Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1544 - Chương 1544: Lão Già Nhà Ngươi

Chương 1544: Lão già nhà ngươi Chương 1544: Lão già nhà ngươi

Núi Lan Phong giống như một bồn cảnh khổng lồ vẫn chưa xây dựng, cảnh sắc trong núi này đẹp tuyệt trần nhưng cũng chỉ là bề ngoài, bởi vì không chăm sóc cho nên vẻ đẹp này nhìn có vẻ hơi thô sơ nguyên thủy.

Có người nói sau khi thế giới tinh thần của một người phong phú đến mức độ nhất định sẽ lại càng sùng bái những thứ nguyên thủy, sẽ cảm thấy nguyên thủy rất tinh thuần.

Nhưng mà sự phong phú của thế giới tinh thần này chưa chắc là phong phú thuần khiết, bởi vì bản thân sự thuần khiết của nguyên thủy mà bọn họ ưa thích đã không sạch sẽ, cho nên bọn họ chỉ có thể lựa chọn nhìn bề ngoài, chỉ thấy cái bộ mặt được gọi là thuần khiết đó.

Ví dụ như dáng vẻ ban đầu của biên cương tây bắc.

Trước khi Đại Ninh lập quốc, khi đó cuộc sống của bách tính phổ thông ở biên cương tây bắc không khác các quốc gia Tây Vực Thổ Phiên lắm, thần quyền thậm chí còn cao hơn hoàng quyền.

Thế lực tông môn cực kỳ khổng lồ, khổng lồ đến mức có thể miễn nhiệm quân chủ, khống chế quan phủ.

Những tông môn đó có hàng ngàn hàng vạn tùy tùng, các bách tính đứng dọc đường lễ bái, bọn họ cực khổ trồng ra lương thực, nuôi được dê bò, đều sẽ bị tông môn thu đi, sau đó thứ mà người của tông môn trả lại cho bọn họ chính là... tâm linh của các ngươi đã được thanh lọc.

Tốt xấu gì cũng còn có một lý do thoái thác đúng không?

Sự nguyên thủy ngu muội của núi Lan Phong này ngay cả một lý do thoái thác cũng không có, bởi vì không có tông môn nào tuyên dương tín ngưỡng. Tín ngưỡng ban đầu của các bách tính ở đây chỉ có một chữ... Tham.

Đại Ninh lập quốc đã mấy trăm năm, các bách tính của núi Lan Phong vẫn có không ít người giữ sự thuần túy nguyên thủy này.

Lần này Dương Thất Bảo trở về không mang vợ con của gã theo. Sau khi gã nữ y quan và trong quân thành thân không lâu thì có một đứa con trai, hai năm sau lại có một con gái.

Vốn dĩ lần này thê tử của gã muốn cùng trở về. Dù sao thành thân đã lâu như vậy mà nàng ta vẫn chưa từng gặp cha mẹ chồng, chưa gặp người nhà của Dương Thất Bảo, nhưng Dương Thất Bảo nói gì cũng không đồng ý.

Gã không muốn thê tử nhìn thấy mọi thứ trong cái thôn này.

Khi sắp vào thôn, tâm trạng của Dương Thất Bảo hiển nhiên trở nên nặng nề hơn, không hề có niềm vui sướng sắp được gặp cha mẹ và người nhà, một chút xíu cũng không có. Trần Nhiễm nhìn mặt gã là có thể đoán được, Dương Thất Bảo không có một chút ký ức ấm áp nào ở nơi gọi là thôn Kháo Lan Sơn này.

"Tươi tỉnh lên một chút."

Trần Nhiễm vỗ vai Dương Thất Bảo, cười nói: "Huynh đây là áo gấm về quê. Không phải huynh đã nói rồi sao, từ sau khi huynh trở thành tướng quân, thái độ của người trong thôn đối với người nhà huynh đã có chuyển biến lớn, cho nên không cần phải nghĩ nhiều chuyện trước như vậy."

"Ta biết."

Dương Thất Bảo thở hắt ra một hơi, cố gắng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, tuy rằng nụ cười có chút không được tự nhiên.

Gã nói với Trần Nhiễm: "Giống như ngươi nói, cho dù sau là bọn họ hư tình giả ý đối xử tốt với người nhà ta, ta cũng phải nói một tiếng cảm ơn, không phải sao?"

"Khí khái!"

Trần Nhiễm cười nói: "Đây mới là Thất lang liều mạng của thủy sư chúng ta."

Dương Thất Bảo cười hì hì, lại thở hắt ra một hơi. Cũng không biết tại sao gã cứ cảm thấy không yên, cho dù sắp vào thôn thì vẫn không yên.

Đội xe dừng lại ở cửa thôn, sau đó phía trước truyền đến một tràng tiếng hô hoán. Trần Nhiễm vén rèm che lên, hỏi một câu: "Sao vậy?"

Ngoài xe có thân binh trả lời: "Phía trước có thôn dân chặn đường vào thôn, trong tay còn cầm đòn gánh, cuốc xẻng, giống như là muốn cướp đồ."

"Con mẹ nó."

Trần Nhiễm vừa nghe đã nổi cáu, vươn tay ra túm lấy trường đao để ở một bên, nhảy từ trên xe ngựa xuống rồi đi nhanh về phía trước.

Khi đến cửa thôn mới phát hiện có ít nhất hơn trăm thôn dân chặn ở đây, phần lớn là thanh niên trai tráng, ai nấy trông đều cực kỳ ngang ngược càn rỡ. Bọn họ đối mặt với người mặc quân phục chiến binh Đại Ninh nhưng lại giống như không hề sợ chút nào.

"Đây là vật tư tiếp tế đưa tới cho chúng ta năm nay sao?"

Một gã trẻ tuổi giống như người cầm đầu ngồi xổm ở cửa thôn, miệng ngậm cái tẩu thuốc hút xoạch xoạch, giống như một yêu nghiệt vừa mới từ trong lòng đất chui ra.

"Các ngươi để đồ xuống rồi về đi, quy tắc cũ."

Tên tuổi trẻ kia đứng dậy, gõ cái tẩu thuốc của hắn ta vào chiếc xe ngựa thứ nhất rồi nói: "Đường trong thôn không chào đón người ngoài vào, xe ngựa, ngựa, đồ đạc, tất cả đều để lại rồi các ngươi xuống núi ngay đi."

Trần Nhiễm sải bước lên phía trước, nhìn mặt tên tuổi trẻ kia, càng nhìn càng tức.

"Ngươi biết quân phục của chiến binh Đại Ninh không?"

Trần Nhiễm hỏi tên kia một câu.

"Con mẹ nó ta mặc kệ quân phục hay không quân phục gì của ngươi, đưa đồ cho chúng ta thì có mắt nhìn một chút, để đồ xuống rồi cút ngay."

Trần Nhiễm thở dài: "Xem ra ngươi thật sự không biết thế nào là chiến binh."

Tên tuổi trẻ kia nhổ nước bọt vào Trần Nhiễm, Trần Nhiễm né người sang bên cạnh sau đó giơ tay ra bóp cổ tên trẻ tuổi kia ấn xuống. Tên kia nhìn có vẻ ngang tàng nhưng nếu động thủ thì thua kém Trần Nhiễm bao nhiêu?

Ở trong đội ngũ chiến binh thủy sư Trần Nhiễm tuyệt đối không tính là người thiện chiến, nhưng đối phó với hạng lưu manh như thế nay thì một mình Trần Nhiễm đánh mười mấy tên cũng không phải vấn đề.

"Quan binh đánh người!"

"Mau đến xem đi, người của quan phủ giết người rồi!"

Một đám sơn dân lập tức hô hoán, kêu gào, không bao lâu trong sơn thôn liền truyền đến tiếng chiêng không dứt. Nam nữ già trẻ nhanh chóng ùn ùn chạy đến cửa thôn, trong tay cầm đủ thứ linh tinh, nào cuốc nào chổi, đủ loại.

Đội xe lập tức bị mấy trăm sơn dân vây lại, kẻ đã trúng đòn thì nằm dưới đất lớn tiếng kêu rên. Thật ra Trần Nhiễm căn bản là không phát lực gì cả, nếu không thì gã một kích đánh chết người này chẳng lẽ còn có vấn đề ư?

Càng lúc càng nhiều người tụm lại nhưng chẳng lẽ Trần Nhiễm lại sợ?

"Chuẩn bị chiến!"

Trần Nhiễm hô một tiếng.

Năm mươi mấy chiến binh Đại Ninh lập tức tiến lên phía, hình thành trận thế tấn công, mọi người đều tháo liên nỏ xuống chĩa vào những sơn dân kia.

Vừa nhìn thấy cảnh này, đám sơn dân hiển nhiên đều hơi ngỡ ngàng. Trước kia người của huyện nha tới, sương binh được phái vận chuyển vật tư tới, có người nào dám trêu chọc người của thôn Kháo Lan Sơn bọn họ, đều né tránh bọn họ hình như né dịch bệnh vậy, có thể không trêu chọc thì sẽ không trêu chọc.

Nhưng binh lính lần này hiển nhiên là khác, trên liên nỏ bọn họ có sát khí, nhưng mà không bằng sát khí trong mắt bọn họ.

"Đều dừng tay, đều dừng tay hết đi!"

Trong thôn, một lão tiên sinh nhìn khoảng năm mươi mấy tuổi chạy nhanh ra ngoài, vẻ mặt cấp bách, chạy cũng hơi lảo đảo.

"Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng đối nghịch với quan phủ, ta dạy các ngươi đọc sách viết chữ biết lý lẽ, sao các ngươi đều không học được vậy?"

Đám người nhìn thấy ông ta đi ra đều tự giác nhường ra một con đường, hiển nhiên là đều rất tôn kính người này.

"Ngô tiên sinh." Dương Thất Bảo từ phía sau cất bước đi lên.

Người được gọi là Ngô tiên sinh đó tiên sinh tư thục trong sơn thôn Kháo Lan Sơn này. Ông ra ngây người ra khi nhìn thấy Dương Thất Bảo, giống như đang quan sát tỉ mỉ, có vẻ như không nhận ra. Dương Thất Bảo cũng không có quá để ý, dù sao cũng đã sắp sáu năm kể từ lần trước gã trở về.

Ngô tiên sinh quan sát một lúc lâu rồi hỏi: "Là... Dương tướng quân?"

Những sơn dân kia vừa nghe nói ba chữ "Dương tướng quân" đều sửng sốt, sắc mặt mỗi người đều có chút khó coi, bọn họ lui về sau theo bản năng, hiển nhiên là cũng đều biết không dễ chọc vào tướng quân.

"Ta là Thất Bảo, Ngô tiên sinh không nhận ra ta sao?" Dương Thất Bảo tiến lên, vừa đi vừa nói: "Thư của nhà ta đều là Ngô tiên sinh xem giúp, cũng là ông giúp viết hồi âm cho ta."

Ngô tiên sinh hiển nhiên có kích động, vừa phất tay đuổi những sơn dân kia vừa đi về phía Dương Thất Bảo.

"Nhanh đi dọn dẹp một chút, trong thôn chúng ta mấy trăm năm mới có một tướng quân, đây là vinh quang của thôn chúng ta, là Dương tướng quân trở về. các ngươi nhanh đi chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta đón gió tẩy trần cho Dương tướng quân bọn họ."

Cả đám người nhìn nhau, đều có chút sững sờ.

Ngô tiên sinh hơi tức giận, nói: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không nhanh về làm việc nên làm đi?!"

Cả đám người lập tức xoay người đi vào trong thôn, hoàn toàn khác với thái độ ương ngạnh khi chặn xe ngựa lúc nãy, có thể thấy được vị Ngô tiên sinh này có địa vị cao ở trong sơn thôn.

Vị Ngô tiên sinh này còn là lý chính trong thôn, trong cả thôn chỉ có một mình ông ta có học vấn, chức lý chính này không phải ông ta thì còn có thể là ai?

"Ngô tiên sinh, người nhà của ta đâu?"

Dương Thất Bảo nhìn chung quanh, vừa rồi khi những sơn dân kia vây quanh là gã vẫn luôn quan sát trong đám người nhưng không nhìn thấy người nhà của gã. Có điều Dương Thất Bảo cũng không có thấy lạ, bởi vì người nhà của gã không làm được chuyện như thế này, nếu làm được thì người nhà của gã cũng sẽ không bị ức hiếp sỉ nhục như vậy.

"Bọn họ đều vẫn ổn cả."

Ngô tiên sinh đi lên hành lễ với Dương Thất Bảo, Dương Thất Bảo vội vàng giúp đỡ ông ta.

Ngô tiên sinh quay đầu lại căn dặn: "Còn không đi mời phụ mẫu Dương tướng quân ở thôn Mạnh Gia về, nhanh đi! Đánh xe đi."

Ông ta cười nói với Dương Thất Bảo: "Khuê nữ bên nhà cữu cữu tướng quân, hôm nay làm yến tiệc, ta sắp xếp xe ngựa đưa phụ mẫu và người nhà tướng quân qua đó, vừa đi lúc sáng sớm, lúc này sợ là mới đến nơi chưa bao lâu."

Dương Thất Bảo cười cười, gã biết con trai độc nhất của cữu cữu có một khuê nữ, không ngờ mới chớp mắt mà khuê nữ của biểu đệ gã đã đến tuổi xuất giá rồi.

"Làm phiền Ngô tiên sinh rồi."

Dương Thất Bảo khách khí nói một câu.

Ngô tiên sinh nói: "Tới nhà ta ngồi trước một lát đã, nhà tướng quân khóa cửa rồi, không vào được, đến nhà ta hết đi. Tướng quân cũng biết phái người đến thôn Mạnh Gia cả đi cả về sẽ mất hai canh giờ, đường núi không dễ đi, mọi người đến nhà ta trước đi, ta sắp xếp cơm trưa."

Dương Thất Bảo chắp tay: "Đa tạ."

Ngô tiên sinh dẫn đường ở phía trước, Trần Nhiễm ghé vào tai Dương Thất Bảo hỏi nhỏ một câu: "Nhà huynh ở vị trí nào?"

Dương Thất Bảo trả lời: "Dãy cuối cùng thôn, nhà thứ ba từ phía tây sang."

Trần Nhiễm ừ một tiếng, quay đầu lại âm thầm căn dặn thân binh thủ hạ: "Đến nhà Dương tướng quân xem thử tình hình như thế nào, đừng trương dương."

Đội chính thân binh kia gật đầu, quay đầu lại căn dặn mấy người bên cạnh.

Một đám người đánh ngựa vào thôn, những sơn thôn kia vẫn còn đứng vây xem, chỉ là đã đi ra xa một chút. Nhìn dáng vẻ của những người này, Trần Nhiễm có một cảm giác như mình đã bất tri bất giác đi vào bầy sói.

Trong nhà Ngô tiên sinh, ông ta sai người đi đun nước pha trà, lại dặn người đi giết heo giết dê chuẩn bị cơm trưa.

"Cuộc sống trong thôn tốt chứ?"

Dương Thất Bảo hỏi một câu.

"Sống tốt hơn nhiều rồi."

Ngô tiên sinh nói: "Năm kia huyện nha phái người lắp mấy guồng nước ở trong thôn, lại sửa hồ chứa nước cho nên cuộc sống đã tốt hơn không ít. Tướng quân về nhà quá ít, cũng không biết trong thôn chúng ta đã thay đổi nghiêng trời lệch đất."

Đang nói thì đội chính thân binh trở lại, nói nhỏ vài câu gì đó bên tai Trần Nhiễm. Trần Nhiễm thay đổi sắc mặt rõ ràng, đột nhiên cất bước đi lên, giơ tay túm lấy Ngô tiên sinh nhấc lên cao.

"Lão già nhà ngươi, còn muốn lừa người?!"

Bình Luận (0)
Comment