Ngoài quận thành Hải Dã, trong bóng đêm mờ mịt có một con hỏa long từ xa bơi đến, trường hợp khá hoành tráng.
Mạnh Trường An đứng trên tường thành nhìn về phía phương bắc, hỏa long dừng lại ở ngoài thành, từ từ hội tụ thành một biển lửa lớn, thoạt nhìn không dưới mấy chục vạn người.
Đó là đại quân Tang quốc đến tấn công Anh Điều Liễu Ngạn, thế nhưng bọn họ sẽ không ngờ hiện giờ trong thành này không còn là Anh Điều Liễu Ngạn ngăn chặn bọn họ nữa, mà là đông cương Đao Binh của Đại Ninh.
Anh Điều Liễu Ngạn không tham gia tiệc tối đêm nay nhưng lúc này lại đến, rất hoảng hốt, nhưng nhìn thấy Mạnh Trường An khí định thần nhàn đứng ở đó thì hắn ta cũng tự tin hơn một chút. Có điều chút tự tin vẫn không đủ để khiến hắn ta cũng theo khí định thần nhàn theo.
"Đại tướng quân..."
Anh Điều Liễu Ngạn tới gần Mạnh Trường An, hỏi dò một câu: "Không có vấn đề gì chứ?"
Mạnh Trường An nghiêng đầu nhìn hắn ta: "Ý của ngươi là...?"
Anh Điều Liễu Ngạn nói: "Người đến tấn công ta chắc chắn là Đức Mục Xuyên, người này là bộ hạ cũ của phụ thân ta. Để thử nghiệm lòng trung thành của ông ta, Cao Tỉnh Nguyên tất sẽ chọn ông ta, người này đánh trận vô cùng giỏi..."
"Ồ."
Mạnh Trường An thản nhiên ồ một tiếng.
Anh Điều Liễu Ngạn còn muốn nói gì đó nhưng nhìn dáng vẻ Mạnh Trường An căn bản là không coi biển lửa liên miên bất tận ngoài thành kia ra gì, hắn ta thật sự muốn nhắc nhở Mạnh Trường An vài câu tuyệt đối không thể lơ là, nhưng mà hắn ta dám không dám nói ra lời này.
"Đêm nay bọn họ sẽ không công thành, đi ngủ đi."
Mạnh Trường An nói với Anh Điều Liễu Ngạn: "Sáng sớm ngày mai trước khi trời sáng ta muốn thấy cơm sáng của các tướng sĩ dưới trướng ta."
Anh Điều Liễu Ngạn vội vàng gật đầu: "Vâng vâng vâng, ta đi sắp xếp ngay."
Sảnh Thái Tụng cũng hơi lo lắng nhưng lão tiên sinh đã nói với ông ta rồi, Đại Ninh đông cương Đao Binh đến nay chưa từng bại trận, chiến binh Đại Ninh vô địch thiên hạ, mà Đao Binh lại là tinh nhuệ trong chiến binh, cho nên ông ta vẫn ổn hơn Anh Điều Liễu Ngạn một chút.
Sảnh Thái Tụng cúi người nói: "Đại tướng quân còn cần chúng ta làm gì thì cứ việc căn dặn."
Mạnh Trường An trả lời: "Về ngủ, lúc đánh nhau các ngươi cũng không cần lên."
Sảnh Thái Tụng cảm thấy Mạnh Trường An thật sự ngông cuồng, dù gì ông ta cũng là người lãnh binh nhiều năm, Mạnh Trường An mới bao nhiêu tuổi?
Nhưng hiện giờ người quyết định ở trong thành này là Mạnh Trường An cho nên ông ta cũng quyết định ngậm miệng, thầm nghĩ cùng lắm thì không thủ được, ta bỏ chạy từ cửa nam.
Mạnh Trường An nhìn quân Tang ở ngoài thành dựng doanh địa ngay trong đêm. Đức Mục Xuyên ở trong doanh địa cũng đang dùng thiên lý nhãn nhìn về phía tường thành.
"Hy vọng người Ninh không vào thành."
Đức Mục Xuyên lẩm bẩm một câu.
Cùng lúc đó, bên ngoài quận thành Kim Các, đại doanh quân Ninh.
Thẩm Lãnh ngồi ở đó xem kỹ bản đồ lần nữa. Hiện giờ quận thành Kim Các là một tảng đá lớn chắn ở trước mặt chiến binh Đại Ninh, dọn tảng đá này đi là đại quân sẽ có thể tiến quân thần tốc vào Kinh Kỳ đạo của Tang quốc binh vây thành Kinh Đô.
Nhưng tảng đá này quả thật không dễ di chuyển, Dương Đông Đình là một đối thủ mạnh.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Thẩm Lãnh phỏng đoán trong quận thành Kim Các chỉ còn lại một cổng thành còn thông thoáng, ba cổng thành còn lại đều đã bị chặn kín. Dương Đông Đình chỉ để lại một đường lui cho bản thân, để không bị quân Ninh công phá nên các cổng thành khác đều chặn đá, đây là đấu pháp quyết tử, thế nhưng hắn ta quyết tử không phải bản thân hắn ta chết mà là những người Tang kia.
"Đại tướng quân."
Vương Khoát Hải từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Thẩm Lãnh vẫn chưa nghỉ ngơi nên hơi lo lắng: "Đại tướng quân đã rất lâu không nghỉ ngơi đàng hoàng, đi ngủ sớm một chút đi."
"Sắp rồi."
Thẩm Lãnh cười cười: "Vết thương trên người ngươi nặng như vậy, không tĩnh dưỡng cho khỏe mà chạy tới đây làm gì?"
Vương Khoát Hải cười nói: "Đại tướng quân bảo ta đi quân nhu doanh, ta vừa mới đi tuần tra một vòng, lúc đi ngang qua nhìn thấy trong lều đại tướng quân vẫn sáng đèn nên vào xem thử."
Thẩm Lãnh nói: "Chuyện tuần tra ban đêm giao cho thủ hạ là được, ngươi đi lại cũng không thoải mái, không cần đích thân đi."
"Vậy không được, việc mà đại tướng quân giao cho ta, ta phải tự làm."
Vương Khoát Hải ngồi xuống, nhìn những ký hiệu dày đặc được Thẩm Lãnh đánh dấu trên bản đồ mà đau đầu. Những ký hiệu này là Thẩm Lãnh tự nghĩ ra được, nhanh hơn viết chữ, hơn nữa còn có tác dụng bảo mật. Đương nhiên chữ của Thẩm Lãnh cũng có tác dụng bảo mật.
"Đại tướng quân đang nghĩ đánh quận thành Kim Các như thế nào?"
"Ừ."
Thẩm Lãnh ngồi thẳng người lên, dụi mắt nói: "Quận thành Kim Các chắc hẳn chỉ có cửa bắc vẫn mở, cho nên ta đang nghĩ có cần sớm phân binh qua chặn phía bắc trước hay không, nhưng nếu thật sự phân binh qua đó, Tang quốc có viện binh đến thì người của chúng ta ở phía bắc sẽ thành cô quân."
Vương Khoát Hải nói: "Để ta đi, giao cho ta!"
Thẩm Lãnh cười nói: "Ngươi hãy ngoan ngoãn tu dưỡng đi."
Tầm nhìn của hắn trở lại bản đồ, lẩm bẩm nói: "Chờ thêm một chút, chắc hẳn là sắp có tin tức tới rồi."
"Tin tức gì vậy?"
Vương Khoát Hải tò mò hỏi một câu.
Gã vừa mới nói xong thì bên ngoài có thân binh chạy vào cúi người nói: "Đại tướng quân, Tạ Cửu Chuyển về rồi."
Không bao lâu sau Tạ Cửu Chuyển đi nhanh vào, sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh liền hành lễ trước, sau đó khàn giọng nói: "Có cơm không? Đói sắp không đi nổi rồi."
"Có."
Thẩm Lãnh dặn thân binh lấy cơm.
Tạ Cửu Chuyển ngồi xuống uống một chén nước lớn sau đó thở hổn hển: "Đại tướng quân, ta dẫn thám báo lên thượng du xem, quả nhiên phát hiện thấy miệng cống ở thượng du cách đây bốn mươi dặm, có quân Tang trông coi, ta không dám vọng động."
Thẩm Lãnh gật đầu, quay đầu lại căn dặn một tiếng: "Đi gọi Tạ Phù Dao đến."
Thân binh lập tức chạy đi tìm người, suýt nữa thì va vào thân binh bưng cơm về.
Tạ Phù Dao nhìn thấy thức ăn mà sáng cả mắt, có thể thấy được chắc là cả ngày nay cũng chưa ăn miếng nào.
Hắn vừa ăn cơm vừa nói: "Nhìn kỹ quá, thủ quân hẳn là có hai ngàn người khoảng chừng, bọn họ hẳn là chính là ở phòng bị chúng ta đi đoạt miệng cống."
Thẩm Lãnh nói: "Ngươi ăn trước, ăn xong rồi nghỉ ngơi một lát. Ta bảo Tạ Phù Dao đi điểm binh, sau đó ngươi dẫn hắn đến miệng cống, đêm nay sẽ cướp miệng cống."
"Vâng!"
Tạ Cửu Chuyển lên tiếng.
Vương Khoát Hải hỏi: "Đại tướng quân muốn xả nước vào quận thành Kim Các sao?"
Thẩm Lãnh cười nói: "Đoạt trước đã rồi hãy nói."
Buổi trưa ngày hôm sau, bên trong quận thành Kim Các, Dương Đông Đình đang ăn cơm trưa thì nghe thấy thủ hạ báo cáo tin tức miệng cống sông Tùng Vọng bị quân Ninh cướp mất, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Bây giờ lên tường thành."
Hắn ta quăng đũa rồi đi nhanh ra ngoài, thủ hạ vội vàng đuổi theo, một đám người kéo nhau lên tường thành. Dương Đông Đình thò tay ra lấy thiên lý nhãn nhìn sang bên quân Ninh, quả nhiên thấy đại doanh quân Ninh đang điều động.
Có thể nhìn thấy vô số quân Ninh đang tháo dỡ doanh trướng của bọn họ, giống như là muốn chuyển dời lên thượng du.
"Bọn họ muốn hủy miệng cống xả nước vào thành."
Sắc mặt của Dương Đông Đình có chút khó coi. Thật ra hắn ta biết sông Tùng Vọng chính là một thanh kiếm hai lưỡi, có thể ngăn cản quân Ninh và cũng có thể trở thành lợi khí trong tay quân Ninh, cho nổ tung miệng cống, lượng nước sông vốn có sẽ tràn vào dòng sông chính trong nháy mắt, bên quận thành Kim Các này địa thế thấp, nước sông có thể nhanh chóng nhấn chìm thành.
"Tướng quân, phải làm sao?"
Hứa Phục Báo cũng có sắc mặt lo lắng.
"Sau khi đại doanh của bọn họ rút đi xong tất sẽ mở cống xả nước..." Dương Đông Đình nhìn chung quanh, im lặng một lát rồi căn dặn: "Hạ lệnh toàn quân đều đến chỗ cao trong thành, sắp xếp thêm nhiều người hơn lên trên tường thành đề phòng. Hứa Phục Báo lưu lại, tất cả những người khác đều đi."
"Vâng!"
Các tướng lĩnh dưới trướng hắn ta lên tiếng, vội vàng chạy đi sắp xếp. Sông Tùng Vọng là sông lớn thứ ba ở đảo Tả Trung Châu, một khi nước sông tràn vào quận thành Kim Các thì muốn đi cũng không đi được.
"Hứa Phục Báo, bây giờ ngươi âm thầm đi sắp xếp người của chúng ta chuẩn bị sẵn, rời khỏi nơi này trước khi trời tối, một khi nước ngập bốn cửa là chúng ta sẽ không đi được. Thẩm Lãnh chính là muốn vây chết chúng ta ở đây... Hắn có thể không vội đánh, mục đích chính là không muốn để ta đi."
Dương Đông Đình nói: "Sắp xếp sẵn người, trước tiên đưa Hứa Giang Hổ đến cửa bắc, lúc đi không thể bỏ lại hắn."
"Vâng!"
Hứa Phục Báo vội vàng lên tiếng sau đó xoay người chạy xuống tường thành. Dương Đông Đình đứng ở đó nhìn đại doanh quân Ninh, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
"Thẩm Lãnh, nếu ngươi xả nước thì hạ du sẽ có bao nhiêu người gặp nạn, ngươi thật ác độc..."
Nửa canh giờ sau, Hứa Phục Báo chạy về, nói nhỏ bên tai Dương Đông Đình: "Tướng quân, đã sắp xếp xong hết rồi, Giang Hổ đã đến cửa bắc chờ, có thể đi bất cứ lúc nào. Có phải cũng mang theo mấy trăm thân binh chúng ta có thể tin được không?"
"Không mang theo."
Dương Đông Đình khoát tay: "Chỉ đem người nhà chúng ta, nếu thân binh còn ở đây thì người Tang sẽ không nghi ngờ. Lát nữa ta sẽ sắp xếp tất cả tướng quân tuần tra tường thành, ta lấy cớ đi phủ khố sắp xếp người chuyển lương thực đến chỗ cao để rời khỏi tường thành. Các ngươi đến cửa bắc đợi, sau khi ta đến sẽ đi ngay lập tức."
"Vâng!"
Hứa Phục Báo lại xoay người chạy đi.
Lại nửa canh giờ sau, Dương Đông Đình đã sắp xếp xong tất cả, toàn bộ thủ hạ đều bị phân công ra ngoài, hắn ta nói muốn đi xem thử tình hình kho lương rồi rời khỏi tường thành. Để không bị người khác phát hiện, hắn ta đi kho lương sau đó nói muốn sắp xếp người ra khỏi cửa bắc đi Kinh Đô cầu viện.
Trở lại phủ tướng quân, hắn ta thay một bộ y phục binh lính bình thường, còn dùng khăn quàng cổ che mặt rồi chạy đến cửa bắc hội hợp với Hứa Phục Báo. Hứa Phục Báo cầm lệnh bài tướng quân của hắn ta, nói là tướng quân phái mình đi Kinh Đô cầu viện nên hạ lệnh mở cửa, mấy chục người liền ra khỏi thành. Để không bị người Tang nhìn ra sơ hở, Hứa Giang Hổ bị thương nặng như vậy cũng phải cưỡi ngựa ra ngoài.
Sau khi thuận lợi ra khỏi thành, tâm trạng của Dương Đông Đình cũng thả lỏng không ít, quay lại liếc nhìn quận thành Kim Các cười nói: "Để cho người Tang và Thẩm Lãnh đánh nhau đi, ta không chơi nữa."
Hắn ta chỉ về phía phía trước: "Chúng ta đi thẳng về hướng bắc, đến bờ biển bắc ra khơi, qua đảo Bắc Châu thẳng đến Hắc Vũ."
Mấy chục người cưỡi ngựa chạy như điên. Lúc này trời đã tối đen, bọn họ đi theo quan đạo về phía trước cũng không lo bị mất phương hướng.
Đang lúc phóng ngựa, đột nhiên một loạt mũi tên phá rách bầu trời đêm bay từ phía đối diện tới, bọn họ phóng ngựa nhanh, bên tai đều là tiếng gió, căn bản không nghe được tiếng dây cung. Mũi tên tới quá nhanh, ngay sau đó là một loạt tiếng trầm đục phát ra, kỵ binh đang chạy về phía trước liền ngã xuống nháy mắt, chiến mã hí vang.
Sắc mặt Dương Đông Đình đại biến, cố sức ghìm chiến mã, con chiến mã kia dừng gấp, người dựng thẳng lên.
Bốn phía lập tức sáng đuốc, cũng không biết có bao nhiêu phục binh lao ra, 20 – 30 người còn lại bọn họ bị bao vây.
Đối diện, Thẩm Lãnh thúc ngựa đi ra, nhìn dáng vẻ của Dương Đông Đình mà không nhịn cười được.
"Dương tướng quân, ngươi cũng đang đi đêm sao?"
Dương Đông Đình hừ một tiếng.
Thẩm Lãnh nói: "Ngươi muốn đi thành Kinh Đô xin viện binh phải không? Ta cũng vậy, tiện đường cùng đi?"
Dương Đông Đình quay lại liếc nhìn: "Bảo vệ ta, giết ra ngoài!"
Hứa Phục Báo điên cuồng hét lên một tiếng, thúc ngựa lao về phía Thẩm Lãnh, mà Hứa Giang Hổ đang bị trọng thương cũng rút đao ra.
"Tướng quân đi theo đằng sau ta!"
Hứa Giang Hổ nói to một tiếng, sau đó cắn răng thúc chiến mã xông lên.