Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1540 - Chương 1540: Ngươi Cười Đi

Chương 1540: Ngươi cười đi Chương 1540: Ngươi cười đi

Ngày hôm đó bệ hạ đã uống say, rất ít rất ít khi trường hợp có vẻ thất thố như vậy xuất hiện. Trước giờ bệ hạ đều là một người nghiêm túc kiềm chế bản thân, nếu là ở trước mặt người đặc biệt thì còn đỡ một chút.

Ví dụ người như lão viện trưởng hoặc là Đạm Đài Viên Thuật, ví dụ như ở trước mặt hoàng hậu nương nương, nhưng chuyện hơi thất thố uống rượu say ở trước mặt văn võ bá quan này hình như là lần duy nhất.

Đại Phóng Chu đỡ bệ hạ trở lại Đông Noãn Các nằm, hoàng hậu nương nương đã nghe tin tìm đến. Bà thấm ướt một cái khăn lau mặt cho hoàng đế. Hoàng đế bỗng nhiên giơ tay lên cầm tay hoàng hậu, lúc này hoàng hậu mới chú ý tới mắt của hoàng đế đã hơi đỏ lên.

"Đại Phóng Chu, các ngươi ra ngoài trước đi."

Hoàng hậu quay đầu lại căn dặn một câu, Đại Phóng Chu vội vàng dẫn tất cả nội thị lui ra ngoài.

"Hắn..."

Hoàng đế nói một chữ, không nói được lời phía sau nữa.

Hoàng hậu nương nương nắm tay bệ hạ, hỏi: "Bệ hạ, sao vậy? Có phải lúc uống rượu ở trên triều đình đã nhìn thấy chuyện gì động chạm đến tâm sự không?"

"Là người."

Hoàng đế nhắm mắt lại. Đây là sự kiêu ngạo trong tiềm thức của một vị đế vương, không thể thật sự khóc, cho dù là ở trước mặt nữ nhân mình yêu cũng không thể.

"Trẫm... hôm nay trẫm thiết yến ở điện Thái Cực, đón gió tẩy trần cho Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An bọn họ. Lúc đầu trẫm còn rất vui vẻ, bởi vì hai người bọn họ lại lập được công lao khoáng thế cho Đại Ninh, lại mở rộng biên cương cho Đại Ninh."

"Trẫm bưng chén rượu đi lại ở trên đại điện cùng quần thần uống rượu, lúc đi đến bên cạnh Thẩm Lãnh, hắn khom người bưng chén rượu, giống như lần đầu tiên gặp trẫm, trong ánh mắt còn tràn ngập sự sợ hãi."

"Hắn đã quen thuộc với trẫm như vậy, nhưng nhìn thấy sự sợ hãi trong ánh mắt của hắn khiến trẫm đau lòng, hắn không nên sợ hãi như vậy, không nên..."

Hoàng hậu dịu dàng nói: "Bệ hạ không cần nghĩ nhiều như vậy, Thẩm Lãnh tỏ thái độ khiêm tốn một chút, trước mặt cả triều văn võ mà, không phải chuyện gì xấu. Bệ hạ biết đấy, lúc một mình hắn ở trước mặt bệ hạ cũng rất tinh nghịch, không quá gò bó."

Hoàng đế ừ một tiếng: "Trẫm buồn, không chỉ là vì hắn sợ hãi."

Hoàng hậu tò mò hỏi: "Vậy là gì?"

Hoàng đế giơ tay lên chỉ chỉ vào tóc mai của mình: "Trẫm, trẫm nhìn thấy bên tóc mai của Thẩm Lãnh mấy sợi tóc bạc, sau đó trong lòng trẫm đột nhiên nhói đau, đột nhiên nhớ ra hắn đã là người ba mươi mấy tuổi rồi, ba mươi mấy năm nay, hắn..."

Trong lòng hoàng hậu cũng nhói đau theo.

Giọng của hoàng đế hơi khàn khàn, nói: "Hắn đã ba mươi mấy tuổi, đã có tóc bạc nhưng vẫn chưa từng sống cuộc sống có phụ mẫu đồng hành bên cạnh, một ngày cũng không có. Nếu hắn thật sự là một cô nhi thì không nói, nhưng mà hắn không phải, hắn đã có tóc bạc rồi."

Mắt của hoàng hậu cũng hơi đỏ lên, vừa nhè nhẹ vỗ mu bàn tay hoàng đế vừa nói: "Bệ hạ đừng quá buồn bã, sau này hắn là đại tướng quân cấm quân rồi, sẽ không đi quá xa, cũng sẽ không còn chinh chiến liên miên như trước đây nữa. Thiếp biết thật ra mỗi lần hắn xuất chinh là bệ hạ đều lo lắng, lần nào cũng vậy."

Hoàng đế lắc đầu: "Có thể là trẫm đã già rồi..."

Thẩm Lãnh không biết tại sao hoàng đế lại uống nhiều rượu như vậy, tại sao lại hơi thất thố. Hắn nghĩ có lẽ hoàng đế như vậy là vì vui vẻ, dù sao chiếm Tang quốc quả thật là chuyện đáng để vui vẻ.

Hắn cũng đã uống không ít rượu, nhưng hắn đang trẻ tuổi, tửu lượng lại tốt cho nên chống đỡ được khá lâu. Quần thần đi qua mỗi người mời hắn một chén rượu, hắn uống xong cũng vẫn có thể đứng vững không ngã, bước đi cũng không thấy quá lảo đảo.

Nhưng mà nhiều chính là nhiều, tuy rằng cực lực khống chế nhưng cũng hơi hoa mắt, bước chân vẫn lắc lư, chủ yếu là tư duy bắt đầu trở nên cực kỳ mơ hồ, một giây trước nghĩ cái gì, một giây sau đã quên rồi.

Khi Mạnh Trường An và Thẩm Lãnh ra khỏi cung Vị Ương, xe ngựa do trong cung sắp xếp đã chờ ở bên ngoài, hai người bọn họ không tiện vào hậu cung, cho dù là Thẩm Lãnh cũng không tiện cho nên không cần chờ Trà gia và bọn trẻ.

Hai người đến bên cạnh xe ngựa, Thẩm Lãnh chỉ xe ngựa nói: "Ngươi lên xe trước, ta nhìn ngươi đi."

Mạnh Trường An nói: "Dựa vào cái gì mà luôn là ngươi nhường ta, phải là ngươi lên xe trước, ngươi đi trước."

Thẩm Lãnh nói: "Vậy thì ta lên xe trước, ta đi trước, ngươi thích đi thì đi."

Hắn bám vào cửa xe muốn lên đi, hai lần đều vì lảo đảo mà không thể lên xe. Mạnh Trường An cười lớn ha ha, nói: "Ngươi nhìn ngươi xem thật kém cỏi, uống một chút rượu như vậy mà ngay cả lên xe cũng không lên được, mất mặt quá. Để ta đỡ ngươi."

Gã nhấc chân đi về phía trước, chân mềm nhũn ngã nhào xuống, nhưng người có công phu, trong khoảnh khắc sắp ngã xuống đất liền chống hai tay xuống, nằm ở đó giống như đang tập chống đẩy.

Thẩm Lãnh nghe thấy tiếng động, quay đầu lại liếc nhìn, mắt trợn to: "Ngươi đây là muốn thi với ta à? Ta mà lại phục ngươi?"

Hắn thất thểu đi qua, hướng nằm sấp xuống đất: "Nhường ngươi năm cái trước, ta đuổi theo sau."

Trong đầu Mạnh Trường An cũng mơ hồ, chỉ chớp mắt đã quên một giây trước mình muốn làm gì. Thẩm Lãnh nói gã muốn thi chống đẩy, gã liền tưởng mình thật sự muốn thi thố một chút.

Nhưng đương nhiên gã sẽ không để cho Thẩm Lãnh nhường mình. Gã nghiêng đầu nhìn Thẩm Lãnh nói: "Ta nhường ngươi mười cái, ta đuổi theo sau."

"Ta nhường ngươi mười lăm cái."

"Ta nhường ngươi năm mươi cái."

"Ta nhường ngươi năm mươi mốt cái."

"Ngươi dám nói thêm không?"

"Nói còn không dám à? Ta nhường ngươi năm ngàn vạn cái, ngươi làm trước."

"Ta nhường ngươi sáu ngàn vạn."

"Ta cho ngươi một trăm triệu."

Hai người chống cánh tay nằm ở đó. Gần nửa canh giờ trôi qua, hai người vẫn còn chống, không ai đứng dậy, không ai làm trước, nhưng như vậy đủ để nhìn ra thể chất của hai người này cường hãn cỡ nào, uống say mềm rồi mà vẫn còn có thể chống đỡ lâu như vậy.

"Ơ!"

Thẩm Lãnh bỗng nhiên đứng lên: "Đi tiểu."

Mạnh Trường An cũng đứng lên: "Thi một phen."

Thẩm Lãnh: "Tại sao cái gì ngươi cũng muốn thi vậy?"

Mạnh Trường An nói: "Chắc chắn ngươi đi tiểu không bằng ta."

Hai người còn ở đó rè rè rè rè. Người ở trong cung thật sự nhìn không được nữa, chuyện quả thực không nói nổi, làm mất thể diện triều đình, hơn nữa đây là ở bên ngoài cung Vị Ương, để cho người ta nhìn thấy lại càng mất mặt.

Người ở trong cung kiên quyết đỡ hai người lên xe ngựa. Sau khi lên xe ngồi xuống, Thẩm Lãnh nhìn chung quanh, mê man hỏi một câu: "Hố đâu?"

Nội thị đỡ Thẩm Lãnh lên xe liền ngây người, thật cẩn thận hỏi một câu: "Quốc công gia, ngài hỏi cái gì vậy?"

Thẩm Lãnh vẫn còn nhìn chung quanh: "Nhà xí này nhìn có vẻ rất xa hoa, chỉ có điều quên đây là một cái nhà xí, ngay cả cái hố cũng không có, xa hoa hơn nữa cũng có ích lợi gì? Không thực tế!"

Nội thị đã hơi tái mặt: "Quốc công gia, đây là xe."

Thẩm Lãnh ngẩn ra, sau đó cười: "Nhà xí di động à? Nghĩ ra cái này khi nào vậy? Cách này hay."

Nội thị: "..."

Theo lý mà nói các triều thần biết thân phận của mình, biết phải giữ quy định lễ nghi như thế nào, nhất là trong cung thiết yến, ai sẽ uống say chứ? Nhưng mà hôm nay khác, hôm nay bệ hạ cũng uống say.

Bệ hạ cũng đã uống say, các triều thần bất kể là say thật hay say giả, đều phải say mới được.

Thẩm Lãnh nhìn bên trong xe ngựa này quả thật không có hố, vì thế thở dài nói: "Ta nhịn vậy, đợi đến nhà ta rồi hãy đi nhà xí. Cái nhà xí có thể di động này không có hố, không phải chính là cỗ xe ngựa sao?"

Nội thị thở phào nhẹ nhõm, nói: "Quốc công gia, cuối cùng ngài cũng nhận ra đây là cỗ xe ngựa rồi."

Thẩm Lãnh đột nhiên hỏi một câu: "Đều giống nhau sao?"

Nội thị nói: "Quy định trong cung, xe đều không khác nhau lắm."

Thẩm Lãnh giật mình: "Mau đi, mau đi nói với Mạnh Trường An ở trong xe phía sau là đây không phải nhà xí, bảo hắn đừng đi tiểu, quá mất mặt!"

Nội thị: "..."

Bên ngoài cửa cung cách đó không xa, Lại Thành đỡ lão viện trưởng nhìn hai kẻ kia cuối cùng cũng lên xe, hai người liếc nhìn nhau rồi cười.

"Hai con hồ ly."

Lại Thành cười nói.

Lão viện trưởng gật đầu, sau đó nhìn Lại Thành rồi chỉ vào mình: "Đây không phải cũng có hai con sao?"

Lão viện trưởng đi đến xe ngựa, vừa đi vừa nói: "Hai người bọn họ quá giảo hoạt, sáng sớm ngày mai ngươi có thể thượng tấu một bản, hai vị quốc công làm mất thể diện, nên phạt."

Lại Thành cười nói: "Vâng, nên phạt, không cần chờ sáng sớm ngày mai, lát nữa ta sẽ viết một bản tấu lên, lập công lớn, chịu một chút trừng phạt nhỏ, các bách tính sẽ cảm thấy triều đình công bằng, bệ hạ công bằng."

"Quan trọng nhất là..."

Lão viện trưởng cười nói: "Hai người bọn họ rất tỉnh táo, biết mình đang làm gì."

Lại Thành gật đầu: "Cho nên là hai con hồ ly."

Hai người bọn họ đúng là đã đánh giá cao Thẩm Lãnh và Mạnh Trường An. Hai gã đó thật sự là uống say, nếu quả thật có tâm tư như Lại Thành nói thì cũng sẽ không bôi nhọ danh hồ ly, nhưng hai người này quả thật đều không biết mình đã làm những gì.

Trong đó một con hồ ly họ Thẩm lên xe không bao lâu đã ngủ, tựa vào khoang xe ngủ rất say. Từ khi xuất chinh đến bây giờ, đây lại là giấc ngủ ngắn kiên định nhất.

Trên một chiếc xe khác, con hồ ly họ Mạnh kia xoay mòng trong xe ngựa, lật cái này nhìn, lật cái kia xem, vẻ mặt nghi hoặc.

"Hố đâu?"

Hai canh giờ sau, Thẩm Lãnh tỉnh lại ở trong phủ đại tướng quân của mình, sau đó phát hiện Mạnh Trường An lại ngủ ở bên cạnh mình, một chân còn gác lên người hắn, tiếng ngáy cũng không nhỏ.

Thẩm Lãnh cảm thấy đau đầu, cẩn thận nhớ lại một chút, đại khái còn có chút ấn tượng. Lúc xuất cung đã nói là ai về nhà nấy, cũng đều lên xe ngựa của mình, tại sao Mạnh Trường An lại ở trong nhà mình?

Hắn đứng lên sau đó đi tới cửa hỏi một chút, thân binh ngoài cửa nín cười, đã hai canh giờ rồi vẫn chưa hết buồn cười.

Thân binh nói xe ngựa của Thẩm Lãnh vừa đến ngoài cửa không lâu thì xe của Mạnh Trường An cũng đến. Vừa xuống xe Mạnh Trường An đã nói không được chạy, vẫn còn chưa thi, ta nhịn đầy một bụng rồi, nhất định có thể thắng ngươi. Thẩm Lãnh nói ai mà không nhịn đầy một bụng chứ.

Hai người khoác vai dìu nhau vào nhà xí, sau đó thi xem ai khác đi tiểu cao hơn. Tường nhà xí cao hơn đầu người, hai người nhịn một hồi đều "phóng" cao quá bờ tường.

Haiz...

Có gió.

Thẩm Lãnh trừng mắt nhìn thân binh kia một cái: "Cho dù ngươi muốn cười, có thể nhịn một lát ở trước mặt ta không?"

Thân binh vội vàng gật đầu: "Vâng vâng vâng, thuộc hạ sai rồi... Ha ha ha ha ha."

Thẩm Lãnh đạp một cước vào mông gã ta, thân binh kia nhảy lên bỏ chạy.

Thẩm Lãnh giơ tay lên xoa huyệt Thái Dương, đầu vẫn còn hơi đau, cẩn thận nhớ lại một chút nhưng vẫn hơi mờ mịt, hình như chuyện sau khi ra ngoài cung đều không nhớ quá rõ ràng.

Hắn đang nghĩ ngợi thì Đại Phóng Chu đến.

Thẩm Lãnh nhìn thấy Đại Phóng Chu vào, khuôn mặt cũng hơi nhăn lại, hiển nhiên là cũng đang nhịn cười nhưng vẫn phải giữ bộ dạng rất nghiêm túc.

"Ý chỉ của bệ hạ, Hộ Quốc Công Thẩm Lãnh, Nghị Quốc Công Mạnh Trường An, rượu say thất đức, nằm ở bên ngoài cửa cung không dậy nổi, làm mất thể diện triều đình, tổn hại uy nghiêm của cung đình, bệ hạ ra lệnh hai người sau khi tỉnh rượu tự kiểm điểm, phạt mỗi người một năm bổng lộc."

Thẩm Lãnh thở dài nói: "Ngươi cứ cười đi."

Đại Phóng Chu: "Quốc công gia vủa ta, vậy làm sao được chứ... Ha ha ha ha ha ha..."

Bình Luận (0)
Comment