Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1538 - Chương 1538: Tìm Độc

Chương 1538: Tìm độc Chương 1538: Tìm độc

Hắc Vũ, Tinh Thành.

Thủ hạ chạy vào báo cáo, nói quân viễn chinh đã ở bên kia Long Sơn liên tục công phá ba tòa thành bang, đoạt được lượng lớn vàng bạc vật tư. Tin tức này khiến tâm trạng của Nguyên Phụ Cơ thoải mái hơn không ít.

Sau khi phái quân viễn chinh vượt qua Long Sơn, Nguyên Phụ Cơ liền phát động ra trên trăm vạn lao công mở núi làm đường ở Long Sơn, đây là một công trình khổng lồ, tuy đã bắt đầu được gần một năm nhưng tiến độ rất chậm.

Long Sơn thật sự quá hiểm trở, mặc dù trước khi mở núi làm đường đã từng thăm dò chi tiết, đã xác định tuyến đường, thế nhưng trong quá trình làm đường có không ít lao công bỏ mình khiến cho công trình rơi vào cục diện bế tắc một lần.

Trong đó khó khăn nhất là việc bắc cầu trên khe núi, một cây cầu gỗ có thể cho xe lớn đi qua, còn phải vắt ngang qua khe núi, xây dựng phiền phức cỡ nào, nguy hiểm cỡ nào? Nhưng vì sự phát triển của đế quốc Hắc Vũ, không thể không làm con đường này.

Đế quốc Hắc Vũ ngàn năm vẫn luôn xâm lược xuống phía nam đã thành quá khứ, trông mong bây giờ còn có thể ức hiếp Đại Ninh giống như trước đây?

Để cho đế quốc Hắc Vũ mau chóng khôi phục nguyên khí, chỉ có thể phát triển đến bên kia Long Sơn vốn không thể nào vượt qua.

Bên kia Long Sơn không có một đế quốc nào cường đại, đều là thành bang phân tán, mấy ngàn n quân mỏi mệt đi qua cũng có thể càn quét đối thủ, điều này đã cho Nguyên Phụ Cơ hy vọng mới.

"Tốt tốt tốt."

Nguyên Phụ Cơ đứng lên, vẻ mặt hết sức vui mừng.

Nhưng điều tai hại duy nhất bây giờ chính là đánh hạ được ba thành bang nhưng vẫn chưa làm đường xong, không thể vận chuyển lượng lớn vàng bạc vật tư trở lại.

Tin tốt này vừa mới đến không bao lâu thì lại có người chạy vào, đưa một tờ quân báo cho Nguyên Phụ Cơ.

"Đại vương, nam cương đưa quân báo tới."

Nguyên Phụ Cơ nhận lấy quân báo xem, sắc mặt lập tức trở nên hơi khó coi.

"Người Ninh thật sự quá huênh hoang."

Nguyên Phụ Cơ để quân báo sang một bên, vừa đi vừa nói: "Nam cương đưa quân báo tới, nói thủy sư Ninh quốc đã đánh vào đất liền Tang quốc, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì người Tang căn bản không cản được chiến binh của người Ninh."

Một triều thần cúi người nói: "Bệ hạ, nếu người Ninh lại diệt Tang quốc nữa, chúng ta cũng mất đi đồng minh cuối cùng còn có chút sức mạnh, nếu không có người Tang ở một bên kiềm chế người Ninh, có lẽ..."

Y cẩn thận liếc mắt nhìn Nguyên Phụ Cơ một cái: "Có lẽ bước tiếp theo của người Ninh chính là bắc chinh lần thứ hai. Bọn họ đã không còn chuyện cần lo lắng nữa, nhân lúc quốc lực hưng thịnh, sĩ khí dâng cao, hơn phân nửa là trong mấy năm sẽ công đến."

"Chúng ta còn có một chút thời gian."

Nguyên Phụ Cơ vừa đi vừa nói: "Nếu người Ninh muốn tấn công đến đây thì vẫn cần chuẩn bị ít nhất hai năm, trước đó lần bắc chinh thứ nhất bọn họ đã chuẩn bị ít nhất năm năm, liên tục không ngừng đưa lượng lớn vật tư đến bắc cương Ninh quốc, quân đội của bọn họ hoàn toàn không cần lo vấn đề lương thảo tiếp tế."

"Người Ninh tác chiến xưa nay là như vậy, bọn họ sẽ chuẩn bị tốt tất cả rồi sau đó mới khai chiến, cho dù hiện giờ bọn họ đã diệt Tang quốc, không có thời gian hai năm cũng không thể vận chuyển lượng lớn vật tư trang bị cần thiết cho bắc chinh đến đây."

Có một câu hắn ta không muốn nói, bởi vì sẽ làm hỏng tâm trạng, mặc dù đối với người Ninh mà nói đó là một nan đề.

Lần này người Ninh bắc chinh, tuyến lương thảo tiếp viện sẽ dài hơn lần trước rất nhiều, bởi vì bắc cương của người Ninh đã không phải là tuyến đường thành Hãn Hải nữa mà là hồ Lạc Già.

Từ thành Hãn Hải đến hồ Lạc Già xa ba ngàn dặm, đường lương đạo ba ngàn dặm này cũng không phải quá dễ đi...

Không đúng.

Nguyên Phụ Cơ bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, khoảng hơn một năm trước, nam cương đưa quân báo tới nói phát hiện người Ninh đang sửa đường, đã sửa đến hồ Lạc Già rồi... Nói cách khác thì sau khi bắc chinh lần trước là người Ninh đã bắt đầu sửa đường, ít nhất đã xây dựng một con đường lớn từ thành Hãn Hải đến hồ Lạc Già.

Có tuyến đường thẳng này, thời gian quân Ninh vận chuyển vật tư sẽ rút ngắn ít nhất gấp đôi.

Lúc này Nguyên Phụ Cơ mới tỉnh ngộ ra, người Hắc Vũ vẫn luôn tưởng là Ninh đế Lý Thừa Đường tạm thời ngừng bước chân khuếch trương sau lần bắc chinh đầu tiên, thế nhưng người Hắc Vũ đã sai, cho nên mới có những thất lợi liên tiếp sau này.

Lý Thừa Đường chưa từng dừng lại, chỉ là những lúc ông ta sải bước về phía trước mà ngươi nhìn đến, mà có đôi khi ông ta đi mà ngươi hoàn toàn không nhìn thấy, bởi vì những bước chân này đi rất bí ẩn.

Khi nhìn như dừng lại không đi về phía trước, thật ra Lý Thừa Đường đang đi từng bước một ở phương hướng khác đi, quan đạo này chính là một trong những bước dài đó. Sau đó khi người Hắc Vũ cảm thấy có thể có một thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức thì Lý Thừa Đường đánh xuống Tang quốc.

Nguyên Phụ Cơ càng nghĩ càng sợ.

Mình thật sự sẽ là đối thủ của một người như vậy sao?

Trước đây không phải là hắn ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng khi đó đáp án đưa ra là ở điều kiện giống nhau, mình chưa chắc thua kém Lý Thừa Đường.

Nhưng hiện giờ Nguyên Phụ Cơ mới tỉnh ngộ mình vẫn tụt lại rất nhiều bước.

"Truyền lệnh xuống."

Nguyên Phụ Cơ lớn tiếng căn dặn: "Từ hôm nay trưng binh toàn quốc, phàm là người tròn mười sáu tuổi nhất định phải tòng quân, kẻ trái lệnh sẽ bị xử trí theo phản quốc, tất cả tân binh trưng được đều trực tiếp đưa đến dọc tuyến nam cương, vừa huấn luyện vừa bố trí phòng vệ."

Sau khi căn dặn xong, hắn ta lại nói thêm một câu: "Hàng năm đều như vậy."

Nguyên Phụ Cơ đi đến cửa sổ nhìn về phía nam. Ở nơi hắn ta không nhìn thấy đó có một vị quân chủ hùng tài đại lược hẳn là cũng đang nhìn sang bên này, chỉ là ánh mắt của hai người khác nhau. Ánh mắt của hắn ta nhìn thấy tương lai quân Ninh đao thương như rừng, mà ánh mắt của Ninh đế Lý Thừa Đường nhìn thấy vạn dặm đất đai Hắc Vũ.

Trường An.

Sau khi theo dõi khoảng một tháng, người của phủ Đình Úy từ bên cạnh Tiết Chiêu và Tiết Chân rút lui về. Hai người đó không có bất kỳ hành động nào không bình thường, trong một tháng này hai người chỉ trở về tiểu viện mà bọn họ thuê để mật hội một lần, cả quá trình mật hội cũng đều ở dưới sự giám thị của đình úy.

Mà lúc này Phương Thiệp Di vẫn chưa từ Thạch Thành trở lại, người rút về tiếp tục đi điều tra vụ án khác.

Bên Thạch Thành, việc điều tra của Phương Thiệp Di cũng không có phát hiện gì mới. Thân phận của mấy trăm quan viên Kinh Kỳ đạo đều kiểm tra đối chiếu một lượt, ngay cả người có thể nghi ngờ chẳng qua cũng chỉ có mười mấy người mà thôi.

Phương Thiệp Di cũng không biết phương hướng của mình đã sai, đâu chỉ là gã sai phương hướng, ngay cả phương hướng điều tra của phân nha phủ Đình Úy Kinh Kỳ đạo cũng sai.

Bọn họ kiểm tra đối chiếu thân phận của những người này đều là tra theo tuyến Tiết Thành, tiến tới mở rộng ra tuyến Giáp Tử Doanh, nhưng những quan viên đó có rất ít người liên quan trực tiếp với Tiết Thành.

Bọn họ vốn không phải do Tiết Thành trực tiếp lôi kéo uy hiếp, mà là Dương hoàng hậu.

Dương hoàng hậu đã chết nhiều năm, ai sẽ còn tra về chuyện của bà ta? Người này đã sớm bị quên lãng rồi, ngay cả lịch sử cũng có thể sẽ quên bà ta.

Sau khi không có phát hiện gì lớn, Phương Thiệp Di chuyển lại vụ án cho phân nha phủ Đình Úy Kinh Kỳ đạo, gã chuẩn bị trở về Trường An.

Thạch Thành, phủ đạo thừa.

Tiết Hoa Y ngồi ở trước bàn sách im lặng đọc sách. Hắn ta là một người rất thích đọc sách, sở thích duy nhất cũng chỉ là đọc sách, hắn ta không có bất kỳ đam mê gì không tốt, không biết nhậu nhẹt, không biết bài bạc, chưa từng đi thanh lâu.

Thủ hạ đắc lực của hắn ta Cảnh Viễn từ bên ngoài đi vào, hiện giờ thân phận của y là quản gia mới do phủ đạo thừa mới thuê.

"Đại nhân, không ngoài dự liệu của ngài, bên thành Trường An đưa tin tức tới nói bên cạnh Tiết Chiêu và Tiết Chân vẫn luôn có người của phủ Đình Úy âm thầm theo dõi. Hai người bọn họ đi theo đại nhân thời gian lâu như vậy, học được một thân bản lĩnh, người của phủ Đình Úy xem thường bọn họ, sơ ý đã bị phát hiện."

Cảnh Viễn nói: "Ngoài ra, một thiên bạn của phủ Đình Úy từ trong thành Trường An đến đây, rất bí ẩn, không có bất cứ hành động nào công khai, nhưng vừa vào Thạch Thành đã bị người của chúng ta nhìn thấy, ta vẫn luôn cho người theo dõi."

Tiết Hoa Y gật đầu: "Đều là chuyện nằm trong dự liệu, bọn họ sẽ theo dõi ta, mà thời gian ngắn nhất khiến người ta yên tâm cũng cần hai năm, hai năm sau ngay cả phủ Đình Úy cũng đã không hứng theo dõi nữa."

Hắn ta nhìn về phía Cảnh Viễn căn dặn: "Không lâu sau Binh bộ sẽ có công văn đến, danh sách tướng sĩ chiến tử trong lần đông chinh này sẽ được đưa đến trong tay ta, tất cả tướng sĩ tử vong, phàm là người của Kinh Kỳ đạo, ta đều phải tự mình đi đưa trợ cấp."

Cảnh Viễn cúi người: "Tuân mệnh."

Tiết Hoa Y nói: "Ngoài ra, khi ta từ Hồ Kiến đạo đến, lộ phí và khoản tiền khác của Hộ bộ cấp phát còn thừa một chút, cộng thêm bổng lộc ta, tất cả đều góp thêm vào, chia đều cho người thân của tướng sĩ chết trận."

Cảnh Viễn hỏi: "Nhưng đại nhân, mới tới Thạch Thành, ngài cũng không thể không giữ lại một chút tiền dư nào trong tay."

"Ta cần tiền có tác dụng gì?"

Tiết Hoa Y nói: "Chia cho người nhà các tướng sĩ tử trận nhiều một chút, cuộc sống của bọn họ trong tương lai sẽ tốt hơn một chút, ta ăn mặc tiêu dùng đều có thể ở nha môn, không dùng đến tiền."

"Vâng."

Cảnh Viễn lên tiếng trả lời, sau đó hỏi: "Đại nhân còn dặn dò gì không?"

"Không còn nữa."

Tầm nhìn của Tiết Hoa Y rời khỏi quyển sách, nhìn Cảnh Viễn: "Bản thân ngươi cũng chuẩn bị một chút, không ai nói trước được chuyện sau này, ta không thể để các ngươi đều bị liên lụy vào."

"Đại nhân, sinh tử của mấy người chúng ta đã sớm buộc chặt với đại nhân rồi."

Cảnh Viễn nói: "Sau này đại nhân cũng không nên nói những lời khách khí này nữa. Chúng ta sống là người của đại nhân, chết là ma của đại nhân, ngoại trừ chúng ta ra, ai có thể hiểu khát vọng của đại nhân, ai có thể hiểu sự hy sinh của đại nhân."

Trong lòng Tiết Hoa Y có chút cảm động, hắn ta đứng dậy đi đến bên cạnh Cảnh Viễn, nói: "Ta muốn phó thác thân này cho Đại Ninh, các ngươi không cần phải nộp mạng theo ta. Nếu ta thành công sẽ là danh thần thiên cổ, nếu ta thất bại sẽ là tội nhân thiên cổ... Ngươi còn có cơ hội thoát thân, suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn đi."

"Sau này đại nhân thật sự đừng bảo chúng ta đi nữa, ta sẽ không đi đâu cả."

Cảnh Viễn nói: "Đại nhân muốn trở thành danh thần thiên cổ, muốn làm cột trụ Đại Ninh, chúng ta ở ngay sau lưng đại nhân làm trợ thủ của ngài, bất kể là đúng hay sai, thành hay bại, chúng ta đều ở cạnh đại nhân."

Tiết Hoa Y cười nói: "Ta là người mê muội, các ngươi cũng đều là người mê muội."

Hắn ta suy nghĩ rồi nói: "Nếu ngươi cũng không muốn rời xa ta, vậy thì bớt thời gian đi làm giúp ta một việc nữa, một việc đã nên làm từ sớm nhưng vì thời cơ không đến nên ta vẫn luôn trì hoãn."

"Đại nhân cứ nói."

"Lý Trường Trạch người này không phải là lựa chọn minh quân, thật ra ta đã xem xét xong rồi. Ngươi đi tìm những lang trung giang hồ, tìm một loại độc dược mạn tính không dễ bị phát hiện. Đợi sau khi ta nâng Lý Trường Trạch lên ngôi vị hoàng đế, vài ba năm sau hắn nhất định phải chết, nếu không Đại Ninh sẽ bị hủy trong tay hắn."

Cảnh Viễn giật mình.

Tâm tư của đại nhân thật sự hơi đáng sợ. Y vẫn luôn tưởng rằng đại nhân chỉ muốn phụ tá Lý Trường Trạch đăng cơ làm đế, sau đó đại nhân chủ trì Nội các, thế nhưng bây giờ ngay cả Lý Trường Trạch mà đại nhân cũng muốn giết.

"Hắn là một người ngu muội, ta mượn tay hắn để vào chủ Nội các nhưng không thể hủy hoại giang sơn Đại Ninh. Hắn không đáng để ta phụ tá, trong tay ta nắm giữ một bí mật, bí mật này mới là mục tiêu cuối cùng của ta."

Tiết Hoa Y nhìn về phía Cảnh Viễn nói: "Đi đi, việc này không vội, ngươi từ từ mà làm."

Bình Luận (0)
Comment