Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1518 - Chương 1518: Dao Động

Chương 1518: Dao động Chương 1518: Dao động

Mấy thân tín thủ hạ của Đức Mục Xuyên đều ở trong đại trướng của y, bọn họ đồng thời tới nhưng hình như cũng không muốn mở miệng đầu tiên, người nào cũng đều ngập ngừng. Đức Mục Xuyên nhìn mấy người bọn họ như vậy cũng cảm thấy không được thoải mái, khoát tay nói: "Đi đóng cửa lại đi."

Mấy người kia vội vàng quay người đóng cửa lại, còn căn dặn thân binh ở bên ngoài không ai được tự ý tới gần.

"Đại tướng quân."

Một người trong số đó nói: "Cao Tỉnh Di này quá đáng, hôm nay hắn có thể sỉ nhục đại tướng quân trước mặt mọi người, ngày mai sẽ dám thêu dệt một tội danh mưu hại đại tướng quân."

Một người khác nói: "Đại quân chúng ta mới tới đây, việc đầu tiên hắn làm là chạy tới quân nhu doanh sắp xếp người của hắn trừ hết tất cả quân lương mang đến, không cho người của chúng ta đi lĩnh, còn nói trận chiến này nếu không giết Anh Điều Liễu Ngạn thì đừng nói quân lương, tất cả mọi người đều sẽ bị xử trí theo quân pháp."

Đức Mục Xuyên bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Hắn là giám quân do bệ hạ phái tới, quyền lực cao hơn ta, ta cũng không thể làm gì được."

Một gã thủ hạ thân tín nói: "Nhưng đại tướng quân, nếu còn tiếp tục như vậy, vẫn chưa đánh là quân tâm đã tan. Suốt ngày hắn dẫn người của đội đốc quân tuần tra trong doanh, thấy ai không vừa mắt là bắt lại chất vấn, đại khái đều là hỏi câu hỏi giống nhau..."

Người nói chuyện im lặng một lát, do dự liếc mắt nhìn Đức Mục Xuyên một cái.

Đức Mục Xuyên nói: "Ngươi nói đi."

Người kia lập tức gật đầu rồi tiếp tục nói: "Hắn đã bắt không ít người, trong đó còn có thân binh của chúng ta, ép hỏi bọn họ có biết mối quan hệ của đại tướng quân và Anh Điều Liễu Ngạn hay không, có lén liên hệ riêng hay không."

Đức Mục Xuyên nói: "Hắn không cần như vậy, trực tiếp hỏi ta là được, không cần đi ép hỏi binh sĩ, các binh sĩ thì có thể biết cái gì."

"Đúng thế!"

Một tướng quân tức giận bất bình nói: "Thân binh dưới trướng ta bị bắt đi nghiêm hình tra tấn, nói không biết cũng không được. Ý của Cao Tỉnh Di là ngươi nói không biết chính là bao che, thân binh của ta bị đánh đến nỗi mẹ nhận không ra..."

Đức Mục Xuyên nói: "Ta sẽ đi nói với hắn chuyện này, bảo hắn đừng bắt người lung tung nữa."

Một tướng quân khác nói: "Đại tướng quân, ngài đi hỏi hắn, hắn sẽ nói là ngài chột dạ, hắn đã nhận định ngài và Anh Điều Liễu Ngạn có liên quan thì ngài nói gì hắn cũng sẽ không tin, ngược lại sẽ làm cho hắn cảm thấy ngài chính là giặc."

Đức Mục Xuyên nói: "Nếu không thì sao? Ta không đành lòng để các ngươi bị liên lụy vì ta, không đành lòng để binh lính thủ hạ của các ngươi bị liên lụy vì ta, chỉ có thể là ta đi tìm hắn nói chuyện, về phần có nghe lời giải thích của ta hay không, đó là chuyện của hắn."

Y vừa mới dứt lời thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát mắng, ngay sau đó chính là tiếng roi vụt vào người.

Một lát sau, cửa lều lớn bị đạp mở, Cao Tỉnh Di cầm roi ngựa dẫn theo mấy giáp sĩ đi vào. Nhìn thấy trong phòng có không ít người, hắn ta cười gằn: "Các ngươi đây là mưu đồ bí mật đầu hàng tạo phản đúng không."

Đức Mục Xuyên đứng lên nói: "Giám quân đại nhân hiểu lầm rồi, chúng ta đang thương thảo việc quân vụ tiến công quận thành Hải Dã."

"Các ngươi thương nghị việc quân vụ?"

Cao Tỉnh Di đi đến trước mặt Đức Mục Xuyên, cúi đầu nhìn nhìn bản đồ trên bàn của Đức Mục Xuyên, hắn ta cười lạnh nói: "Sao ta cảm thấy là các ngươi đang thương nghị khi nào thì đầu hàng Anh Điều Liễu Ngạn vậy?"

Đức Mục Xuyên thay đổi sắc mặt, cau mày nói: "Nếu ngài nhất quyết nghĩ là ta muốn đầu hàng, vậy thì chi bằng ngài chỉ huy, ngài có thể bắt nhốt ta ngay bây giờ. Ta muốn biết, trận chiến này ngài có chắc chắn đánh thắng hay không."

Cao Tỉnh Di giận dữ nói: "Ngươi đang nói chuyện với ta sao? Ta là thân vương của đế quốc Đại Tang, ca ca ta là hoàng đế của đế quốc Đại Tang, chẳng lẽ ngươi không biết thân phận của mình? Chống đối ta, có phải ngươi nghĩ mình rất lợi hại không?"

Đức Mục Xuyên mấp máy môi, không nói gì.

Cao Tỉnh Di dùng roi ngựa của hắn ta ở gõ vào người Đức Mục Xuyên, giọng nói lạnh như băng: "Đế quốc Đại Tang là đế quốc Đại Tang của gia tộc Cao Tỉnh chúng ta, ngươi chẳng qua là thần dân của đế quốc Đại Tang mà thôi, lần sau ngươi nói chuyện với ta thì nhớ thân phận của mình, còn dám nói lung tung là ta lập tức hạ lệnh bắt ngươi."

Đức Mục Xuyên nhìn về phía hắn ta nói: "Bệ hạ điều ta đến tấn công quận thành Hải Dã là vì bệ hạ tin tưởng ta có thể đánh thắng, nếu giám quân đại nhân cảm thấy ta không được, bệ hạ cũng cho ngài quyền phế bỏ ta."

"Ngươi muốn lấy bệ hạ để ép ta?"

Cao Tỉnh Di hừ một tiếng: "Ngươi là cái thá gì?"

Tất cả thủ hạ của Đức Mục Xuyên đều phẫn nộ, có người đã không kìm nén được mà đặt tay lên chuôi đao.

Đức Mục Xuyên nhìn thấy sau đó khẽ lắc đầu ra hiệu cho bọn họ đừng kích động. Cao Tỉnh Di quay đầu lại liếc nhìn, sau đó cười gằn đi đến trước người tướng lĩnh cầm chuôi đao kia, dùng roi ngựa đánh vào mặt người kia, từng nhát từng nhát, mỗi lúc một mạnh hơn.

"Ngươi muốn giết ta sao?"

Hắn ta đánh một nhát lại hỏi một tiếng. Một lát sau, mặt của tướng lĩnh kia đã bị đánh đến nỗi da tróc thịt bong nhưng hắn ta vẫn không chịu dừng lại, vẫn còn đánh, trên roi ngựa toàn là vết máu.

"Giám quân đại nhân, nếu ngài cảm thấy ta không xứng chức, có thể trút giận vào ta, đừng làm khó thủ hạ của ta."

Sắc mặt của Đức Mục Xuyên càng lúc càng khó coi: "Ta nhớ bệ hạ cũng đã từng nói chuyện quân vụ không phiền giám quân đại nhân ngài nhúng tay."

"Ô."

Cao Tỉnh Di xoay người đi đến trước mặt Đức Mục Xuyên: "Ngươi đang uy hiếp ta? Uy hiếp hoàng tộc của đế quốc Đại Tang? Vậy chẳng phải chính là đang uy hiếp bệ hạ? Ngươi thật sự rất to gan đấy."

"Ta không uy hiếp ngươi!"

Đức Mục Xuyên giận dữ nói: "Giám quân đại nhân, ngươi như vậy sẽ làm các tướng lĩnh không còn lòng dạ nào lãnh binh nữa!"

"Quả nhiên là đang uy hiếp ta."

Cao Tỉnh Di quay đầu lại căn dặn: "Bắt nhốt hắn lại, nhốt vào trong cũi. Nhốt hắn ba ngày trước đã, cho hắn biết mình có thân phận gì. Lúc trước có phải hắn nói ba ngày sau tiến công quận thành Hải Dã không? Ba ngày sau thả ngươi ra, không đánh tốt thì ta lại nhốt tiếp."

Mấy người đội đốc quân đi lên định động thủ.

Tướng quân Tang quốc vừa bị đánh rách mặt kia thình lình rút đao ra, một đao chém gục tên binh lính đội đốc quân đi qua trước người mình.

"Phản đi!"

Hắn ta lao nhanh về phía trước, đâm một đao vào ngực Cao Tỉnh Di khi kẻ này đang hoảng sợ, đao lại rút ra rồi đâm vào, lặp lại như vậy vài chục lần.

Giây phút hắn ta buông tay ra, Cao Tỉnh Di mềm oặt ngã xuống, trên mặt đất nhanh chóng lan ra một vũng máu lớn.

"Ngươi quá xung động rồi!"

Đức Mục Xuyên sắc mặt đại biến.

Giết đệ đệ của Cao Tỉnh Nguyên, thế này có khác gì trực tiếp tạo phản.

"Đại tướng quân, cho dù chúng ta không giết hắn thì sớm muộn gì cũng bị hắn hành hạ chết, người này căn bản là chưa từng tin tưởng chúng ta."

"Chính bởi vì chúng ta đều là cựu thần của Anh Điều Thái, hắn mới sỉ nhục chúng ta thêm nữa, cho dù không có chứng cứ thì hắn cũng sẽ chế tạo chứng cứ để vu cáo chúng ta, chúng ta đánh hay không đánh quận thành Hải Dã đều sẽ chết!"

"Đại tướng quân, phản đi!"

"Chúng ta có binh trong tay, nếu không đi gia nhập vào phe Anh Điều Liễu Ngạn, chúng ta cũng có thể cùng đội ngũ của mình đánh hạ một vùng giang sơn. Nếu đại tướng quân bằng lòng, chúng ta sẽ tôn ngài làm đế!"

"Đúng!"

Cả đám người hô: "Đại tướng quân có thể làm hoàng đế của đế quốc Đại Tang! Chúng ta đều đứng về phía đại tướng quân."

Đức Mục Xuyên thay đổi sắc mặt liên tục, lúc này chuyện đã xảy ra, còn trách cứ thủ hạ cũng không có ý nghĩa gì, y trầm tư một lát rồi căn dặn: "Chuyện sau này trước hết đừng nói nữa, bây giờ giải quyết xong chuyện ngày hôm nay đã. Các ngươi trở về đi điểm binh, triệu tập nhân mã, giết hết sáu ngàn người của đội đốc quân."

"Vâng!"

Tướng lĩnh dưới trướng y lên tiếng, xoay người lao ra ngoài.

Không bao lâu sau trong đại doanh liền truyền đến hàng loạt tiếng hô giết. Người của đội đốc quân đều là Cao Tỉnh Nguyên điều động từ cấm quân trong thành Kinh Đô cho Cao Tỉnh Di, những người này đi theo Cao Tỉnh Di cũng là bọn họ xui xẻo, tự dưng lại chạy tới đây nộp mạng.

Cuộc giết hại kéo dài suốt hai canh giờ, sáu ngàn binh lính đội đốc quân đều bị giết.

Người đã giết rồi nhưng tình huống tiếp theo phải đối mặt l càng nghiêm trọng và cũng càng phức tạp hơn, đó chính là bọn họ nên làm thế nào.

Tiếp tục đánh quận thành Hải Dã? Đó là chuyện rất không lý trí, cho dù bọn họ đánh hạ quận thành Hải Dã, bắt sống Anh Điều Liễu Ngạn đưa về thành Kinh Đô, chẳng lẽ Cao Tỉnh Nguyên sẽ không tính toán chuyện Cao Tỉnh Di bị giết?

Đức Mục Xuyên và các tướng lĩnh dưới trướng y ở trong đại trướng thương nghị hơn một canh giờ cũng không có một kết quả xác thực. Thủ hạ của y đều hy vọng đại tướng quân dẫn bọn họ rút đi, tìm một nơi đánh chiếm để sống yên ổn, cũng không đi theo phe Anh Điều Liễu Ngạn, sẽ càng không về Kinh Đô.

Nhưng Đức Mục Xuyên lại có lo lắng của mình. Gia tộc Đức Mục ở Tang quốc có thực lực khổng lồ là chuyện mà mọi người đều biết, nhưng mà chính bởi vì gia tộc quá lớn, vô cùng có khả năng bị Cao Tỉnh Nguyên diệt tộc do liên lụy đến y.

Chỉ riêng ở trong thành Kinh Đô từ trên xuống dưới có gần ngàn người của gia tộc y, một khi tin tức truyền về thành Kinh Đô, gia tộc Đức Mục sẽ lập tức bị giết hại, có chuyện tàn nhẫn nào mà Cao Tỉnh Nguyên không làm được.

Các tướng quân dưới trướng y sẽ không suy nghĩ đến những điều này nhưng y không thể không suy nghĩ.

Sáng sớm hôm sau, một đội kỵ binh Tang quốc đến bên ngoài quận thành Hải Dã, có người bắn một mũi tên lên trên tường thành, trên mũi tên có buộc một phong thư.

Không bao lâu sau phong thư này đã đến tay Mạnh Trường An. Mạnh Trường An vẫn không thèm nhìn tới, trực tiếp sai người đưa qua cho Anh Điều Liễu Ngạn.

Sau khi Anh Điều Liễu Ngạn xem xong lại sợ tới mức sắc mặt đại biến, chạy một mạch lên trên tường thành gặp Mạnh Trường An.

Mạnh Trường An nhận thư xem, sắc mặt cũng thay đổi, việc này quả thật nằm ngoài dự liệu, nghĩ cũng không nghĩ đến.

Đức Mục Xuyên giết giám quân đã không đường để đi, y muốn đầu hàng Anh Điều Liễu Ngạn nhưng có đưa ra mấy điều kiện, không được làm hại tướng lĩnh binh lính dưới trướng y, không được truy cứu sai lầm của gia tộc y, hơn nữa đội quân hai mươi vạn người này cũng nhất định phải do Đức Mục Xuyên chỉ huy.

Anh Điều Liễu Ngạn liếc nhìn sắc mặt Mạnh Trường An, dè dặt hỏi một câu: "Đại tướng quân nghĩ như thế nào?"

"Không được."

Mạnh Trường An đưa thư cho Anh Điều Liễu Ngạn, nói: "Hồi âm cho y, nói với y là không phải ngươi không cho phép, là ta từ chối."

Anh Điều Liễu Ngạn nói: "Đại tướng quân, nhưng tự dưng có được đội quân hai mươi vạn này là chuyện rất tốt."

"Không cần."

Câu trả lời của Mạnh Trường An vẫn luôn đơn giản như vậy, đơn giản đến mức khiến người ta không nói được câu nào.

"Nhưng mà..."

Anh Điều Liễu Ngạn còn muốn nói gì đó nhưng Mạnh Trường An nhìn hắn ta một cái: "Không có nhưng mà."

Anh Điều Liễu Ngạn thở dài, đành phải xoay người đi. Hắn ta viết một phong hồi âm dựa theo cách nói của Mạnh Trường An nhưng càng nghĩ càng cảm thấy không thỏa đáng, khổ nỗi lại không thể động vào Mạnh Trường An, hắn ta tiếc không có được đại quân hai mươi vạn binh đó. Nếu thật sự có đội quân hai mươi vạn này, hắn ta cũng có tự tin bàn điều kiện với người Ninh.

Vừa nghĩ đến tận đây, Anh Điều Liễu Ngạn đột nhiên sực hiểu ra, Mạnh Trường An nói không cho Đức Mục Xuyên đầu hàng chẳng phải lo lắng hắn ta có đại quân hai mươi vạn binh này là có thể đối kháng với đông cương Đao Binh sao?

Thư đã phái người đưa đi rồi, muốn gọi về sợ là không thể nào.

Nhưng Anh Điều Liễu Ngạn càng nghĩ càng không đúng, càng nghĩ càng cảm thấy đáng tiếc...

Có đại quân hai mươi vạn binh này là hắn ta có thể đứng vững ở Tang quốc, với khả năng lãnh binh của Đức Mục Xuyên, đối kháng với quân Ninh cũng chưa chắc sẽ thất bại thảm hại.

Hắn ta vốn là một người hay dao động, lần này dao động ngay cả bản thân mình cũng sắp không khống chế nổi nữa.

Bình Luận (0)
Comment