Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1545 - Chương 1545: Huynh Tưởng Là Xong Chuyện Rồi?

Chương 1545: Huynh tưởng là xong chuyện rồi? Chương 1545: Huynh tưởng là xong chuyện rồi?

Trần Nhiễm tiến lên giơ tay túm lấy cổ Ngô tiên sinh nhấc lên. Lúc gã nhấc người lên cao bằng một cánh tay, cơ bắp trên cánh tay đều phồng lên, ống tay áo trong nháy mắt liền chật căng.

Tuy nhìn gã cũng hơi béo nhưng hiện tại hoàn toàn khác nhau với lúc trước, nếu gã thật sự dồn nhiều sức lực, một cú đấm đánh chết một người cũng là thao tác bình thường.

Ngô tiên sinh sợ hãi sắc mặt trắng bệch, vừa giãy giụa vừa nói: "Tướng quân, ngài đây là ý gì?"

Trần Nhiễm nói: "Vừa rồi người của ta đã âm thầm điều tra, phòng ốc trong nhà Dương tướng quân đều đã sụp đổ hơn phân nửa, cửa tuy khóa lại nhưng ván cửa đều đã hư hại, trong sân cỏ hoang mọc thành bụi, căn bản không phải nơi có người ở."

"Ngài nghe ta giải thích, tướng quân, ngài thả ta buông xuống trước rồi nghe ta giải thích."

Dương Thất Bảo nói với Trần Nhiễm: "Nhà ta quả thật cũ nát, lúc ta rời nhà đã rất nát rồi."

Ngô tiên sinh vội vàng nói: "Đúng đúng đúng, chính bởi vì quá cũ nát cho nên trong thôn đã bàn bạc, đón phụ mẫu của Dương tướng quân đến nơi khác sống, ở... ở..."

Dương Thất Bảo nói: "Ngươi thả ông ta xuống trước đi."

Trần Nhiễm giận dữ: "Sao ngươi vẫn không hiểu!"

Gã quẳng Ngô tiên sinh trong tay xuống đất thật mạnh rồi đá ông ta một cước. Ngô tiên sinh kia cũng đã năm mươi mấy tuổi, bị hai cú đánh này đâu còn có thể dậy nổi nữa.

Trần Nhiễm bước nhanh đến phía trước, rút trường đao ra đột nhiên chém xuống.

Keng!

Một tiếng giòn vang, trường đao sượt qua tai Ngô tiên sinh, chém lên phiến đá xanh, đốm lửa tóe ra.

"Còn không nói thật, ta sẽ băm nát ngươi."

Trần Nhiễm giẫm chân lên ngực Ngô tiên sinh, trường đao chỉ vào mắt Ngô tiên sinh.

"Ta... khụ khụ, ta nói thật gì chứ, ngươi tuy là tướng quân nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ đánh ta, ta cũng là người có công danh... Khụ khụ..."

"Trên người ngươi có công danh của Đại Ninh, đó là nỗi nhục của triều đình."

Trần Nhiễm giơ chân lên đạp mạnh một cước vào mũi Ngô tiên sinh. Sau một cước này, mũi của Ngô tiên sinh giống như nổ tung, xương mũi nhất định là đã bị gãy, máu từ trong lỗ mũi trào ra.

"Đừng... đừng đánh nữa."

Ngô tiên sinh không ngừng dùng ống tay áo lau máu trên mặt, vật lộn quỳ ở đó nói: "Đều là chuyện của bọn họ, không liên quan đến ta, ta cũng là bị ép buộc."

Ông ta vừa thốt ra câu này, sơn dân ở chung quanh vốn đã vây lên chuẩn bị động thủ đều nổi giận, trong đó có một người bước nhanh đến phía trước, chỉ vào Ngô tiên sinh giận dữ nói: "Lão thất phu nhà ngươi, sao bây giờ lại trách chúng ta!"

Một người khác lớn tiếng nói: "Nhận thì nhận, có gì phải sợ. Theo ta thấy, giết hết toàn bộ đám lính này rồi chôn ở đây, sau này bất kể là ai hỏi tới đều chỉ nói không biết, ai còn có thể làm gì được?"

"Đúng thế!"

"Giống như với những người bán hàng rong đến thôn trước kia, giết người, giữ đồ, thi thể chôn bừa trong núi, ai biết được."

Ngô tiên sinh giãy giụa, nói: "Các ngươi biết cái gì! Bọn họ, bọn họ là tướng quân."

"Tướng quân thì thế nào!"

Một sơn dân cầm dao săn trong tay nói: "Những người của quan phủ trong huyện thành chúng ta, có ai tới trêu chọc chúng ta, có ai không biết vào thôn chúng ta là đã mất nửa cái mạng, có thể còn sống để ra ngoài hay không thì phải xem tâm trạng của chúng ta."

"Ngô tiên sinh, ngươi dám làm không dám nhận?"

Một tráng hán nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi vác một cây gậy gỗ đi tới, nheo mắt nhìn Dương Thất Bảo, sau đó hừ lạnh một tiếng.

"Cha ngươi mẹ đã chết lâu rồi, bị ta đánh chết đấy. Hai nhà đệ đệ muội muội của ngươi cũng đã chết lâu rồi, Ngô tiên sinh bày mưu hạ độc chết, sau khi chết đều tùy tiện tìm một chỗ trong núi chôn, đã quên chôn ở chỗ nào rồi."

"Ngô tiên sinh nói hàng năm ngươi đều sẽ mang rất nhiều tiền về cho nhà ngươi, thư ngươi viết cho nhà ngươi đều là hắn đọc giúp, hắn biết chi tiết về nhà ngươi."

Một người khác nói: "Không sai, ngươi cho nhà ngươi nhiều tiền như vậy, chúng ta đi xin một chút thì làm sao? Cha mẹ ngươi giống như thần giữ của vậy, lấy bạc không chịu chia cho mọi người, bọn họ đều đáng chết."

"Đúng!"

Một đám người vây quanh Dương Thất Bảo bọn họ la lối.

"Đúng thế, có tiền mà không lấy ra, đó không phải là muốn chết sao?"

"Lúc đầu chúng ta cũng không muốn giết người, đi xin đàng hoàng, nhưng cha mẹ ngươi lại nói cái gì mà bạc đều là con trai của bọn họ gửi về, không liên quan đến chúng ta. Sao lại không liên quan chứ? Đều là người trong thôn, trước kia chúng ta còn chiếm được đất nhà ngươi, chiếm lương thực của nhà ngươi, chiếm được cơ thể của muội muội ngươi, sao lại không chiếm được bạc của nhà ngươi?"

Dương Thất Bảo trợn trừng mắt, trong nháy mắt đã giăng đầy tơ máu.

"Các ngươi đều đáng chết!"

Gã hét to một tiếng.

"Ha ha ha ha..."

Đám người vây quanh đều bật cười, hiển nhiên không coi Dương Thất Bảo bọn họ ra gì. Thôn Kháo Lan Sơn này có đến bảy trăm tám trăm người vây đến, mà Dương Thất Bảo bọn họ chỉ có năm mươi mấy người, tất nhiên đám sơn dân kia không sợ.

"Nếu ngươi muốn trách chúng ta thì trách Ngô tiên sinh trước đi."

Tên tráng hán kia nói: "Hắn đã nghĩ cách, đi đòi tiền với người nhà ngươi trước, nếu cha ngươi mẹ bằng lòng chia bạc cho mọi người thì thôi, nếu không chịu thì làm thịt hết cả nhà ngươi, sau đó chia tiền. Sau này hàng năm Ngô tiên sinh vẫn viết thư cho ngươi bảo ngươi gửi bạc về, hàng năm mọi người vẫn sẽ chia tiền như vậy."

Một người khác nói: "Mấy năm nay quả thật là đã chia bạc của ngươi, nếu ngươi muốn sống trở về thì sau này hàng năm vẫn gửi bạc về, tha cho ngươi một cái mạng chó."

Ngô tiên sinh nằm rạp dưới đất lớn tiếng nói: "Đám ngu xuẩn các ngươi, để bọn chúng đi hết, các ngươi còn có thể sống hả? Triều đình triệu tập quân đội đến đây, các ngươi tưởng là đánh thắng được quân đội?!"

Trần Nhiễm đạp một cước vào miệng Ngô tiên sinh, một cước này lực độ rất mạnh, đạp Ngô tiên sinh lộn ngửa về phía sau.

"Giết chết bọn chúng!"

Người ở bên ngoài vừa thấy Trần Nhiễm lại động thủ liên vung vũ khí trong tay lên rồi lao vào trong viện. Ngô tiên sinh là lý chính trong thôn, trong nhà cũng không phải là nhỏ, thế nhưng trong một lúc có nhiều người như vậy tràn vào, rất nhanh đã trở nên chật chội.

"Bày trận!"

Trần Nhiễm đi nhanh lên phía trước, vươn tay ra tháo liên nỏ xuống: "Giết sạch bọn chúng, có chuyện gì thì ta chịu!"

Dương Thất Bảo kéo Trần Nhiễm lại: "Chuyện riêng của ta, ta tự giải quyết, các ngươi đừng nhúng tay vào, nếu không thì sau này triều đình truy vấn, ngươi đều sẽ có trách nhiệm."

"Bây giờ lão tử không quản nhiều như vậy, lão tử chỉ biết người nhà của huynh đệ đều đã bị ức hiếp chết"

Trần Nhiễm giơ liên nỏ lên nhắm về phía bọn họ, phẫn nộ quát: "Chiến binh thủy sư, giết địch!"

"Rõ!"

Năm mươi mấy người cùng hô to một tiếng.

Hơn năm mươi cái liên nỏ đồng thời phát uy, đối với những binh lính thân binh doanh đã trải qua trăm trận chiến này mà nói, đối phó với đám sơn dân này đơn giản hơn nhiều so với binh sĩ Hắc Vũ hay binh lính Tang quốc.

Liên nỏ của bọn họ chuẩn xác đến mức khiến người ta run sợ, mỗi một mũi tên bay đi đều sẽ bắn vào vị trí yếu hại như cổ hoặc ngực, một kích tất chết.

Đám sơn dân chỉ biết dùng sức đánh đấm kia đâu có kinh nghiệm tác chiến gì, từ thời khắc chiến binh Đại Ninh giơ liên nỏ lên là bọn họ đã được định sẵn sẽ bị tàn sát.

Trần Nhiễm đã không quan tâm nhiều nữa, liên nỏ trong tay không ngừng bắn tên, mười hai mũi tên nhanh chóng bị bắn hết, mà trong sân đã chất đầy người chết.

"Đổi đao!"

Trần Nhiễm ném liên nỏ qua một bên, cầm hắc tuyến đao lớn tiếng nói: "Lấy đội năm người phân tán tác chiến, giết!"

"Giết!"

Bên kia sân, kẻ vác gậy gỗ đứng nói chuyện trước đó bị Dương Thất Bảo đạp một cước bay ra ngoài, lưng của kẻ đó đập vào tường đất thật mạnh, tường đất cũng không chống đỡ được lực độ lớn như vậy, lập tức sụp xuống.

Kẻ kia ngã nhào ra bên ngoài tường viện, Dương Thất Bảo đi nhanh tới, cúi xuống xách người lên sau đó quay nửa vòng, hung hăng cắm đầu người xuống đất.

Bịch một tiếng, đầu của kẻ kia đâm xuống mặt đất giống như trong nháy mắt đã bị nhét vào trong lồng ngực. Sát ý trong mắt Dương Thất Bảo không hề giảm bớt chút nào, gã ngồi xổm xuống, đập mạnh từng quyền từng quyền lên mặt kẻ đó, sau khi đánh mấy chục quyền thì đầu của hắn ta đã không còn nguyên dạng nữa, chỉ còn lại một cái sọ máu me nhầy nhụa.

Gã đánh chết nam nhân nói ức hiếp sỉ nhục người nhà và muội muội của mình rồi đứng lên, lúc này mới phát hiện Trần Nhiễm đã dẫn người giết ra ngoài sân. Lúc đầu là mấy trăm người vây quanh nhà này muốn giết bọn họ, hiện giờ lại là Trần Nhiễm cùng chiến binh của thân binh doanh đuổi giết người ở khắp thôn.

Trần Nhiễm đã hạ quyết tâm, còn lâu mới quan tâm người chắn trước mặt gã là ai, là nam nhân hay nữ nhân, hoặc là lão nhân.

Hắc tuyến đao của gã hắt máu về phía trước, giết đến nỗi mắt đỏ như máu.

Lúc mới đầu Trần Nhiễm đã cảm thấy không bình thường, những sơn dân kia dám chặn đội ngũ của bọn họ, đâu giống như dạng người lương thiện gì. Nếu thật sự giống như Dương Thất Bảo nói, sau khi gã trở thành tướng quân thì những sơn dân này đều thay đổi thái độ rất nhiều, vậy thì sao lại chặn người của quân đội?

Ngay cả quân nhân ở trước mắt mà bọn họ cũng không coi ra gì, làm sao lại để một tướng quân đã nhiều năm không về nhà vào mắt.

Có thể thấy được rằng ngay từ đầu những người này biết Dương Thất Bảo gửi tiền về nhà đã không ngừng đòi hỏi. Có thể là lúc đầu người nhà của Dương Thất Bảo cho một chút, nhưng những người này càng ngày càng quá đáng, người của Dương gia quyết định không cho nữa, những người này không đòi được bạc liền bộc lộ bộ mặt hung ác.

Ngô tiên sinh nghĩ kế, nói giết cả nhà này đi, để ông ta giả mạo người của Dương gia tiếp tục viết thư cho Dương Thất Bảo. Bao năm nay đều là ông ta viết thư thay, người của Dương gia có giọng điệu gì, thái độ thế nào, ông ta đều biết hết.

Dương Thất Bảo viết thư nói muốn về thăm, ông ta hồi âm nói không cần về, mọi chuyện trong nhà đều tốt. Dương Thất Bảo bảo người nhà xây một căn nhà mới, tiền đều bị bọn họ phân chia rồi, vì thế Ngô tiên sinh liền không ngừng hồi âm nói là không cần xây nhà.

Nhiều năm nay vẫn luôn là Ngô tiên sinh tự hồi âm cho Dương Thất Bảo, còn lừa được không ít tiền, chính bởi vì như vậy mà người trong thôn núi này mới cảm thấy Ngô tiên sinh quan trọng, vì thế mọi chuyện đều nghe theo ông ta.

Nhưng mà giờ khắc này, Ngô tiên sinh đã kinh sợ, sự hung hãn dã man trong xương tủy những người này đều bộc phát ra, còn ai quan tâm Ngô tiên sinh gì nữa.

Trần Nhiễm dẫn người huyết tẩy trong thôn một lượt, gã đã không quan tâm kẻ giết là ai, nếu không trút lửa giận trong lòng ra thì gã sẽ chết vì uất nghẹn.

Trước khi vào núi thôn đã có nghi ngờ, đến cơn giận dữ lúc này, trong thoáng chốc đều phóng ra ngoài.

Khắp nơi đều là người chết. Khi Trần Nhiễm dẫn các huynh đệ trở lại, Dương Thất Bảo ngồi ngẩn người ở cửa nhà mình.

Gã nhìn về phía Trần Nhiễm, im lặng một lúc rồi nói: "Đây là chuyện riêng của ta, sau khi trở về ta sẽ đi báo cáo với triều đình."

"Chuyện này tính là của ai thì đừng nói vội."

Trần Nhiễm nhìn vào mắt gã, hỏi: "Huynh nghĩ vậy là xong chuyện rồi à?"

Bình Luận (0)
Comment