Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1516 - Chương 1516: Ủng Hộ

Chương 1516: Ủng hộ Chương 1516: Ủng hộ

Hứa Phục Báo dẫn đầu lao đến chỗ Thẩm Lãnh, hắn ta quen dùng trường thương ở trên ngựa, nhân mã lướt qua, trường thương trong tay đâm về phía ngực Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh chờ khi trường thương sắp đến trước người mới nghiêng người tránh né, trường thương đâm sượt qua cơ thể hắn. Hắn vươn tay ra nắm lấy trường thương, một tay phát lực kéo vào trong lòng, Hứa Phục Báo lập tức cảm nhận được cơ thể mình cũng sắp bay lên khỏi lưng ngựa.

Trong khoảnh khắc này hắn ta lựa chọn buông tay, trường thương ma xát đi cực nhanh trong lòng bàn tay hắn ta, lòng bàn tay cũng bị tróc một lớp da thịt.

Chỉ một chiêu là binh khí trong tay đã bị Thẩm Lãnh đoạt đi, sắc mặt Hứa Phục Báo đại biến nhưng hắn ta đã rất nhanh chóng rút bội đao ra, chém một đao về phía cổ Thẩm Lãnh.

"Giang Hổ! Bảo vệ tướng quân đi trước!"

Hứa Phục Báo xuất đao đồng thời hét một tiếng.

Thanh trường đao đó hung hăng chém xuống. Ngay trong khoảnh khắc này Thẩm Lãnh bất chợt xuất đao, một luồng ánh sáng đen xuất hiện ở trước mặt Hứa Phục Báo, sau đó chính là một tiếng "keng"...

Trường đao của Hứa Phục Báo lập tức bị đánh bay ra ngoài, đao quay tít mù ở giữa không trung, bay đi rất xa. Hứa Phục Báo cúi đầu nhìn hai tay của mình, lần này chẳng những trong lòng bàn tay đều là máu, ngay cả hổ khẩu cũng bị rách.

Thẩm Lãnh nhìn hắn ta nói: "Niệm tình huynh đệ các ngươi trung nghĩa hộ chủ, không giết các ngươi, các ngươi đều xuống ngựa đầu hàng đi."

"Người Lâm Việt thề chết không hàng người Ninh!"

Hứa Phục Báo thình lình nhảy vọt lên khỏi lưng ngựa, hai cánh tay dang ra giống như một con liệp ưng đánh về phía Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh hơi nhíu mày, trong lòng đang phân vân giữa giết và không giết.

Chỉ là một giây phút bất định này, Hứa Phục Báo đã lao đến trước mặt hắn, tay phải đưa về phía trước túm cổ Thẩm Lãnh, Thẩm Lãnh ngửa người về phía sau nằm trên lưng ngựa, tay kia sượt qua ngay trước mặt hắn.

Trong phút chốc này, Thẩm Lãnh vươn tay túm được áo của Hứa Phục Báo, hắn lại ngồi thẳng người trên lưng ngựa, Hứa Phục Báo bị hắn đập xuống đất thật mạnh.

"Ta nói lại lần nữa, bây giờ đầu hàng thì không giết các ngươi."

"Ta cũng nói lại lần nữa, người Lâm Việt sẽ không bao giờ đầu hàng người Ninh nữa."

Hứa Phục Báo mắt đỏ ngầu, thấy không thể làm Thẩm Lãnh bị thương, hắn ta đột nhiên hạ quyết tâm, bò dậy sau đó đạp một cước vào tọa kỵ của Thẩm Lãnh.

Không đợi Thẩm Lãnh kéo, đại hắc mã đã tự dựng người lên tránh một cước này của Hứa Phục Báo, sau đó hai vó trước của đại hắc mã đạp xuống, đập mạnh vào ngực Hứa Phục Báo.

Hứa Phục Báo nói gì cũng không ngờ mình không đánh lại Thẩm Lãnh thì thôi, thế mà ngay cả tọa kỵ của Thẩm Lãnh cũng không thể đánh được, phản ứng của con đại hắc mã kia dường như còn nhanh hơn cả hắn ta.

Hai vó trước của đại hắc mã tấn công vào lồng ngực Hứa Phục Báo, lực độ vô cùng lớn, tất cả mọi người dường như đều đồng thời nghe thấy tiếng xương gãy, có lẽ đó là ảo giác.

Hứa Phục Báo ngửa về phía sau lộn ra ngoài, sau khi rơi xuống đất lại lập tức đứng lên. Hắn ta cắn răng lại lao lên muốn liều mạng với Thẩm Lãnh, mới chạy được hai bước thì người đã lảo đảo, sau đó phun ra một ngụm máu lớn.

Người đã đứng không vững, ngã xuống đất bụp một tiếng, nhưng một lát sau hắn ta lại cố đứng lên, sắc mặt trắng bệch, lảo đảo lắc lư nhưng trong ánh mắt vẫn là sự hung ác.

Thẩm Lãnh nhìn hắn ta, gật đầu: "Giúp ngươi vậy."

Hắn thúc giục ngựa đi lên, đại hắc mã hí lên một tiếng rồi chạy nhanh về phía trước. Thẩm Lãnh cúi người đâm trường thương vừa cướp được về phía trước, người và ngựa như rồng lao vụt đến, trường thương đâm xuyên qua ngực Hứa Phục Báo.

Cánh tay Thẩm Lãnh phát lực, trường thương móc Hứa Phục Báo bay lên, hắn ghìm cương dừng chiến mã, buông tay ra, thi thể và trường thương đồng thời rơi xuống đất.

Hứa Phục Báo trợn trừng mắt nằm trên mặt đất, miệng tiếp tục hít thở, ngực phập phồng nhưng lại không thể giành lại sinh cơ cho mình, một lát sau lồng ngực hắn ta ngừng phập phồng, người không nhúc nhích.

Thẩm Lãnh nhìn về phía Dương Đông Đình khẽ lắc đầu, ý là ngươi đừng cho người xông lên nữa.

Thế nhưng Dương Đông Đình lại cười cười, trong nụ cười đều là quyết tuyệt.

"Hắn chết có ý nghĩa."

Dương Đông Đình nhìn về phía Thẩm Lãnh nói: "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, ta đã nói với ngươi nếu ngươi thắng trận chiến giữa chúng ta, lúc trở về nhớ đến ngõ Bát Bộ gặp Dương Ngọc, nói cho ông ta biết còn có người Lâm Việt không quỳ xuống, vẫn đứng ngạo nghễ."

Hắn ta rút trường đao ra chỉ về phía Thẩm Lãnh: "Hôm nay ta bại nhưng không thua khí tiết, người Lâm Việt không phải đều là hạng người sống tạm, vẫn còn có dũng sĩ bằng lòng lấy danh nghĩa người Lâm Việt để tiến công người Ninh."

Thẩm Lãnh nhìn hắn ta, vốn định khuyên mấy câu nhưng lúc này lại đổi ý. Có những người không thể khuyên được, trong lòng bọn họ có một khí chất, một dòng máu, một sự kiêu ngạo.

Dương Đông Đình nhìn Thẩm Lãnh nói: "Người Ninh các ngươi vẫn luôn là người thắng, có đôi lúc quả thật rất ngưỡng mộ nhưng ta không muốn làm người Ninh, nếu ngươi còn muốn khuyên chúng ta đầu hàng thì miễn đi..."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Được."

Dương Đông Đình cười, bỗng nhiên chắp tay: "Đa tạ giúp đỡ."

Thẩm Lãnh nói: "Ta sẽ chuyển tất cả lời của ngươi cho Dương Ngọc."

Dương Đông Đình ừ một tiếng, im lặng một lát rồi không nhịn được hỏi một câu: "Ngươi phái người công chiếm cống nước sông Tùng Vọng, nhưng thật ra ngươi chưa bao giờ nghĩ tới xả nước nhấn chìm thành phải không?"

Thẩm Lãnh trả lời: "Phải."

Dương Đông Đình cười khổ nói: "Ta đã thua ngươi, và còn thua rất toàn diện... Thịnh danh chi hạ (1) quả nhiên không phải thất phu. Ngươi đoán chắc ta không muốn chết chung với người Tang, chỉ cần ngươi bày ra tư thế muốn nhấn chìm quận thành Kim Các thì ta sẽ lập tức đi ngay, cho nên ngươi chờ sẵn ở đây. Chiến tranh à... Đánh tới đánh lui, không chỉ là đánh ở quốc lực mà còn có nhân tâm, ta đã bị ngươi nhìn thấu."

Hắn ta nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Là trong lần đầu tiên gặp mặt đã bị ngươi nhìn thấu sao?"

Thẩm Lãnh trả lời: "Phải."

Dương Đông Đình gật đầu nói: "Ninh quốc có tướng quân như ngươi, lo gì không thể mở rộng biên cương, lo gì không thể dựng vạn thế bá nghiệp."

Sau khi nói xong câu này hắn ta nhìn về phía Hứa Giang Hổ đang đỏ ngầu mắt, cười nói: "Ta đi tranh giành một hơi cuối cùng cho người Lâm Việt, ngươi đang bị trọng thương không thể đánh được nữa. Nếu ta thất bại, các ngươi cứ tự sát đi theo ta, không cần chém giết, thà chết trong tay mình chứ không chết trong tay người Ninh."

Hứa Giang Hổ khàn giọng nói: "Tướng quân, ta đi!"

"Đây là chuyện của ta, ta là hoàng tộc Lâm Việt."

Dương Đông Đình thúc ngựa đi về phía trước, đến cách Thẩm Lãnh không xa, nói: "Hoàng tộc Lâm Việt Dương Đông Đình, xin chỉ giáo."

Thẩm Lãnh đáp lễ: "Ninh đông chinh đại tướng quân Thẩm Lãnh, bằng lòng lĩnh giáo."

Hai người đồng thời thúc chiến mã, hai thanh trường đao đều như một tấm lụa bung ra trong đêm tối.

Keng một tiếng...

Trường đao va chạm vào nhau, hai con ngựa chạy lướt qua nhau, lúc Thẩm Lãnh quay đầu chiến mã trở lại cũng không tăng tốc, bởi vì một đao đã đủ rồi...

Dương Đông Đình cũng quay đầu chiến mã nhìn về phía Thẩm Lãnh, một lát sau hắn ta cúi đầu nhìn tay phải của mình, trường đao trong tay đã bị chém gãy, vết cắt rất gọn. Một đao kia chém đứt đao của hắn ta và cũng cắt rách ngực hắn ta, trên bì giáp nứt ra vết rách, máu đang ồ ạt trào ra ngoài.

"Rất mạnh."

Dương Đông Đình hít sâu, đao gãy trong tay rơi xuống dưới ngựa.

Người hắn ta lắc lư, không kiên trì được bao lâu thì rơi từ trên lưng ngựa xuống, ngã bịch một tiếng, người nằm ở đó co giật vài cái, mặt đất từ từ lan ra một vũng máu, không bao lâu sau thì người bất động.

Hứa Giang Hổ ở trên lưng ngựa nhìn thấy tướng quân ngã ngựa bỏ mình, y giơ trường đao trong tay lên thét một tiếng: "Thân binh!"

20 – 30 người ở bên cạnh đồng thời giơ đao lên hô to: "Chết vì tướng quân!"

20 – 30 người đồng thời đâm mạnh trường đao vào ngực mình, từng cỗ từng cỗ thi thể rơi từ trên lưng ngựa xuống.

Thẩm Lãnh thở hắt ra một hơi, cắm hắc tuyến đao vào vỏ, nắm đấm tay phải đặt lên tim, làm một quân lễ tiêu chuẩn Đại Ninh, các chiến binh Đại Ninh ở chung quanh cũng thế, hành quân lễ biểu đạt kính ý với kẻ thù chết trận.

Đây là đám người cuối cùng vẫn còn lấy tên Lâm Việt mà chiến đấu sau khi Lâm Việt quốc bị diệt quốc. Bọn họ rời khỏi Trung Nguyên chạy đến Tang quốc, có lẽ lúc đầu không nghĩ đến có một ngày quân viễn chinh của Đại Ninh sẽ đánh đến đây.

Thẩm Lãnh nhìn về phía thân binh ở bên cạnh: "Chôn mọi người đi."

Thủ hạ lên tiếng, các thân binh tìm chỗ đào hố, sau đó khiêng từng cỗ từng cỗ thi thể của những người đó lên bỏ vào trong hố chôn. Vốn dĩ ý của Thẩm Lãnh là muốn cắt đầu của Dương Đông Đình mang về cho thủ quân trên tường thành nhìn, nếu vậy thì thủ quân tất loạn quân tâm.

Nhưng giờ phút này Thẩm Lãnh lại không làm như vậy. Nếu lúc nãy Dương Đông Đình lựa chọn đầu hàng thì Thẩm Lãnh cũng sẽ không giữ hắn ta, người hắn để mắt đến không phải Dương Đông Đình mà là Hứa Giang Hổ.

Tráng sĩ không thể đánh mất chí khí, thất phu không thể đoạt ý chí, Thẩm Lãnh biết Hứa Giang Hổ không thể nào đầu hàng, cho nên chi bằng ủng hộ sự trung nghĩa của y.

Sau khi chôn thi thể, Trần Nhiễm thúc ngựa đến bên cạnh Thẩm Lãnh nói: "Tuy đã giết Dương Đông Đình nhưng người Tang sẽ không dễ dàng đầu hàng, vẫn phải đánh quận thành Kim Các chứ?"

Thẩm Lãnh lắc đầu: "Chưa chắc, đi về trước đã, phái người ở dưới thành chiêu hàng, nói cho bọn họ biết Dương Đông Đình bị giết trên đường chạy trốn, bọn họ đã không có chủ tướng nữa, nói thêm với bọn họ, nếu không đầu hàng ta sẽ thật sự xả nước nhấn chìm quận thành Kim Các."

Đội ngũ rời đi trong bóng đêm, trở về doanh địa quân Ninh.

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lãnh phái người đến dưới quận thành Kim Các chiêu hàng. Lúc này người Tang ở trong thành cũng đã phát hiện Dương Đông Đình biến mất, bọn họ ở trên tường thành nhìn xuống, chỉ thấy người của Thẩm Lãnh phái đi đang ném từng món binh khí của đám người Dương Đông Đình và Hứa Giang Hổ xuống đất.

Người Tang lập tức rối loạn, chủ tướng lâm trận bỏ chạy và còn bị chặn giết giữa đường, nếu bọn họ không đầu hàng thì người Ninh sẽ xả nước nhấn chìm thành, người có thể không công phá được cổng thành nhưng nước có thể.

Các tướng lĩnh người Tang ở trong thành thương nghị một chút, cuối cùng quyết định đầu hàng, thế nhưng bọn họ đưa ra một điều kiện chính là không đầu hàng quân Ninh, chỉ đầu hàng Anh Điều Liễu Ngạn.

Đây có thể là biện pháp cuối cùng để bọn họ bảo vệ sự tôn nghiêm của mình.

Đương nhiên Thẩm Lãnh không quan tâm bọn họ đầu hàng ai, hắn phái Trần Nhiễm dẫn quân đến ngoài cổng thành, nói là thay mặt Anh Điều Liễu Ngạn tiếp nhận sự đầu hàng của bọn họ. Hơn nữa chỉ cần mọi người đều giao nộp binh khí giáp giới, bọn họ cũng có thể đến quận Hải Dã nương nhờ Anh Điều Liễu Ngạn.

Nửa canh giờ sau, cổng thành mở ra, đội ngũ quân Tang buông bỏ binh khí từ trong thành đi ra, quân Ninh vào thành.

Thẩm Lãnh không nuốt lời, thật sự thả cho tất cả những người Tang này đi, sau đó phái người tuyên bố với bên ngoài rằng chỉ cần quân Tang đầu hàng Anh Điều Liễu Ngạn, quân đội của Đại Ninh sẽ không làm khó.

(1) Thịnh danh chi hạ: dùng để biểu thị sự khiêm tốn hoặc cảnh giới của mình.

Bình Luận (0)
Comment