Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1532 - Chương 1532: Không Cho Cơ Hội

Chương 1532: Không cho cơ hội Chương 1532: Không cho cơ hội

Vương Khoát Hải cõng Cổ Lạc đi lên phía trước, đi tìm thương hành đó. Cổ Lạc ngủ mê man, gã đã bị chấn động liên tục, tinh thần có vẻ rất không tốt.

Chiến binh của Đại Ninh vẫn còn tiếp tục tấn công về phía trước. Thành Kinh Đô thành rất lớn nhưng sau nửa ngày tấn công, tuyệt đại bộ phận các khu vực đều đã bị quân Ninh công chiếm, tất cả số quân Tang còn lại đều tập trung ở bên cung thành, dựa vào thành cung tiếp tục chống cự.

Đại tướng quân Mạnh Trường An cùng với Đao Binh vây công, chuyện phá cung thành cũng chỉ là sớm muộn mà thôi.

"Cổ Lạc, Cổ Lạc."

Vương Khoát Hải vừa đi vừa gọi.

Cổ Lạc mơ mơ màng màng ở trên lưng Vương Khoát Hải lên tiếng: "Sao vậy?"

"Không sao."

Vương Khoát Hải cười hì hì: "Ở quê chúng ta có một tập tục, nếu đứa trẻ còn nhỏ, mang ra ngoài chơi, nếu về muộn mà đứa trẻ còn ngủ thì phải vừa đi vừa gọi tên của đứa trẻ. Theo cách nói của người già thì là... Không thể để đứa trẻ mất hồn."

Cổ Lạc nói: "Ngươi coi ta là trẻ con?"

Vương Khoát Hải nói: "Nói bậy, sao ta có thể coi ngươi là trẻ con chứ... Từ cách đây rất lâu cha ta đã nói với ta là sau này con có con trai, nếu con trai thì ngủ thì con cũng phải gọi tên của nó. Ta không coi ngươi là trẻ con, ta coi ngươi là con trai."

Cổ Lạc: "Ta đệch ông nội ngươi!"

Vương Khoát Hải cười cười: "Cũng được, vẫn có thể mắng chửi người ta à, xem ra vết thương không quá nặng, nhưng Cổ Lạc thiếu gia, cha ngươi đây cõng ngươi đi xa như vậy rồi, rốt cuộc còn bao xa mới đến thương hành của các ngươi?"

"To Con."

Cổ Lạc hỏi: "Ngươi cảm nhận được vừa rồi ngươi đã một vòng quanh khu này không?"

Vương Khoát Hải nói: "Cảm nhận được."

Cổ Lạc: "Ừm, thật ra đã đến từ lâu rồi, ta để ngươi cõng ta đi thêm một vòng."

Vương Khoát Hải: "..."

Cổ Lạc thở phào một hơi, thoạt nhìn tinh thần đã khôi phục không ít.

"Ở trên lưng ngươi ngủ cũng rất kiên định... To Con, một lát nữa gặp Cảnh San, ngươi có thể giúp ta một việc không? Ngươi cứ nói người ta bị thương nặng, tuyệt đối đừng nói ta không sao."

Vương Khoát Hải tò mò hỏi: "Vì sao?"

Cổ Lạc ngượng ngùng cười nói: "Ta muốn lên tường thành, xem thử có thể giúp được gì khi đại quân công thành hay không, nhưng mà Cảnh San nói quá nguy hiểm. Ngươi cũng biết đấy, nữ nhân mà, tóc dài kiến thức ngắn, ta không chấp nhặt với nàng ấy, tùy tiện đánh một chưởng làm nàng ấy ngất xỉu, đại lão gia chúng ta có thể đấu võ mồm với nữ nhân sao? Đúng chứ."

Vương Khoát Hải cũng ngây người, sau đó không tự chủ được liền giơ ngón tay cái lên: "Ngươi thật con mẹ nó đàn ông..."

"Đúng thế."

Cổ Lạc nói: "Cõng ta đi, vẫn phải cõng ta, ta giả vờ rất yếu ớt, nàng ấy sẽ không đánh ta nữa."

Vương Khoát Hải thở dài: "Coi như ngươi nợ ta một ân tình, lần sau nhớ trả."

Cổ Lạc nói: "Thanh lâu trong thành Kinh Đô ngươi tuỳ chọn, chỉ cần là cô nương ngươi thích thì ta đều chuộc."

Vương Khoát Hải nói: "Vậy còn được."

Cổ Lạc nói: "Nhưng có một điều... Chính là tiền của hai người chúng ta đều ở chỗ Cảnh San rồi, cho nên lát nữa ngươi còn phải cùng ta lừa nàng ấy. Ngươi cứ nói ta bị thương nặng, phải mang ta đi tìm đại phu, chữa bệnh đương nhiên phải tiêu tiền đúng không? Đến lúc đó ta nói Cảnh San đưa cho ít tiền, bảo ngươi đỡ ta đến y quán."

Vương Khoát Hải ném Cổ Lạc xuống đất: "Ngươi tự về đi..."

Cửa bị đẩy ra kêu két một tiếng, Cảnh San từ trong cửa viện nhảy ra. Nàng nhìn thấy bộ dạng đen thui nhớp nháp của Cổ Lạc, đầu tiên là ngẩn người, mắt lập tức đỏ lên, sau đó đột nhiên chạy qua ôm chặt lấy Cổ Lạc, giống như buông lỏng tay là Cổ Lạc sẽ bay đi vậy.

Vương Khoát Hải đứng ở đó, vốn đang giơ tay lên muốn chào hỏi nhưng lúc này lại hơi lúng túng.

"Haiz..."

To Con thở dài, cảm thấy vừa miếng cẩu lương vừa mới bị người ta nhét vào miệng hơi bỏng miệng.

"Nhanh..."

Cổ Lạc giả vờ như cực kỳ yếu ớt: "Nhanh... Lấy tiền."

Cảnh San giật mình: "Sao vậy? Cần bao nhiêu?"

Cổ Lạc nói: "Đưa tiền cho To Con, để To Con mau chóng đỡ ta đi thanh lâu."

Vương Khoát Hải ôm mặt.

Bản thân Cổ Lạc cũng ngây người ra, sau đó xấu hổ cười nói: "Ơ, có phải là ta đang sốt không, ta cảm thấy mình mơ mơ màng màng, a, hóa ra chúng ta đã đến cửa nhà rồi à."

Cảnh San giơ tay lên nhéo tai Cổ Lạc: "Thương thế của chàng nặng thật đấy nhỉ, không phải thanh lâu thì không thể chữa được đúng không, ta nhìn ra được không phải chàng sốt, là chàng động đực."

Nàng quay đầu nhìn về phía Vương Khoát Hải, Vương Khoát Hải lập tức giơ tay lên nói: "Chuyện không liên quan đến ta, ta chỉ có lòng tốt đưa hắn về, hắn nói với ta là hắn sắp ngỏm rồi. Lúc ta cõng hắn ngay cả đánh rắm cũng không dám, ta chỉ sợ đánh rắm sẽ làm hắn chấn rung bị nội thương, ngươi nói ta nếu đánh rắm làm hắn bật máu..."

Cảnh San: "Ngươi cũng câm miệng!"

Vương Khoát Hải lập tức ngậm miệng: "Được được..."

Kinh Đô, hoàng thành.

Đao Binh của Mạnh Trường An vẫn đang vây công, tất cả quân đội Tang quốc tất còn chống cự đều lui vào trong hoàng cung, nhân số vẫn không ít, đại khái có thể lên đến hơn một vạn người. Bọn họ đóng chặt cửa cung, đứng ở trên thành cung dùng mũi tên ngăn cản quân Ninh tiến công.

Đội ngũ của Thẩm Lãnh càn quét thành Kinh Đô. Sau khi sự phản kháng trong thành đã cơ bản bị trấn áp, Thẩm Lãnh hạ lệnh đại quân phong thành, đi dọc đường nói lớn, bảo các bách tính đừng ra ngoài, chỉ cần ở nhà đợi thì sẽ không sao.

Hắn sắp xếp xong xuôi liền mang theo thân binh doanh đến bên hoàng cung, từ xa đã nhìn thấy Mạnh Trường An ngồi trên một cái ghế nhìn thủ hạ vây kín hoàng cung.

Thẩm Lãnh nhảy xuống đại hắc mã đi đến bên cạnh Mạnh Trường An. Mạnh Trường An ngồi ở đó, bên cạnh còn có một cái bàn nhỏ, trên bàn để một ấm trà nóng, Thẩm Lãnh nhìn: "Chỉ có một cái chén?"

Mạnh Trường An nói: "Ta không chê ngươi."

Thẩm Lãnh nhổ phì một tiếng: "Ngươi nghe không hiểu là ta đang chê ngươi?"

Mạnh Trường An: "Không sao, ta không để ý lắm."

Thẩm Lãnh: "..."

Hắn sai người kéo một cái ghế đến, ngồi xuống rót chén nước uống, đã gần một ngày không uống nước không ăn cơm, bụng trống rỗng, cổ khô khốc, giọng nói cũng khàn khàn, uống một chén trà nóng vào, cổ họng lập tức dễ chịu hơn không ít.

"Vẫn chưa hạ lệnh tiến công?"

Thẩm Lãnh hỏi.

Mạnh Trường An gật đầu: "Không vội, bọn họ bị chặn ở trong hoàng cung, cũng không ra được, không cần phải vội tiến công, trước tiên cứ vây chặt tất cả tứ phía rồi nói."

Gã nhìn về phía Thẩm Lãnh hỏi: "Trần Nhiễm đâu?"

Thẩm Lãnh nói: "Nhớ hắn?"

Mạnh Trường An: "Phì... Đói bụng rồi, muốn bảo Trần Nhiễm làm phép."

Thẩm Lãnh cười nói: "Đại chiêu kê thuật?"

Trần Nhiễm từ phía sau vừa mới lên, trong tay xách một túi bánh màn thầu: "Tìm quân lấy ít bánh màn thầu là đủ rồi, lót dạ tạm đã."

Mạnh Trường An nói: "Sinh vật bầu bạn của ngươi thì sao?"

Trần Nhiễm: "Sinh vật bầu bạn gì?"

Mạnh Trường An cười mà không nói.

Một lúc lâu sau Trần Nhiễm mới hiểu ra, nhổ phì một tiếng với Mạnh Trường An. Gã sai thủ hạ bổ ít gỗ, đốt đuốc lên nướng bánh màn thầu.

"Trong thành Kinh Đô này của người Tang thanh lâu nhiều hơn tửu lâu."

Trần Nhiễm nói: "Dọc đường tới đây ta vốn định mua chút đồ ăn gì. Ta cũng không cướp không đoạt, nên tiêu tiền mua thì tiêu tiền mua, nhưng không có một tiệm nào mở cửa, cho nên đành phải tìm chút bánh màn thầu về."

Mạnh Trường An nói: "Có bánh màn thầu ăn là được rồi, không quá tệ."

Đang nói thì bên hoàng cung có người chạy về, đến trước mặt Mạnh Trường An cúi người nói: "Đại tướng quân, đang kêu gọi bên trong chiêu hàng, nhưng bọn họ dùng mũi tên bức lui người của chúng ta, dường như là không có ý định đầu hàng."

Mạnh Trường An gật đầu nói: "Bất kỳ nơi nào, bất kỳ quốc gia nào đều có những người trung nghĩa, lát nữa vây công thành thì phóng hỏa tiễn vào bên trong, không nên vào công, cứ việc bắn tên cho đến khi đốt cháy hoàng cung mới thôi, nếu bọn họ sợ chết thì sẽ tự chạy ra ngoài."

Thẩm Lãnh nói: "Nếu cứ đốt hoàng cung như vậy chẳng phải đáng tiếc sao?"

Mạnh Trường An nói: "Không đáng tiếc, sau này ở đây cũng không nên có hoàng cung nữa."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Vậy thì đốt đi."

Bốn phía vẫn không ngừng có đội ngũ cung tiễn thủ đến tiếp viện, khi trời sắp tối, quân Ninh đã có hơn hai vạn người bao vây hoàng cung. Ngay sau khi Mạnh Trường An ra lệnh một tiếng, hơn hai vạn cung tiễn thủ bắt đầu bắn tên vào trong hoàng cung, lửa bay ngập trời.

Thẩm Lãnh xoay người về phía sau vẫy tay: "Đi truyền lệnh, điều mười cỗ nỗ trận xa lên, đặt năm cái bên cửa chính hoàng cung, các cửa khác cũng đều dùng nỗ trận xa chặn, có người lao ra liền bắn tên."

Thủ hạ lập tức đi truyền lệnh.

Mạnh Trường An đưa bánh màn thầu đã nướng chín cho Thẩm Lãnh: "Lệ khí hơi nặng nhỉ."

Mạnh Trường An nhìn về phía Thẩm Lãnh nói: "Đây giống quân lệnh của ta hơn, chứ không phải ngươi."

Thẩm Lãnh nhìn bánh màn thầu trong tay im lặng một lát rồi cắn một miếng lớn, má phồng lên nhưng lại không nuốt trôi.

"Tu Di Ngạn chết ở đây."

Thẩm Lãnh ngẩng đầu nhìn về phía hoàng cung: "Ta muốn huyết tế."

Mạnh Trường An giơ tay lên vỗ vai Thẩm Lãnh, đứng dậy đi lên phía trước: "Truyền lệnh chuyển cả máy ném đá lên, san hoàng cung này thành đất bằng."

Trong đêm tối, hoàng cung của Tang quốc từ từ bốc cháy, hiển nhiên thủ quân ở bên trong vẫn luôn ra sức dập lửa, nhưng hỏa tiễn bay vào giống như mưa sao băng, làm sao có thể cứu được, phòng ốc gần như đều là nối liền, không thể nào có một gian đơn độc, cho nên lửa cháy chính là cháy một loạt.

Ánh lửa ngút trời suốt nửa canh giờ, bên cửa chính đã bị kéo ra từ bên trong, không ít người bốc cháy lao ra bên ngoài. Nếu cho bọn họ lựa chọn, bọn họ thà lựa chọn đi liều chết một trận với quân Ninh cũng không bằng lòng ở lại trong hoàng cung bị lửa thiêu chết tươi.

Nhưng bọn họ đâu có cơ hội liều chết một trận.

Khoảnh khắc cửa cung mở ra, người ở bên trong lao ra, nỗ trận xa bắt đầu nhả ra lưỡi lửa, một mảng mũi tên quét qua, những người lao ra ngoài ngã xuống từng lớp từng lớp, rất nhanh sau đó cửa chính hoàng cung đã phủ kín thi thể.

Cung tiễn thủ nhận được quân lệnh cũng bắn tên về phí cửa chính, không ai có thể còn sống lao ra ngoài, mũi tên dày đặc làm cho chung quanh cửa cung đều cắm một lớp lông vũ trắng.

Cửa chính có người lao ra bên ngoài, cửa hông, cửa sau đều có người lao ra. Bọn họ muốn lao ra biển lửa nhưng đường đã bị chặn kín, bọn họ chỉ có thể trở lại trong biển lửa.

Mạnh Trường An đứng ở dưới ánh lửa nhìn xuống những người Tang đang không ngừng ngã xuống, sắc mặt vẫn bình tĩnh, không hề gợn sóng.

Mạnh Trường An lẩm bẩm nói: "Thật ra cho dù là không có chuyện của Tu Di Ngạn, ta cũng sẽ hạ lệnh làm như vậy."

Gã nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Chỉ là quân lệnh này nên là ta hạ mới đúng. Ngươi sắp về làm đại tướng quân cấm quân, trên người không thể có quá nhiều điểm để cho các đại nhân chỉ trích... Trên tuyến đường biển dài như vậy của Đại Ninh chúng ta, người Tang đã đốt bao nhiêu thôn, ta chỉ đốt một thành của bọn họ cũng tính là nhân từ rồi."

Bình Luận (0)
Comment