Sau khi vào quận thành Kim Các, Thẩm Lãnh hạ lệnh cho Tạ Phù Dao dẫn theo năm ngàn người đi đóng ở miệng cống sông Tùng Vọng. Chỗ đó được xem là quan trọng của quan trọng, hắn dựa vào công chiếm miệng cống mà đánh hạ được quận thành Kim Các, đương nhiên người Tang cũng biết chỗ đó có thể lợi dụng được.
Có quận thành Kim Các, thông đạo tiến quân lên hướng bắc của quân Ninh đã bị khai thông, đi về hướng bắc hơn ba trăm dặm là vào phạm vi Kinh Kỳ đạo Tang quốc. Kinh Kỳ đạo của bọn họ không lớn như Kinh Kỳ đạo của Đại Ninh, nam bắc tổng cộng khoảng bốn năm trăm dặm, đông tây chỉ có khoảng hơn ba trăm dặm.
Nhưng không hề nghi ngờ là tất cả binh lính thiện chiến của Tang quốc hiện tại gần như đều tập trung ở Kinh Kỳ đạo, nhất là bên trong và ngoài thành Kinh Đô.
Bên trong quận thành Kim Các có chừng hơn hai vạn hàng binh, những người này đều được Thẩm Lãnh phái binh lực đưa đến quận Hải Dã. Nếu bọn họ muốn đầu hàng Anh Điều Liễu Ngạn thì đưa người qua, sau khi đến bên đó bọn họ sẽ có đãi ngộ gì thì là chuyện của Anh Điều Liễu Ngạn.
"Đại tướng quân."
Vương Khoát Hải tò mò hỏi một câu: "Không phải Đại tướng quân Mạnh Trường An phải tấn công quận thành Hải Dã sao? Bây giờ nếu đưa những hàng binh người Tang này qua đó, sợ là sẽ có nhiễu loạn."
"Không sợ."
Thẩm Lãnh cười nói: "Ngươi cho là Anh Điều Liễu Ngạn thật sự sẽ dám nói không với Mạnh Trường An à? Chỉ cần Mạnh Trường An bày ra tư thế công thành, Anh Điều Liễu Ngạn sẽ lập tức kinh sợ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Cao Tỉnh Nguyên tất sẽ phái binh tấn công quận thành Hải Dã, Anh Điều Liễu Ngạn đắc tội với Mạnh Trường An thì hắn chính là hai mặt giáp địch, hắn không ngu như vậy."
Vương Khoát Hải nói: "Cho nên hắn chỉ là làm ra vẻ thôi?"
Thẩm Lãnh cười nói: "Ừ, đùa bỡn một chút, nhắc nhở Mạnh Trường An là bây giờ hắn vẫn còn giá trị, đùa bỡn xong rồi nên làm như thế nào thì cứ làm. Nếu đưa hết những hàng binh này đến quận thành Hải Dã cũng là một tín hiệu cho người Tang, không phải các ngươi đầu hàng Đại Ninh, là các ngươi đầu hàng Anh Điều Liễu Ngạn, người Tang có lòng tự trọng mạnh, nói như vậy thì bọn họ càng dễ chấp nhận hơn."
Thẩm Lãnh trải rộng bản đồ trên bàn, vừa nhìn vừa nói: "Đánh Tang quốc khác với đánh Bột Hải, người Tang có thể giáo hóa, còn người Bột Hải không thể."
Vương Khoát Hải nói: "Có phải là bây giờ chỉ chờ tin tức của hai vệ chiến binh, sau khi bọn họ giành thắng thì chúng ta sẽ tiến quân Kinh Đô không?"
"Không phải."
Thẩm Lãnh nhìn về phía Vương Khoát Hải: "Chủ yếu là chờ tin tức của Mạnh Trường An."
Tầm mắt của hắn trở lại bản đồ, chỉ vào một chỗ ở hướng bắc quận thành Kim Các: "Cần phân năm ngàn binh đóng ở chỗ này để giám sát quân địch của Kinh Kỳ đạo Tang quốc, nếu có kẻ địch đến xâm phạm, đừng đánh, dẫn quân rút về quận thành Kim Các."
Hắn hỏi Vương Khoát Hải: "Ngươi ở quân nhu doanh cũng không tiện tu dưỡng, vậy thì đến đây đóng quân thế nào?"
Vương Khoát Hải chắp tay: "Tuân mệnh!"
Thẩm Lãnh lại nhìn về phía Vương Căn Đống: "Phân một vạn năm ngàn binh cho huynh, đóng ở quận thành Kim Các, không có mệnh lệnh của ta thì đừng tiếp tục tiến quân, chỉ cần thủ vững. Huynh ở đây nhưng có Tạ Phù Dao ở miệng cống tiếp ứng, Vương Khoát Hải có thể chi viện phía bắc, cũng có thể liên lạc với hai vệ chiến binh Liên Sơn đạo và Liêu Bắc đạo, là nơi quan trọng, tuyệt không được khinh động."
Vương Căn Đống chắp tay: "Tuân mệnh."
Thẩm Lãnh nói: "Có thể tiến quân thành Kinh Đô hay không còn phải xem bên quận Hải Dã đánh thế nào, ta mang đội ngũ còn lại đi quận Hải Dã."
Hắn duỗi hai cánh tay, cả đêm qua không ngủ nhưng tinh thần có vẻ vẫn tốt.
"Nhiễm Tử, truyền lệnh xuống, hôm nay các doanh nghỉ ngơi chỉnh đốn, sáng sớm ngày mai cùng ta đi quận Hải Dã."
Trần Nhiễm lập tức lên tiếng, xoay người ra ngoài.
Thẩm Lãnh ngồi xuống ghế thở mạnh một hơi rồi nói: "Tất cả mọi người đi nghỉ đi, ta chợp mắt một lát."
Mọi người đều rời đi, Thẩm Lãnh dựa người ở đó chợp mắt nghỉ ngơi. Trà gia từ phía sau hắn đi đến, sai thân binh mang một cái giường xếp vào, nàng chăn đặt lên giường rồi khẽ nói: "Nằm ngủ một lát đi, ngủ trên ghế quá mệt mỏi."
Thẩm Lãnh mở mắt cười cười: "Vốn định chợp mắt một lát còn phải đi tuần tra quận thành Kim Các, xem thử phủ khố kho lương."
"Muốn ngủ bao lâu?" Trà gia hỏi.
Thẩm Lãnh nói: "Một canh giờ."
Trà gia kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh giường xếp: "Chàng ngủ đi, một canh giờ sau ta đánh thức chàng."
Thẩm Lãnh cười hì hì, quay lại liếc nhìn, nhân lúc không ai chú ý liền hôn một cái thật mạnh lên trán Trà gia. Trà gia hơi đỏ mặt, ôm mặt Thẩm Lãnh hôn lên môi hắn một cái.
Trà gia hừ một tiếng: "Ta không thích bị thiệt."
Thẩm Lãnh sáp lại phía trước: "Ta nghĩ ta có thể chịu thiệt..."
Trà gia đạp một cước vào đùi Thẩm Lãnh: "Cút đi ngủ."
Thẩm Lãnh thuận thế nằm xuống giường, thoải mái thở ra một hơi, một ngày một đêm không nằm, dù cho thể chất tốt đến mấy cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi. Trà gia kéo chăn đắp cho Thẩm Lãnh, nàng nhẹ nhàng vỗ qua lớp chăn: "Ngủ đi."
Quận thành Hải Dã.
Đại quân Tang quốc từ phía bắc đến không lập tức bắt đầu công thành, đứng ở trên tường thành nhìn ra hướng bắc có thể thấy quân Tang đã xong dựng liên doanh ở cách thành bắc hơn mười dặm, nhìn từ quy mô, phán đoán binh lực quân Tang không dưới hai mươi vạn.
Mạnh Trường An đang ở trên tường thành quan sát tình hình quân địch, Anh Điều Liễu Ngạn phái Sảnh Thái Tụng đến gặp gã, Sảnh Thái Tụng cầm một phong thư trong tay, dè dặt nói với Mạnh Trường An: "Cách đây không lâu bên ngoài thành có người bắn tên, trên mũi tên có một phong thư ngắn..."
Mạnh Trường An gật đầu: "Ta cho người ta đưa qua cho Anh Điều Liễu Ngạn."
Sảnh Thái Tụng hỏi: "Vậy đại tướng quân có xem qua không?"
Mạnh Trường An trả lời: "Không xem."
Sảnh Thái Tụng dùng hai tay đưa thư cho Mạnh Trường An: "Thư là của Đức Mục Xuyên viết, hắn muốn mời bệ hạ mở cổng thành, còn nói đọc nể giao tình cũ nên hắn không muốn đao binh tương kiến với bệ hạ."
Mạnh Trường An nói: "Không xem."
Sảnh Thái Tụng vẫn đang giơ tay ra, Mạnh Trường An không nhận phong thư này nhưng ông ta cũng không cảm thấy lúng túng, bởi vì đây là Mạnh Trường An cho Anh Điều Liễu Ngạn thể diện.
"Đại tướng quân, Đức Mục Xuyên nói gia hạn ba ngày, nếu ba ngày mà bệ hạ không mở cửa thì hắn sẽ suất quân tiến công."
Sảnh Thái Tụng liếc nhìn sắc mặt Mạnh Trường An: "Ngoài thành quân đội của Đức Mục Xuyên có không dưới hai mươi vạn, còn có khí giới công thành, đại tướng quân..."
Mạnh Trường An nói với giọng điệu bình thản: "Đánh trận là chuyện của ta."
Sảnh Thái Tụng thở dài, dù sao cũng đã quen với thái độ lạnh nhạt dửng dưng này của Mạnh Trường An, ông ta dứt khoát cầm phong thư đó trở về.
Trong phủ của Anh Điều Liễu Ngạn, nhìn thấy Sảnh Thái Tụng trở lại, Anh Điều Liễu Ngạn vội hỏi một câu: "Mạnh Trường An nói thế nào?"
Sảnh Thái Tụng nói: "Hắn cũng không thèm xem."
Anh Điều Liễu Ngạn thở phào nhẹ nhõm: "Không xem còn đỡ, thật ra không xem còn đỡ... Nếu hắn cảm thấy hứng thú thì sợ là sẽ có điều nghi ngờ ta."
Sảnh Thái Tụng nói: "Bệ hạ, bây giờ nhìn Mạnh Trường An không phải có điều nghi ngờ đối với người, mà là căn bản không coi bệ hạ ra gì..."
"Chuyện tốt!"
Anh Điều Liễu Ngạn lập tức nói: "Đây đương nhiên là chuyện tốt, bị Mạnh Trường An không xem ra gì chính là chuyện tốt, bị Mạnh Trường An xem ra gì sẽ không có chuyện tốt."
Hắn ta nhìn về phía Sảnh Thái Tụng: "Không phải ta nói khanh, khanh phải tích cực một chút, khanh là người chủ trương đầu hàng, chẳng lẽ khanh quên rồi sao? Khanh phải giữ một trái tim khiêm tốn cẩn thận, lát nữa khanh đích thân mang cơm trưa lên cho Mạnh Trường An."
Sảnh Thái Tụng nói: "Mạnh Trường An lạnh nhạt dửng dưng, thật sự không dễ giao lưu, thần thấy chi bằng không giao lưu thì tốt hơn."
Anh Điều Liễu Ngạn nói: "Vậy thì ta sẽ phê bình khanh, con người khanh sao có thể gặp phai chút cực khổ đã nản lòng muốn rút lui vậy? Khanh phải làm cho Mạnh Trường An cảm nhận được sự chân thành của khanh, ta tin khanh nhất định có thể làm được."
Sảnh Thái Tụng: "Lúc ấy bệ hạ không đồng ý đầu hàng mà."
Anh Điều Liễu Ngạn nói: "Ta đây không phải là đã bị khanh đả động sao? Khanh nhìn khanh xem, lại còn nghi ngờ sự chân thành của khanh, ta cũng có thể bị khanh đả động, chẳng lẽ Mạnh Trường An không thể bị khanh đả động? Ta cũng cảm nhận được lòng nhiệt tình của khanh, Mạnh Trường An có thể không cảm nhận được? Phải cố gắng, phải dũng cảm."
Sảnh Thái Tụng: "Bệ hạ... nói đúng."
Anh Điều Liễu Ngạn khoát tay: "Nhanh đi đưa cơm, chạy đi."
"Vâng vâng vâng, chạy đi..."
Sảnh Thái Tụng vừa chạy ra ngoài vừa nghĩ khi mình vừa mới quyết định đầu hàng còn lo Anh Điều Liễu Ngạn sẽ nổi giận, bây giờ xem ra Anh Điều Liễu Ngạn đã sớm muốn đầu hàng rồi. Hắn ta phải tìm đường sống cho mình, mà đường sống duy nhất chính là quay về Đại Ninh, ở Đại Ninh thì hắn có thể an ổn sống phần đời còn lại.
Nghĩ đến đây, ông ta lại quay đầu chạy về, ngượng ngùng cười cười với Anh Điều Liễu Ngạn.
"Bệ hạ, sau này có thể tìm cơ hội nói với Mạnh Trường An một chút không, bệ hạ về Ninh quốc ở một mình rất tịch mịch, thần một lòng trung thành..."
Anh Điều Liễu Ngạn vừa nghe đã biết ngay kẻ này cũng muốn chạy. Nếu đến lúc đó tuyên bố Tang quốc không còn tồn tại, nơi này biến thành một góc giang sơn của Đại Ninh, Sảnh Thái Tụng cũng sợ bị những người không muốn đầu hàng trả thù.
"Cho nên khanh phải làm cho Mạnh Trường An cảm nhận được sự chân thành của khanh."
Anh Điều Liễu Ngạn ôn tồn nói: "Hơn nữa khanh muốn ở ngõ Bát Bộ, khanh không đủ cấp bậc."
Sảnh Thái Tụng: "..."
Đức Mục Xuyên nói là cho thời gian ba ngày, thật ra y cũng cần thời gian để tự chuẩn bị, trận này rốt cuộc đánh hay không đánh, đánh như thế nào, bản thân y cũng chưa nghĩ kỹ.
Thế cục hiện giờ đã khác, quân Ninh thế như chẻ tre, nửa phía nam đảo Tả Trung Châu trên cơ bản đều đã rơi vào tay quân Ninh, mà lúc này quân Ninh vẫn giơ cờ hiệu xuất binh vì Anh Điều Liễu Ngạn.
Tuy rằng rất nhiều người đều biết đây là một câu nói dối nhưng cũng có một bộ phận người tin tưởng không nghi ngờ. Bọn họ nghĩ chỉ cần Cao Tỉnh Nguyên chết thì Tang quốc sẽ không có chiến loạn. Quân Ninh chính là nhằm vào Cao Tỉnh Nguyên chứ không phải toàn bộ người Tang.
Cho nên có thể thấy được áp lực của y to lớn nhường nào. Một khi tiến công Anh Điều Liễu Ngạn, coi như y tỏ rõ lập trường đứng về phía Cao Tỉnh Nguyên. Nếu như... nếu như quân Ninh thật sự giành chiến thắng cuối cùng, những người đứng ở phe Cao Tỉnh Nguyên có thể sẽ không một ai có kết cục tốt.
Nếu không đánh thì sao?
Hiện tại trong quân có không ít người giám sát y, giám quân Cao Tỉnh Di gần như nhìn y chằm chằm không dời mắt. Mà trong quân này có sáu ngàn đốc quân, người của đội đốc quân đều là binh lính thân tín của Cao Tỉnh Nguyên, chỉ cần y có biểu hiện không muốn đánh hoặc có ý đi theo Anh Điều Liễu Ngạn, Cao Tỉnh Di sẽ lập tức hạ lệnh cho sáu ngàn tinh nhuệ của đội đốc quân này giết y.
Đánh và không đánh đều không dễ chọn.
Đúng lúc này Cao Tỉnh Di từ bên ngoài đi vào, phía sau còn có mười mấy giáp sĩ mặc thiết giáp của đội đốc quân. Hắn ta liếc mắt nhìn Đức Mục Xuyên một cái rồi đi đến một bên ngồi xuống.
"Đại tướng quân định khi nào tiến công?" Cao Tỉnh Di hỏi.
Đức Mục Xuyên nói: "Ta đã gửi chiến thư cho Anh Điều Liễu Ngạn, ba ngày sau nếu hắn không mở cửa đầu hàng, ta sẽ đích thân suất quân tiến công."
Cao Tỉnh Di bĩu môi cười khẩy: "Thời gian ba ngày này, đại tướng quân định làm gì?"
"Chỉnh đốn quân bị."
"Đừng nghĩ chạy trốn."
Cao Tỉnh Di đứng dậy đi đến trước người Đức Mục Xuyên, nhìn vào mắt Đức Mục Xuyên nói từng câu từng chữ: "Bệ hạ bảo ta theo dõi ngươi, ta sẽ luôn nhìn ngươi, tuyệt đối đừng để ta nhìn thấy ngươi muốn trốn."