Lính Tang từ trong hoàng cung lao ra ngoài bị chiến binh Đại Ninh chặn cửa bắn chết, thi thể ở mỗi cửa đều chồng chất đến mức gần như có thể bịt kín cửa.
"Các ngươi sẽ sớm bị nguyền rủa!"
Một tướng quân Tang quốc mặc giáp trụ đứng ở cửa cung lớn tiếng hô một câu sau đó chậm rãi lui về phía sau.
Phía sau hắn ta chính là biển lửa ngập trời, hắn ta lui từng bước một về phía sau khiến trong lòng người ta nảy sinh một cảm giác rất khác thường.
Nhưng Mạnh Trường An đứng ở bên ngoài cửa cung lại không hề có thay đổi biểu cảm gì, mặt không cảm xúc trước sau như một, lạnh nhạt dửng dưng trước sau như một, giống như trên thế giới này ngoài Thẩm Lãnh ra thì bất cứ chuyện gì cũng không có chút quan hệ nào với gã vậy.
Huống hồ từ trước tới nay Mạnh Trường An chỉ có cái nhìn thù hằn đối với dân tộc Tang này, gã làm sao có thể sẽ có suy nghĩ gì vì một câu "các ngươi sẽ chịu nguyền rủa" của người Tang được.
Hoàng cung của Tang quốc từ từ sụp xuống trong lửa lớn, khói đen cuồn cuộn, chắc hẳn là tất cả những binh lính Tang quốc không xông ra được đều sẽ vùi thân trong biển lửa, tuy rằng chết bi tráng nhưng đây dường như cũng là tôn nghiêm cuối cùng của người Tang.
"Truyền lệnh xuống."
Mạnh Trường An nói với giọng điệu bình thản: "Dân chúng trong thành không được phép ra khỏi cửa, kẻ trái lệnh trảm."
"Vâng!"
Thân binh dưới trướng gã lập tức đi truyền lệnh.
Mạnh Trường An xoay người đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh nhìn gã một cái như có thâm ý: "Thật ra ngươi muốn thiêu hủy hoàng cung là còn có ý khác đúng không."
Mạnh Trường An gật đầu: "Ngươi biết đấy, hiện tại lúc này sẽ có rất nhiều người theo dõi ngươi, theo dõi ta, cho dù ở ngay trong quân chúng ta cũng có rất nhiều người theo dõi, thông văn hạp của bệ hạ vẫn luôn ở đây, nhưng ta không lo thông văn hạp."
Gã nhìn cái tẩu thuốc treo trên đai lưng của Trần Nhiễm, thò tay ra: "Cho ta mượn hút một chút."
Gã nói gì cũng không lo lắng Trần Nhiễm, bởi vì gã biết rất rõ gã đối với Thẩm Lãnh là như thế nào, Trần Nhiễm đối với Thẩm Lãnh cũng là như thế.
Trần Nhiễm tháo cả thuốc xuống đưa cho Mạnh Trường An: "Một lần năm lượng bạc."
Mạnh Trường An cười cười. Gã nhận lấy cái tẩu, động tác hơi lóng ngóng đốt thuốc rồi hít mạnh một hơi, sau đó bắt đầu ho khan.
"Lãnh Tử, Nhiễm Tử..."
Mạnh Trường An nói: "Các ngươi cũng biết thuật giữ cân bằng, lấy một ví dụ, nói như Lãnh Tử... Mỗi một lần sau khi có trọng thưởng quân công lớn, không bao lâu là sẽ kèm theo một lần trừng phạt, bất kể là nguyên nhân gì, chuyện lớn hay chuyện vặt đều sẽ có, đây là thuật giữ cân bằng."
"Một hai năm gần đây, ta đặc biệt cảm thấy thuật giữ cân bằng của bệ hạ đối với Lãnh Tử nặng hơn trước đây, một là bởi vì Lãnh Tử quân công quá lớn đã không thể thưởng thêm nữa, hai là bởi vì thái tử điện hạ."
Mạnh Trường An nói: "Cho nên so với để cho người khác theo dõi ngươi tìm ra sai lầm gì đó, chi bằng cho bệ hạ một vài lý do, đốt hoàng cung tốt hơn là vào hoàng cung..."
Gã thở dài một hơi rồi nói: "Miệng người đáng sợ, nếu không đốt cháy hoàng cung mà hạ lệnh tấn công, các ngươi cũng biết một chuyện đều sẽ có hai cách nói, có thể nói là để bảo tồn kiến trúc này, cũng có thể nói là có dụng tâm khác, miệng người mà..."
"Đốt cháy hoàng cung là lỗi nhỏ, để cho bọn họ cắn chặt không nhả cũng là sai lầm nhỏ, nhưng nếu ngươi không đốt hoàng cung mà tiến công, cuối cùng cũng sẽ đánh chiếm được, trở lại triều đình nhất định có người nói ngươi không tiếc mạng người cũng phải giữ sự hoàn chỉnh của hoàng cung Tang quốc, bọn họ sẽ hỏi ngươi có ý đồ gì ngay trước mặt bệ hạ."
Thẩm Lãnh vẫn luôn im lặng không nói gì.
"Lãnh Tử, hồi nhỏ khi ta rời trấn Ngư Lân về Trường An đã từng nói với ngươi, đừng có đối xử với ai cũng hết lòng hết dạ, chính vì tính tình ngươi như vậy cũng không dễ sửa, nhưng ngươi phải hiểu, như Lại Thành, như Hàn Hoán Chi, như lão viện trưởng thư viện, như Đạm Đài Viên Thuật, như Diệp Lưu Vân... Bọn họ là người thân cận của bệ hạ trước, sau đó mới là người thân cận của ngươi."
Mạnh Trường An vỗ vai Thẩm Lãnh: "Ta đốt hoàng cung cũng là cắt đứt con đường người khác muốn chơi xấu ta. Các ngươi cũng biết có lẽ ta sẽ ở lại Tang quốc này, cũng không biết phải ở lại bao lâu. Ta ở thành Kinh Đô lâu dài, trừ phi vĩnh viễn không vào cửa hoàng cung, nếu không thì chỉ cần có người vào là ta sẽ bị sâm tấu."
Thẩm Lãnh vẫn im lặng không nói gì.
Nhưng ngay cả Trần Nhiễm cũng biết sự lo lắng của Mạnh Trường An không phải là không có lý. Có lẽ là tương lai bệ hạ thật sự sẽ tìm một lý do giải quyết Mạnh Trường An. Thạch Phá Đang và Thẩm Lãnh từng có giao tình sâu nặng, nhưng Thạch Phá Đang có xuất thân gì? Phụ thân gã từng là nam cương Lang Viên đại tướng quân, việc dạy dỗ gã không giống như bách tính phổ thông.
Trước đây Đường Bảo Bảo và Thẩm Lãnh kết nghĩa, bệ hạ lập tức điều Đường Bảo Bảo đi tây cương, nhìn có vẻ như ủy thác trọng trách nhưng nghĩ ngược lại, tại sao bệ hạ lại làm như vậy? Khi đó Đường Bảo Bảo vẫn còn ở thủy sư, sau khi kết nghĩa liền bị điều đi, việc này không thể suy nghĩ sâu xa.
Huống hồ với gia quy của Đường gia, Đường Bảo Bảo thật sự có thể giúp Thẩm Lãnh một phen vào lúc mấu chốt? Nếu thật sự là chuyện có thể dấy lên sóng gió ngập trời, người thật sự có thể đứng về phía Thẩm Lãnh mà không hề dao động chút nào, chỉ có Mạnh Trường An.
"Đi viết tiệp báo đi."
Mạnh Trường An cười với Thẩm Lãnh: "Đến lúc viết tiệp báo rồi.
Ba tháng sau, Trường An.
Thời tiết đã chuyển lạnh, bệ hạ dọn từ Tứ Mao Trai về Đông Noãn Các. Gần đây dường như ông ta rảnh rỗi hơn trước kia một chút, mỗi ngày đều sẽ bớt thời gian cùng hoàng hậu ra ngoài đi dạo, mà phần lớn quốc sự đều giao cho thái tử Lý Trường Diệp xử trí. Ông ta đích thân dạy lâu như vậy, còn có Lại Thành phụ tá, bệ hạ cũng càng ngày càng yên tâm.
Khi tin tức Tang quốc đại thắng được đưa đến cung Vị Ương, bệ hạ đang ngồi ngẩn người ở bên hồ nước trong cung Vị Ương. Khi Đại Phóng Chu đi nhanh đến nói bốn từ đông hải đại thắng, vẻ mặt của bệ hạ rõ ràng đã thả lỏng, mặt mày tươi tắn.
Ông ta đứng dậy: "Trở về thôi."
Không bao lâu sau tất cả đám người Nội các như Lại Thành đều đã đến Đông Noãn Các, thương nghị sách lược tiếp theo đối với Tang quốc.
Lại Thành nhìn thứ phụ Đậu Hoài Nam, Đậu Hoài Nam vẻ mặt hơi khó xử nhưng vẫn cúi đầu nói: "Bệ hạ, Tang quốc mới định, vẫn cần người có cường lực trấn thủ mới được. Thần nghĩ là có thể để cho đại tướng quân đông cương Đao Binh Mạnh Trường An tạm thời ở lại đó, chờ sau khi toàn cảnh Tang quốc đều ổn định lại chọn phái quan viên qua."
Gã nói xong, Lại Thành lập tức phụ họa: "Thần tán thành."
Hoàng đế gật đầu rồi nói: "Ngoại trừ Mạnh Trường An ra, còn có người nào thích hợp hơn không?"
Lại Thành nói: "Dường như không có người nào quá thích hợp. Đất Tang quốc lòng người khó lường, Mạnh Trường An có sát tâm, có thể chấp nhiếp người Tang, nếu đổi lại là người khác thì người Tang chưa chắc sẽ sợ."
Hoàng đế không nói gì, nhìn về phía Đậu Hoài Nam: "Khanh thấy thế nào?"
Đậu Hoài Nam nói: "Thần nghĩ một chuyện khác... Nếu Mạnh Trường An ở lại Tang quốc, Đao Binh có rút về hay không? Nếu Đao Binh không rút về, tương lai bắc chinh Hắc Vũ, lại rút Đao Binh từ Tang quốc về thì tất nhiên sẽ có ảnh hưởng. Nếu Đao Binh rút về, Mạnh Trường An không rút, vậy thì vị trí đại tướng quân Đao Binh của Mạnh Trường An có đổi người hay không?"
Gã nói quá thẳng thừng nên Lại Thành cũng thay đổi sắc mặt.
Nhưng mà dường như hoàng đế cũng không để ý, đứng dậy đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, im lặng một lát rồi hỏi: "Vậy các khanh nghĩ để cho Mạnh Trường An tiếp tục làm đại tướng quân Đao Binh thì tốt, hay là làm đại đô hộ của An Đông đô hộ phủ thì tốt hơn?"
Lại Thành nói: "Thần nghĩ là để hắn ở lại Tang quốc vẫn tốt hơn."
Đậu Hoài Nam nói: "Thần nghĩ để cho hắn trở lại thì tốt hơn."
Hoàng đế cười cười, quay đầu lại nhìn về phía Đậu Hoài Nam: "Vậy lúc nãy người nói hy vọng Mạnh Trường An ở lại Tang quốc đầu tiên?"
Đậu Hoài Nam nhìn Lại Thành, Lại Thành trừng mắt nhìn gã một cái.
Đây là chuyện trước đó Lại Thành đã dặn dò Đậu Hoài Nam, bảo gã nói trước rồi Lại Thành tán thành, nếu như vậy cũng sẽ không có người nào phản đối. Trên thực tế thì đây là sắp xếp thích hợp nhất, nhân cơ hội này, để Đao Binh thay đổi đại tướng quân.
"Cho Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh cùng trở về, Diêm Khai Tùng lưu thủ Tang quốc."
Hoàng đế thản nhiên nói một câu.
Lại Thành thay đổi sắc mặt, đây không phải quyết định đã bàn bạc lúc trước mà. Trước đây nghị sự cùng bệ hạ, bệ hạ cũng đã đồng ý để Mạnh Trường An ở lại Tang quốc rồi.
Hoàng đế nhìn về phía Lại Thành, nhìn một lúc lâu, Lại Thành bị hoàng đế nhìn đến mức trong lòng hơi sợ hãi, nhất thời ông ta không hiểu hoàng đế rốt cuộc có ý gì, trong ánh mắt này dường như loáng thoáng có chút hàn ý.
"Đi viết chỉ đi."
Hoàng đế khoát tay: "Chuyện này cứ quyết định như vậy, các khanh trở về làm việc của mình, Diêm Khai Tùng tạm giữ quyền đô hộ của An Đông đô hộ phủ, thêm nhất đẳng hầu, có quyền tự quyết định khi cần thiết... Đậu Hoài Nam ở lại."
"Vâng!"
Mọi người đều cúi người lạy, sau đó khom người rời khỏi Đông Noãn Các.
Chờ sau khi bọn họ đều ra ngoài, bệ hạ nhìn về phía Đậu Hoài Nam: "Khanh biết tại sao Lại Thành phải cố ý để Mạnh Trường An ở lại Tang quốc không?"
Đậu Hoài Nam cúi đầu nói: "Thần biết."
"Vậy khanh thấy hắn nghĩ vậy có đúng không?"
Bệ hạ nhìn vào mắt Đậu Hoài Nam nghiêm túc nói: "Đừng nghĩ đến tư tình gì cả, chỉ nói nên hay không nên, đúng hay không đúng."
Đậu Hoài Nam trầm tư một lát rồi nói: "Không đúng."
"Hửm?"
Mắt hoàng đế hơi lóe sáng: "Để Mạnh Trường An ở lại Tang quốc chẳng lẽ không thích hợp? Lại Thành suy nghĩ nhiều hơn, nếu hắn đã đề xuất thì chính đã suy nghĩ kỹ lưỡng, mà sự suy nghĩ kỹ lưỡng này sẽ rất toàn diện."
"Thần nghĩ là để giữ cân bằng mà khiến lòng người thất vọng chính là không đúng."
Đậu Hoài Nam cúi người nói: "Nếu để cho thần chọn, nhất định phải chọn một trong hai, thần thà chọn Mạnh Trường An chứ không cần đất Tang quốc. Đất Tang quốc có thể đánh lại, Mạnh Trường An hiếm có."
"Ha ha ha ha..."
Hoàng đế cười ha hả: "Vậy nếu trẫm cho khanh đi Tang quốc thì sao? Khanh nghĩ là nên hay không nên, là đúng hay không đúng?"
Đậu Hoài Nam cúi thấp đầu nói: "Bệ hạ đều đúng."
Hoàng đế trợn mắt lườm gã: "Vậy thì khanh trở về thu dọn đồ đạc một chút, chuẩn bị khởi hành đi Tang quốc. Diêm Khai Tùng là võ tướng, tài năng của hắn cũng có hạn, sau khi khanh đi Tang quốc thì thống trị khu vực đó thật tốt cho trẫm, nơi đó đã là quốc môn phía đông của Đại Ninh rồi."
"Thần tuân chỉ."
Đậu Hoài Nam cúi đầu.
Gã bỗng nhiên hơi buồn cười nhưng lại không cười nổi. Bệ hạ cho gã đi Tang quốc chắc hẳn không phải là đã sớm có ý định, mà là vừa mới nghĩ đến, chính bởi vì mâu thuẫn giữa gã và Lại Thành lúc nãy.
Trong Nội các, địa vị của Lại Thành là không thể nghi ngờ, bệ hạ nhất định sẽ đứng về phía Lại Thành.
Huống hồ gã là người được Thẩm Lãnh tiến cử lên, không để Mạnh Trường An ở lại Tang quốc là suy nghĩ cho việc bắc phạt sau này, không để gã ở lại Nội các, đương nhiên vẫn là vì giữ cân bằng.
"Lại Thành nghĩ rất toàn diện cho nên trẫm không đồng ý lời hắn nói."
Phía sau Đậu Hoài Nam vang lên tiếng của bệ hạ.
Hoàng đế nói với giọng điệu nhẹ nhàng: "Có những chuyện các khanh nên suy nghĩ, có một những chuyện các khanh không nên suy nghĩ, suy nghĩ quá toàn diện sẽ nhất định có sai, khanh nên nhớ đừng học theo hắn."
Đậu Hoài Nam chấn động trong lòng.
Hoàng đế tiếp tục nói: "Suy nghĩ của trẫm và khanh giống nhau, Ninh không cần đất Tang, không thể không cần Mạnh Trường An. Với chuyện nhỏ không quan trọng trẫm sẽ giữ cân bằng, nhưng trái phải rõ ràng, trẫm vĩnh viễn không cho người mà trẫm để ý phải chịu ấm ức, bất kể là Thẩm Lãnh hay Mạnh Trường An, trẫm đều sẽ không để cho bọn họ chịu ấm ức."
Ông ta nhìn về phía Đậu Hoài Nam: "Khanh đến bên đó không phải bởi vì Lại Thành mà là vì trẫm tin khanh, không hề nghi ngờ."