Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1542 - Chương 1542: Thất Bảo

Chương 1542: Thất Bảo Chương 1542: Thất Bảo

Thẩm Lãnh đã điều nhiệm đại tướng quân cấm quân nhưng thân binh doanh của hắn đều sẽ qua đó, tất nhiên Trần Nhiễm cũng sẽ đi cùng.

Đại doanh cấm quân, Dương Thất Bảo giống như muốn bay lên khi nhìn thấy Thẩm Lãnh, nhẹ nhàng giống như một tráng hán 80 – 90 cân vậy.

Từ sau khi rời thủy sư, tốc độ thăng chức của Dương Thất Bảo thật ra cũng không chậm, bởi vì gã có khả năng rất mạnh và làm việc cũng nghiêm túc, có tài lãnh binh, huống hồ còn thành thực như vậy, cho nên Mạnh Trường An cũng sẽ không để gã chịu thiệt.

Sau khi được điều đến cấm quân nhậm chức tướng quân, xem như gã đã trở về dưới trướng Thẩm Lãnh, gã này vui đến mức cũng không biết diễn đạt như thế nào, chỉ biết cười ngây ngô.

"Nhìn huynh như vậy ta cũng nghi ngờ có phải Mạnh Trường An đã bạc đãi huynh hay không."

Thẩm Lãnh cười và đi qua, Dương Thất Bảo vội vàng nói: "Không có không có, Mạnh đại tướng quân đối đãi với ta cực kỳ tốt."

Gã là người tính tình ngay thẳng, rất ít khi nói đùa.

Thẩm Lãnh cười nói: "Vậy thì khanh đừng cười vui vẻ như vậy, Mạnh Trường An ở ngay phía sau đấy, để hắn thấy thì thật không tốt."

Dương Thất Bảo: "Á?"

Thẩm Lãnh: "Lừa huynh ấy."

Dương Thất Bảo: "Á!?"

Trần Nhiễm thở dài: "Một đứa trẻ đang yên lành, đi Đao Binh mấy năm sau mới gặp, ngốc rồi."

"Nói với huynh một chuyện."

Thẩm Lãnh vừa đi vừa nói với Dương Thất Bảo: "Gần đây cũng không có chuyện gì, bên cấm quân cũng không cần quá nhọc lòng. Từ sau khi tòng quân huynh vẫn chưa thể về thăm nhà, cho huynh nghỉ phép, về nhà một chuyến đi."

Dương Thất Bảo giật mình: "Á?"

Trần Nhiễm thở dài: "Từ đầu đến bây giờ huynh đã "á" ba tiếng rồi, đây là "á" riêng rẽ, nếu ngươi tiếng này mà huynh nói liền một lúc, ta cũng nghi ngờ trong đũng quần của huynh có giấu thứ gì."

Thẩm Lãnh nói: "Đừng nói bừa được không, ngươi cũng đâu phải đang viết một quyển sách kiểu đó, sau khi từ đảo quốc trở về sao ngươi càng đĩ vậy?"

Trần Nhiễm: "Đảo quốc?"

Thẩm Lãnh nói: "Tang quốc đấy."

Trần Nhiễm: "Ồ..."

Gã hỏi: "Người Tang quốc đều nhét đồ trong đũng quần sao?"

Thẩm Lãnh: "Ai mà biết..."

Dương Thất Bảo hơi ngại ngùng gãi đầu, cười chất phác nói: "Nếu đại tướng quân không nói thì ta cũng cũng còn đỡ, vừa nói như vậy trong lòng thật sự thấy hơi nhớ. Từ khi tòng quân đến nay tổng cộng mới chỉ trở về ba lần, nói cho xây một căn nhà mới cho người nhà mà đến bây giờ cũng chưa thể làm được. Ta đã sai người mang không ít tiền về nhưng lão nhân trong nhà cứ cảm thấy nhà mới nhà cũ cũng không có gì khác nhau, vẫn cứ trì hoãn mãi."

Quê của Dương Thất Bảo ở trong một thôn nghèo khó nhất quận An Dương, gia cảnh của gã rất kém rất kém. Giang Nam đạo rất giàu có nhưng thôn nhà gã nằm ở trong núi sâu, không có thủy lợi không có đường lớn, cuộc sống rất khó khăn.

Ở vùng khỉ ho cò gáy, dân phong cũng kém.

Người như Dương Thất Bảo cũng xem như khác loài ở trong thôn bọn họ.

Có nhiều lần ga muốn đón người nhà ra ngoài nhưng cũng không biết tại sao, lão nhân trong nhà lại không muốn rời nơi thâm sơn cùng cốc đó, nói là gốc rễ khó cắt.

Gã gửi quân bổng về bảo người nhà xây một căn nhà mới, không muốn ra ngoài thì ở nhà tốt một chút, nhưng mỗi lần viết thư về, hồi âm đều là người nhà không muốn, để dành tiền cho gã nuôi gia đình.

"Nhiễm Tử, ngươi cùng Thất Bảo đại ca trở về một chuyến, mang theo năm đội mười người, giữ thể diện cho Thất Bảo."

Thẩm Lãnh cười nói: "Lấy một số bạc từ kim khố nhỏ của ngươi ra."

Trần Nhiễm cười hì hì: "Số tiền mà Thất Bảo nên có vẫn luôn để đó, không động đến."

Dương Thất Bảo ngẩn ra: "Ta..."

Gã muốn nói gã đã rời thủy sư lâu như vậy rồi, không nên còn có tiền của gã nữa, thế nhưng Trần Nhiễm khoát tay ngăn gã lại.

"Đại tướng quân nói ai cũng không thể thiếu phần, bất kể là đánh trận thu hoạch được hay là từ nguồn khác. Mấy lão huynh đệ chúng ta ở thủy sư lúc trước đều là chia đều, phần của huynh vẫn luôn để ở chỗ ta."

Trần Nhiễm nháy mắt, nói: "Đủ cho huynh cưới thêm một tiểu thiếp."

Dương Thất Bảo thấy cay sống mũi: "Đại tướng quân... Nhiễm Tử..."

Thẩm Lãnh cười nói: "Đừng nói nhảm nữa, cho huynh nghỉ phép thì huynh nhanh về thu dọn đồ đạc đi. Sở dĩ bây giờ cho huynh về nhà là vì sau này huynh muốn về nhà cũng se ít thời gian, ta ở kinh thành cũng lười, chuyện luyện binh vẫn phải là huynh làm, tương lai bắc chinh, huynh lưu thủ Trường An chức trách quan trọng, muốn về nhà cũng không có thời gian."

Hắn nhìn về phía Trần Nhiễm: "Đưa huynh ấy ra ngoài mua vài bộ y phục đẹp chút, phải đẹp mắt, phải chói lọi."

Trần Nhiễm nhìn Dương Thất Bảo cười nói: "Vậy thì mặc váy dài xẻ tà đi, phải xẻ cao, bảo đảm sặc sỡ loá mắt."

Thẩm Lãnh nói: "Xẻ tà là để khoe lông chân của Thất Bảo sao?"

Trần Nhiễm: "Có thể xẻ đến nách, khoe lông chân thật keo kiệt."

Thẩm Lãnh nhổ phì một cái: "Cút đi, đi làm việc của các ngươi, ta đi làm quen với cấm quân một chút. Vốn dĩ ta còn muốn thăm hỏi Đạm Đài đại tướng quân một chút, nhưng ông ta đã chạy đi du sơn ngoạn thủy rồi."

Hai người Trần Nhiễm và Dương Thất Bảo rời khỏi đại doanh cấm quân, đi lên đường chọn mua đồ. Đường xá xa xôi, chắc chắn không thể mang đồ ăn, cũng chỉ là mua một chút lễ vật như y phục chẳng hạn.

"Đừng tiêu quá nhiều tiền, cha mẹ huynh đệ ta đều là người thật thà, đồ quá tốt bọn họ cũng không biết."

Dương Thất Bảo nhìn Trần Nhiễm vung tay tiêu tiền như nước, càng lúc trong lòng càng áy náy.

"Ta đã không còn ở thủy sư lâu như vậy, ta lấy tiền này... trong lòng bất an."

Trần Nhiễm trợn mắt lườm gã: "Huynh nói những lời này thật sự đều là nói nhảm. Huynh nghĩ đi, nếu đại quân biết huynh lại nói những lời này thì hắn có tức giận không? Nếu huynh còn xem chúng ta là huynh đệ thì im miệng đi."

Trần Nhiễm vỗ vai gã: "Chúng ta cũng không phải người thiếu tiền. Ta nói cho huynh biết, lần trước đại tướng quân lừa Anh Điều Liễu Ngạn, mấy vạn lượng bạc ta cũng chẳng thèm để mắt."

Dương Thất Bảo trợn to mắt. Đều là đại tướng quân nhưng Mạnh Trường An lúc nào cũng nghèo.

Mạnh Trường An nghèo là vì gã dùng hết tiền để khen thưởng huynh đệ thủ hạ. Gã từng nói gã nhất định phải nắm chặt Đao Binh.

"Ngươi mua nhiều đồ như vậy, chúng ta cũng không dễ mang về, nếu cưỡi ngựa về thì không treo được trên ngựa."

"Cưỡi ngựa?"

Trần Nhiễm bĩu môi nói: "Thiên sơn vạn thủy, ta không cưỡi ngựa về với huynh đâu. Chúng ta có xa mã hành, đến lúc đó điều mấy cỗ xe ngựa từ xa mã hành, chúng ta không cần xa phu mà tự đánh xe. Đồ mang về cho nhà huynh cũng không cần quá nhiều, chúng ta có năm mươi mấy huynh đệ đi, mỗi người tính một phần, chất đầy hai xe là được."

Dương Thất Bảo suýt chút nữa thì rớt cả cằm.

"Chỗ nhà ta quả thật rất hẻo lánh, tuy cũng được tính là có đường thuỷ, nhà ta cũng được coi như là gần sông nhưng không phải là sát bên cạnh sông Nam Bình, không dễ đi, mang quá nhiều đồ không tiện. Nhiễm Tử, ngươi nghe ta đi, đừng mua nữa."

"Bản thân huynh có thể không mua, ta mua phần của ta và phần của năm mươi mấy huynh đệ kia."

Bọn họ chuẩn bị một ngày sau đó rời khỏi Trường An. Một đội mười người thật ra không phải vừa đúng mười người mà là mười hai, một đội có một đội chính, một đội phó. Năm mươi mấy người người mỗi người một món đồ thì quả thật rất nhiều.

Trước sau tổng cộng khoảng mười chiếc xe ngựa ra ngoài Trường An, ngoại trừ xe ngựa ra còn mang theo chiến mã, ngựa đi theo xe, dọc đường cũng không cần đi gấp, coi như là du sơn ngoạn thủy.

"Người trong nhà đều khỏe chứ?"

Trong xe ngựa, Trần Nhiễm vừa gặm bánh ngọt vừa hỏi.

"Rất khỏe."

Dương Thất Bảo cười hì hì: "Thời gian trước còn trả lời cho ta một phong thư. Trong thôn có một lớp học, chữ của tiên sinh dạy học rất đẹp, lần nào người trong nhà ta cũng tìm hắn nhờ viết thư."

Gã liếc mắt nhìn Trần Nhiễm một cái nói: "Trước đây người trong thôn luôn ức hiếp người nhà ta, bởi vì mọi người trong nhà ta đều thật thà, không thích gây chuyện nên vẫn luôn là ta chống đỡ, đánh nhau thì ta không sợ ai."

"Sau đó ta vào thủy sư, lúc nghỉ phép trở về nghe người nhà ta nói, sau khi người trong thôn biết ta thành chiến binh thì rất ít khi ức hiếp bọn họ nữa, ngươi không biết lòng người hiểm ác cỡ nào đâu..."

Dương Thất Bảo thở hắt ra: "Trong thôn nhà ta, một bên là núi lớn, không tìm được bao nhiêu đất đai, tận dụng từng khe hở để trồng một chút hoa màu, thu hoạch như thế nào một phần phải xem ông Trời, một phần là xem hàng xóm láng giềng. Bởi vì thứ ngươi trồng có thể chưa kịp chín đã bị trộm mất rồi."

"Mỗi nhà đều như vậy, cha mẹ ta chất phác, không làm chuyện trộm cắp, ngược lại bọn họ còn nghĩ là dễ bắt nạt. Nhà ta chỉ có chút đất cằn cỗi, hôm nay nhà này chiếm một chút, ngày mai nhà kia chiếm một chút, chen tới chen lui đã sắp không còn nữa rồi."

"Nhà hàng xóm bên cạnh thì vừa ra khỏi cửa đã hắt nước bẩn gì đó vào cửa nhà ta, con mụ đanh đá đó mà chửi mắng thì không ai là đối thủ của bà ta."

Dương Thất Bảo trút bực tức: "Ta biết, đều là nghèo khó mà ra. Những nơi khác đều giàu có, duy chỉ có chỗ chúng ta là nghèo đến mức đáng thương, người nào lệ khí cũng nặng, thế nhưng mà quan phủ địa phương nói đưa người trong thôn ra ngoài, tìm nơi tốt dựng một thôn mới thì không có người nào chịu đi."

"Có người đồng ý đi thì lại đòi hỏi nhiều, mở miệng là đòi người trong nha môn mấy ngàn mấy vạn lượng bạc. Ngươi biết đấy, các đại nhân của huyện nha đã đến không ít lần, đây là chuyện tốt cỡ nào?"

"Nhưng người trong thôn đều nói là vì thôn chúng ta phong thuỷ tốt, là huyện lệnh đại nhân đã nhìn trúng thôn chúng ta nên muốn chiếm lấy, cho nên bọn họ nhất quyết đòi tiền, huyện lệnh đại nhân tức giận muốn hộc máu."

Dương Thất Bảo thở dài: "Triều đình muốn giúp bọn họ, bọn họ lại cho rằng triều đình muốn chiếm lợi từ bọn họ. Ngươi nói cái chỗ tồi tàn đó của chúng ta có lợi lộc con mẹ gì để chiếm chứ. Lại còn phong thuỷ tốt, con mẹ nó, phong thuỷ tốt mà có thể nghèo như vậy?"

Gã càng nói càng tức giận, Trần Nhiễm vỗ vai gã. Có thể nhìn ra được thật ra Thất Bảo vẫn luôn lo lắng ở nhà, chỉ là nhiều năm nay vẫn luôn chinh chiến, thiên nam địa bắc, sau khi điều đi đông cương lại càng xa nhà hơn, muốn về nhà một lần cũng rất khó.

"Ta đã viết thư vô số lần, muốn đón người trong nhà ra, nhưng lần nào bọn họ cũng hồi âm nói là cố thổ khó bỏ. Nói thật, ta chẳng có gì khó bỏ chỗ đó cả, thậm chí ta còn hận chỗ đó nữa."

Dương Thất Bảo liếc mắt nhìn Trần Nhiễm một cái rồi nói: "Có phải cảm thấy ta rất vô tình không?"

Trần Nhiễm lắc đầu: "Nếu là ta, ta cũng không muốn trở về. Như vậy đi, chờ đến đó chúng ta khuyên thử, nếu người nhà huynh nghe chúng ta khuyên thì đón bọn họ đến Trường An. Huynh đã là tướng quân cấm quân, tương lai phải ở Trường An lâu dài, đón bọn họ ra ngoài cũng tốt."

"Nếu bọn họ không nghe thì sao..."

Trần Nhiễm cười hì hì: "Bây giờ huynh biết tại sao đại tướng quân bảo ta mang năm đội mười người đi theo huynh rồi chứ?"

Dương Thất Bảo ngẩn ra, gã thật sự không nghĩ đến điểm này.

"Đại tướng quân nói nếu lần này cùng huynh trở về, người nhà huynh vẫn không nghe khuyên can thì bắt hết bọn họ ra, lôi ra ngoài rồi nói sau. Chờ khi đến Trường An, nhìn thấy Trường An phồn hoa, bọn họ ở một thời gian cũng sẽ quen."

Trần Nhiễm cười nói: "Nếu đến lúc đó phải trói người lại mang đi, huynh đừng có sốt ruột."

Dương Thất Bảo vội vàng nói: "Không sốt ruột, ta giúp các ngươi trói."

Trần Nhiễm cười lớn ha ha, nói: "Vì sao nghe câu này lại không được tự nhiên lắm vậy?"

Dương Thất Bảo đột nhiên nhớ ra cái gì đó, hỏi một câu: "Vậy mà ngươi còn mua nhiều đồ như vậy?"

Trần Nhiễm cười nói: "Huynh từng nói với đại tướng quân, sau này huynh viết thư về nhà, người nhà hồi âm lại vẫn luôn nói sau khi huynh làm tướng quân thì người trong thôn đối tốt với người nhà huynh rất nhiều, nhà này giúp nhà kia giúp. Mặc kệ có phải hư tình giả ý hay không, ý của đại tướng quân là nếu bọn họ đã giúp nhà ngươi huynh thì cũng không thể để huynh về tay không được."

Gã cười nói: "Người khác không tốt với huynh, chúng ta sẽ giết hắn. Người khác đối tốt với huynh, chúng ta sẽ tốt với bọn họ gấp bội."

Bình Luận (0)
Comment