Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1523 - Chương 1523: Gõ Đầu

Chương 1523: Gõ đầu Chương 1523: Gõ đầu

Trong bóng đêm, Cảnh San mặc một bộ đồ đen kéo cái khăn đen trên mặt lên, sau khi trời tối nàng tới cống nước gần tường thành, không dám đi công khai. Tuy trời tối nhưng hiện tại có quá nhiều thủ quân trên tường thành, khó đảm bảo sẽ không bị người khác nhìn thấy.

Nàng bò từ rãnh thoát nước tới, trong rãnh thoát nước đó vừa bẩn vừa thối nhưng nàng không để ý chút nào. Đây là tuyến đường an toàn nhất, đối với sinh tử mà nói, môi trường bẩn thối có tính là gì.

Nàng đến là vì nàng biết Cổ Lạc nhất định sẽ đến, cho dù đại tướng quân ngăn cản thì Cổ Lạc cũng vẫn sẽ lén đến. Nàng và Cổ Lạc đã chuẩn bị ở trong thành Kinh Đô này rất lâu, mua chuộc không ít người ở trong thành, bây giờ chính là lúc dùng đến những người này.

Vì sự an toàn của bọn họ nên đại tướng quân tuyệt đối sẽ không cho bọn họ lén lút lẻn vào thành Kinh Đô, nhưng mà Cổ Lạc chịu ơn lớn của Thẩm Lãnh, gã nhất định sẽ vào thành.

Lựa chọn giữa Cổ Lạc vào thành và bản thân nàng vào thành, chắc chắn Cảnh San sẽ lựa chọn vế sau.

Cổ Lạc là nam nhân mà nàng quan tâm nhất trong đời này.

Tuy rằng Cổ Lạc nhỏ hơn nàng mấy tuổi nhưng nàng cảm nhận được cảm giác an toàn trước nay chưa có ở người nam nhân này. Khi phá án ở nam cương, hai người đều bị trọng thương, đều đối mặt với cái chết nhưng Cổ Lạc lại cho nàng chút thuốc trị thương duy nhất, cho nàng chút thức ăn duy nhất.

Khi đó Cảnh San đã từng nghĩ một nam nhân như vậy thật sự có thể gửi gắm cả đời, sau này nữ nhân nào được gả cho Cổ Lạc chắc hẳn đều sẽ rất hạnh phúc.

Lúc đó Cảnh San cũng không ngờ hóa ra nữ nhân này sẽ là bản thân nàng.

Nàng ẩn thân ở trong rãnh thoát nước tối tăm và bò về phía trước, hết sức cẩn thận tới gần miệng cống. Chỗ đó không lớn, còn có một lớp rào sắt che chắn, nhưng mà nơi như thế này sẽ luôn dễ bị phớt lờ, người Tang cũng sẽ phớt lờ.

Khi ở thành Kinh Đô, Cổ Lạc và nàng chia nhau đi lại ở trong thành, đầu tiên là vẽ bản đồ để sau này đại quân công thành, thứ hai là để tìm đường lui có thể thoát thân khi gặp nguy hiểm. Lúc ấy cũng là Cổ Lạc nghĩ đến nghĩ đến chuyện xem xét rãnh thoát nước. Đêm hôm đó sau khi âm thầm đến xem xong hai người liền xác định nơi này chính là đường lui của bọn họ.

Mỗi một tòa thành đều khác nhau, thành Trường An của Đại Ninh cũng có rãnh thoát nước như vậy, chẳng qua là không đơn sơ giống như thành Kinh Đô. Miệng cống thoát nước của thành Trường An chia làm hai tầng trong ngoài, tầng trong là một miệng cống, có thể buông xuống chặn nước, tầng ngoài cũng là phiến đá, trên phiến đá dày có không ít lỗ to bằng cỡ nắm tay có thể thoát nước, mà không phải là dùng hàng rào sắt để chặn miệng cống như thành Kinh Đô.

Sau khi tới gần miệng cống thoát nước, Cảnh San thở hắt ra một hơi, đến đây rồi cũng không có nghĩa là có thể vào thành an toàn. Hiện giờ thành Kinh Đô thần hồn nát thần tính, người Tang ở trong thành tất nhiên sẽ canh phòng nghiêm ngặt, ban đêm cấm đi lại, đi lên đường cái là có thể lập tức bị phát hiện.

Cảnh San tháo cái túi ở sau lưng xuống, lấy ra một miếng vải bông dày cộp, quấn nhiều vòng quanh một thanh sắt trong số đó. Nàng rất kiên nhẫn, sau khi xác định thanh sắt bọc vải có thể giảm bớt một phần lớn âm thanh thì mới động thủ.

Hai tay nàng cầm thanh sắt bọc vải lắc thật mạnh, thanh sắt có lỏng ra nhưng muốn bẻ gãy thì nói dễ hơn làm, tuy bị gỉ sét, nếu một đầu đã gãy thì còn dễ nói, hai đầu đều vẫn còn dính liền, muốn bẻ gãy cũng khá tốn sức.

Im lặng một lát, Cảnh San cởi khăn quàng trên cổ xuống quấn lên chân phải của mình, cũng quấn tận mấy vòng, sau đó đạp mạnh vào thanh sắt kia. Cú đạp này dồn hết mười phần sức lực, sau một tiếng trầm đục rất nhỏ, một đầu của thanh sắt kia đã bị gãy.

Tiếp theo thì khá thuận lợi, Cảnh San làm gãy từng thanh từng thanh sắt sau đó chui vào.

Cũng không biết tại sao, khi làm những việc này Cảnh San lại nghĩ đến một chuyện khác... Nàng đã sắp bốn mươi tuổi rồi, nếu lần này đánh thành Kinh Đô xong nàng và Cổ Lạc đều có thể còn sống trở về thì sẽ thành thân. Các lão nhân nói nữ nhân tới bốn mươi tuổi sẽ rất khó sinh đứa trẻ, rất nguy hiểm, bất kể là người lớn hay đứa trẻ đều có nguy hiểm.

Nàng biết Cổ Lạc không vội, trong lòng Cổ Lạc chỉ có nàng, nhưng nàng nghĩ nếu hai người đã nhận định đối phương thì là lúc trở thành phu thê thật sự rồi.

Nàng muốn sinh con cho Cổ Lạc.

Nàng bò vào theo rãnh thoát nước thối hoắc, cũng may bên trong không có rào sắt. Nàng lặng lẽ thò đầu ra ngoài nhìn, xác định bên ngoài không có ai, Cảnh San lập tức lách người ra ngoài. Nàng không vội chạy đến đường phố ở bên ngoài mà dựa lưng vào tường thành để di động.

Người ở trong bóng tối, nếu không nhìn kỹ cũng không dễ bị phát hiện.

Trong thương hành mà Cổ Lạc kinh doanh đã chuẩn bị không ít đồ, lúc đó rút đi quá gấp cho nên cũng chưa có thể mang những thứ này đi, giấu rất kín, chắc có lẽ không bị phát hiện. Mục tiêu đầu tiên của nàng chính là trở lại thương hành.

Đúng lúc này nàng nghe thấy tiếng bước chân và tiếng mảnh giáp ma xát, nhưng giờ khắc này nàng muốn trốn cũng không có chỗ trốn. Nàng dựa lưng vào tường thành, người ở trong bóng tối, hy vọng duy nhất chính là lính Tang tuần tra đi qua mắt mũi đều không tốt.

Trong giây phút này, Cảnh San chậm rãi ngồi xổm xuống, sau đó nằm trên mặt đất. So với đứng dựa vào tường thì nằm dựa vào tường hiển nhiên có mục tiêu nhỏ hơn.

Có chừng hơn trăm lính Tang đi tuần tra qua, đội ngũ cầm cây đuốc, thời khắc này tim của Cảnh San cũng đã nhảy lên tới cổ họng.

Những tên lính Tang kia vừa đi vừa nhìn sang hai bên, mà con đường bọn họ đi tuần tra cách chỗ Cảnh San nằm không đến hai trượng, mặc dù có một ít cỏ dại nhưng căn bản không thể che chắn.

Đúng lúc này, một căn nhà trên đường phía đối diện bỗng nhiên phát ra một tiếng động, giống như tiếng mái ngói vỡ, những binh sĩ tuần tra kia lập tức quay đầu nhìn sang. Giáo úy lính Tang dẫn đầu giơ tay ra chỉ, một đám người phân tán ra bao vây căn nhà đó.

Cảnh San nằm ở đó ngay cả thở mạnh cũng không dám, nhẹ nhàng cử động cũng có thể bị phát hiện.

Nàng bỗng nhiên cảm nhận được bên cạnh có thêm một bóng đen khẽ vỗ nàng một cái, kéo nàng dậy chạy về phía sau. Hai người một trước một sau chạy về chỗ rãnh thoát nước kênh mương bên kia rồi nằm sấp xuống, đều cố sức áp chế hơi thở hổn hển.

Cảnh San mắt sáng lấp lánh, giờ khắc này nàng chỉ hận không thể ôm thật chặt người bên cạnh.

Cổ Lạc đã đến.

Trong rãnh thoát nước còn có bốn năm thủ hạ, bọn họ cũng đều đang nhìn Cảnh San.

Binh sĩ tuần tra không phát hiện được gì lại tiếp tục đi lên phía trước. Cổ Lạc kéo khăn đen trên mặt xuống, thò tay ra gõ đầu Cảnh San một cái, Cảnh San giơ tay lên xoa xoa đầu, cười ngượng.

"Đi."

Cổ Lạc nói nhỏ một từ, mọi người lục tục ra khỏi rãnh thoát nước rồi chạy qua đường phố.

Thương hành mà Cổ Lạc kinh doanh đã bị niêm phong, trên ván cửa còn dán giấy niêm phong, nhưng đối với bọn họ mà nói đi vào trong mà không phá hỏng giấy niêm phong cũng không phải là việc khó.

Sau khi vào phòng tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nói là hết hồn hết vía. Nếu không phải Cổ Lạc đến đúng lúc, ném một hòn đá lên nhà ở đường đối diện thì Cảnh San nhất định đã bị phát hiện rồi.

Bị phát hiện chính là chết, không có kết quả khác.

"Sao các người lại tới.."

Cảnh San rụt rè hỏi một câu. Nàng biết mình đã phạm lỗi, đâu còn dám nói chuyện lớn tiếng, ngay cả nói chuyện nhỏ giọng cũng không có tự tin gì.

Cổ Lạc lại đưa tay gõ đầu nàng một cái: "Nàng giỏi quá nhỉ!"

Cảnh San ngượng ngùng cười cười nói: "Ta... biết lỗi rồi."

Cổ Lạc hừ một tiếng: "Nhận lỗi cũng nhanh, phạm lỗi cũng nhanh."

Cảnh San nhỏ giọng nói: "Biết lỗi là được rồi."

Cổ Lạc giơ tay lên, Cảnh San sợ hãi rụt cổ lại nhưng Cổ Lạc không đánh, đưa tay ôm lấy Cảnh San, ôm rất chặt rất chặt. Các đình úy khác ở trong phòng đều xoay người đi không nhìn nhưng người nào cũng nở nụ cười giống như mẹ già trên khóe miệng.

"Xuống hầm."

Một lát sau Cổ Lạc nói nhỏ một câu, mọi người lập tức rời khỏi chính phòng.

Hầm ở hậu viện, lúc ấy bọn họ đã đào. Hiển nhiên thương hành này đã bị điều tra, đồ đáng giá bên ngoài đều bị dọn đi hết, rất trống trải. Hậu viện bên ngoài chính phòng là một hành lang, Cổ Lạc lật một tấm ván gỗ ở hành lang lên, phía dưới tối om, gã chờ thông thông gió một chút rồi mới nhảy xuống.

Tất cả mọi người đều vào hầm sau đó thắp nến. Đồ ở đây đều vẫn còn, ở một bên vách tường treo không ít binh khí, trên mặt đất sát vách tường là một dãy mười mấy cái rương, trong mỗi một cái rương cũng đều là binh khí.

Cổ Lạc lau bụi trên bàn, lấy một bản danh sách từ trong một cái rương nhỏ ra.

"Trên này đều là những người chúng ta có thể thử xem lợi dụng được nữa hay không. Lúc trước ta đã lôi kéo mua chuộc một đám quan viên triều đình Tang quốc, chẳng qua bây giờ không xác định những người này còn ở trong thành hay không."

Cổ Lạc mở danh sách ra: "Phân công một chút, ngày mai bắt đầu chia nhau ra ngoài tìm hiểu tin tức, xem thử những người này còn có ai ở lại trong thành Kinh Đô."

Cảnh San gật đầu, sau đó ra vẻ rất nghiêm túc hỏi một câu: "Vị phu nhân của Ngọc Tỉnh đại nhân trong thành Kinh Đô đó cũng ở trong danh sách này chứ?"

Cổ Lạc cảm thấy sống lưng toát mồ hôi, tóc gáy dựng lên, lòng hoảng hốt.

Vị Ngọc Tỉnh đại nhân đó thật ra không được tính là quyền cao chức trọng, ông ta là một quan viên phụ trách dạy lễ nghi cho các hạ nhân trong hoàng cung, chức quan không cao nhưng tự do ra vào hoàng cung, người mới vào cung đều là ông ta chỉ dạy.

Mà vị phu nhân của Ngọc Tỉnh đại nhân này trông khá xinh đẹp, thường xuyên đến thương hành của Cổ Lạc mua đồ, nhiều lần đong đưa với Cổ Lạc, còn từng mời Cổ Lạc cùng đi tắm suối nước nóng, nói là có thể tắm chung, Cổ Lạc sợ hãi không dám đi.

Nhưng không hề nghi ngờ là vị Ngọc Tỉnh phu nhân này thật sự rất để ý đến Cổ Lạc. Trượng phu của nàng ta trường kỳ không ở trong nhà, cho nên nàng ta thường xuyên ngồi cả ngày ở trong thương hành của Cổ Lạc, Cổ Lạc còn phải cùng uống trà trò chuyện.

Mấy trò kiểu như hôm trời nóng quá đi thì vị Ngọc Tỉnh phu nhân này cũng không phải là chưa diễn lần nào, mỗi lần nàng ta vừa cởi áo khoác là Cổ Lạc đã vội vàng đi tìm nước lạnh cho nàng ta uống.

Cổ Lạc nhìn về phía Cảnh San, lần này đến lượt gã cười ngượng: "Đều là vì tìm hiểu tin tức, đâu có như nàng nghĩ."

Cảnh San cười nói: "Ta nghĩ thế nào?"

Cổ Lạc mấp máy môi, sau đó sắc mặt ửng đỏ, nói: "Chắc chắn là nàng nghĩ lung tung."

Cảnh San giơ tay lên gõ đầu Cổ Lạc một cái làm gã rụt cổ lại.

"Ngươi xấu xa!"

Cảnh San trừng mắt nhìn gã một cái.

Cổ Lạc: "Cũng không phải ta nghĩ, ta xấu xa cái gì chứ..."

Cộc...

Cảnh San lại gõ đầu Cổ Lạc một cái: "Ngươi chính là xấu xa, ngươi lại... ngươi lại nghĩ chuyện xấu xa như vậy!"

Cổ Lạc cũng ngây người: "Ta nghĩ cái gì chứ..."

Cảnh San không để ý tới gã, mấy đình úy khác đều không nhịn cười được.

Một lát sau Cảnh San nói: "Nhưng mà quả thật có thể lợi dụng vị Ngọc Tỉnh phu nhân này một chút. Nếu trượng phu của nàng ta còn làm việc ở hoàng cung, chúng ta có thể hỏi thăm nàng ta tin tức về Cao Tỉnh Nguyên."

Cảnh San vỗ vai Cổ Lạc: "Nếu nàng ta một lòng chung tình với ngươi, chỉ có thể để ngươi đi hưởng lạc một phen thôi."

Cổ Lạc cười hì hì: "Nàng nói có được tính không?"

Cộc...

Lại gõ một cái.

Cảnh San lườm Cổ Lạc: "Thế mà ngươi cũng nghĩ thật!"

Bình Luận (0)
Comment