ. Người bên cạnh đều nói về chuyện quân Ninh ở ngoài thành đã vây thành, Cổ Lạc không có hứng thú với những việc này, chắc chắn gã biết rõ hơn người Tang.
Không bao lâu sau bánh bao đã được mang lên, Cổ Lạc vừa thấy liền ngây người. Thời gian gã ở thành Kinh Đô cũng không quá ngắn, lần đầu thấy người Tang làm bánh bao như vậy. Bánh không nhỏ, còn lớn hơn nắm đấm một chút, nếu không có cái núm kia thì nhìn thứ này chính là một cái bánh màn thầu.
Cổ Lạc gọi lão bản lại hỏi thăm: "Cái này... Bánh bao?"
Lão bản nói: "Đương nhiên là bánh bao."
Cổ Lạc thầm nghĩ cái thứ này không phải là bánh màn thầu sao, bánh bao không có nếp nhăn mà gọi là bánh bao sao? Nhưng... không có nếp nhăn, tại sao còn phải có cái núm kia? Cái này thoạt nhìn khiến cho trong lòng Cổ Lạc cảm thấy hơi... khó hiểu
Mẹ nó chứ cái này...
Cổ Lạc đột nhiên sực nghĩ đến thứ này không phải là bầu ngực?
Gã cầm một cái lên bóp thử. Tuy Cổ Lạc không biết tại sao mình lại bóp nhưng dường như cảm giác quả thật không tệ, xốp, mềm dẻo, còn có tính đàn hồi...
Cổ Lạc lắc đầu thật mạnh, thầm nghĩ mịa nó.
Cố gắng ăn sáng xong, gã đi thẳng dọc theo đường cái, khi đến ngoài cửa Ngọc Tỉnh gia thì đã sắp đến trưa. Gã cũng không quá nóng vội, hơn nữa còn cố ý đi đường vòng, đi nhiều nhìn nhiều, cũng sợ có người nhận ra mình.
Thật ra Cổ Lạc đang đánh cược. Thương hành của gã đã bị niêm phong nhưng gã không biết lý do niêm phong thương hành là gì, nếu không phải biết gã là người Ninh, đại khái chắc là nghĩ gã đã chạy trốn.
Lúc trước gã đã viết một tờ ngân phiếu khống với mức số cực lớn cho người Tang, gã nói khi Tang quốc viễn chinh Đại Ninh sẽ cung cấp một số tiền lớn làm quân phí, nhưng mà gã bỏ chạy...
Đứng ở ngoài cửa do dự một lát, Cổ Lạc hít sâu một hơi rồi đưa tay gõ cửa. Một phụ nhân Tang quốc nhìn khoang năm mươi tuổi mở cửa ra nhìn, đầu tiên là hơi kinh ngạc, sau đó liền xuất hiện nụ cười vui mừng.
"Xuân Thụ tiên sinh, đã rất lâu rồi không gặp ngươi."
Phụ nhân kia khom người cúi đầu.
Cổ Lạc thầm thở phào trong lòng, cười hỏi: "Phu nhân có ở nhà không?"
Phụ nhân này là tùy tùng của Ngọc Tỉnh phu nhân, mỗi lần đến thương hành đều là bà ta đi theo. Bà ta là người của nhà mẹ đẻ Ngọc Tỉnh phu nhân, đi theo nàng ta đến đây cho nên rất thân cận.
"Có."
Phụ nhân nghiêng người: "Mời tiên sinh mau vào, đã lâu không có tin tức của tiên sinh, phu nhân vẫn luôn rất lo lắng."
Cổ Lạc thầm cổ vũ mình, không sao không sao, đây cũng không phải đầm rồng hang hổ gì, đi vào cũng không sao, đừng sợ đừng sợ.
Đi theo phụ nhân vào viện tử, Cổ Lạc xem xét chung quanh một chút, chủ yếu là xem thử nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì rút lui như thế nào. Nhà Ngọc Tỉnh không quá lớn, dù sao chức vị của Ngọc Tỉnh Trạch ở trong hoàng cung cũng không cao, nếu so với quan viên Đại Ninh, đại khái chỉ là một quan viên Lễ bộ ngũ phẩm.
"A!"
Đúng lúc Cổ Lạc vừa đi vào bên trong, phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét kinh ngạc, ngay sau đó chính là tiếng bước chân lạch bạch. Đó là âm thanh có người vội vã chạy tới, trần chân đạp trên sàn nhà bằng gỗ vọng lại.
"Cuối cùng cũng lại được gặp ngươi rồi Xuân Thụ tiên sinh!"
Lúc đầu Cổ Lạc nói với nàng ta rằng mình tên là Xuân Thụ Diên Khê, khi tiếp xúc với quan viên Tang quốc thì dùng một cái tên khác. Gã giải thích với Ngọc Tỉnh phu nhân là chỉ nói cho một mình nàng ta biết tên thật này, điều này làm cho Ngọc Tỉnh phu nhân rất cảm động, cũng không biết sao nữ nhân Tang quốc lại dễ cảm động như vậy.
Nếu như là nữ tử Ninh quốc kết giao với Cổ Lạc, hỏi gã tên là gì, Cổ Lạc nói ta là Xuân Thụ Diên Khê, có thể đã bị lườm cho một cái, hoặc là trực tiếp ăn một cái cái tát.
Quá qua loa, và chỉ là diễn kịch...
"Khoảng thời gian này ngươi đã đi đâu vậy Xuân Thụ tiên sinh?"
Ngọc Tỉnh phu nhân nắm hai tay Cổ Lạc, mắt tràn ngập vẻ thân thiết và kích động, có thể nhìn ra được nàng ta đã muốn khóc rồi.
Cổ Lạc cười cười có vẻ hơi xấu hổ, nói: "Thương hành của ta gặp vài vấn đề, ta ra ngoài xử lý một chút, kết quả lúc trở lại thì thương hành đã bị niêm phong, hiện giờ ta cũng không biết rốt cuộc chuyện là thế nào. Người duy nhất ta có thể tín nhiệm ở Kinh Đô là phu nhân, cho nên mạo hiểm tới gặp nàng."
Rõ ràng Ngọc Tỉnh phu nhân càng cảm động hơn, nắm tay Cổ Lạc đi vào trong phòng: "Ngươi mau vào."
Nàng ta còn nhìn phụ nhân kia, phụ nhân kia lập tức gật đầu, vẻ mặt "ta hiểu rồi", bà ta đóng cửa lại rồi khom người lui ra ngoài.
Cổ Lạc thật sự không hiểu, phụ nhân này giống như cảm thấy như thế này rất hợp lý vậy.
Ngọc Tỉnh phu nhân kéo Cổ Lạc vào phòng, vừa vào cửa nàng ta đã ngồi xổm xuống: "Ta cởi giày giúp ngươi."
Cổ Lạc giật mình: "Không cần không cần, ta tự làm."
"Không, cứ để ta làm."
Ngọc Tỉnh phu nhân bảo gã ngồi xuống, nàng ta ngồi quỳ ở trước người Cổ Lạc cởi giày giúp gã. Thật ra Cổ Lạc hết sức không vui, lỡ như gặp phải vấn đề gì, không đi giày thì chạy cũng không tiện.
Cũng không biết tại sao, trong hoàn cảnh này Cổ Lạc cứ muốn chạy.
Ngọc Tỉnh phu nhân cởi giày giúp Cổ Lạc, sau đó lúc đứng dậy tay vô tình cố ý vịn vào người Cổ Lạc một cái, hơn nữa còn vịn vào phía dưới bụng dưới một chút, Cổ Lạc giật thót mình...
"Ta rất nhớ ngươi."
Ngọc Tỉnh phu nhân bỗng nhiên dang hai cánh tay ra ôm lấy Cổ Lạc, Cổ Lạc dang tay ra đâu dám ôm nàng ta. Cứ lúng túng bị ôm như vậy một lúc lâu, Cổ Lạc vội vàng nói: "Vẫn mong nói cho ta biết trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Ngọc Tỉnh phu nhân kiễng chân lên chu môi muốn hôn Cổ Lạc, Cổ Lạc dằn lòng, nhắm mắt lại... đến đi.
Ngọc Tỉnh phu nhân hôn Cổ Lạc rất mãnh liệt rất mãnh liệt, Cổ Lạc cảm thấy cơ thịt của mình đều căng lên. Nếu không phải vì vẫn chưa hỏi thăm được tin tức, có thể gã đã đẩy người ra theo phản xạ có điều kiện.
Cố gắng để cho Ngọc Tỉnh phu nhân hưởng chút tiện nghi, lúc này nàng ta mới nắm tay Cổ Lạc ngồi xuống, nói: "Sau khi ngươi mất tích mỗi ngày ta đều đi tìm ngươi, nhưng bởi vì khi quan phủ tra hỏi mà thương hành của ngươi mãi không có ai cho nên bị niêm phong."
Nghe được câu này, Cổ Lạc thầm thở phào nhẹ nhõm.
Khi gặp Ngọc Tỉnh phu nhân gã dùng thân phận khác, khi lừa các quan viên triều đình Tang quốc thì dùng thân phận khác.
Cổ Lạc thở dài: "Bị niêm phong cũng không có cách nào khác, việc buôn bán của ta có chút vấn đề. Bởi vì người Ninh công chiếm cảng, hàng hóa của ta đều bị mất, chờ khi ta muốn đi xử lý thì mới phát hiện đã không ngăn cản được gì cả, trên đường ta trở về lại gặp chiến tranh, trăm cay ngàn đắng mới có thể vào thành, kết quả ta mới vào thành không bao lâu thì quân Ninh đã đến, nếu ta về chậm thêm một ngày thì sẽ không vào được."
"A!"
Ngọc Tỉnh phu nhân giống như sợ muốn chết, sắc mặt rất tái nhợt, nàng ta ép người về phía trước nằm sấp trên ngực Cổ Lạc, nói: "Thật sự quá đáng sợ, dọc đường ngươi đã chịu khổ rồi."
Cổ Lạc thở dài, thầm nói với mình... chỉ là diễn kịch thôi.
"Trượng phu của nàng đâu?"
Cổ Lạc hỏi một câu. Gã lo Ngọc Tỉnh Trạch đột nhiên trở về thì rất lúng túng.
Lúc hỏi câu này gã cũng không có nghĩ gì nhiều, chỉ muốn xác định một chút, nhưng nghe sau khi gã hỏi trượng phu thì Ngọc Tỉnh phu nhân bỗng nhiên đỏ mặt, đỏ đến từ hai má đến mang tai, cặp mắt cũng hơi nheo lại, giống như sắp rỏ nước vậy.
"Ông ấy... tạm thời sẽ không trở về, ngươi yên tâm."
Ngọc Tỉnh phu nhân thủ thỉ nói bên tai Cổ Lạc: "Ông ấy tự nguyện đến quân doanh, bảy tám ngày mới trở về một lần, hôm trước ông ấy mới về rồi nên ngươi không cần lo lắng... Cho dù tối nay ngươi ở nơi đây cũng sẽ không có chuyện gì đâu."
Ngọc Tỉnh phu nhân giơ tay lên khẽ chạm vào lồng ngực Cổ Lạc, sau đó trượt xuống cởi đai lưng của Cổ Lạc. Cổ Lạc vội vàng đẩy nàng ta một cái: "Ta... ta hơi mệt."
"A..."
Ngọc Tỉnh phu nhân lại thảng thốt kêu một tiếng, cũng không biết tại sao nàng ta kinh hô.
"Hóa ra là như vậy, là ta đã quá mạo muội. Ngươi đi đường về cũng không có nghỉ ngơi đã đến thăm ta, nhất định là rất vất vả rất mệt nhọc, để ta hầu hạ ngươi nhé..."
Ngọc Tỉnh phu nhân nhẹ nhàng đẩy Cổ Lạc nằm xuống, Cổ Lạc cảm thấy trong lòng mình từ chối nhưng tại sao nằm xuống thì cũng không dễ nói.