Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1534 - Chương 1534: Gian Nan Khổ Cực

Chương 1534: Gian nan khổ cực Chương 1534: Gian nan khổ cực

Đậu Hoài Nam dừng bước vì lời nói của bệ hạ, trong lòng thấy hơi áy náy, gã đột nhiên hiểu ra mình hơi hẹp hòi. Không phải bệ hạ không để gã và Lại Thành cùng tồn tại, là bởi vì bên Tang quốc cần một người như gã. Nghĩ mà xem, nếu điều Mạnh Trường An về, với khả năng của Diêm Khai Tùng chưa chắc có thể thủ tốt Tang quốc.

Vì thế Đậu Hoài Nam xoay người lại dập đầu với bệ hạ, nói: "Thần biết lỗi."

"Sai chỗ nào?"

Hoàng đế nói: "Trong triều đình cần phải có tiếng nói khác nhau như vậy, không thể đều là Lại Thành, cũng không thể đều là Đậu Hoài Nam, chính bởi vì có Lại Thành có Đậu Hoài Nam, trẫm mới hài lòng thoải mái. Đi đi, chuẩn bị một chút rồi xuất phát, trẫm hứa cho khanh chính nhất phẩm, khanh thống trị tốt đông cương thay trẫm."

Đông cương!

Trong lòng Đậu Hoài Nam dâng trào nhiệt huyết, đúng vậy, Tang quốc đã không phải là Tang quốc nữa mà là đông cương của Đại Ninh.

"Thần nhất định không phụ hoàng ân."

Đậu Hoài Nam dập đầu sau đó đứng dậy, khom người rời khỏi Đông Noãn Các.

Hoàng đế nhìn bóng lưng Đậu Hoài Nam cảm thấy hơi đau lòng. Đậu Hoài Nam có tài không thua kém Lại Thành, nhưng bởi vì vấn đề tuổi tác mà ông ta không thể không từ bỏ, cũng may còn có nhiều chỗ để cho người như Đậu Hoài Nam phát huy tài năng của mình.

Bên Tang quốc hiện giờ đã là đông cương, là nơi quan trọng của quan trọng, bên đó ổn định thì kẻ thù đến từ bên ngoài đại dương sẽ không uy hiếp được bản thổ của Đại Ninh.

Bên đó an ổn thì bắc chinh sẽ an ổn.

Nếu Đậu Hoài Nam trẻ hơn Lại Thành thêm một chút nữa thì không hề nghi ngờ gì gã chính là lựa chọn duy nhất để kế nhiệm thủ phụ Nội các, cũng may phong cương đại lại có thể cho Đậu Hoài Nam một chút an ủi.

Phong cương đại lại chính nhất phẩm đã rất cao rồi.

Cùng lúc đó, bờ biển đông cương.

Thái tử Lý Trường Diệp đã tính toán thời gian, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Thẩm Lãnh sẽ trở lại trong hai ngày này. Bên đó không cần để lại quá nhiều người, một trong hai người Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An ở lại là được, mà hiện tại Mạnh Trường An là người thích hợp nhất.

Lý Trường Diệp rất rõ trong triều có người hy vọng Mạnh Trường An ở lại đông cương không trở về, nhưng mà gã không hy vọng cục diện như vậy xuất hiện. Nếu phụ hoàng gã thật sự để Mạnh Trường An ở lại đó, chính là hoàng gia bạc bẽo.

Lý Trường Diệp muốn làm một người như Thẩm Lãnh, chứ không phải một hoàng đế nhìn có vẻ như mọi chuyện mọi lúc đều chính xác nhưng lại lạnh như băng.

Thật ra ngay cả bản thân Lý Trường Diệp cũng chưa từng nghĩ đến một vấn đề, tại sao gã lại bị ảnh hưởng từ Thẩm Lãnh lớn như vậy.

Đúng lúc này lính quan sát ở chỗ cao kêu lên, chỉ về phía mặt biển nói lớn: "Về rồi!"

Lý Trường Diệp lập tức vui vẻ, chạy nhanh đến cầu tàu, quan viên văn võ nhìn thấy cảnh này đều ngây người. Ai nấy cũng từng nghe nói thái tử điện hạ và An Quốc Công có quan hệ cực kỳ tốt, thế nhưng không ngờ lại tốt đến mức này.

Bất chấp thân phận thái tử tôn quý, chạy một mạch đến bên cầu tàu để nghênh đón An Quốc Công, đây đã là tín hiệu rất rõ ràng.

Chiến hạm Thần Uy khổng lồ dừng lại ở trong bãi thuyền, sau khi Thẩm Lãnh xuống thuyền còn muốn đổi thuyền nhỏ đi đến, Lý Trường Diệp đã đợi không kịp, ở trên cầu tàu không ngừng vẫy tay.

Thẩm Lãnh tới gần cầu tàu liền nhảy lên, cúi người quỳ gối: "Thần Thẩm Lãnh, bái kiến thái tử điện hạ."

"Mau đứng lên."

Lý Trường Diệp đưa tay kéo Thẩm Lãnh dậy, quan sát Thẩm Lãnh từ trên xuống dưới: "Thân sư phụ, không bị thương chứ."

Thẩm Lãnh cười nói: "Không có, thần cũng không có đích thân lên trận, đều là công lao của các tướng sĩ, thần chỉ ở phía sau nhìn mà thôi."

Lý Trường Diệp cười nói: "Đó cũng là lính của khanh."

Gã nhìn về phía sau: "Mạnh Trường An chưa về?"

Thẩm Lãnh nói: "Còn có còn tàn dư kẻ địch cho nên hắn ở lại tiếp tục thanh trừ."

Lý Trường Diệp quay đầu lại căn dặn một tiếng: "Sắp xếp thuyền vượt biển ngay bây giờ, ta tạm không trở về Trường An, ở đây chờ, bảo đại tướng quân Mạnh Trường An trở lại, hắn không trở lại thì ta không quay về."

Sau khi căn dặn xong gã lại bổ sung thêm một câu: "Ta nói."

Quan viên tùy tùng Đông Cung có người nói nhỏ bên tai gã: "Điện hạ, Đao Binh đại tướng quân có trở lại hay không thì nên đợi ý chỉ của bệ hạ mới đúng."

Lý Trường Diệp nghiêng đầu nhìn người đó, nói: "Đi sắp xếp theo lời dặn của ta."

Gã tự tin là phụ hoàng gã cũng sẽ suy nghĩ giống mình.

Thái độ của thái tử điện hạ như vậy có thể khiến người ta ấm lòng, nhất là đối Mạnh Trường An mà nói, sau khi nhận được mệnh lệnh của thái tử điện hạ, gã cũng sẽ thay đổi cái nhìn về Lý Trường Diệp.

Từ đầu đến cuối, Mạnh Trường An đều không tin người của Lý gia, bất kể là bệ hạ, Lý Trường Trạch, Lý Trường Diệp, gã đều không tin.

"Lần này Đông Hải đại thắng, phụ hoàng nhất định cực kỳ vui vẻ."

Lý Trường Diệp cầm tay Thẩm Lãnh đi: "Phụ hoàng đã bảo ta đến đông cương chờ các khanh từ lâu, phụ hoàng nói là các khanh chứ không phải Thẩm Lãnh, cho nên..."

Thẩm Lãnh cười, gật đầu: "Thông minh."

Được Thẩm Lãnh khích lệ một câu, Lý Trường Diệp dường như còn vui vẻ hơn được phụ hoàng gã khích lệ một câu nữa. Khi Thẩm Lãnh dẫn gã rất hà khắc, nhưng mà chính khoảng thời gian đã khiến Lý Trường Diệp học được rất nhiều rất nhiều.

So với nói tính cách của gã hiện tại giống hoàng đế hơn, không bằng nói tính cách của gã hiện tại giống Thẩm Lãnh hơn. Giờ khắc này thái độ của gã đối với Thẩm Lãnh vừa hay chính là thái độ của Thẩm Lãnh đối với Thẩm tiên sinh.

Đương nhiên, so với cái miệng của Thẩm Lãnh thì nhị hoàng tử Lý Trường Diệp khá bình thường.

Sau khi đánh xong trận chiến đông hải này, đông cương Đại Ninh sẽ không còn có uy hiếp trong một khoảng thời gian rất dài, ấn chết người Tang trên con đường quật khởi, đây là hướng đi mà Đại Ninh đã chế định ngay từ đầu.

Mặc dù Đại Ninh là một con mãnh hổ nhưng cũng sẽ không cho phép một con sói từ từ cường tráng lên. Đợi sau khi con sói cường tráng bị mãnh hổ quật ngã cắn xé giết chết thì cố nhiên có vẻ kịch liệt hơn một chút, nhưng khi vẫn là sói con thì mãnh hổ liền tát nó chết, đây mới là lựa chọn chính xác nhất.

"Phụ hoàng bảo ta sau khi gặp khanh thì nói với khanh một tiếng, sau này khanh phải ở đô thành lâu dài rồi."

Lý Trường Diệp vừa đi vừa nói: "Phụ hoàng muốn để khanh về kinh tiếp nhiệm đại tướng quân cấm quân."

Thẩm Lãnh cúi người nói: "Thần nghe theo điều khiển."

Lý Trường Diệp dùng vai khẽ đụng vào hắn: "Đừng có khách khí như vậy được không, phụ hoàng cũng không ở này..."

Gã khoát tay nói với người ở phía sau: "Các khanh đều trở về chuẩn bị chuyện tiệc tối đi, ta cùng An Quốc Công đi dạo một chút, đừng đi theo nữa."

"Vâng!"

Cả đám quan viên văn võ vội vàng khom người cúi đầu, tất cả đều dừng lại, khom người tiễn thái tử điện hạ và Thẩm Lãnh đi.

"Thân sư phụ..."

Nhị hoàng tử gọi một tiếng hết sức tự nhiên, Thẩm Lãnh nói: "Sau này đừng gọi như vậy nữa, có người khác hay không cũng đừng gọi như vậy, không tốt."

"Ồ... Ca."

Nghe được từ này Thẩm Lãnh đột nhiên khựng chân lại, hắn nhìn về phía nhị hoàng tử, nhị hoàng tử dường như còn có chút đắc ý vì đã gọi ra từ này.

Thẩm Lãnh lùi lại một bước cúi người nói: "Điện hạ, sau này cũng không thể gọi như vậy."

Nhị hoàng tử kéo Thẩm Lãnh một cái: "Ta đã nói rồi, sau này khi không có người ngoài bên cạnh huynh có thể đừng khách khí với ta như vậy không."

Thẩm Lãnh nhất thời không biết nên nói gì, hắn biết thật ra bất kể mình khuyên như thế nào cũng không khuyên được nhị hoàng tử. Ở trong lòng Lý Trường Diệp, gã đã nhận định Thẩm Lãnh chính là ca ca của mình.

Nhưng cho dù tới bây giờ bản thân Thẩm Lãnh cũng không muốn tin hắn là hoàng tử, thậm chí hắn phỏng đoán ra rất nhiều chỗ ý vị sâu xa, có lẽ hắn căn bản không phải hoàng tử gì cả.

"Được rồi được rồi."

Nhị hoàng tử kéo Thẩm Lãnh đi lên phía trước: "Huynh cảm thấy không thoải mái thì ta sẽ không gọi nữa."

Thẩm Lãnh cúi đầu: "Tạ điện hạ."

Nhị hoàng tử thở dài, vừa đi vừa nói: "Ta biết huynh không thích ứng, hơn nữa chắc hẳn là còn có chút kháng cự, nhưng chúng ta đều biết đây là sự thật, chỉ là thiệt cho khanh..."

"Điện hạ đừng nói nữa."

Thẩm Lãnh nói: "Sau này bất kể là có người ngoài hay không cũng đừng nói những lời này nữa."

Nhị hoàng tử ừ một tiếng nhưng vẫn cố nói tiếp: "Thật ra khi tới đây ta rất vui, bởi vì phụ hoàng cho ta cơ hội đơn độc nói chuyện với huynh. Trước kia ở Trường không phải là ta không có cơ hội nói chuyện với huynh, nhưng bởi vì là ở Trường An nên ta không dám nói những lời này với huynh, ta cứ cảm thấy phụ hoàng đang nhìn ta."

Gã quay đầu lại liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Thật ra ta rất may mắn, đại ca huynh ấy... Tuy rằng đã làm chuyện sai nhưng từ nhỏ đến lớn đại ca đối đãi với ta đều tốt. Còn có huynh, mặc kệ đã trải qua cái gì, huynh đối đãi với ta cũng tốt."

Thẩm Lãnh nói: "Điện hạ, thật sự không thể nói thêm nữa."

"Sau này hẳn là ta cũng sẽ không nói nữa."

Nhị hoàng tử nói: "Cho nên lần này hãy để cho ta nói hết đi... Ca, thật ra ta muốn nói là hiện tại đại ca đã rất đáng thương rồi, sau khi huynh trở lại Trường An..."

"Điện hạ yên tâm, thần sẽ không làm chuyện vượt quá quy định, sẽ càng không làm chuyện vượt qua luật pháp."

Nhị hoàng tử áy náy nhìn Thẩm Lãnh, nói: "Thật ra ta biết những lời này ích kỷ cỡ nào, bởi vì ta mà bảo huynh không đi so đo những chuyện là rất ích kỷ, huynh ấy từng muốn giết huynh, không chỉ một lần muốn giết huynh, như vậy không công bằng."

Thẩm Lãnh im lặng không nói.

Nhị hoàng tử nói: "Hơn nữa chuyện xin lỗi này, cũng không thể nào để người khác làm thay, ta thay huynh ấy xin lỗi huynh cũng không có bất kỳ ý nghĩa, cho nên ta chỉ có thể xin huynh, xin huynh sau này coi huynh ấy là một người không có quan hệ."

Thẩm Lãnh cúi đầu: "Thần tuân mệnh."

Nhị hoàng tử im lặng một lúc lâu, chắp tay cúi người với Thẩm Lãnh: "Ca, xin lỗi."

Thẩm Lãnh vội vàng tiến lên đỡ cánh tay nhị hoàng tử: "Điện hạ, thế này không được đâu."

Nhị hoàng tử lắc đầu nói: "Ta không muốn chuyện như vậy đều xảy ra ở mỗi một thế hệ, mỗi một thời đại đều lạnh lẽo vô tình như vậy..."

Cùng lúc đó, Trường An.

Hoàng hậu nương nương đưa cho hoàng đế một miếng kẹo: "Của tháng này."

Hoàng đế cười vui vẻ, còn vui hơn cả nhận được trân bảo mới lạ gì đó nhiều, thậm chí còn vui vẻ hơn khi nghe nói tin tức đông hải đại thắng. Thật ra trong mắt ông ta giang sơn là giang sơn, thê tử là thê tử, với ông ta mà nói giang sơn là trách nhiệm làm hoàng đế, với ông ta mà nói là thê tử người vĩnh viễn không thể thay thế.

"Lúc này hẳn là Thẩm Lãnh đã đến đông cương rồi, Trường Diệp ở đó chờ hắn."

Hoàng đế nhìn hoàng hậu cười nói: "Rất nhanh là bọn họ sẽ đều trở về. Thẩm Lãnh về, Trà Nhi cũng trở về."

Hoàng hậu mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng lại nhẫn nhịn.

Hoàng đế nói: "Nàng muốn nói gì thì cứ nói đi, trẫm cũng sẽ không giận nàng."

Hoàng hậu trầm tư một lát rồi nói: "Thật ra bệ hạ để cho Trường Diệp đi đông cương là tìm một cơ hội cho nó và Thẩm Lãnh ở riêng?"

"Bị nàng nhìn thấu rồi."

Hoàng đế gật đầu: "Quả thật là trẫm nghĩ như vậy, hai người bọn chúng nên nói chuyện riêng với nhau."

Hoàng hậu nói: "Bọn họ sẽ nói tới Trường Trạch."

Hoàng đế trầm mặc.

Hồi lâu sau ông ta lại gật đầu: "Quả thật là trẫm có tư tâm, hiện tại Thẩm Lãnh đã có khả năng im hơi lặng tiếng diệt trừ Trường Trạch, nhưng đó là chuyện trẫm không mong muốn nhìn thấy..."

Hoàng hậu hỏi: "Tại sao bệ hạ cho rằng Thẩm Lãnh nhất định sẽ diệt trừ Trường Trạch?"

Hoàng đế thở dài: "Nàng đã quên con trai của Mộc Chiêu Đồng?"

Hoàng hậu ngẩn ra.

Hoàng đế thở dài một hơi rồi nói: "Lãnh Tử là người giống trẫm nhất, nếu như là trẫm thì cũng sẽ giết Mộc Tiêu Phong."

Hoàng hậu đặt tay lên vai hoàng đế, khẽ nói: "Vậy bệ hạ có nghĩ tới không, chính vì hắn giống người, người không giết Trường Trạch, hắn sẽ hạ thủ được?"

Hoàng đế giật mình, sau đó cười: "Đúng vậy, là như vậy, là trẫm nhỏ mọn."

Bình Luận (0)
Comment