Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1519 - Chương 1519: Không Phải Ta Đồng Ý

Chương 1519: Không phải ta đồng ý Chương 1519: Không phải ta đồng ý

Quận thành Hải Dã.

Ngay khi Anh Điều Liễu Ngạn sốt ruột giống như kiến bò trên chảo nóng, Mạnh Trường An lại chậm rãi từ bên ngoài đi vào. Giờ khắc này Anh Điều Liễu Ngạn hối hận đến mức chỉ mong sao lấy lại phong thư mình đã gửi đi, thế nhưng Mạnh Trường An đột nhiên đến làm cho Anh Điều Liễu Ngạn đâu còn dám nghĩ đến chuyện ra ngoài đuổi theo người.

"Đại tướng quân."

Anh Điều Liễu Ngạn vội vàng khom người cúi đầu.

Mạnh Trường An ừ một tiếng rồi cất bước đi vào cửa, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống. Anh Điều Liễu Ngạn không dám ngồi vào chủ vị, thậm chí ngay cả ngồi cũng không dám ngồi, chỉ khom người đứng ở bên cạnh Mạnh Trường An.

"Ngươi thấy thế nào?"

Mạnh Trường An đột nhiên hỏi một câu.

Anh Điều Liễu Ngạn ngẩn ra: "Đại tướng quân nói về cái gì?"

"Về chuyện Đức Mục Xuyên muốn đầu hàng, ngươi thấy thế nào?"

Anh Điều Liễu Ngạn vội vàng trả lời: "Không phải lúc nãy đại tướng quân đã nói sao, không cần người này đầu hàng, cũng không cần đại quân hai mươi vạn binh của ông ta."

"Là không cần."

Mạnh Trường An thản nhiên nói: "Nhưng nếu y thật lòng muốn đầu hàng mà ngươi cứ đồng ý với y, y sẽ cảm thấy ngươi không đủ tự tin, đây chính là nguyên nhân vì sao ta bảo ngươi từ chối y. Lần đầu tiên y đầu hàng có lẽ chỉ là thăm dò, ngươi lập tức đồng ý, y sẽ đoán có phải trong thành binh lực yếu mỏng không, có phải ngươi vội vàng muốn nhân mã của y hay không. Nếu y xác định được rồi thì sẽ đòi ngươi thêm lợi ích. Người chuẩn bị đầu hàng không có tư cách cò kè mặc cả, chỉ có thể là chúng ta nói cái gì thì hắn đồng ý cái đó."

Lúc này Anh Điều Liễu Ngạn mới chợt hiểu, Mạnh Trường An không cho hắn ta chấp nhận sự đầu hàng của Đức Mục Xuyên hóa ra là vì chèn ép Đức Mục Xuyên, nghĩ lại thấy quả nhiên vẫn là người Ninh trầm ổn hơn, vừa rồi suýt nữa thì mình đã thất thố.

Nếu lúc nãy hắn ta thật sự đuổi theo rồi bị Mạnh Trường An biết, sợ là hắn ta không gánh chịu nổi. Loại người giết người như ngóe giống Mạnh Trường An, xuống tay với hắn ta chắc hẳn là cũng sẽ không có cố kỵ gì.

Cũng may lúc chưa ra ngoài thì Mạnh Trường An đã đến, với hắn mà nói đây cũng được xem như vận may.

"Vâng vâng vâng... Đại tướng quân phân tích rất đúng, ta đần độn ngu dốt, vừa rồi cũng không nghĩ tới những điều này... Vậy ý của đại tướng quân là, nếu Đức Mục Xuyên lại phái người đến truyền tin thì có thể can thiệp?"

"Ừm."

Mạnh Trường An gật đầu nói: "Tuy rằng chúng ta lấy hai mươi vạn người đó cũng không có tác dụng gì lớn, còn phải lãng phí lương thảo vật tư, nhưng mà có thể giữ lại bên cạnh để phô trương thanh thế cho ngươi, để cho người Tang đều nhìn thấy ngươi mới là lựa chọn đúng. Tin tức truyền đi, sẽ có nhiều người Tang hơn nữa trở lại đầu hàng ngươi."

Gã nhìn về phía Anh Điều Liễu Ngạn: "Ta đến chính là muốn nói cho ngươi biết, nếu Đức Mục Xuyên còn viết thư đến thì ngươi có thể gửi thư qua lại với y, đừng trực tiếp đồng ý, phải chèn ép y thì ngươi mới là người chiếm thế chủ động, ngươi phải nhớ kỹ."

"Vâng vâng vâng, ta đã nhớ rồi."

Anh Điều Liễu Ngạn vui như hoa nở, nghĩ trước đó trách cứ Mạnh Trường An sợ hắn ta có hai mươi vạn người cho nên ngăn cản, xem ra là đã nhầm, là người ta có ý định khác.

"Ngươi có thể đưa ra điều kiện cho Đức Mục Xuyên, nếu y đồng ý làm quân tiên phong đi tấn công thành Kinh Đô cho ngươi, ngươi có thể chấp thuận y đầu hàng, thậm chí có thể cho y thăng quan tiến tước, dù sao bây giờ ngươi cũng là hoàng đế của Tang quốc."

"Tuân mệnh!"

Anh Điều Liễu Ngạn lập tức lên tiếng: "Tất cả dựa theo đại tướng quân căn dặn."

"Thư từ qua lại của các ngươi thì ta sẽ không hỏi đến, ta là một người không xem quá trình, ta chỉ cần kết quả."

Mạnh Trường An đứng dậy, sau khi đi mấy bước lại quay đầu liếc mắt nhìn Anh Điều Liễu Ngạn một cái: "Trước khi ta vào thành, ngươi sai Sảnh Thái Tụng phái người đi gặp ta, đến bây giờ ta đều rất hài lòng với biểu hiện của ngươi, cho nên... ngươi tự lo liệu đi."

"Đại tướng quân yên tâm, ta đối với Đại Ninh trung tâm như một."

Anh Điều Liễu Ngạn cúi người nói: "Đại tướng quân trông đợi, ta nhất định sẽ làm cho Đức Mục Xuyên quay về tiến công thành Kinh Đô."

Nhưng trong lòng hắn ta lại nghĩ một khi Đức Mục Xuyên thật sự đầu hàng, hắn ta sẽ nghĩ cách đến ở trong đại quân của Đức Mục Xuyên, thậm chí có thể giả vờ ra khỏi thành đi tuần tra đại doanh Đức Mục Xuyên, sau đó ở lại không về nữa.

Có Đức Mục Xuyên phụ tá, hắn ta có thể rời quận Hải Dã, cho dù không thể thật sự lấy lại Tang quốc thì cũng có thể tìm một nơi sông núi hiểm trở mà độc chiếm. Người Ninh tiến công Tang quốc là chuẩn bị để tương lai tiến công Hắc Vũ, bọn họ sẽ không hao phí thời gian quá lâu ở Tang quốc này, kẻ thù thật sự trong mắt người Ninh vẫn luôn là người Hắc Vũ.

Vừa nghĩ đến đây là trong lòng Anh Điều Liễu Ngạn liền vui như điên, cuối cùng cũng đã đến lúc hy vọng.

Không nằm ngoài dự đoán của Mạnh Trường An, sau lần đầu tiên bị Anh Điều Liễu Ngạn cự tuyệt, Đức Mục Xuyên cũng không từ bỏ, rất nhanh đã lại phái người đưa phong thư thứ hai tới.

Mạnh Trường An nói lời giữ lời, chẳng quan tâm đến thư từ qua lại của Anh Điều Liễu Ngạn và Đức Mục Xuyên, chuyện gửi thư lui tới như vậy kéo dài suốt ba ngày.

Sáng sớm ngày thứ tư, Anh Điều Liễu Ngạn vội vã chạy đến chỗ ở của Mạnh Trường An, vừa vào cửa liền cười nói: "Đại tướng quân, Đức Mục Xuyên đã đồng ý rồi. Ông ta nói chỉ cần chúng ta chấp nhận điều kiện đầu hàng của ông ta, thứ nhất là vẫn để ông ta lãnh binh, thứ hai là quận Hải Dã cung cấp lương thảo cho bọn họ, thứ ba là chỉ đầu hàng ta chứ không đầu hàng quân Ninh của đại tướng quân. Nếu chấp nhận ba điều này, ông ta sẽ đồng ý suất quân đi tấn công Kinh Đô."

Mạnh Trường An đang ăn sáng, nghe Anh Điều Liễu Ngạn nói xong liền chỉ vào ghế đối diện: "Ăn sáng chưa, ngồi xuống cùng ăn."

Anh Điều Liễu Ngạn đang vui vẻ, ngồi xuống ở trước mặt Mạnh Trường An: "Vẫn chưa ăn, vừa nhận được tin tức là ta liền vội vã tới cầu kiến đại tướng quân. Đại tướng quân thần cơ diệu toán, mọi cử động của Đức Mục Xuyên đều nằm trong dự liệu của đại tướng quân."

Mạnh Trường An hiếm khi cười cười, gã liếc mắt nhìn Anh Điều Liễu Ngạn một cái: "Ngươi vui lắm à?"

Anh Điều Liễu Ngạn giật mình, vội vàng đứng lên cúi người nói: "Đại tướng quân hiểu lầm rồi, ta vui là vì có đại quân hai mươi vạn binh của Đức Mục Xuyên thì không cần lo lắng chiến binh Đại Ninh sẽ có thương vong khi tiến công thành Kinh Đô, giao việc đánh trận cho Đức Mục Xuyên làm, chiến binh Đại Ninh chỉ cần ở phía sau đội đốc chiến là được. Ta đang vui cho Đại Ninh."

Mạnh Trường An nói: "Ngươi đừng sợ, ngươi vui vẻ cũng không có gì, đây vốn là chuyện đáng để vui, ta cũng vui."

Gã sai người bưng cơm sáng lên cho Anh Điều Liễu Ngạn, vừa ăn vừa nói: "Nhưng có một chút ngươi phải nhớ, nếu Đức Mục Xuyên bảo ngươi ra khỏi thành tiếp nhận đầu hàng, ngươi quyết không thể đi."

"Hả?"

Anh Điều Liễu Ngạn vừa mới cầm thìa lên, tay không tự chủ được run lên một cái.

"Đại tướng quân... đây là ý gì?"

Mạnh Trường An không nhìn thấy phản ứng của hắn ta, vẫn cúi đầu ăn cơm.

"Vẫn không xác định là y thật lòng hay không, nếu ngươi ra khỏi thành thì y có thể sẽ giết ngươi. Chỉ cần lấy đầu của ngươi, mặc kệ hắn ta có giết giám quân thật hay không, sau khi về Kinh Đô cũng có thể phục mệnh. Cao Tỉnh Nguyên thấy ngươi đã chết cũng sẽ không thật sự làm gì Đức Mục Xuyên, dù sao hiện tại Cao Tỉnh Nguyên cũng cần tướng lãnh binh."

Anh Điều Liễu Ngạn vốn đã là người không có chủ ý riêng, nghe cái gì cũng cảm thấy có lý. Bản thân hắn ta dự định sẽ ra khỏi thành đi gặp Đức Mục Xuyên, nhân cơ hội không trở lại nữa, nhưng mà bây giờ hắn ta lại cảm thấy hết sức đạo lý khi nghe Mạnh Trường An nói như vậy, mình ra khỏi thành thì khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện.

Mạnh Trường An thản nhiên nói: "Nếu y thật lòng đầu hàng thì sẽ vào trong thành quỳ lạy đầu hàng trước ngươi. Nếu y lo đến một mình sẽ xảy ra bất ngờ... Ta cho phép y mang binh vào thành nhưng không được hơn hai vạn. Hai vạn người chắc hẳn là có thể cho y không ít tự tin rồi. Nếu nhiều hơn nữa, có lẽ bọn họ sẽ nhân cơ hội công thành."

"Vâng!"

Anh Điều Liễu Ngạn lập tức đứng lên nói: "Ta sẽ trở về viết thư cho ông ta ngay, nói cho ông ta biết ý của đại tướng quân."

Mạnh Trường An nói: "Không phải ý của ta, ngươi nhớ, đều là ý của ngươi."

Anh Điều Liễu Ngạn gật đầu: "Hiểu rồi hiểu rồi, đều là ta tự nghĩ, không liên quan đến đại tướng quân. Ta không quấy rầy đại tướng quân nữa, ta về trước..."

Mạnh Trường An ừ một tiếng: "Nếu không ăn thì ngươi về đi."

Anh Điều Liễu Ngạn đâu còn có tâm tư ở lại chỗ Mạnh Trường An ăn sáng, chạy một mạch ra khỏi viện, lên xe ngựa về chỗ ở của hắn ta rồi đi nhanh vào thư phòng viết thư hồi âm.

Đến buổi chiều, Anh Điều Liễu Ngạn lại tới tìm Mạnh Trường An nói Đức Mục Xuyên lại đưa ra điều kiện mới. Ý của Đức Mục Xuyên là có thể vào thành đầu hàng nhưng y mang binh vào thành ít nhất không thể thấp hơn ba vạn người, hơn nữa nhất định phải mang binh khí, sau khi vào thành quân Ninh không thể đoạt binh khí của bọn họ.

Còn điều nữa là sau khi Đức Mục Xuyên vào thành, cổng thành ở mé bắc nhất định phải để lại năm ngàn người của y trông coi, phòng ngừa sau khi y vào thành lại đột nhiên đóng cổng thành nhốt y ở bên trong.

Điều kiện này hơi hà khắc, không đóng cổng thành, lỡ như thuận thế đánh vào thì sao, cho nên lúc nói những điều này Anh Điều Liễu Ngạn đều hết sức cẩn thận. Hắn ta đoán chắc là Mạnh Trường An sẽ không đồng ý.

"Được."

Không ngờ câu trả lời của Mạnh Trường An lại đơn giản như vậy.

Thế nên Anh Điều Liễu Ngạn cũng không kịp phản ứng, hắn ta không tin là mình nghe đúng, vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn về phía Mạnh Trường An: "Thật sự là được?"

"Ta nói được."

Mạnh Trường An nói: "Bảo y ngày mai vào thành đi."

Anh Điều Liễu Ngạn vui mừng đi về.

Ngày hôm sau, mấy vạn quân Tang đến bên ngoài cửa bắc quận thành Hải Dã, dựa theo ước định, cửa bắc mở, quân Tang nối đuôi nhau vào thành, quân Ninh ở bốn phía canh phòng nghiêm ngặt, phòng ngừa quân Tang thừa cơ công thành. Cũng may song phương giương cung bạt kiếm nhưng không thật sự đánh nhau.

Sau khi Đức Mục Xuyên vào thành dưới sự bảo vệ của thân binh doanh hạ thì được người của Anh Điều Liễu Ngạn đón vào trong phủ tướng quân.

Trong phủ tướng quân, Đức Mục Xuyên quỳ xuống bụp một tiếng: "Bệ hạ, thần có tội."

Anh Điều Liễu Ngạn vội vàng đưa tay ra đỡ y dậy: "Mau đứng lên, khanh đâu có lỗi gì, đều là bị Cao Tỉnh Nguyên bức ép, ta biết khanh cũng là bất đắc dĩ, bây giờ lạc đường biết quay lại, ta rất vui mừng."

Hai người cầm tay nói chuyện, có vẻ cực kỳ thân thiết.

Đúng lúc này có người vội vã chạy từ bên ngoài vào, sắc mặt trắng bệch nói: "Đại tướng quân, quân Ninh tiến công hướng đội ngũ vào thành của chúng ta!"

Đức Mục Xuyên sắc mặt đại biến, đột nhiên rút trường đao ra chỉ về phía Anh Điều Liễu Ngạn: "Quả nhiên là ngươi muốn hại ta!"

"Hắn không muốn hại ngươi, hắn còn trông mong dựa vào ngươi để Đông Sơn tái khởi nữa."

Mạnh Trường An mặc thiết giáp từ ngoài cửa chậm rãi đi vào, nhìn Anh Điều Liễu Ngạn rồi nhìn Đức Mục Xuyên, giọng điệu bình thản nói: "Là ta muốn giết ngươi."

"Người Ninh các ngươi vong tín bội nghĩa!"

Đức Mục Xuyên hét to một tiếng.

"Không phải ta nói chuyện với ngươi, là hắn."

Mạnh Trường An nhìn về phía Anh Điều Liễu Ngạn: "Hắn hứa với ngươi, có liên quan gì đến ta."

Anh Điều Liễu Ngạn lao đến trước mặt Mạnh Trường An khẩn khoản nói: "Đại tướng quân, đều là ngài hứa mà, ta làm việc theo lời ngài căn dặn mà!"

Mạnh Trường An mặt không cảm xúc nói: "Ngươi nên biết ngươi đã tìm lầm người rồi. Nếu ngươi nói những điều này với Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh đồng ý thì ngươi có thể yên tâm, nhưng ta đồng ý thì ngươi không nên yên tâm, ta là một người có thể làm bất cứ chuyện gì để đánh thắng kẻ thù."

Phập...

Lồng ngực của Anh Điều Liễu Ngạn bị Mạnh Trường An đâm một đao xuyên thủng.

"Ta chẳng những muốn giết y, cũng muốn giết ngươi nữa."

Mạnh Trường An rút trường đao ra, thi thể của Anh Điều Liễu Ngạn chậm rãi đổ xuống.

Gã bước về phía Đức Mục Xuyên: "Tới lượt ngươi."

Đức Mục Xuyên đã đỏ mắt, gào thét một tiếng, cầm đao lao vào Mạnh Trường An.

Một lát sau.

Mạnh Trường An xách hai cái đầu người đi ra khỏi chính đường, vừa đi vừa căn dặn: "Đẩy lính Tang vào thành ra ngoài, đừng tiêu diệt bọn họ ở trong thành, ép bọn họ chạy về đại doanh quân Tang, bám sát phía sau bọn họ mà giết."

"Rõ!"

Các tướng lĩnh Đao Binh đồng thanh lên tiếng.

Bình Luận (0)
Comment