Trên xe ngựa, Dương Thất Bảo nhìn về phía Trần Nhiễm nghiêm túc nói: "Cho nên trước khi ta vào thủy sư, ta không nghĩ giữa người và người có chỗ nào đáng để tín nhiệm, cái ác trong nhân tính, từ nhỏ ta đã bắt đầu nhìn thấy rồi."
Trần Nhiễm gật đầu, nhớ lại Thẩm Lãnh bị Mạnh lão bản ức hiếp, gã thở dài: "Cái ác trong nhân tính, đại tướng quân và ta cũng đã bắt đầu nhìn thấy từ nhỏ."
"Nếu không phải ta tòng quân..."
Dương Thất Bảo thở dài rồi nói: "Có lẽ ta đã bị giết chết ở trong sơn thôn, không một ai biết, chết im hơi lặng tiếng... Nhà chúng ta chỉ có một mình ta có thể chống chọi, có thể đánh nhau, có ta ở đó thì những người trong thôn không dễ dàng quá hỗn xược."
"Khi ta rời nhà đi tòng quân, cha mẹ ta đều không cho, kéo ta lại khóc lóc, nói ta đi thì đệ đệ muội muội và hai người bọn họ chẳng phải là bị ức hiếp đến chết sao, bọn họ cũng trông mong ta lo liệu việc trong nhà, nhưng ta biết nếu ta không đi tòng quân thì cả đời đều sẽ như vậy."
Trần Nhiễm thở dài, nhất thời không biết nói gì.
"Trong thôn các ngươi thật ra còn đỡ."
Dương Thất Bảo nói với Trần Nhiễm: "Đại tướng quân các ngươi ở gần sông Nam Bình, cuộc sống cũng coi như là ổn, trong thôn chúng ta, ngươi biết bọn họ..."
Dương Thất Bảo mấp máy môi, bởi vì quá khó khăn chịu, câu nói phía sau không thể nói ra trôi chảy.
"Dưới mỗi một tấc đất trong thôn chúng ta đều chôn trẻ con chết oan, không phải chuyện mấy chục năm, mấy trăm năm, có lẽ hơn một ngàn năm đều như vậy, phận lớn đều là bé gái."
Dương Thất Bảo hít sâu.
Gã dừng lại một lúc lâu sau mới tiếp tục nói: "Càng là nơi nghèo khó ngu muội càng nghĩ con gái vô ích, sinh con trai mới có thể gánh vác gia đình, mới có thể làm được việc, cho nên phận lớn mọi nhà sinh hạ được con gái là trực tiếp dìm xuống nước cho chết đuối, tuỳ tiện tìm một chỗ chôn xuống. Bọn họ hoàn toàn không cảm thấy đó là làm việc ác, cảm thấy đó là chuyện rất bình thường."
"Chuyện càng khiến ta khó hiểu hơn là người đối xử tệ với con gái thường không phải phụ thân, mà là mẫu thân, bọn họ nghĩ như thế nào?"
Trần Nhiễm lắc đầu nói: "Có lẽ là trút sự ấm ức mà mình từng chịu lên người đứa trẻ."
Dương Thất Bảo lại trầm mặc hồi lâu cũng không có nói chuyện. Trần Nhiễm đưa cho gã một bầu rượu, gã một hơi uống nửa hũ mới đỡ hơn một chút.
"Triều đình hàng năm đều phát tiền, huyện nha hàng năm đều phái người vào thôn, mỗi một nhà mỗi một năm đều sẽ được phát một chút bạc. Ngươi biết bọn họ cầm tiền, bao gồm cả cha mẹ ta cũng vậy, không phải muốn dùng số tiền này để mua lương thực, mua hạt giống, mua heo dê gà vịt, mà là đi đánh bạc."
"Huyện nha phát heo dê cho mỗi một hộ, bọn họ liền giết đi ăn luôn, phát cho hạt giống thì bọn họ đều đem nấu hết, ngươi biết tại sao không? Bởi vì ngươi luôn như vậy, triều đình sẽ vẫn luôn phát cho ngươi."
Dương Thất Bảo uống một hơi hết sạch số rượu còn lại.
"Ta viết thư gửi về bảo người trong nhà chuyển ra ngoài, người trong nhà nói mấy năm nay sau khi ta tòng quân, người trong thôn đối xử với bọn họ rất tốt, vị Ngô tiên sinh ở lớp tư thục đó còn dạy học miễn phí cho các con của đệ đệ muội muội ta, các nhà các hộ có thứ gì cũng đều biếu nhà ta."
Gã nhìn Trần Nhiễm: "Ngươi nói có mỉa mai không? những người đó từng hận không thể ăn thịt cả nhà chúng ta bởi vì người nhà ta dễ ức hiếp, bây giờ lại trở nên rất lương thiện."
Trần Nhiễm im lặng một lúc rồi nói: "Cho nên... Đại Ninh nhất định phải luôn cường thịnh, nếu giống như những năm cuối thời Sở quốc, dân chúng lầm than, đổi con mà ăn, cuộc sống đó đáng sợ cỡ nào? Nếu Đại Ninh không giàu có cường thịnh như bây giờ, đều giống như người trong thôn các huynh, đâu có lương thiện gì, đều không khác nhau là mấy."
Dương Thất Bảo nói: "Nghèo đói thật sự có thể khiến người không còn nhân tính."
Trần Nhiễm bỗng nhiên cười nói: "Nhân tính là bản thân con người nói. Trước đây ta nói chuyện Lãnh Tử cũng từng nói đến vấn đề này, khi đó hắn nói với ta những lời mà đến bây giờ ta vẫn nhớ."
Trần Nhiễm nói: "Lãnh Tử nói thật ra con người chính là một loại động vật, chẳng qua là con người khá thông minh. Khi người ta hình dung một người khác không có nhân tính sẽ dùng từ "thú tính", nhưng con người chính là thú, không có gì khác với heo dê, hổ báo, chính là thú, chẳng qua biết mặc y phục và nói chuyện mà thôi, cho nên nhân tính mà ngươi nói chính là thú tính."
Dương Thất Bảo cẩn thận suy nghĩ, gã cảm thấy những lời này rất rõ ràng nhưng cũng loáng thoáng cảm thấy rất phức tạp, nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào.
Trần Nhiễm cười hỏi một câu: "Hỏi huynh thêm một vấn đề nữa, tại sao mọi người thường nói từ tiết kiệm thành xa hoa thì dễ mà từ xa hoa thành tiết kiệm lại khó? Nói từ thiện thành ác thì dễ mà từ ác thành thiện lại khó?"
Dương Thất Bảo lại nghĩ một lúc lâu, lắc đầu: "Không rõ được, nhưng những lời này chắc chắn là đúng."
Trần Nhiễm nói: "Bởi vì đó chính là nhân tính."
Dương Thất Bảo ngẩn ra.
Tuy rằng trước đó vẫn luôn là gã nói nhân tính như thế nào như thế nào, nhưng sau khi Trần Nhiễm nói ra những lời này thì gã cảm thấy chấn động không gì sánh kịp. Ví dụ như câu nói "từ tiết kiệm thành xa hoa thì dễ mà từ xa hoa thành tiết kiệm lại khó" này gã đã nghe qua vô số lần. Khi các lão nhân dạy trẻ con thường xuyên sẽ nói đến, nhưng gã căn bản chưa từng suy nghĩ chuyện ẩn sâu đằng sau câu nói này.
Dương Thất Bảo thì thào: "Nhân tính..."
Trần Nhiễm cười nói: "Huynh xem kìa, bị ta nói đến mức bức bối rồi chứ gì. Lãnh Tử từng nói những lời này với ta, nhưng Lãnh Tử còn có mấy câu nữa, ta cũng nói cho huynh nghe luôn."
Gã nhìn vào mắt Dương Thất Bảo nghiêm túc nói: "Lãnh Tử nói sở dĩ con người khác với những dã thú khác còn là bởi vì con người biết cái gì xấu cái gì đẹp, cho nên có thể không ngừng tự tu chỉnh, trải qua sự tu chỉnh của nhiều thế hệ, con người sẽ trở nên càng ngày càng tốt."
"Nhưng sự tu chỉnh này có một điều kiện tiên quyết bắt buộc, đó chính là quốc gia nhất định phải giàu mạnh. Nếu quốc gia nghèo đói, con mẹ nó chứ ai có thời gian rảnh rỗi mà tu chỉnh bản thân chứ, đương nhiên là ác như thế nào thì ác. Tại sao phải ác như thế nào thì ác, bởi vì ác có thể chiếm tiện nghi."
Trần Nhiễm lấy bầu rượu thứ hai đưa cho Dương Thất Bảo: "Trong lòng không thoải mái thì nói, nói xong rồi quên đi, đừng ôm trong lòng, giữ càng lâu sẽ càng khó chịu. Lần này chúng ta trở về đón người nhà huynh ra ngoài, không bao giờ về cái thôn đó nữa, bọn họ thích thế nào cũng được, không có một chút quan hệ gì với huynh cả."
Dương Thất Bảo gật đầu, nhận bầu rượu rồi nốc một ngụm: "Ngươi nói đúng."
Trần Nhiễm nói: "Những người như chúng ta chính là trời sinh vì sự tồn tại này, nhờ những người như chúng ta tồn tại mà quốc gia càng ngày càng lớn mạnh, cho nên các bách tính cũng càng ngày càng chân thiện, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt."
Gã cũng dài thở dài ra một hơi, cười nói: "Cho nên có những lúc ta cũng cảm thấy mình rất lợi hại, con mẹ nó chứ không cẩn thận lại trở thành một trong những người đi đầu."
Gã nhìn về phía Dương Thất Bảo: "Cho nên ta vẫn luôn nghĩ nếu không phải là theo Lãnh Tử tòng quân, ta sẽ là một người làm việc trượng nghĩa như bây giờ sao? Ta không phải, ta ở lại trong thôn, sẽ bởi vì đồng tiền mà xoắn xuýt, ta sẽ vui vẻ giúp đỡ người khác ư?"
"Cho nên trước giờ ta đều không nghĩ mình là người tốt, bởi vì ta không phải, là ta bị Lãnh Tử thay đổi."
Trần Nhiễm cũng mở một bầu rượu ra uống một ngụm: "Xem đi, đây chính là lời Lãnh Tử nói, tự tu chỉnh bản thân."
Dương Thất Bảo gật đầu thật mạnh: "Những lời này đều đáng để uống mấy bình rượu, còn thích hợp để nhắm rượu hơn cả đồ nhắm rượu ngon nhất."
Trần Nhiễm tựa người về phía sau, nhắm mắt lại giống như thì thào nói: "Cho nên ta thường xuyên thấy sợ hãi, sợ đột nhiên có một ngày Đại Ninh không cường thịnh nữa, mọi người sẽ thành như thế nào? Nếu Đại Ninh của chúng ta biến thành Tang quốc lúc nội loạn..."
Hai người không có ai nói tiếp, bởi vì đề tài này quả thật rất đáng sợ.
Bên ngoài truyền đến tiếng hát, các thân binh đang gân cổ hát giống như tiếng sói tru, bọn họ hiếm khi được thoải mái như vậy, thật sự coi lần ra ngoài này là du sơn ngoạn thủy, tự tại và thoải mái.
Huống hồ theo như lời bọn họ nói, theo Nhiễm gia ra ngoài có thịt ăn, không có gì khác, Nhiễm gia có tiền.
Bọn họ đi trên đường, ở nhà trọ tốt nhất, ăn đồ ăn ngon nhất, so sánh với lúc chinh chiến, quãng thời gian này quả thực thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng phải nhớ người được lợi không phải bọn họ mà là Trần Nhiễm và Dương Thất Bảo. Bọn họ đi theo là xuất phát từ nhân tình và kỷ luật, chẳng lẽ bản thân bọn họ không muốn nhân lúc có nghỉ phép trở về thăm nhà sao?
Đây là nhân tình, không phải lý đương nhiên.
Từ Trường An đi đường bộ về quận An Dương Giang Nam đạo quả thật là xa, nhưng các binh sĩ thật sự đều không muốn đi thuyền nữa, đây cũng không phải chuyện gấp gáp gì, cho nên dọc đường đi xe về cũng không tệ.
Dương Thất Bảo cũng không sốt ruột, Thẩm Lãnh cho gã nghỉ phép không hạn chế thời gian, còn ít nhất hai ba năm nữa bệ hạ mới viễn chinh Hắc Vũ lần thứ hai, hai ba năm này Thẩm Lãnh đều sẽ ở trong cấm quân.
Dọc đường ngay cả người có tính cách như Dương Thất Bảo cũng trở nên thoải mái hơn không ít, bọn họ đi đi dừng dừng, cười đùa nhốn nháo, từ thành Trường An đi thẳng về Giang Nam đạo. Lúc vào quận An Dương có rất nhiều người không còn vui đùa nhiều như vậy nữa mà không ngừng nhìn chung quanh.
Trong thân binh doanh có rất nhiều người đã đi theo Thẩm Lãnh rất lâu, quả thật bọn họ có tình cảm không giống nhau đối với quận An Dương, nhất là Trần Nhiễm, gã đã về quận An Dương rồi, cách quê nhà trấn Ngư Lân cũng không bao xa nữa.
Trong lòng gã cũng có chút mâu thuẫn, phải đi ngang qua trấn Ngư Lân, muốn về xem thử nhưng cha gã cũng đã được đón ra ngoài rồi, trở về lại cảm thấy không có ý nghĩa gì, chỉ sợ người khác bề ngoài nhiệt tình nhưng sau lưng lại nói gã trở về để khoe mẽ.
"Đi tiếp về phía trước là đường không dễ đi nữa."
Sau khi vào cảnh nội huyện Lan Phong, đường đi rõ ràng không tốt bằng nơi khác.
Dương Thất Bảo chỉ phía trước, nói: "Huyện Lan Phong chúng ta là huyện nghèo nhất quận An Dương, thật ra cũng không trách huyện nha, mỗi một huyện lệnh đại nhân đến nhậm chức đều xem như đã tận lực. Ai mà không muốn rời đi thật vẻ vang chứ, nhưng mà không dễ giải quyết."
"Huyện Lan Phong có một nửa số người sống ở trong núi, hàng năm triều đình và quận phủ đều phát tiền, phần lớn thôn ở sâu trong núi đều bị dời đến bình nguyên, nhưng cũng có nơi như thôn chúng ta vậy, đánh chết cũng không đi."
"Nhưng trên núi nhiều thức ăn tự nhiên."
Dương Thất Bảo cười nói: "Chờ đến nơi, ta dẫn các ngươi vào trong núi săn bắn, thịt đó ăn vào mùi vị khác biệt lắm."
Trần Nhiễm bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, gã hỏi Dương Thất Bảo: "Cần thông báo với người trong huyện thành không?"
Hiện giờ Dương Thất Bảo và Trần Nhiễm đều là tướng quân, với cấp bậc của hai người bọn họ mà đến huyện Lan Phong, thông báo cho huyện nha, huyện lệnh đại nhân đã phải đến nghênh đón từ sớm rồi.
"Thôi vậy."
Dương Thất Bảo lắc đầu: "Không muốn quấy nhiễu quan phủ địa phương, chúng ta cũng sẽ không ở lại bao lâu, đón người đi luôn."
Trần Nhiễm gật đầu, gã cũng sợ phiền phức.
"Vậy được, vậy thì không phái người đi huyện nha nữa."
Gã kéo ra cửa sổ xe, thò đầu ra ngoài nhìn: "Đó chính là núi Lan Phong?"
"Ừm."
Dương Thất Bảo gật đầu, trong ánh mắt lóe lên một tia bi thương.
Đây là nơi gã nhớ nhưng cũng hận, cuối cùng cũng vẫn trở về.