Hai gia tộc lớn nhất Tang quốc một là gia tộc Đức Mục, một là gia tộc Lang Thanh, sau trận chiến với Đại Ninh này, không chỉ là Tang quốc hiện tại đã ở bờ vực diệt vong, hai đại gia tộc này cũng đang ở bờ vực diệt vong.
Quốc vinh tộc vinh, quốc bại tộc bại.
Đại quân của Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đã công phá quận thành Hải Dã và quận thành Kim Các, đã có thể nói là gần thành Kinh Đô, biểu tượng của hoàng quyền Tang quốc chỉ trong gang tấc.
Sau khi tiêu diệt đại quân hai mươi vạn binh của Đức Mục Xuyên không lâu, người do Hải Sa phái tới trải qua gian nguy, vòng qua thành Kinh Đô đã tìm đến đây, nói chi tiết tình hình lộ quân bắc với Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An.
"Ta vốn dự tính trận này phải đánh ít nhất một năm."
Thẩm Lãnh đứng ở trước bản đồ, ánh mắt đảo qua chúng tướng thủ hạ, cười nói: "Nhưng mà bây giờ xem ra, nếu chúng ta thuận lợi thì mọi người có thể về nhà ăn tết trước tết."
Tất cả các tướng sĩ trong đại trướng đều cười.
"Đại quân phía sau còn đang đến tiếp viện."
Vương Căn Đống chủ yếu phụ trách hậu cần tiếp tế nói: "Hôm qua đội ngũ tiếp tế đã đến quận Hải Dã, bọn họ xuất phát từ Anh Thành. Nghe bọn họ nói, nhóm hai vệ chiến binh thứ hai có hơn mười vạn quân đã lên đường, nếu không có sơ sót gì thì khoảng ba ngày sau là có thể lên bờ ở Anh Thành."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Đội ngũ tiếp tế đưa tới cho chúng ta thêm nhiều nữa hỏa khí và cả lương thực, còn có khen thưởng của bệ hạ. Bệ hạ đã biết tin tức chúng ta đánh vào đất liền Tang quốc nhưng vẫn chưa biết chúng ta đã cách Kinh Đô không bao xa."
Thẩm Lãnh cười nói: "Dự đoán của bệ hạ là chúng ta thu quân trở về vào mùa hạ năm sau, thế nhưng chúng ta sẽ trở về ngay trong mùa đông này, dọa bệ hạ giật mình."
Mọi người lại cười lần nữa.
Vương Căn Đống nói: "Hôm qua cũng đã nhận được tin tức của hai vị tướng quân chiến binh Liêu Bắc đạo và Liên Sơn đạo phái người đưa tới, bọn họ đã công phá trọng địa kho lương của Tang quốc nhưng không thể toàn diệt quân địch, có khoảng một nửa bại binh trốn về phương hướng Kinh Đô."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Bắt lại là được. Đi truyền lệnh, bảo bọn họ để lại một vạn người trông coi kho lương, đại quân tiếp tục xuất phát lên hướng bắc."
Hắn tính toán thời gian một chút, sau đó ngón tay chỉ lên bản đồ: "Mười ngày sau, chúng ta hội quân đây."
Đó là phía nam thành Kinh Đô.
Thẩm Lãnh nhìn về phía người được Hải Sa phái tới: "Ngươi tạm nghỉ ngơi mấy ngày. Lời nhắn tướng quân Hải Sa bảo ngươi gửi cho ta chính là hẹn ngày, khi ngươi rời đại doanh tướng quân Hải Sa là hai mươi ngày trước, tính toán một chút thì hắn hẹn một tháng sau hội quân ở Kinh Đô, vừa khéo kịp thời gian."
"Vâng!"
Người đến truyền tin biết mình chạy trở về cũng không kịp, huống hồ nhiệm vụ của gã chính là đến nói cho đại tướng quân Thẩm Lãnh biết, đội ngũ của Hải Sa sẽ đến phía bắc thành Kinh Đô đúng thời gian hẹn.
"Mọi người giữ vững tinh thần, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt, sáng sớm ngày mai đại quân xuất phát."
"Rõ!"
Chúng tướng đồng thanh lên tiếng.
Thẩm Lãnh chờ sau khi chúng tướng tản đi mới hỏi Vương Căn Đống: "Có biết đội ngũ chiến binh thứ hai đến là ai lãnh binh không?"
"Biết."
Vương Căn Đống cười hì hì nói: "Bệ hạ đã phê chuẩn thỉnh cầu của đại tướng quân, điều tướng quân Đường Ngoan từ nam cương về. Bệ hạ điều Đông Thục đạo tướng quân chiến binh đi nam cương, thăng nhiệm một vị tướng quân chiến binh mới tiếp quản chiến binh Đông Thục đạo, sau đó lại điều động sáu vạn quân từ đại doanh Tức Phong Khẩu bắc cương, sáu vạn người này giao cho tướng quân Đường Ngoan chỉ huy."
Thẩm Lãnh cũng cười : "Vậy là tốt rồi..."
Hắn vẫn luôn nghĩ đến chuyện này. Lúc trước hắn đòi Vương Căn Đống, Vương Khoát Hải từ trong tay Võ Tân Vũ về, lúc ấy đã nói cũng đòi cả Đường Ngoan đến, sau đó lại đưa Đường Ngoan về bắc cương.
Vậy thì coi như giải quyết được một tâm nguyện của Võ Tân Vũ, điều Đường Ngoan về bắc cương, nhậm chức tướng quân đại doanh Tức Phong Khẩu. Tuy rằng Tức Phong Khẩu còn cách phủ đại tướng quân bắc cương tận mấy trăm dặm, nhưng mà so với ngàn núi vạn non thì mấy trăm dặm đó cũng không tính là gì.
"Như vậy đi."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Vương Căn Đống: "Huynh đi truyền lệnh, chờ sau khi đội ngũ của tướng quân Đường Ngoan tới thì nói ta nhâm mệnh nàng ta là chủ tướng, cùng một vị tướng quân chiến binh khác đi tấn công đảo Nam Châu."
"Vâng!"
Vương Căn Đống nói: "Bên chúng ta đủ binh lực, để cho tướng quân Đường Ngoan thuận thế đánh hạ đảo Nam Châu, bốn hòn đảo chủ yếu Tang quốc sẽ đều ở trong tay chúng ta."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Đi truyền lệnh đi."
Hắn giãn cơ một chút. Trận chiến tấn công Tang quốc khó đánh nhất đã qua rồi, sau khi tiêu diệt thủy sư Tang quốc, chiến binh Đại Ninh bắt đầu đặt hai chân trên đất liền, người Tang đã không thể nào chống đỡ được nữa.
"Nhiễm Tử."
Thẩm Lãnh cười rồi gọi một tiếng, Trần Nhiễm vui vẻ chạy tới hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Thẩm Lãnh nói: "Cho ngươi một nhiệm vụ."
Trần Nhiễm đứng nghiêm: "Mời đại tướng quân hạ lệnh."
Thẩm Lãnh cười nói: "Ngươi đi viết một phong thư cho hoàng đế Tang quốc Cao Tỉnh Nguyên, đại khái ý là bảo hắn đầu hàng, nếu không đầu hàng thì sẽ tàn sát thành Kinh Đô. Đừng viết quá ít, nội dung cụ thể thì ngươi tự do phát huy. Chắc hẳn là Cao Tỉnh Nguyên đã sắp hộc máu vì tức rồi, ngươi gửi phong thư này nhất định phải làm cho hắn nôn máu ra."
Trần Nhiễm cười lớn ha ha: "Cứ giao cho ta!"
Thẩm Lãnh còn không biết, Cao Tỉnh Nguyên làm sao có thể vẫn chưa nôn ra ngụm máu đó, đã nôn ra máu hai lần rồi, lần hộc máu thứ hai suýt nữa đã lấy mạng Cao Tỉnh Nguyên.
Trần Nhiễm chạy về chỗ ở của mình, tìm giấy bút rồi ngồi ở đó trầm tư một lúc lâu. Thẩm Lãnh giao cho gã viết phong thư này, đương nhiên Trần Nhiễm phải viết thật hay.
Mười ngày sau, đại quân của Thẩm Lãnh đến phía nam thành Kinh Đô Kinh Kỳ đạo theo đúng hẹn, trong mấy trăm dặm giết qua đến đây, gần như không gặp phải sự chống cự gì đáng kể. Quân đội chủ lực của người Tang gần như đã bị diệt toàn bộ, thủ quân ở châu phủ huyện căn bản không phải đối thủ của quân Ninh. Huống hồ từ quận thành Hải Dã đến thành Kinh Đô là đồng bằng, không có sông núi sông lớn hiểm trở, Thẩm Lãnh căn bản cũng không hạ lệnh đi tấn công thành nhỏ ven đường.
Đây là chuyện hoàn toàn không cần thiết, sau khi chiếm Kinh Đô, những thành nhỏ này sẽ tự sụp đổ. Nếu không chiếm được Kinh Đô, đánh hạ những thành nhỏ này cũng không có nhiều ý nghĩa. Số lượng thủ quân trong những thành nhỏ này rất ít ỏi, cũng sẽ không tạo thành uy hiếp sau lưng đối với đại quân.
Cũng chính vào lúc đại quân của Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An tới phía nam thành Kinh Đô, phong thư của Trần Nhiễm cũng đã đưa vào trong thành Kinh Đô.
Nội thị hai tay cầm phong thư này giống như bưng củ khoai lang nóng, chạy một mạch vào đại điện. Nội thị đệ trình phong thư này cho Cao Tỉnh Nguyên, nói là quân Ninh phái người đưa thư tới. Cao Tỉnh Nguyên vốn không muốn xem, muốn xé ngay lập tức nhưng lại tò mò người Ninh sẽ nói những gì, thế là mở thư ra xem.
Phong thư mở ra, y phát hiện ngoài một phong thư ra còn có một cái khăn tay chất lượng không tệ, trên khăn tay còn viết ba chữ... tặng ấm áp.
"Hoàng đế bệ hạ Tang quốc tôn kính."
Cao Tỉnh Nguyên khẽ đọc lên, mở đầu cũng không tệ, ít nhất là còn giữ sự tôn kính.
"Chiến binh Đại Ninh ta đã chiếm phần lớn đảo Tả Trung Châu, để cảm ơn sự khẳng khái của bệ hạ cho nên viết thư cho bệ hạ gửi lời cảm ơn, thuận tiện gửi lại một phần lễ cho bệ hạ."
"Đối với bệ hạ mà nói, khăn tay trong phong thư chắc là có ích lớn, giá trị ngang bằng một nửa giang sơn Tang quốc mà bệ hạ tặng cho Đại Ninh. Nếu bệ hạ muốn khóc, có thể dùng cái khăn này để lau. Cái khăn tay này là ta mua được ở trong quận thành Hải Dã, nơi đây đã là cương vực của Đại Ninh, cho nên thứ bệ hạ dùng chính là đặc sản địa phương của Đại Ninh."
"Oắt con hỗn xược!"
Cao Tỉnh Nguyên đọc xong câu nói này liền tức giận sắc mặt trắng bệch, gầm thét mắng một câu.
Phía sau còn có mấy câu.
Một câu là... nếu bây giờ bệ hạ đầu hàng thì ta bằng lòng lấy thân phận chủ nhân cùng ngươi tham quan quận thành Hải Dã. Trong quận thành Hải Dã của Đại Ninh phong cảnh tuyệt đẹp, hiện giờ tràn ngập cờ Ninh, càng tăng thêm không ít sắc thái.
Một câu là... nếu bệ hạ không biết trình tự đầu hàng như thế nào, có thể nhờ người của gia tộc Đức Mục thủ hạ của ngươi tư vấn, hẳn bọn họ sẽ rất quen thuộc. Ta nghĩ chắc lúc Đức Mục Xuyên đầu hàng, tất nhiên đã thương lượng với người trong nhà bọn họ.
Cao Tỉnh Nguyên thình lình xé nát thư rồi ném xuống đất: "Khinh người quá đáng!"
Y bước nhanh từ trên đài cao xuống, trong triều đình Tang quốc có không ít quan viên xuất thân từ gia tộc Đức Mục, Cao Tỉnh Nguyên lớn tiếng căn dặn: "Điều phái cấm quân, bắt hết tất cả người của Đức Mục gia lại cho ta, tịch thu gia sản của bọn họ làm quân tư."
Trong cơn thịnh nộ, ai khuyên cũng không có tác dụng, tất cả những người xuất thân từ gia tộc Đức Mục ở trên triều đình đều bị bắt giữ, không còn một mống.
Không bao lâu sau cấm quân liền xông vào nơi ở của gia tộc Đức Mục ở trong thành Kinh Đô, từ trên xuống dưới hơn ngàn người đều bị bắt vào đại lao.
Cao Tỉnh Nguyên bị tức đến nỗi tái phát bệnh, vốn lúc trước đã hộc máu hai lần, lần này bị tức đến mức gần như ngã bệnh không dậy nổi.
Phía nam thành Kinh Đô, đại doanh quân Ninh.
Thẩm Lãnh dẫn người tuần tra ở ngoài doanh, thành Kinh Đô ở cách đó hơn mười dặm, có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng của tòa đại thành đó.
"Đại tướng quân."
Cổ Lạc vừa đi theo Thẩm Lãnh đi vừa nói: "Số lượng thủ quân bên trong thành Kinh Đô cũng không ít. Thời gian ta ở thành Kinh Đô rất lâu, cũng đã vẽ bản đồ bố trí thành phòng, trong đó một bộ phận người được chiêu mộ vẫn là qua tay ta, nếu ta có thể âm thầm trở lại trong thành Kinh Đô..."
Thẩm Lãnh nhìn gã một cái rồi nói: "Nghĩ cũng đừng có nghĩ."
Cổ Lạc nói: "Nếu ta vào thành, nói không chừng có thể thuyết phục một vài người đầu hàng, nội ứng ngoại hợp công phá Kinh Đô. Ta biết cạnh cống nước ở mé đông thành Kinh Đô có một chỗ có thể đi vào, là cống thoát nước của thành Kinh Đô, chỉ có thể vừa cho một người bò vào..."
Thẩm Lãnh nghiêm mặt nói: "Ta đã nói rồi, không được là không được."
Cổ Lạc mấp máy môi, Thẩm Lãnh đã quay đầu lại căn dặn một tiếng: "Đi tìm người gọi Cảnh San tới, nói với nàng ta là Cổ Lạc muốn lén vào thành, bảo Cảnh San trói Cổ Lạc về dạy dỗ bằng gia pháp."
"Vâng!"
Trần Nhiễm cười lớn ha ha, xoay người lại căn dặn thân binh đi tìm Cảnh San.
Nhưng hồi lâu sau thân binh trở lại nói tìm khắp quân doanh cũng không tìm được Cảnh thiên bạn. Sau khi nghe xong thân binh báo cáo, Thẩm Lãnh liền lập tức thay đổi sắc mặt.
"Nhất định nàng ấy đã lén chúng ta vào thành."
Sắc mặt Cổ Lạc hơi trắng bệch, gã nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Đại tướng quân."
"Đi đi."
Thẩm Lãnh nói: "Đi đưa nàng ta về."
Cổ Lạc chắp tay: "Vâng!"
Bên cạnh cống nước ở mé đông thành Kinh Đô có một đường rãnh thoát nước, là rãnh thoát nước thải trong thành, cống thoát nước có một lớp hàng rào sắt che chắn, nhưng Cổ Lạc bọn họ thăm dò tin tức ở trong thành lại phát hiện hàng rào sắt này đã bị hỏng mấy thanh, có thể bẻ gãy, người có thể bò ra ngoài được.
Khi đó bọn họ vốn đang tìm đường ra lúc nguy hiểm, chuẩn bị cho tình huống cấp bách, Cảnh San cũng nhất định là đến đó... Nàng cũng rất quen thuộc thành Kinh Đô, nàng muốn vào thành tìm cách phối hợp với đại quân công thành.
Cổ Lạc lòng nóng như lửa đốt. Lúc này trời đã sắp tối rồi, gã biết Cảnh San nhất định sẽ đợi khi trời tối mới tới gần tường thành, thân pháp khinh công của nàng không tầm thường, lợi dụng bóng đêm tới gần chỗ đó sẽ không bị phát hiện.
Cổ Lạc hết sức hối hận, gã không nên nói suy nghĩ của mình cho Cảnh San biết trước, nếu không thì nàng cũng sẽ không lén đi một mình.
Nhưng cho dù là đợi trời tối âm thầm bò vào, bên trong thành Kinh Đô tất nhiên cấm đi lại ban đêm, trong thành đều là quân Tang tuần tra, không cẩn thận thì sẽ bị bắt.
Cổ Lạc càng nghĩ càng nóng ruột, không thể đợi đến trời tối liền dẫn theo mấy thủ hạ đắc lực chạy về bên đó.