Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1537 - Chương 1537: Sự Nghi Ngờ Của Mạnh Trường An

Chương 1537: Sự nghi ngờ của Mạnh Trường An Chương 1537: Sự nghi ngờ của Mạnh Trường An

Phương Thiệp Di phát hiện bắt đầu từ mấy ngày gần đây, chính là từ sau khi Hàn Hoán Chi bảo hắn đi điều tra chuyện đệ tử mới vào thư viện, số người tiếp xúc với gã nhiều hơn rõ ràng.

Mà những người này đều có một điểm giống nhau đó chính là có liên quan đến Đông Cung. Hiện giờ thái tử điện hạ cũng không ở Trường An, cho nên người trao quyền cho những quan viên đó tới tiếp xúc với mình chỉ có thể là vị Hứa Cư Thiện Hứa đại nhân kia.

Cho nên Phương Thiệp Di quyết định đến hỏi Hàn Hoán Chi, gã cứ cảm thấy có chút không đúng.

Thư phòng.

Hàn Hoán Chi nghe Phương Thiệp Di hỏi xong liền không nhịn cười được, ông ta chỉ vào cái ghế phía đối diện, bảo Phương Thiệp Di ngồi xuống nói chuyện.

"Ngươi có thiên phú vượt xa người thường ở mặt tra án phá án, có sự nhanh nhạy tuyệt cường, nhưng trên con đường làm quan thì sự nhanh nhạy của ngươi sẽ giảm xuống mức còn không bằng người thường."

Phương Thiệp Di khó hiểu, hỏi: "Vì sao đại nhân lại nói đến con đường làm quan? Chẳng lẽ Đông Cung muốn tạm điều ta qua đó, hoặc là trực tiếp điều qua? Nhưng như thế này không phù hợp lẽ thường, người xuất thân như ta không nên vào Đông Cung."

"Suy nghĩ của ngươi hình thành là do ở Bột Hải và Hắc Vũ lâu dài, đây không phải vấn đề của ngươi, là vấn đề hoàn cảnh khác nhau."

Hàn Hoán Chi cười nói: "Đại Ninh dùng người đều không giống với Hắc Vũ và Bột Hải. Hứa Cư Thiện Hứa đại nhân phái người tiếp xúc với ngươi đầu tiên là bởi vì hồ sơ về ngươi do phủ Đình Úy đăng báo, cá nhân ta tiến cử."

"Bởi vì ta biết năng lực của ngươi, biết phẩm chất của ngươi cho nên tiến cử ngươi đi Đông Cung làm việc, ta cũng không cảm thấy có gì không ổn, mà bên Hứa đại nhân sẽ suy nghĩ càng nhiều hơn."

Hàn Hoán Chi nói: "Nếu ngươi đã muốn biết rất rõ ràng, ta sẽ không ngại nói rất rõ ràng, mặc dù sau khi nói rõ ràng sẽ có vẻ hơi... vượt quá hiện thực."

Ông ta nhìn Phương Thiệp Di nói: "Hứa đại nhân phải tính toán tất cả vì thái tử điện hạ, việc này bao gồm các phương diện, trong đó bao gồm cả hình tượng liên quan đến thái tử điện hạ, nhất định phải làm cho các bách tính cảm nhận được ý chí khí độ của điện hạ."

Lúc nói đến đây ông ta dừng lại một chút, Phương Thiệp Di đã hiểu rồi.

"Hiểu rồi."

Thật ra Phương Thiệp Di không cảm thấy điều này có gì làm tổn thương người khác, đây quả thực là chuyện mà một vị thủ phụ đại nhân tương lai nên suy nghĩ.

Bởi vì Phương Thiệp Di là người Bột Hải, nếu thái tử điện hạ ủy thác trọng trách cho người có xuất thân như Phương Thiệp Di, và còn tin tưởng không hề nghi ngờ, như vậy thì cảm giác của các bách tính Đại Ninh đối với thái tử điện hạ sẽ đạt tới một độ cao mới.

Hứa Cư Thiện làm Đông Cung chiêm sự, chức trách của gã chính là o bế thái tử điện hạ ở đủ các phương diện.

Phương Thiệp Di hỏi: "Vậy... chắc chắn là ta phải vào Đông Cung à?"

"Trong Đông Cung cũng có phân nha của phủ Đình Úy, chuyện phụ trách chủ yếu không có gì khác với chủ chức của phủ Đình Úy, cũng là chủ yếu phụ trách điều tra quan viên cùng với bảo vệ thái tử điện hạ. Ngươi điều qua đó thì việc cần làm cũng giống nhau, chỉ là áp lực trong lòng tất nhiên sẽ lớn hơn một chút."

Hàn Hoán Chi cười nói: "Tiếp tục đi điều tra vụ án của ngươi đi, tạm thời ngươi không cần nghĩ đến những việc này. Người bên Đông Cung tới hỏi ngươi cái gì thì nói cái đó, quá trình này có thể sẽ khá rườm rà khiến ngươi chán ghét, nhưng mà ngươi cũng nên hiểu, liên quan đến thái tử điện hạ thì bên Đông Cung không dám lơ là, người của mỗi một nha môn đều phải qua một lần mới được."

"Thuộc hạ hiểu."

Phương Thiệp Di đứng dậy chắp tay nói: "Vậy thì thuộc hạ đi điều tra vụ án trước."

"Chờ một chút."

Hàn Hoán Chi đột nhiên nhớ ra một chuyện.

"Không phải ngươi nghi ngờ hai đứa trẻ có quan hệ với Tiết Hoa Y đó sao? Đúng lúc bên phân nha phủ Đình Úy Thạch Thành báo lên một chuyện, ta cho người đưa hồ sơ qua cho ngươi, ngươi xem kỹ rồi sáng sớm ngày mai xuất phát đi Thạch Thành. Thái tử điện hạ từ đông cương trở lại phải mất mấy tháng, ngươi có thể đi điều tra bên kia trước."

Phương Thiệp Di cúi người nói: "Thuộc hạ tuân mệnh."

Hàn Hoán Chi chờ sau khi Phương Thiệp Di đi lại trầm tư rất lâu. Hứa Cư Thiện Hứa đại nhân triệu Phương Thiệp Di vào Đông Cung để giúp thái tử điện hạ xây dựng hình tượng, nước cờ này quả thật nằm ngoài dự liệu của người ta.

Nhưng đó chính là dụng tâm người làm thủ phụ, người như Lại Thành, như Hứa Cư Thiện, phương thức tư duy của bọn họ khác với phần lớn mọi người. Ngay cả Hàn Hoán Chi cũng rất rõ, nếu nói về suy tính thì có thể ông ta cũng sẽ không thua, nhưng nói về đại cục và toàn diện, ông ta thua rất thảm.

Mười lăm ngày sau, đông cương.

Thẩm Lãnh và thái tử Lý Trường Diệp vẫn luôn chờ ở đại doanh thủy sư, cuối cùng cũng đợi được Mạnh Trường An trở lại. Sau khi nghỉ ngơi một ngày Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An theo xa giá của thái tử điện hạ trở về Trường An.

"Người Tang có thể trị được không?"

Trên xe ngựa, thái tử điện hạ hỏi Mạnh Trường An.

"Bẩm điện hạ, có thể trị được, còn dễ trị hơn Cầu Lập một chút."

Lý Trường Diệp gật đầu: "Vậy cũng may."

Gã dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Nếu người Tang có thể trị được, sau khi trở lại Trường An sẽ có thể nói với phụ hoàng chọn phái nhân thủ đắc lực qua bên đó trị dân."

Mạnh Trường An nói: "Người Tang có thể trị nhưng là chuyện của hai đời sau. Lão nhân sợ sinh ly tử biệt cho nên không dám phản, nhưng mà người trẻ gặp lúc quốc diệt thì phản loạn sẽ rất nghiêm trọng. Thế hệ người Tang tiếp theo cũng đều là con cái của bọn họ, ngay từ nhỏ đã bị nhồi nhét suy nghĩ quốc diệt gia tan, thế hệ đó lớn lên cũng vẫn sẽ phản, cho nên cần trải qua hai đời."

Lý Trường Diệp suy nghĩ, nói: "Phụ hoàng cũng sẽ suy nghĩ đến những chuyện này, cho nên quan viên được phái đến đất Tang phải cứng rắn một chút."

Gã hỏi Thẩm Lãnh: "Khanh nghĩ phụ hoàng sẽ phái ai đi?"

Thẩm Lãnh nhìn Mạnh Trường An, hắn không trả lời ngay, hiển nhiên vấn đề này cần suy nghĩ kỹ lưỡng. Nếu bệ hạ thật sự muốn để Mạnh Trường An ở lại đất Tang thì thái tử tuyệt đối sẽ không chờ ở đông cương.

Cho nên nếu không phải Mạnh Trường An, cũng không thể là Hải Sa. Hai vị tướng lĩnh này thích hợp nhất để lấy quân trị dân đều không ở lại đất Tang, như vậy thì tất sẽ chọn phái đi một quan văn làm việc rất cứng rắn.

"Đậu Hoài Nam."

Thẩm Lãnh trả lời.

Lý Trường Diệp cười nói: "Ta nghĩ cũng chắc hẳn là hắn."

Đậu Hoài Nam tuy là quan văn nhưng lại xuất thân quân ngũ, gã có một thời gian làm việc dưới trướng Thẩm Lãnh, không giống như quan văn bình thường không có tâm giết chóc, cho nên nếu nhất quyết phải chọn một người thích hợp hơn Mạnh Trường An thì chỉ có thể là Đậu Hoài Nam.

"Có lẽ hắn đã đang trên đường đi rồi."

Lý Trường Diệp nói với Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh: "Sau khi trở lại Trường An, phụ hoàng có thể sẽ hỏi đến chuyện bắc cương, cho nên trên đường đi hai vị đại tướng quân có thể suy nghĩ thêm."

Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An đều biết rõ tâm tư của bệ hạ, không diệt Hắc Vũ thì bệ hạ không an lòng, cũng không cam chịu.

Kể từ thời Sở, Hắc Vũ đã luôn ức hiếp Trung Nguyên, Sở quốc suốt mấy trăm năm trong những lần giao thủ cùng người Hắc Vũ đều chưa từng chiếm được ưu thế gì, trong bắc cảnh đã nhiều lần bị tàn phá.

Sở quốc năm thứ một trăm sáu mươi, Hắc Vũ xuôi nam, giết mấy chục vạn dân vùng biên giới, đánh vào Trung Nguyên ép sát U Châu.

Sở quốc năm thứ hai trăm, Hắc Vũ lại xuôi nam quy mô lớn, công phá U Châu thẳng tiến Ký Châu, giết mấy chục vạn bách tính, cướp đoạt vô số.

Sở quốc những năm cuối, Hắc Vũ lại liên tiếp xuôi nam, nếu không phải khi đó U Châu xuất hiện một tướng quân kiên cường huấn luyện ra vô song thiết kỵ, nói không chừng Hắc Vũ đã trực tiếp đánh vào giữa Trung Nguyên rồi.

U Châu Yên Vân Kỵ dựa vào sức một mình mà lại kéo dài tính mạng cho Sở quốc ít nhất hai mươi năm, bọn họ chặn người Hắc Vũ nhưng lại không cản được nội loạn lan tràn trong Sở quốc.

Sở diệt Ninh lập, Hắc Vũ vẫn cường thế, tuy rằng chuyện đánh vào Trung Nguyên đã rất ít xảy ra nhưng Hắc Vũ vẫn luôn giống như một ngọn núi lớn đè trên sự kiêu hãnh của Đại Ninh. Người Ninh kiêu hãnh đến mấy cũng không thể bước qua Hắc Vũ, niềm kiêu hãnh của người Ninh vẫn mãi không hoàn mỹ.

Đương kim bệ hạ có chí khí bậc nào, ông ta diệt Hắc Vũ, hậu thế nhận được ích lợi vô cùng.

Quan trọng nhất là đương kim bệ hạ làm sao có thể sánh vai với Thái Tổ hoàng đế? Chỉ có diệt Hắc Vũ.

Thái Tổ hoàng đế khai quốc Đại Ninh là anh hùng cái thế bậc nào, đó là phong thái của bậc đại đế. Thật ra lúc nào bệ hạ cũng cũng muốn so bì với Thái Tổ nhưng thời thịnh thế thì làm sao có thể so bì?

Diệt Hắc Vũ, thành lập một đế quốc cường đại trước nay chưa có, như vậy thì có thể sánh vai cùng Thái Tổ, khi người đời sau nhắc tới hoàng đế Lý Thừa Đường Đại Ninh Thiên Thành sẽ vô cùng kính nể.

Về công về tư, Lý Thừa Đường đều muốn diệt Hắc Vũ.

Hơn nữa ông ta quả thật có khả năng như vậy, không thể nói ông ta là vị vua chấn hưng của Đại Ninh, bởi vì mấy trăm năm qua Đại Ninh vẫn luôn không suy bại, ông ta là vị vua giúp Đại Ninh hưng thịnh.

"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, mấy năm sau phụ hoàng sẽ ngự giá thân chinh, đến lúc đó sẽ có bốn vị đại tướng quân theo quân xuất chinh, bao gồm Đường Bảo Bảo."

Lý Trường Diệp thở hắt ra một hơi, nói: "Chỉ là ta không thể theo phụ hoàng xuất chinh, thật sự hơi tiếc nuối."

Thế nhưng trong đầu Mạnh Trường An lại nghĩ đến một chuyện khác... Lúc trước bệ hạ điều Dương Thất Bảo đi cấm quân, nói cách khác là bệ hạ tin người của Thẩm Lãnh. Khi bệ hạ thân chinh thì thái tử điện hạ tọa trấn Trường An, tướng quân cấm quân lưu thủ nhất định là Dương Thất Bảo.

Cho nên Mạnh Trường An thầm thở phào nhẹ nhõm, gã ý thức được có thể là mình căng thẳng quá mức. Gã cứ cảm thấy hoàng đế là một người có thể làm bất cứ chuyện gì vì sự ổn định lâu dài của Đại Ninh, bây giờ xem ra phỏng đoán của gã hơi sai lệch.

Mạnh Trường An chưa từng tín nhiệm tình thân trong hoàng tộc gì đó. Ví dụ như thế hệ trước, chính bởi vì đương kim bệ hạ quá ưu tú mà bị liên tục chèn ép, cho dù là sau khi bị tước bỏ binh quyền thì vẫn bị giám sát, Lý Thừa Viễn chưa từng yên tâm về đệ đệ của ông ta.

Nếu không phải sợ mang tiếng xấu, Mạnh Trường An cũng không hề nghi ngờ Lý Thừa Viễn có ý giết Lý Thừa Đường.

Tình hình hiện tại cũng tương tự, Thẩm Lãnh quân công cái thế, năng lực của hắn vượt xa Lý Trường Trạch, thậm chí cũng vượt xa Lý Trường Diệp, nhưng vì sự an ổn của Đại Ninh, vì tôn nghiêm của hoàng tộc, bệ hạ tuyệt đối không thể nào để cho Thẩm Lãnh lên ngôi.

Hơn nữa vô cùng có khả năng bệ hạ sẽ làm những chuyện mà năm đó phụ thân ông ta đã làm với ông ta, phế bỏ binh quyền sau đó đưa ông ta đến một nơi xa xôi làm nhàn tản vương gia, đó là sự bảo vệ của phụ thân ông ta đối với ông ta sao?

Không phải vậy...

Lý Thừa Đường không còn binh quyền nữa, sau khi Lý Thừa Viễn lên ngôi sẽ có một vạn biện pháp để có thể giết ông ta.

Bản thân Thẩm Lãnh nghĩ là tương lai chủ động buông bỏ binh quyền, cùng Thẩm Trà Nhan tìm một nơi sống yên ổn đến hết đời, nhưng mà Mạnh Trường An không tin được Lý Trường Diệp.

Nhưng nhìn từ mọi dấu hiệu hiện giờ thì Lý Thừa Đường không phải người như phụ thân ông ta, Lý Trường Diệp cũng không phải người như Lý Thừa Viễn.

Cũng may là gã Lý Trường Trạch kia đã bị phế bỏ, không thể dấy lên sóng gió.

Nghĩ đến đây, Mạnh Trường An thở dài một hơi, sau đó mới chú ý thấy thái tử điện hạ nhìn mình, gã vội vàng cúi người nói: "Thần hơi mệt cho nên vừa rồi đã thất thần, điện hạ thứ tội."

Lý Trường Diệp cười nói: "Mệt thì nằm ngủ một lát, không cần để ý đến nhiều chuyện quy củ như vậy. Khanh là huynh đệ của Thẩm Lãnh thì cũng là huynh đệ của ta, khanh phải nhớ câu nói này, bất kể là bao lâu cũng sẽ không thay đổi."

Mạnh Trường An thầm giật mình.

Chẳng lẽ thật sự như Thẩm Lãnh nói, trên thế giới này vẫn có nhiều tình cảm ấm áp lòng người hơn sao?

Bình Luận (0)
Comment