Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1521 - Chương 1521: Sắp Đến Ngày Hội Quân

Chương 1521: Sắp đến ngày hội quân Chương 1521: Sắp đến ngày hội quân

Cả hai đại môn thần chiến tướng của Tang quốc đều thiệt mạng ở chiến trường tuyến nam đảo Tả Trung Châu của bọn họ. Hòa Mộc Cửu Nhất chết trong loạn quân ở trận chiến Anh Thành, lúc tìm được thi thể đã hoàn toàn thay đổi, người trúng nhiều mũi tên.

Đức Mục Xuyên chết trong tay Mạnh Trường An, được vinh danh là đệ nhất chiến tướng dưới trướng Cao Tỉnh Nguyên nhưng ngay cả hai đao của Mạnh Trường An cũng không thể chặn được. Con người sau khi bị thua về mặt khí thế thì ngay cả xuất chiêu cũng không dám dùng toàn lực, sau khi trong lòng nhụt chí thì ý chí chiến đấu sẽ giảm phân nửa, cho dù vốn là đối thủ ngang sức thì cũng sẽ thua, huống chi y vốn đã không bằng Mạnh Trường An.

Sau khi chiếm quận thành Hải Dã, đánh vào Kinh Kỳ đạo Tang quốc đã là việc gần trong gang tấc.

Trên tường thành, Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh ngồi ở đó, chân đều ở bên ngoài tường thành, hai người cũng không sợ ngã xuống, mỗi người một bầu rượu, nhìn mặt trời Tang quốc lặn xuống, nhìn vùng đất xa lạ này.

"Trước khi đánh Tang quốc ngươi còn hết sức lo lắng."

Mạnh Trường An giơ bàn tay cầm bầu rượu ra, Thẩm Lãnh chạm bầu rượu với gã một cái, hai người đồng thời ngửa cổ uống một ngụm rượu lớn.

"Bây giờ xem ra ngươi lo lắng hơi quá rồi."

Mạnh Trường An nói: "Người Tang bất kể là văn hóa kinh tế hay lực lượng quân sự đều đi sau Đại Ninh ít nhất một thời đại, cho dù chúng ta không có hỏa khí thì bọn họ cũng không phải đối thủ, lúc trước nhìn có vẻ là đối thủ khó chơi, chỉ bởi vì bọn họ có thuyền biển còn chúng ta không có."

"Cho nên ta rất kính phục bệ hạ."

Gã nhìn Thẩm Lãnh: "Mười mấy năm trước bệ hạ đã bắt đầu lên kế hoạch xây dựng thủy sư, khi đó trong triều có rất nhiều người đều không hiểu, ngay cả những đại nhân được gọi là nhìn xa trông rộng ở trong Nội các cũng không hiểu."

Thẩm Lãnh gật đầu nói: "Bọn họ nghĩ Đại Ninh không cần phải viễn dương, đối Đại Ninh mà nói những nơi ở ngoài biển không có bất cứ ý nghĩa gì. Ý của các đại nhân là trên đất liền Đại Ninh đã không có địch thủ, quan tâm đến hải ngoại không có ý nghĩa gì cả, chỉ cần đóng biên giới, người ngoài không đánh vào, Đại Ninh sẽ hưng thịnh lâu dài."

Mạnh Trường An nói: "Nhưng trên thực tế không phải như vậy, nếu bây giờ không phải là chúng ta tấn công Tang quốc thì năm năm sau, mười năm sau Tang quốc mang theo một hạm đội gần như vô địch đến tấn công Đại Ninh, chiến binh của chúng ta mạnh đến mấy cũng không thể giữ được toàn bộ bờ biển. Bọn họ ở bên này tấn công giết chóc cướp bóc, chiến binh nhào qua cứu viện nhưng bọn họ có thuyền biển đã sớm bỏ đi, đổi sang chỗ khác tiếp tục giết người cướp bóc, chiến binh lại nhào qua..."

Mạnh Trường An thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn bầu trời: "Con người cũng không phải chim, không thể nào bay lên đuổi theo thuyền của kẻ thù."

Thẩm Lãnh bỗng nhiên nghĩ tới câu chuyện cười trước đây Trần Nhiễm từng nói. Trần Nhiễm nói tương lai có khả năng phải đi huấn luyện một số loại chim lớn, quân địch xông đến, gã thả chim ra ỉa lên đầu quân địch, ỉa thật nhiều.

Lúc ấy Thẩm Lãnh hỏi Trần Nhiễm có tác dụng gì, Trần Nhiễm nói buồn nôn.

"Nếu có một loại chim lớn, có thể chở người bay lên, người từ trên cao ném túi hỏa dược xuống... Mũi tên của kẻ thù bay lên cao cũng không bắn trúng, vậy thì thật thích?"

Thẩm Lãnh cười nói: "Nghĩ thôi đã thấy thoải mái, nổ cho kẻ thù phải kêu cha gọi mẹ."

Mạnh Trường An nói: "Trong núi tuyết Bắc cương có loài chim lớn như vậy, tên là Tuyết Đầu Điêu, ta từng thấy một con lớn nhất, hai cánh sải ra có thể dài đến một trượng rưỡi, chở một người hoàn toàn không có vấn đề, nhưng mà không thể bắt được giống hung vật này. Hải Đông Thanh mà ở thảo nguyên vẫn tự hào chỉ lớn bằng cái đầu của Tuyết Đầu Điêu. Người miền núi bản địa đã từng thấy con lớn hơn nữa, nói là bay qua đỉnh đầu giống như một đám mây đen lớn bay qua vậy."

Thẩm Lãnh nói: "Ta chỉ nói vậy thôi, nếu không phải chim thật thì tốt rồi, trên đời nếu có người thợ giỏi, làm bằng gỗ thì thật tốt."

"Nằm mơ đi."

Mạnh Trường An nói: "Thợ giỏi nhất Đại Ninh biết làm ra chim gỗ nhưng chỉ lớn bằng nắm tay, còn phải dùng gió mới được, hơn nữa cũng không phải là bay mãi không ngừng như trong truyền thuyết."

Thẩm Lãnh nhún vai: "Ta chỉ nghĩ vậy thôi."

Hắn uống một ngụm rượu: "Nếu tương lai có loại chim lớn như vậy cũng nhất định là Đại Ninh có trước, chúng ta luôn đi ở phía trước mới được."

"Hỏi ngươi một câu."

Lúc nãy Mạnh Trường An nói chuyện với Thẩm Lãnh cũng có chút không yên lòng, lúc này bỗng nhiên hỏi Thẩm Lãnh một câu, vẻ mặt trở nên trịnh trọng hơn hẳn.

Thẩm Lãnh gật đầu: "Ngươi hỏi đi."

Mạnh Trường An hít sâu một hơi, nhìn về phía Thẩm Lãnh hỏi từng câu từng chữ: "Ngươi có từng nghĩ làm hoàng đế không?"

Thẩm Lãnh bị câu nói này của gã làm giật mình, lập tức lắc đầu: "Không."

Mạnh Trường An truy vấn một câu: "Một lần cũng không?"

Thẩm Lãnh nói: "Một lần cũng không."

Mạnh Trường An ừ một tiếng, dường như hơi thất vọng nhưng lại không nói thêm gì nữa, hai người rơi vào một khoảng thời gian im lặng rất dài.

"Nếu ngươi muốn, cho dù không trở về Đại Ninh, ngươi ở Tang quốc này..."

Mạnh Trường An còn chưa nói xong đã bị Thẩm Lãnh cắt ngang. Thẩm Lãnh nói: "Ngươi biết tính tình của ta, ta cũng biết tại sao ngươi hỏi ta như vậy, sau này thật sự đừng hỏi nữa, quả thật ta chưa bao giờ nghĩ đến, một lần cũng không."

Mạnh Trường An ừ một tiếng: "Hiểu rồi, sau này không hỏi nữa."

Thẩm Lãnh chưa từng nghĩ tới dù chỉ một lần nhưng Mạnh Trường An từng nghĩ tới không chỉ một lần. Có câu gã vẫn muốn nói với Thẩm Lãnh nhưng lại luôn không nói ra, chắc hẳn là sau này cũng nhất định sẽ không nói ra.

Hồi nhỏ ngươi chắn mệnh sát cho ta, bây giờ ta muốn chắn ra một thiên hạ cho ngươi.

Nhưng mà Thẩm Lãnh chưa từng có ý nghĩ như vậy, Mạnh Trường An có muốn đến mấy cũng không có ý nghĩa. Bản thân gã chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy, gã chỉ là nghĩ cho Thẩm Lãnh, cho dù Thẩm Lãnh chỉ có một chút suy nghĩ như vậy, hắn cũng có thể không hề ngăn cản, mặc kệ nước lũ ngập trời gì đó.

Gã vốn đã không giống tuyệt đại bộ phận mọi người.

"Sau này ngươi cũng đừng nghĩ nữa."

Thẩm Lãnh lại bổ sung thêm một câu.

Mạnh Trường An bĩu môi nói: "Ngươi còn không nghĩ, ta nghĩ cái rắm."

Gã giơ bầu rượu lên: "Uống rượu."

Thẩm Lãnh cười giơ bầu rượu lên cụng với gã một cái, hai người ngửa cổ nốc hết rượu trong bầu ừng ực ừng ực, động tác giơ tay lên lau khóe miệng gần như giống nhau y hệt, sau đó lại đồng thời cười ngây ngô.

Cảnh mặt trời lặn nhìn cũng rất đẹp.

"Trước giờ cũng không phải một người ôm chí lớn..."

Thẩm Lãnh nhảy từ trên tường xuống, hai tay vịn tường thành nhìn tia nắng mặt trời cuối cùng.

"Ta biết."

Mạnh Trường An cũng nhảy xuống, vỗ vai Thẩm Lãnh: "Đôi lúc có thể là ta ích kỷ, ta cho rằng ngươi nên nhận được, có lẽ không phải bản thân ngươi muốn có được , nhưng tiểu tử ngốc ngươi cần phải nghĩ cho mình nhiều hơn."

Thẩm Lãnh cười: "Biết rồi mẹ."

Mạnh Trường An cũng cười: "Con trai ngoan."

Thẩm Lãnh: "Cút..."

Hai người xoay người đi về, dáng vẻ kề vai sát cánh như thế này chưa từng thấy hồi nhỏ, nhưng cũng không biết tại sao trong tia nắng mặt trời cuối cùng, nhìn bóng lưng của hai người giống như hai đứa trẻ mười mấy tuổi kề vai đi lên phía trước, cười cười nói nói.

Thành Kinh Đô.

Tin tức Đức Mục Xuyên chiến bại nhanh chóng truyền về Kinh Đô, Cao Tỉnh Nguyên nhận được tin tức liền tức giận nôn ra máu, cấp hỏa công tâm ngã xuống đất, lần này cả triều đình Tang quốc đều rối loạn.

Sau khi ngự y của Tang quốc chẩn trị đã xác định Cao Tỉnh Nguyên không có vấn đề lớn mà chỉ là bị tức giận, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng người này là một trong các loại động vật có thể chết vì tức hiếm thấy trong tự nhiên.

"Phía bắc thì sao? Phía bắc có quân tình gửi về không?"

Cao Tỉnh Nguyên yếu ớt hỏi một câu.

Thủ hạ thân cận bên cạnh lắc đầu: "Tướng quân Lang Thanh Nghĩa vẫn chưa có tin tức truyền về, nhưng bệ hạ đã đích thân căn dặn, bảo hắn thủ vững không chiến, chắc có lẽ không có vấn đề lớn."

Cao Tỉnh Nguyên gật đầu: "Sông Xuân Dã là lạch trời, cũng may còn có sông Xuân Dã, chỉ cần Lang Thanh Nghĩa bảo vệ chặt chẽ bờ nam, quân Ninh có phía bắc không quá mười vạn người, không phải uy hiếp lớn."

Thủ hạ nói: "Nhưng bệ hạ, nếu binh lực đều bố trí ở tuyến bắc, quân Ninh rất nhanh sẽ tiến công Kinh Kỳ đạo từ phía nam, bệ hạ phải sớm chuẩn bị."

"Trong thành Kinh Đô còn có quân đội, Kinh Kỳ đạo còn có thể chiêu mộ nhân thủ."

Cao Tỉnh Nguyên nói: "Chỉ cần phía bắc không vỡ, Kinh Đô không bị hợp vây hai mặt, còn có cơ hội lật ngược."

Y vừa mới nói xong thì bên ngoài có một đại thần Quân bộ vội vã chạy vào, sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy.

"Bệ hạ... phía bắc, phía bắc có cấp báo đến."

"A!"

Lồng ngực Cao Tỉnh Nguyên bỗng nhói đau: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Đại thần Quân bộ kia đưa cấp báo cho Cao Tỉnh Nguyên, tay cũng đang run rẩy.

"Bệ hạ, tướng quân Lang Thanh Nghĩa trúng kế dụ địch của người Ninh. Tướng quân người Ninh Hải Sa dùng phương thức giảm bớt khói bếp dụ dỗ Lang Thanh Nghĩa suất quân qua sông tiến công, kết quả là tướng quân Lang Thanh Nghĩa qua sông thì bị quân Ninh phản giết, đại quân sông Xuân Dã gần như bị diệt toàn quân!"

"Phụt!"

Cao Tỉnh Nguyên lập tức phun ra một ngụm máu, thẳng đơ người ngã xuống.

Sau khi Lang Thanh Nghĩa đến đại doanh bờ nam sông Xuân Dã không lâu thì Hải Sa bắt đầu bố cục, dùng mười ngày để dụ Lang Thanh Nghĩa vượt sông tiến công. Ngày đầu tiên rất nhiều cột khói bếp, sau đó mỗi ngày đều giảm bớt khiến cho Lang Thanh Nghĩa phán đoán quân Ninh đã thiếu hụt lương thảo nghiêm trọng.

Đến ngày thứ chín, trong đại doanh quân Ninh không có khói bếp bốc lên, đến ngày thứ mười cũng không có.

Ngày thứ mười một, quân Ninh bắt đầu dỡ doanh trại trong đại doanh, dường như muốn rút đi.

Lang Thanh Nghĩa kết luận quân Ninh đã ít nhất hai ngày không ăn cơm, thật sự không kiên trì được nữa mới rút quân, làm sao y có thể từ bỏ cơ hội như vậy. Đại doanh bờ nam dưới trướng y còn có ít nhất hai mươi mấy vạn quân, mà quân Ninh đã nghèo rớt mồng tơi và còn chỉ bằng không đến một nửa binh lực của y, đương nhiên y phải lập tức tấn công.

Diệt quân Ninh ở bắc lộ, y trở về có thể tát vào mặt những người khinh thường y, tát vào mặt những người nói y không biết lãnh binh.

Toàn bộ hai mươi mấy vạn quân vượt sông định truy kích quân Ninh, kết quả là lúc đến giữa sông thì quân Ninh bỗng nhiên giết trở lại, bờ bắc bị quân Ninh giết đến máu chảy thành sông, Lang Thanh Nghĩa chết trong loạn quân, cũng không biết là bị ai giết.

Hai người Hải Sa và Diêm Khai Tùng suất quân dùng thuyền vượt sông của quân Tang để thẳng tiến xuống hướng nam. Quân Tang ở bờ nam sau khi mất chỉ huy liền đại loạn, vốn dĩ có hơn phân nửa là đám ô hợp, sau khi Lang Thanh Nghĩa chết lại càng loạn hơn.

Hải Sa suất quân đánh vào bờ nam, đuổi giết quân Tang một mạch suốt một trăm mười dặm, hai mươi mấy vạn quân Tang bị Hải Sa đánh cho chỉ còn không đến một vạn tàn binh bỏ chạy, chạy đi đâu cũng không biết. Những người này quả quyết là không dám chạy trốn về Kinh Đô.

Sau khi Hải Sa suất quân vượt qua sông Xuân Dã thì đã cách Kinh Kỳ đạo trong gang tấc, có lẽ không bao lâu sau là quân Ninh có thể hình thành hợp vây Kinh Đô ở Kinh Kỳ đạo.

Bên Hải Sa đã không còn cản trở nữa, sau khi đại quân của gã phá địch là có thể tiến quân thần tốc, và khi đại doanh bờ nam sông Xuân Dã bị diệt, Hải Sa còn thuận thế đoạt một kho lương, bổ sung lượng lớn lương thảo vật tư.

Hiện giờ quân Ninh đã cách ngày hội quân không xa.

Cao Tỉnh Nguyên hộc máu ngất xỉu hai ngày cũng không thể dậy nổi, ở nơi được gọi là đất nước mặt trời mọc này dường như mỗi người đều cảm thấy đã đến lúc mặt trời lặn.

Bình Luận (0)
Comment