Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1536 - Chương 1536: Trực Giác

Chương 1536: Trực giác Chương 1536: Trực giác

Tiết Hoa Y nói một câu "các vị đại nhân đều ở trên danh sách chứ", lúc ấy có hơn phân nửa số người ở đây lập tức đứng lên, gần một nửa còn lại là phản ứng chậm, chờ sau khi phản ứng lại thì sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.

"Có phải cảm thấy âm hồn bất tán không?"

Tiết Hoa Y cười cười, vừa bước đi vừa nói: "Nghĩ mà xem, thật sự được coi là âm hồn bất tán. Hẳn là các ngươi đều rất vui vẻ sau khi biết Tiết Thành Tiết tướng quân bị giết mới đúng, cho dù không vui thì cũng sẽ thở phào một hơi."

"Nhưng tuy rằng Tiết tướng quân đã chết, danh sách vẫn còn, có lúc ta cũng cảm thấy danh sách đó không nên tồn tại. Đó là ác mộng của bao nhiêu người, bao nhiêu người không thể ngủ yên giấc vì danh sách này. Ta cũng vậy."

Hắn ta dừng chân lại, nhìn lướt qua từng khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi của các đại nhân kia.

Hắn ta dừng lại một lát rồi tiếp tục nói: "Nhưng trách ai được đây? Các ngươi nhất định sẽ nghĩ đương nhiên phải trách Tiết Thành Tiết tướng quân, nếu không phải ông ta thì chưa chắc lôi kéo các ngươi, rồi làm sao lại có thể trèo lên thuyền giặc này."

Hắn ta chỉ vào mình: "Đây quả thực là một con thuyền giặc, cho dù bất cứ lúc nào, triều đại nào, người như chúng ta đều xấu xa."

Tất cả mọi người đều không dám nói lời nào, trong ánh mắt của mỗi người nhìn Tiết Hoa Y đều là sợ hãi và khiếp sợ. Tuyệt đại bộ phận bọn họ không ngờ vị đạo thừa đại nhân được điều từ Hồ Kiến đạo xa xôi đến này lại là người của Tiết Thành.

"Thật sự không thể trách Tiết Thành, trách bản thân các ngươi tham."

Tiết Hoa Y tuỳ tiện ngồi xuống một cái bàn, bưng chén rượu lên uống một ngụm rồi nói tiếp: "Trong số những người các ngươi, một nhóm sớm nhất, không chỉ là một nhóm sớm nhất... Thật ra tuyệt đại bộ phận đều không phải bị Tiết đại nhân lôi kéo, mà là tiền Dương hoàng hậu đích thân viết thư cho các ngươi. Lúc ấy các ngươi nghĩ như thế nào? Để ta giúp các ngươi nhớ lại một chút."

Tiết Hoa Y nhìn về phía quan viên ở bên cạnh, nói: "Vị này là Triệu đại nhân đúng không, hiện tại đã là phủ thừa, khi đó ngươi chỉ là một huyện thừa, hơn nữa là vừa mới nhậm chức. Cần nhân mạch không có nhân mạch, cần gia thế không có gia thế, cần cái gì cũng không có, thế nhưng đúng lúc này trong cung có người đến, cho ngươi một phong thư do Dương hoàng hậu tự tay viết."

Hắn ta thở ra một hơi, cười cười rồi tiếp tục nói: "Lúc ấy chắc hẳn là ngươi như thế này, thở dài một hơi, ngươi nghĩ mình đã đến lúc đổi vận, có thể có hoàng hậu nương nương làm chỗ dựa vững chắc, đó là chuyện lúc ấy ngươi nghĩ cũng không dám nghĩ đến, vì thế ngươi vui vẻ ký tên lên danh sách mà người trong cung đưa cho ngươi, viết huyết thư."

Hắn ta nhìn vị Triệu đại nhân kia nói: "Nhưng nhiều năm sau ngươi nhất định sẽ sợ, bởi vì Dương hoàng hậu đã chết, còn thành tội hậu, Tiết tướng quân cũng đã chết, thành tội thần. Những người các ngươi à, hẳn là đều ngóng trông bản danh sách đó đã bị hủy mới tốt."

Hắn ta đứng dậy nói: "Nhưng mà đáng tiếc là trước sau đã chết rất nhiều người, danh sách thì lại hoàn hảo không tổn hao gì... Được rồi, nếu như vậy thì ta cũng không nhiều lời."

Hắn ta đi trở về ngồi xuống chủ vị, bưng chén rượu lên: "Các vị yên tâm, ta sẽ không làm khó các ngươi, quả thật chỉ là muốn làm quen với các vị một chút. Nào, chúng ta uống cạn chén này."

Mọi người nơm nớp lo sợ đều bưng chén rượu lên, ai nấy cũng sắc mặt tái nhợt giống như tờ giấy. Trong số bọn họ có người vị trí khá quan trọng đã được Tiết Hoa Y liên lạc sớm cho nên cũng không quá kinh ngạc, nhưng giờ khắc này đại bộ phận mọi người đều sợ tới mức tim đã sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

"Uống chén rượu này, ngày mai đạo phủ đại nhân sẽ đích thân vui vẻ tiễn các vị, sau khi trở về các ngươi còn phải cẩn trọng làm việc, trong vòng hai ba năm sau này ta không có việc gì cần các vị làm. Khi nào nên làm việc thì các vị đại nhân có thể tự hiểu."

Tiết Hoa Y bưng chén rượu nói: "Uống xong chén rượu này, hy vọng các ngươi đều có thể thuận lợi nhớ lại trên huyết thư viết những gì. Đừng mắng Dương hoàng hậu, cũng đừng nghĩ chuyện mắng Tiết tướng quân, khi bọn họ thả mồi câu cho các ngươi, các ngươi có thể không nhận, nhưng các ngươi đã nhận thì đừng oán trời trách đất, cũng đừng hối hận."

"Tiết tướng quân ở Kinh Kỳ đạo nhiều năm như vậy, làm chuyện quan trọng nhất chính là đặt các vị đại nhân ngồi trên các ghế như phủ thừa huyện thừa, nghĩ đủ mọi cách, chén rượu này, coi như là ta thay Tiết tướng quân mời các ngươi."

"Cạn chén!"

Mọi người kinh hãi nâng chén theo, uống rượu cùng Tiết Hoa Y nhưng trong lòng mỗi người đều hoảng sợ muốn chết.

Tiết Hoa Y nói không sai, tất cả các đại nhân chưởng quản sương binh ở Kinh Kỳ đạo này đều là người do Tiết Thành sắp xếp, hơn nữa mỗi một người đều không phải người được sắp xếp trực tiếp, thông qua các kiểu quan hệ xoay sở chu toàn, nếu tra trực tiếp thì không ai có quan hệ với Tiết Thành.

Những người này có một phần là thanh niên tài tuấn được hoàng hậu năm đó nuôi, có một phần trực tiếp chính là người của Dương gia. Năm đó Dương gia bị bệ hạ chèn ép, rất nhiều người trẻ tuổi trong các chi nhánh Dương gia được đưa đến nơi khác, Kinh Kỳ đạo chính là nơi đưa người đến nhiều nhất.

Một gia tộc lớn như Dương gia làm sao lại có thể thật sự bị thanh trừ sạch sẽ.

Nhưng mà dù vậy, những người này thật sự dám tùy tiện tạo phản?

Đương nhiên không dám. Dương hoàng hậu đã chết, Tiết Thành đã chết, Vũ Văn Tiểu Sách đã chết, bọn họ tưởng là mình có thể hoàn toàn quên đi quá khứ đó, sau này yên tâm làm quan.

Nhưng mà hôm nay sau khi Tiết Hoa Y nói xong câu này, chút nguyện vọng tốt đẹp cuối cùng của bọn họ đều bị phá hủy trong nháy mắt.

Nhưng bọn họ đều rất nhanh chóng chấp nhận số mệnh, ngoại trừ chấp nhận số mệnh thì còn có biện pháp gì? Danh sách đó, huyết thư đó chính là tử huyệt của bọn họ.

Giữ được bản thân, giữ được toàn gia toàn tộc, cơ hội duy nhất chính là tương lai có thể thành công.

"Các vị nên hiểu..."

Tiết Hoa Y nói: "Mấy năm sau nếu đại sự thành công, đến lúc đó các vị thật sự vẫn chỉ là những phủ thừa huyện thừa? Tân đế đăng cơ, đến lúc đó sẽ cần rất nhiều quan viên, Nội các, lục bộ, thậm chí phong cương đại lại."

Tầm mắt của hắn ta lại đảo qua những người đó, chậm rãi nói: "Các vị, tương lai đều là thần tử trụ cột của Đại Ninh."

Hắn ta rót chén thứ hai rượu, giơ lên: "Uống thêm một chén nữa, cùng chúc cho tương lai của chính chúng ta."

Cả đám người mờ mịt uống chén rượu thứ hai cùng Tiết Hoa Y.

"Bây giờ bắt đầu nói chút chính sự."

Tiết Hoa Y giống như biết biến đổi sắc mặt vậy, vừa nãy còn đang nói chuyện tội lớn mưu nghịch, chỉ chớp mắt đã bắt đầu bố trí sự vụ của các châu phủ huyện. Hắn ta tuyệt đối là một kỳ tài, chuyện của nhiều châu phủ huyện như vậy mà hắn ta cũng biết rất rõ ràng, ở đâu có bao nhiêu binh, ở đâu có bao nhiêu chuyện, hắn ta đều có thể nói rõ ràng rành mạch.

Mà những quan viên này thì bị rơi vào một trạng thái mờ mịt cực đoan, sao lại đột nhiên chuyển sang chuyện sắp xếp công việc vậy?

Hơn nữa khi Tiết Hoa Y sắp xếp những việc này còn hết sức nghiêm túc, chỗ nào có vấn đề gì liền chỉ ra khá rõ ràng, chỉ trong chớp mắt dường như hắn ta đã không còn là đại tặc nắm giữ bản danh sách kia nữa, mà là một đạo thừa đại nhân vì nước vì dân thực sự.

Tốc độ chuyển đổi vai diễn cực nhanh, ngoại trừ bản thân Tiết Hoa Y ra thì không một ai theo kịp.

Phủ đệ đạo phủ đại nhân.

Thủ hạ vào trong rồi cúi người nói: "Đại nhân, hôm nay bên đạo thừa đại nhân sắp xếp nghị sự ở trong phủ của hắn."

Sầm Chinh gật đầu: "Biết rồi."

Thủ hạ lập tức khom người lui ra ngoài. Sầm Chinh mở tập hồ sơ dày cộp trên bàn ra. Trong tập hồ sơ này là danh sách tất cả nhân viên tham dự hội nghị. Mấy tháng trước Tiết Hoa Y đã đưa cho ông ta danh sách này, là ông ta gật đầu đồng ý triệu tập những người này đến họp.

Hơn nữa ông ta cũng đưa danh sách này cho phân nha phủ Đình Úy Kinh Kỳ đạo, thiên bạn của phân nha cẩn thận tra xét tra theo danh sách. Sau khi điều tra thì phát hiện, trong số nhiều quan viên như vậy chỉ có bảy người có quan hệ với Tiết Thành mà thôi, mà bảy người này cũng không được tính là đặc biệt.

Trong đó năm người là đoàn suất của Giáp Tử Doanh lui xuống, hai người là giáo úy. Những người này hoặc là lớn tuổi rồi lui xuống, hoặc là bị trọng thương không thích hợp ở lại trong đội ngũ chiến binh.

Gia thế của bảy người này cũng rất đơn thuần, sau khi rời Giáp Tử Doanh thì cũng không xuất hiện cùng Tiết Thành nữa, ngay cả người bên cạnh và Giáp Tử Doanh cũng không có liên quan gì.

"Có thể là ta điên rồi."

Sầm Chinh lẩm bẩm một câu: "Ta lại nghi ngờ mấy tất cả trăm quan viên sương binh của Kinh Kỳ đạo... Điều này sao có thể."

Ông ta để tập hồ sơ kia sang một bên, giơ tay lên xoa huyệt Thái Dương.

Trên lý luận thì đây là chuyện tuyệt đối không thể nào, Tiết Thành làm sao có thể khống chế tất cả phủ thừa huyện thừa ở khắp Kinh Kỳ đạo, và còn không lộ dấu vết.

Hơn nữa phân nha phủ Đình Úy sẽ báo kết quả điều tra cho phủ Đình Úy thành Trường An, nếu quả thật có vấn đề thì phủ Đình Úy cũng sẽ tiếp tục truy tra.

Cùng lúc đó, thành Trường An, phủ Đình Úy.

Phương Thiệp Di đang nghiêm túc nghe thủ hạ báo cáo.

"Đại nhân."

Một gã bách bạn nói: "Hai mươi tân sinh vào viện đầu tiên đại khái đã được tra xét trước một lần, thân phận lai lịch đều rất rõ ràng. Trong đó có hai người đáng chú ý nhất, một người tên là Tiết Chiêu, một người tên là Tiết Chân. Hai người này là người của đạo thừa đại nhân Kinh Kỳ đạo Tiết Hoa Y."

"Khi hai người bọn họ tham gia khảo hạch thư viện không có tỏ rõ thân phận, nhưng mà trong thư viện có ghi chép Tiết đại nhân tự tay viết cho viện trưởng thư viện một phong thư, nói rõ ràng với viện trưởng đại nhân rằng hai đứa trẻ này là cô nhi được hắn nhận nuôi."

Phương Thiệp Di gật đầu: "Những người khác thì sao?"

"Những người khác đều có thư tiến cử của các nơi cho nên chắc là cũng không có vấn đề gì, nhưng thuộc hạ đã sắp xếp người phân chia đến các nơi điều tra, nơi xa nhất phải đi hai tháng, tính thêm cả thời gian điều tra, đi và về có thể mất nửa năm."

Phương Thiệp Di nghe xong rồi đứng dậy: "Ta đi thư viện một chuyến, các ngươi tiếp tục điều tra."

Một canh giờ sau, độc viện của lão viện trưởng, Phương Thiệp Di cung kính đứng khom người, đương nhiên gã biết vị lão viện trưởng này có địa vị gì ở Đại Ninh.

"Ta biết hai đứa trẻ này, ta cũng đã xem thành tích khảo hạch."

Lão viện trưởng nói: "Bản thân hai người bọn họ không nhắc đến lai lịch nhưng Tiết Hoa Y đã viết thư cho ta nhắn nhủ rõ ràng, hai đứa trẻ này đều là cô nhi được hắn nhận nuôi, cho nên đều mang họ Tiết của hắn."

Lão viện trưởng liếc mắt nhìn Phương Thiệp Di một cái: "Tại sao ngươi lại cảm thấy hứng thú với hai đứa trẻ này?"

Phương Thiệp Di cúi đầu nói: "Bẩm viện trưởng đại nhân, cũng chỉ là ta có một cảm giác, cứ cảm thấy hai đứa trẻ này chắc hẳn là có vấn đề, nhưng mà lại không có vấn đề."

Lão viện trưởng cười nói: "Người của phủ Đình Úy các ngươi chính là có trách nhiệm nghi ngờ mỗi người đều có vấn đề. Ngươi không cần nhìn thái độ của ta, chuyện của phủ Đình Úy nên tra thế nào thì tra như thế, ta đã lui xuống rồi, không hỏi đến. Cho dù ngươi đi gặp Trang Ung, hắn đưa cũng sẽ cho ngươi câu trả lời giống nhau, nên tra thế nào thì tra như thế."

"Vâng."

Phương Thiệp Di cúi người: "Ta xin cáo từ trước, đã mạo muội quấy rầy viện trưởng đại nhân, vẫn mong viện trưởng đại nhân thứ tội."

"Đi đi, đi đi, người trẻ tuổi tiền đồ vô lượng."

Lão viện trưởng cười nói một câu, Phương Thiệp Di chỉ nghĩ đây là một câu nói khách sáo.

Gã không nghĩ mình sẽ có tiền đồ vô lượng gì, có thể làm đến thiên bạn phủ Đình Úy đã là rất tốt rất tốt rồi, dù sao gã cũng là một người ngoài.

Nhưng gã đâu ngờ người mà phủ Đình Úy muốn tra chính là quan, thân phận người ngoài này của thật sự rất thích hợp, rất thích hợp.

Gã ra khỏi thư viện sau đó dặn dò một câu: "Sắp xếp người, theo dõi Tiết Chiêu và Tiết Chân mười hai canh giờ. Đừng kinh động, trước hết theo một tháng, nếu một tháng cũng không có vấn đề gì thì rút người."

"Vâng!"

Thủ hạ lên tiếng trả lời nhưng trong lòng cũng không hiểu rõ tại sao phải theo dõi hai đứa trẻ đó.

Bản thân Phương Thiệp Di cũng không biết tại sao. Nếu hai đứa trẻ đó có vấn đề, Tiết Hoa Y sẽ đích thân viết một phong thư cho lão viện trưởng? Nhưng gã lại có cảm giác trên người hai đứa trẻ này có bí mật.

Bình Luận (0)
Comment