Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1520 - Chương 1520: Chém Đầu Mười Bốn Vạn

Chương 1520: Chém đầu mười bốn vạn Chương 1520: Chém đầu mười bốn vạn

Đông cương Đao Binh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng chém giết, sau khi đại tướng quân hạ lệnh, đao binh bắt đầu từ hai bên vây công giáp công quân Tang vào quận thành Hải Dã, tuy rằng quân Tang cũng có chuẩn bị, nhưng không đánh lại được.

Đông cương Đao Binh thiên hạ chí nhuệ, thế hệ đại tướng quân trước Bùi Đình Sơn đã huấn luyện Đao Binh thành một đám dã thú, thế hệ đại tướng quân này Mạnh Trường An lại lắp răng nanh sắc bén cho đám dã thú này.

Nếu ngươi để cho Đao Binh đánh trận chiến phòng thủ, biểu hiện của Đao Binh có thể không khác biệt gì so với chiến binh, không có chỗ nào quá xuất sắc.

Nhưng ngươi bảo Đao Binh tiến công thì người xuất sắc nhất thiên hạ này chỉ có thể là Đao Binh.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa tới một canh giờ, hơn ba vạn quân Tang vào trong quận thành Hải Dã đã bị Đao Binh giết hơn một nửa, hơn một vạn người còn lại chật vật chạy ra khỏi quận thành Hải Dã, nhưng Mạnh Trường An chính là muốn ép bọn họ chạy ra ngoài.

Đao Binh bám sát phía sau bại binh quân Tang, phát động tấn công đại doanh quân Tang ở ngoài thành.

Chủ soái quân Tang Đức Mục Xuyên bị giết, trong tình huống không có chỉ huy, quân Tang nội loạn, các doanh tự lo chiến đấu. Quân đội mất sự điều hành chỉ huy thống nhất giống như ruồi mất đầu vậy.

Trong quận thành Hải Dã.

Hai cha con Sảnh Thái Tụng và Sảnh Thái Dã dẫn theo hộ vệ của bọn họ vội vã đến chỗ ở của vị lão tiên sinh đó. Bọn họ sợ, sợ Mạnh Trường An đại khai sát giới cũng thuận tiện giết luôn bọn họ, nơi còn an toàn ở trong thành này chỉ có thể là nhà của Trần lão tiên sinh.

"Tiên sinh cứu cha con chúng ta."

Sảnh Thái Tụng thấy Trần lão tiên sinh liền lập tức quỳ lạy: "Đại tướng quân Mạnh Trường An đã giết Anh Điều Liễu Ngạn, và cả tướng quân Tang quốc Đức Mục Xuyên vào thành để đầu hàng, hiện tại Đao Binh đang giết người ở khắp nơi trong thành."

"Sẽ không đâu."

Lúc mới đầu nghe được những lời này, vẻ mặt của Trần lão tiên sinh cũng có vẻ kinh sợ nhưng rất nhanh đã khôi phục lại sự bình tĩnh.

"Hai cha con các ngươi cứ việc ở lại chỗ ta, đại tướng quân Mạnh Trường An đã hứa với ta sẽ không làm khó dễ dân chúng trong thành, cũng sẽ không làm khó dễ cha con các ngươi, cứ ngồi ở chỗ ta, ta đi pha trà cho các ngươi."

Trần lão tiên sinh vừa nói vừa đứng dậy đi pha trà, đúng lúc này bên ngoài có một đám người mặc chiến phục đao binh đi nhanh vào, cha con Sảnh Thái Tụng sợ tới mức mặt không còn chút máu.

Giáo úy quân Ninh dẫn đầu vào trong nhìn nhìn, sau đó khom người cúi đầu với Trần lão tiên sinh.

"Phụng mệnh đại tướng quân, ta suất quân bảo vệ sự an toàn của lão tiên sinh."

Trần lão tiên sinh cũng hơi thấp thỏm. Tuy ông ta nói với cha con Sảnh Thái Tụng là không sao nhưng ông ta biết rất rõ ràng, một kẻ thảo dân như ông ta làm sao có thể khống chế được chuyện chiến tranh.

Nhưng nếu ông ta đã hứa thì không thể lùi bước, cho nên lão tiên sinh hỏi dò một câu: "Cha con bọn họ ở chỗ ta..."

Giáo úy kia lớn tiếng trả lời: "Đại tướng quân có lệnh, không được làm khó cha con thành chủ và người nhà của bọn họ. Ngoài ra, tất cả những người Tang đến chỗ lão tiên sinh tìm kiếm sự che chở, ta cũng sẽ phụng mệnh hết sức bảo vệ."

Lão tiên sinh vui vẻ: "Được được được, thay ta đa tạ đại tướng quân!"

Giáo úy nói: "Đại tướng quân đã suất quân ra ngoài thành tiến công người Tang, bây giờ không có ở trong thành này, chờ sau khi đại tướng quân trở về sẽ đích thân đến giải thích với lão tiên sinh."

"Đại tướng quân thật sự nể mặt lão phu."

Trần lão tiên sinh nhìn về phía cha con Sảnh Thái Tụng: "Giờ yên tâm rồi chứ."

Không bao lâu sau trong khắp quận thành Hải Dã liền lan truyền một tin tức nói là tướng quân Tang quốc Đức Mục Xuyên giả vờ đầu hàng, tuy rằng y tìm mọi cách gây khó dễ nhưng đại tướng quân Ninh quốc Mạnh Trường An suy nghĩ cho Anh Điều Liễu Ngạn, vẫn sự chấp thuận cho Đức Mục Xuyên mang binh vào thành.

Nhưng sau khi vào thành không lâu Đức Mục Xuyên liền tập kích giết chết Anh Điều Liễu Ngạn, sau đó hạ lệnh cho quân Tang tiến công đoạt thành.

Đại tướng quân Mạnh Trường An giận dữ liền hạ lệnh cho chiến binh Đại Ninh phản kích, nhất cử đánh bại đội quân Tang vào thành. Để báo thù cho Anh Điều Liễu Ngạn, Đao Binh đã khởi xướng tiến công quân Tang ở ngoài thành.

Đại doanh quân Ninh truyền ra quân lệnh, quân Ninh sẽ không làm hại dân chúng trong thành.

Không bao lâu sau tin tức thứ hai lại truyền ra, chỗ Trần lão tiên sinh có quân Ninh bảo vệ, hơn nữa đại tướng quân Mạnh Trường An đã hạ lệnh phàm là người mà Trần lão tiên sinh yêu cầu bảo vệ, quân Ninh đều sẽ bảo vệ.

Sau đó gần như bách tính trong khắp quận thành Hải Dã đều chạy tới nhà Trần lão tiên sinh, không bao lâu là khắp cả khu vực này đều chen chúc người.

Ngoài thành, Mạnh Trường An đang chỉ huy tiến công đại doanh quân Tang, một gã binh lính phóng ngựa đến trước người Mạnh Trường An chắp tay nói: "Đại tướng quân, tất cả bách tính trong thành đều đã tụ tập tới nhà Trần lão tiên sinh nhà, người đều tập trung lại rồi."

Mạnh Trường An gật đầu: "Ta đã phân công năm ngàn người canh chừng, không cho bọn họ quấy rầy lão tiên sinh, chỉ dừng lại ở chung quanh, nói với bọn họ là người nào tự ý va vào cửa nhà lão tiên sinh, coi như kẻ thù của Đại Ninh mà xử trí."

"Vâng!"

Mạnh Trường An chậm rãi thở ra một hơi, tất cả đều ở trong lòng bàn tay.

Gã mượn uy vọng của Trần lão tiên sinh để tập trung tất cả bách tính trong thành đến khu vực đó, quân Ninh chỉ cần canh chừng tốt khu vực này là được.

Trong vòng một canh giờ, đông cương Đao Binh của Đại Ninh đã xông vào doanh địa quân Tang, khắp nơi đều là tiếng hô giết, không bao lâu sau trong doanh địa đã bùng cháy một biển lửa.

Vốn dĩ quân Tang còn có mười mấy vạn người nhưng người xông đến doanh địa trước không phải quân Ninh mà là bại binh của bọn họ từ trong thành trốn ra. Nếu Đức Mục Xuyên còn sống thì nhất định sẽ hạ lệnh bắn tên tấn công bại binh để ngăn cản, thế nhưng bây giờ không có ai điều hành chỉ huy bọn họ, có người chạy, có người bày trận.

Thế cục trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, đâu có thời gian cho bọn họ tạm thời chọn ra tới một người có uy vọng để chỉ huy đại quân.

Tổng cộng chỉ có không đến năm vạn đao binh Đại Ninh xông ra ngoài hành truy kích quân Tang, lúc tấn công đại doanh quân Tang có đến mười sáu mười bảy vạn người căn bản không giống như là lấy ít đánh nhiều.

Đao binh bám sát phía sau bại binh xông vào đại doanh quân Tang, quy mô bại binh quân Tang đã bắt đầu càng lúc càng lớn giống như quả cầu tuyết.

Hơn bốn vạn người đuổi đánh mười mấy vạn người, đánh ra một trận khí thế hào hùng.

Kiểu luôn đuổi đánh này có ý nghĩa như thế nào?

Ý nghĩa là người Tang từ đầu đến cuối đưa lưng về phía chiến binh Đại Ninh, người phía sau đuổi càng nhanh thì người phía trước chạy càng nhanh, đội ngũ còn muốn tổ chức chống cự là chuyện đã không có bất kỳ khả năng nào.

Cho đến khi trời tối, đông cương Đao Binh của Đại Ninh bắt đầu kéo về, quân Tang đại bại, tử thương vô số.

Quận thành Hải Dã, sau khi quay về việc đầu tiên Mạnh Trường An làm chính là đến nhà Trần lão tiên sinh.

Trong thư phòng của lão tiên sinh, ông ta khom người cúi đầu với Mạnh Trường An: "Đa tạ đại tướng quân bảo toàn bách tính trong thành."

Mạnh Trường An đỡ lão tiên sinh lên rồi nói: "Tiên sinh, bây giờ còn có một việc cần nhờ ông."

Lão tiên sinh vội vàng nói: "Đại tướng quân cứ việc sai bảo."

Mạnh Trường An nói: "Sáng sớm ngày mai ta sẽ tiếp tục suất quân tiến công lên hướng bắc, không cho lính Tang cơ hội tập hợp nữa, mọi việc trong thành xin nhờ cậy tiên sinh. Hiện tại bách tính trong thành đều tín nhiệm ông, cảm thấy có ông thì bọn họ mới an toàn, cho nên ta sẽ hạ lệnh mọi việc trong thành đều do tiên sinh và Sảnh Thái Tụng thương nghị quyết đoán, các bách tính sẽ không loạn."

Mạnh Trường An nói: "Ta sẽ để lại một vạn chiến binh giữ trật tự chuẩn bị thành phòng, tướng quân ta để lại cũng sẽ tìm ông thương lượng mọi việc. Trước khi ta đưa quân về, vẫn mong lão tiên sinh giúp ta bảo vệ tốt quận thành Hải Dã này."

"Ta..."

Trần lão tiên sinh có vẻ thấp thỏm: "Ta sợ làm lỡ chính sự của đại tướng quân."

"Thật ra tiên sinh không cần làm gì cả, chỉ cần mỗi ngày đi lại trên đường, sau đó dọn đến phủ của Sảnh Thái Tụng, để cho các bách tính biết ông vẫn luôn ở đây là được."

"Vậy thì được!"

Trần lão tiên sinh gật đầu: "Giao chuyện này cho ta đi."

Mạnh Trường An cười: "Có tiên sinh là trong thành ổn thỏa, ta có thể yên tâm suất quân truy kích lính Tang."

Sau khi nói xong gã xoay người muốn đi, Trần lão tiên sinh không nhịn được hỏi một câu: "Đại tướng quân... Giết Anh Điều Liễu Ngạn vốn là việc ngài muốn làm phải không?"

Mạnh Trường An quay đầu lại nhìn ông ta một cái, im lặng một lát rồi nói: "Tiên sinh, có những chuyện có thể ông không hiểu được."

Trần lão tiên sinh nói: "Chuyện chiến tranh quả thật ta không hiểu được, nhưng mà ta tin lời đại tướng quân nói, sẽ không làm hại bách tính trong thành."

Mạnh Trường An gật đầu cười, xoay người rời đi.

Sáng sớm hôm sau, mấy vạn đao binh khởi hành tiếp tục tiến công lên hướng bắc, đuổi giết đào binh người Tang, đuổi theo ít nhất hai trăm dặm, truy kích mấy ngày liên tục, đánh cho đám người Tang vốn định tập hợp lại phải tan tác, đại quân hai mươi vạn binh hoàn toàn tan rã.

Khi Thẩm Lãnh dẫn đội ngũ đến quận thành Hải Dã thì Mạnh Trường An vẫn chưa về, vào thành không bao lâu là Thẩm Lãnh đã làm rõ ràng mọi chuyện xảy ra trước đó. Đối với chuyện Mạnh Trường An gài bẫy giết Đức Mục Xuyên và Anh Điều Liễu Ngạn, Thẩm Lãnh không cảm thấy đáng ngạc nhiên chút nào.

Sau khi vào thành không bao lâu, Thẩm Lãnh cũng đi thăm hỏi vị Trần lão tiên sinh này.

Trước sau có đến hai vị đại tướng quân tới nhà hỏi thăm, thậm chí còn ủy thác trọng trách, Trần lão tiên sinh quả thật thấy hơi sợ hãi.

Phủ tướng quân.

Thẩm Lãnh đưa cho lão tiên sinh một chén trà nóng, Trần lão tiên sinh vội vàng cúi người nhận trà.

"Lão tiên sinh vất vả rồi."

Thẩm Lãnh chắp tay nói một câu.

Trần lão tiên sinh vội vàng đáp lễ, nói: "Thảo dân không vất vả, đều là chuyện Mạnh đại tướng quân đã dặn dò, mỗi ngày thảo dân chỉ việc đi đi lại đi lại trên đường, không vất vả chút nào cả."

Thẩm Lãnh nói: "Lão tiên sinh cũng biết đấy, mỗi ngày ông đi lại đi lại chính là thuốc an thần cho bách tính trong thành, bọn họ biết ông ở đây thì sẽ không loạn, bọn họ không loạn chính là bảo vệ mạng của mình."

Trần lão tiên sinh đột nhiên chợt hiểu trong lời nói này có ý gì... Các bách tính sợ chiến tranh, khi sợ hãi khó tránh khỏi sẽ chạy loạn, người muốn ra khỏi thành sẽ hình thành hỗn loạn ở cổng thành, mà để duy trì trật tự, lúc cần thiết quân Ninh nhất định sẽ giết người.

Nghĩ đến đây, lão tiên sinh thở dài một hơi, lòng còn sợ hãi.

Thẩm Lãnh nói: "Tương lai sau khi chúng ta suất quân rời khỏi quận thành Hải Dã, còn phải làm phiền tiên sinh ở đây tọa trấn. Nơi hậu cần tiếp tế đầu tiên mà Đại Ninh thành lập ở Tang quốc là Anh Thành, nhưng Anh Thành ở ven biển, cách kinh đô thành quá xa, hiện tại cần thiết phải thành lập nơi thứ hai như vậy, cũng chính là quận thành Hải Dã."

Trần lão tiên sinh vội vàng nói: "Đại tướng quân có việc gì cần ta làm, cứ việc sai bảo."

Đang nói thì Mạnh Trường An từ bên ngoài đi nhanh vào, trên thiết giáp vẫn còn vết máu.

Thẩm Lãnh quay đầu lại nhìn hắn một cái, cười cười với Mạnh Trường An. Lúc Mạnh Trường An nhìn thấy Thẩm Lãnh, mặt mày cũng tươi tắn hơn.

"Nghĩ ta không đánh lại Đức Mục Xuyên nên muốn tới giúp ta?"

Mạnh Trường An cười hỏi một câu.

Trần lão tiên sinh đứng dậy chào cũng không nhịn được mà ngây người ra khi nhìn thấy ý cười trên mặt Mạnh Trường An, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy nụ cười này trên mặt Mạnh Trường An.

"Ngươi đánh trận ta chiếm lợi."

Thẩm Lãnh nói: "Ngươi đánh trận xong, ta đến xem có cái gì có thể cướp đoạt."

Mạnh Trường An nói: "Ngươi tới muộn rồi, ta đã cướp hết rồi."

Thẩm Lãnh thở dài: "Chạy vội đến đây mà vẫn không thể uống một ngụm canh."

Hắn nhìn về phía Mạnh Trường An: "Đánh như thế nào?"

Mạnh Trường An nhếch khóe miệng lên: "Chém đầu mười bốn vạn."

Bình Luận (0)
Comment