Phong hiệu quốc công của Thẩm Lãnh từ chữ "An" đổi thành chữ "Hộ" tất nhiên có quan hệ chặt chẽ với việc hắn từ đại tướng quân thủy sư điều nhiệm đại tướng quân cấm quân. Sự thay đổi từ một chữ "An" đến "Hộ" này đủ để cho cả triều văn võ hiểu được ai mới là đệ nhất trọng thần của Đại Ninh hiện giờ.
Lại Thành là đại học sĩ thủ phụ Nội các thì không sai, mọi người cũng đều cảm thấy Lại Thành là người đứng đầu cả triều văn võ. Đương nhiên, mặc kệ Thẩm Lãnh là An Quốc Công hay Hộ Quốc Công, là đại tướng quân thủy sư hay đại tướng quân cấm quân thì cũng phải xếp sau Lại Thành.
Nhưng hiện giờ cả triều văn võ ai còn không nhìn ra phân lượng của Thẩm Lãnh?
Đại triều hội.
Lại Thành đứng ở vị trí đứng đầu bách quan, phía sau hắn chính là Thẩm Lãnh. Chờ sau khi bệ hạ tới thì Lại Thành dẫn đầu lễ bái, sau đó văn võ phân hàng, Lại Thành đứng đầu hàng quan văn, Thẩm Lãnh đứng đầu hàng võ tướng.
Hai người một trái một phải, đó là mặt tiền của Đại Ninh.
"Trẫm vẫn luôn nói với các khanh một chuyện."
Bệ hạ nói với giọng điệu bình thản: "Đại Ninh thiện chiến, nhưng Đại Ninh không đánh trận chiến không cần thiết. Mấy năm trước đánh Cầu Lập, diệt Điệu quốc là để chuẩn bị đánh Hắc Vũ, hiện giờ đánh Bột Hải, diệt Tang quốc vẫn là để chuẩn bị đánh Hắc Vũ, có thể được gọi là kẻ thù của Đại Ninh, trước giờ đều chỉ có một Hắc Vũ."
Hoàng đế nhìn về phía Lại Thành: "Nhưng cục diện hiện nay đã khác khi đó. Lại Thành, khanh nói xem có gì khác."
Lại Thành bước ra khỏi hàng, cúi người nói: "Bẩm bệ hạ, khi đó đánh Cầu Lập diệt Điệu quốc, một là bởi vì Cầu Lập hải hoạn hung hăng ngang ngược, nhiều lần quấy nhiễu nam cương Đại Ninh, hai là bởi vì cách Hắc Vũ xa, đánh Cầu Lập diệt Điệu quốc để tích trữ lực lượng của Đại Ninh, nhưng lúc đó Đại Ninh còn có chút kiêng kị Hắc Vũ, cho nên tốt nhất là chọn nơi Hắc Vũ không nhìn thấy để đánh, để đánh lạc hướng người Hắc Vũ."
Hoàng đế cười nói: "Khanh nói cũng khá uyển chuyển, khi đó không phải có một chút kiêng kị Hắc Vũ, là Đại Ninh vẫn chưa chắc chắn đánh thắng Hắc Vũ, bất kể là quốc lực, cương vực hay binh lực phối trí, Hắc Vũ đều đứng trên Đại Ninh."
Lại Thành cúi người nói: "Vâng... cho nên để chuẩn bị đánh Hắc Vũ nhưng không thể quá rõ ràng, không thể để người Hắc Vũ biết được tất cả, lúc ấy ý chỉ của bệ hạ là cộng quốc lực của mấy tiểu quốc nam cương lại làm vật tư tiếp tế Đại Ninh bắc chinh thời kỳ đầu. Nếu đánh đến trung kỳ sẽ tiêu hao quốc khố của Đại Ninh, đánh đến hậu kỳ sẽ tiêu hao nhân mạng và quốc vận của hai nước."
"Hiện nay đã khác, trong tình huống người Hắc Vũ trơ mắt nhìn, Đại Ninh có thể tiêu diệt Bột Hải cách bọn họ gần nhất. Bột Hải quốc thực ra chính là cửa lớn đông nam của Hắc Vũ quốc, trước kia Đại Ninh không động thủ với Bột Hải, một khi động là Hắc Vũ tất sẽ cho đại quân tiếp cận."
"Rồi đến diệt Tang quốc, người Hắc Vũ đã không có bất kỳ lực lượng nào để quản, chỉ có thể nhìn. Sau khi Tang quốc bị Đại Ninh tiêu diệt, minh quốc cuối cùng của Hắc Vũ có thể xuất binh uy hiếp được quốc cảnh Đại Ninh cũng không còn nữa."
Hoàng đế cười cười, có chút đắc ý.
"Khi đó là đánh chỗ xa, bây giờ là đánh chỗ gần, đây chính là sự đối lập của Đại Ninh và Hắc Vũ về quốc lực trong vài năm nay."
Hoàng đế đứng dậy, từ trên đài cao chậm rãi xuống dưới, vừa đi vừa nói: "Tại sao Đại Ninh có thể thường thắng bất bại? Bởi vì có các khanh..."
Hoàng đế chỉ về phía hàng ngũ quan văn: "Ở tiền tuyến chiến sự, các khanh tận hết sức lực chuẩn bị hậu cần tiếp tế bọn họ, không có các khanh bảo đảm, các tướng sĩ ở tiền tuyến sẽ bị giá lạnh, bị đói khát, làm sao có thể đánh thắng được?"
Hoàng đế lại nhìn về phía Thẩm Lãnh bọn họ: "Còn có các khanh nữa, hàng ngàn vạn tướng sĩ Đại Ninh, chiến đấu không lùi, bất kể sinh tử, các khanh đều là lương thần trụ cột của Đại Ninh, các khanh đều là nền móng của Đại Ninh."
Hoàng đế nói: "Trẫm, phải cảm ơn các khanh."
Ông ta khom người cúi đầu.
Hoàng đế cúi đầu, cả triều văn võ ai dám nhận? Tất cả đều quỳ rạp xuống.
"Tất cả đứng lên đi."
Hoàng đế cười nói: "Hiện tại trẫm chỉ có một suy nghĩ, chúng ta lại thêm tự tin, xóa bỏ Hắc Vũ khỏi bản đồ thiên hạ, làm cho cường quốc đã truyền thừa hơn ngàn năm đó từ nay đoạn sử."
"Vạn tuế!"
"Vạn tuế!"
"Vạn vạn tuế!"
Các triều thần cúi lạy hô to.
Hoàng đế giơ tay lên, ép xuống: "Được rồi, trẫm đắc ý đủ rồi, trẫm cũng cảm nhận được các khanh nịnh nọt rồi. Đắc ý chỉ nhất thời, gặp chuyện vui không biết đắc ý là kẻ ngốc, đắc ý quá lâu là kẻ điên."
Ông ta trở lại ngồi xuống long ỷ rồi tiếp tục nói: "Lúc nên vui vẻ thì vui vẻ, lúc nên tự hào thì tự hào, bởi vì trẫm có những thần tử phụ tá đắc lực như các khanh, tất nhiên trẫm vui vẻ tự hào, nhưng... sau khi vui vẻ tự hào sẽ là khởi đầu mới, tất cả mọi tự hào đều đã là quá khứ. Người cứ luôn nói quá khứ mình giỏi cỡ nào, có thể sống phải lâu dài sao?"
Ông ta nhìn về phía Lại Thành căn dặn: "Nội các mau chóng viết một điều trần, về biện pháp trị dân đất Tang."
Lại Thành cúi người: "Thần tuân chỉ."
Hoàng đế lại nhìn về phía quan viên bên Binh bộ: "Binh bộ mau chóng đưa ra suy diễn cho việc bắc chinh Hắc Vũ lần thứ hai. Trẫm muốn xem quá trình cũng muốn nhìn kết quả, đừng chỉ suy đoán một lần, phải làm hai mươi lần, ba mươi thứ, thậm chí làm mấy trăm lần trước khi khai chiến. Mỗi một lần suy đoán của các khanh đều có thể ảnh hưởng đến chiến cuộc trong tương lai."
Bên võ tướng cúi người: "Tuân chỉ."
Hoàng đế lại đi xuống đài cao, thò tay ra lấy một cái bút lông từ Đại Phóng Chu. Ông ta ngồi xổm trên mặt đất vẽ hai bức hình, một cái là bản đồ cương vực Đại Ninh giản lược, một cái là bản đồ cương vực Hắc Vũ giản lược.
Ông ta vẽ ngay trên nền gạch, mặc dù chỉ vài nét bút nhưng kích cỡ diện tích cương vực hai nước gần như khá là chuẩn xác. Nhìn từ cương vực mà bệ hạ vẽ, diện tích của Hắc Vũ lớn hơn Đại Ninh nhiều, nhưng mọi người lại phát hiện thứ bệ hạ vẽ không phải bản đồ cương vực Đại Ninh hiện tại.
Hoàng đế vẽ xong rồi đứng dậy, chỉ hai bức vẽ trên mặt đất: "Đây là sự đối lập giữa cương vực Đại Ninh và Hắc Vũ ba mươi mấy năm trước, khi đó trẫm vừa mới đến Trường An không lâu."
Nhìn từ sự đối lập, cương vực Hắc Vũ lớn hơn Đại Ninh không chỉ gấp đôi.
"Đây là hiện tại."
Bệ hạ lại vẽ hai bản đồ giản lược, lúc này các triều thần đã quây thành một vòng nhìn, sau đó vẻ mặt của mỗi người đều trở nên có chút kích động.
Hoàng đế cười nói: "Lần sau trẫm cho người của Binh bộ làm một phép so sánh qua các năm. Bắt đầu tính từ năm trẫm đến Trường An, mãi cho đến hiện nay, so sánh bản đồ ba mươi mấy có thể nhìn ra được, trong ba mươi mấy năm này mỗi năm Đại Ninh đều đang làm gì."
"Hiện giờ."
Hoàng đế chỉ bản đồ cương vực Hắc Vũ: "Hắc Vũ đã từng gấp đôi Đại Ninh, giờ chỉ lớn bằng hơn phân nửa Đại Ninh."
Mọi người cúi đầu nhìn, cảm giác tự hào trên mặt mỗi người đều hết sức rõ ràng. Trong số bọn họ có một bộ phận lớn là người dùng chính kinh nghiệm của bản thân suốt ba mươi mấy năm để so sánh, bọn họ nhìn thấy sự quật khởi của Đại Ninh, nhìn thấy sự suy yếu của Hắc Vũ.
Từ khi có tư liệu lịch sử ghi chép tới nay, trong đối kháng giữa người Trung Nguyên và người Hắc Vũ hoặc là dân tộc bắc cương, thảo nguyên đều chưa từng chiếm được ưu thế gì, trước giờ đều là bên bị khinh thường sỉ nhục.
Triều Chu ngàn năm, cương vực bắc cảnh không đến Yên Sơn. Triều Sở mấy trăm năm, cương vực bắc cảnh mới qua U Châu. Đến Đại Ninh, cương vực đã vượt qua cánh đồng tuyết phía bắc, thẳng đến Tinh Thành Hắc Vũ.
"Trẫm cùng với các khanh làm một việc lớn."
Hoàng đế thò tay ra lấy một tấm vải, ngồi xổm xuống lai mặt đất, xóa bản đồ cương vực Hắc Vũ đi.
"Việc lớn này!"
"Vạn tuế!"
Các triều thần lại cúi người hô to.
Quan viên ở kinh thành từ ngũ phẩm trở lên trên cơ bản đều phải tham dự đại triều hội, nhưng thiên bạn bên phủ Đình Úy thì cũng không cầm tham dự, bởi vì bọn họ khá đặc biệt.
Phương Thiệp Di nhìn hồ sơ ghi chép do thủ hạ mang đến, viết chi tiết việc mỗi một ngày của Tiết Chiêu và Tiết Chân trong một tháng theo dõi. Xem kiểu ghi chép này sẽ hơi buồn tẻ, đơn giản đều là những việc nhỏ nhặt hàng ngay nhưng Phương Thiệp Di lại xem không sót một chữ, gã trầm tư một lát rồi lật trang thứ nhất xem lại từ đầu.
Sau khi xem xong lần thứ hai, Phương Thiệp Di khẽ thở dài một tiếng: "Ngày hôm sau các ngươi đã bại lộ rồi."
Tất cả thủ hạ đều sửng sốt.
Đó chẳng qua là hai đứa trẻ mới lớn mà thôi, tại sao thiên bạn đại nhân chỉ xem qua hồ sơ ghi chép đã nói là bọn họ bại lộ.
"Ngày đầu tiên, Tiết Chân và Tiết Chiêu gặp nhau ở bên hồ thư viện. Ngày hôm sau, Tiết Chân và Tiết Chiêu gặp nhau ở bên hồ thư viện, bắt đầu từ ngày thứ ba hai người bọn họ không còn đến hồ nữa."
Phương Thiệp Di chỉ vào hồ sơ: "Sau ngày thứ ba bốn ngày bọn họ mới gặp nhau ở bên ngoài thư viện, cùng đến một tửu lâu ăn cơm, lại cách sáu ngày sau bọn họ mới có lần gặp nhau tiếp theo, về tiểu viện mà bọn họ thuê chung."
Phương Thiệp Di hỏi thủ hạ: "Các ngươi vẫn chưa nhìn ra cái gì?"
Bách bạn Đỗ Sùng Sơn có chút xấu hổ, cúi đầu nói: "Như vậy xem ra quả thật là bọn họ đã phát hiện người của chúng ta, hai ngày đầu đều gặp nhau, bắt đầu từ ngày thứ ba, khoảng cách thời gian gặp nhau càng ngày càng lâu."
"Không chỉ như vậy."
Phương Thiệp Di chỉ hồ sơ, nói: "Bọn họ cùng trở về tiểu viện thuê ở bên ngoài thư viện, nhưng hai người tương kính như tân, ăn tối cơm xong liền đều tự trở về phòng ngủ. Các ngươi thật sự không suy nghĩ cẩn thận, người ở tuổi như bọn họ, lại đang là thời điểm như keo như sơn, tại sao lại chia phòng ngủ riêng? Thật sự là giữ lễ nghĩa? Các ngươi tự hỏi chính các ngươi xem, các ngươi làm được không? Dù sao ta cũng không làm được."
Ngón tay của gã gõ trên hồ sơ: "Trong bản ghi chép viết rõ ràng, hai người mặc nguyên y phục khi ngủ. Nếu không phải bọn họ biết bên ngoài có người đang nhìn, cho dù giữ lễ nghĩa, chẳng lẽ mình ngủ cũng không cởi y phục ư?"
Đỗ Sùng Sơn càng lúc càng xấu hổ, cúi đầu nói: "Thuộc hạ biết sai rồi."
Phương Thiệp Di lắc đầu nói: "Không có quan hệ gì, đổi mấy người khác tiếp tục theo dõi, đừng coi đối thủ là trẻ con. Nếu bọn họ thật sự có vấn đề, với tuổi của bọn họ mà có thể đến Trường An độc lập hành động, bọn họ tuyệt đối sẽ không thua kém các ngươi quá nhiều."
Phương Thiệp Di đứng dậy: "Đỗ Sùng Sơn, ngươi đích thân theo dõi, chia người của ngươi làm ba đội, luân phiên theo dõi, đừng bám theo, ở nơi cố định nhìn là được. Cuộc sống của bọn họ rất quy luật, bám theo gần nhất định sẽ lại bị phát hiện được."
"Vâng!"
Đỗ Sùng Sơn chắp tay: "Lần này thuộc hạ tuyệt đối sẽ không phạm lỗi nữa."
Phương Thiệp Di nhìn về phía một bách bạn khác là Chu Hoa Sơn căn dặn: "Chọn mấy người, phải là người trẻ tuổi, nhìn giống như đệ tử thư viện, thay y phục rồi cùng ta đi thư viện. Hai đầu Tiết Chiêu và Tiết Chân gặp nhau đều là ở bên hồ thư viện, chúng ta đi quanh hồ cẩn thận hai lượt."
Chu Hoa Sơn nói: "Đại nhân, chỉ là hai đứa trẻ gặp gỡ, hồ của thư viện lớn như vậy, hơn nữa toàn là người, bọn họ sẽ không có hành động đặc biệt gì đâu."
"Ta biết."
Phương Thiệp Di nói: "Chỉ là cảm thấy nên đi một chút, đi qua xác định không có chuyện gì trong lòng cũng kiên định hơn."
Gã đứng dậy đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Lần trước ta đi gặp lão viện trưởng, lão viện trưởng nói với ta một câu... Người của phủ Đình Úy các ngươi phụ trách nghi ngờ tất cả, cho nên dù có vẻ như chuyện bé xé ra to thì cũng tốt hơn là không làm. Bây giờ xuất phát, chia nhau làm việc."
"Rõ!"
Các đình úy đồng thanh lên tiếng.