Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1547 - Chương 1547: Sau Sự Việc

Chương 1547: Sau sự việc Chương 1547: Sau sự việc

Huyện lệnh Tống An Hiền, huyện thừa Cao Nhất Dự, bổ đầu huyện nha Dương Minh Vũ lần lượt bị thân binh do Trần Nhiễm dẫn đến trực tiếp chặt đầu. Trần Nhiễm giơ tay ra chỉ những bổ khoái còn lại và căn dặn: "Lấy khẩu cung của mỗi một người bọn họ."

Thủ hạ lên tiếng đáp lại, tiến lên vây quanh những bổ khoái kia. Những bổ khoái huyện nha này đâu từng gặp chuyện giết người như vậy, người bị giết là huyện lệnh đại nhân huyện thừa đại nhân của bọn họ.

"Các ngươi đều là bổ khoái, chắc hẳn là cũng đều biết rõ luật pháp Đại Ninh."

Trần Nhiễm đi đến trước mặt những bổ khoái kia lớn tiếng nói: "Ta tuy là tướng quân cấm quân nhưng ta không có quyền tiền trảm hậu tấu, việc này cho dù là ta biết thì cũng nên báo trước với triều đình, nhưng ta đã giết người, ta lấy thân phận tướng quân cấm quân cùng những ác nhân này lấy mạng đổi mạng, các ngươi nên biết là ta quyết tuyệt."

"Nếu các ngươi đã biết ta quyết tuyệt, vậy thì hãy viết đúng sự thật những gì mình biết lên giấy. Các ngươi càng nên biết rằng ngay cả triều đình xử trí ta thì cũng là xử trí sau các ngươi. Bây giờ các ngươi viết lời khai là đúng với trách nhiệm của chính các ngươi, còn có thể không chết."

Gã nói xong, những bổ khoái kia nhìn nhau, ai nấy đều không biết nên làm sao. Một bổ khoái làm lâu năm nhất trầm tư một lát sau đó cất bước tiến lên, quỳ gối ở trước mặt Trần Nhiễm.

"Tướng quân nói không sai, tướng quân vốn có thể giết luôn cả chúng ta nhưng lại không làm, là vì tướng quân thương hại, cho nên chúng ta sẽ viết lời khai này, sau này triều đình phái người xuống truy tra, chúng ta cũng sẽ bẩm báo đúng sự thật."

Sau khi nói xong hắn ta vươn tay ra nhận lấy giấy bút của thân binh đưa cho, quỳ ở đó viết lời khai, tuy chỉ có mấy trăm chữ nhưng lại viết rất rõ ràng chuyện đã xảy ra. Bọn họ đều biết rõ những chuyện này, tất nhiên biết cái gì thì viết như thế.

Người đầu tiên viết lời khai, người ở phía sau đều tiến lên. Từng người từng người bọn họ viết lời khai xong, Trần Nhiễm căn dặn thân binh thủ hạ cho những người này ký tên điểm chỉ, sau đó cất hết lời khai đi.

"Các ngươi đều về nhà mình đi, ta sẽ đi quận phủ bảo bọn họ phái người đến đây tạm thời tiếp quản huyện Lan Phong. Về phần sau này các ngươi sẽ là bị xử trí thế nào, triều đình tự có quyết định, nhưng ta có thể bảo đảm các ngươi đều sẽ không chết."

Trần Nhiễm nói xong rồi phất tay: "Chúng ta đi!"

Mười mấy gã thân binh nhặt đầu của ba quan viên huyện nha lên treo ở một bên chiến mã, đoàn ngựa lao vụt đi, rải máu dọc đường. Những bổ khoái kia nhìn cảnh này, ai nấy đều sợ tới mức mặt biến sắc.

Ngày thứ ba, Trần Nhiễm mang đầu người đến nha môn quận phủ quận An Dương, làm quận thú đại nhân của quận An Dương giật mình. Ba cái đầu người kia vừa để xuống trước mặt ông ta, tim của ông ta gần như đã nhảy vọt ra khỏi cổ họng.

Trần Nhiễm nói lại chuyện đã xảy ra một lượt, quận thú Lư Thủ Tăng biết chuyện này nghiêm trọng cỡ nào. Tất cả người nhà của tướng quân cấm quân Dương Thất Bảo đều bị giết, thôn dân kết bè với nhau tiếp tục lừa bạc của Dương tướng quân.

Quan viên của huyện nha biết chuyện không báo, biết chuyện không làm, ông ta không thể bao che được chuyện như thế này, không phải quan viên ở chức vị như ông ta có thể bao che được.

Việc đầu tiên ông ta làm chính là hạ lệnh bắt vị huyện lệnh tiền nhiệm của huyện Lan Phong kia lại, việc thứ hai chính là phái người đi huyện Lan Phong.

Trần Nhiễm sắp xếp xong chuyện ở quận An Dương, đột nhiên về quê nhà trấn Ngư Lân một chuyến vẫn tốt hơn. Lần này sau khi về Trường An sợ là mình cũng dữ nhiều lành ít, sau này còn muốn đến cũng không cơ hội.

Gã là tướng quân cấm quân, giết người tàn sát thôn, còn giết cả đám người huyện lệnh, chuyện như thế này thì triều đình làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho gã, nhưng mà Trần Nhiễm không hối hận.

Thất Bảo đại ca là người cực kỳ chiếu cố Thẩm Lãnh khi hắn mới vào thủy sư. Lãnh Tử từng không chỉ một lần nói với Trần Nhiễm, lúc mới vào thủy sư hắn bị người của Mộc Tiêu Phong chèn ép, Dương Thất Bảo ở đội đốc quân vẫn luôn bảo vệ hắn, khi đó hai người vẫn chưa thân quen, chỉ là bởi vì trong lòng Thất Bảo đại ca có chính nghĩa.

Sau khi Trần Nhiễm vào thủy sư, Thẩm Lãnh nhắc tới chuyện trước kia với gã, trong lòng Trần Nhiễm đã ghi nhớ cái tên này. Bởi vì Lãnh Tử nói Dương Thất Bảo là một người có thể làm huynh đệ, vậy thì gã sẽ nhớ người huynh đệ này, huynh đệ của Lãnh Tử chính là huynh đệ của Trần Nhiễm gã. Sau đó gã và Dương Thất Bảo càng ngày càng thân quen, cùng sống chết chung hoạn nạn, vì thế từ trong nội tâm đã nhận định người huynh đệ này.

Nếu như nói lúc đầu Trần Nhiễm cảm thấy Dương Thất Bảo thân cận là vì Thẩm Lãnh, vậy thì sau này nhận định người huynh đệ này là vì tình cảm của bản thân gã.

Thất Bảo đại ca lo lắng là đúng, gã không muốn làm liên lụy đến Trần Nhiễm. Nếu Trần Nhiễm không động thủ thì Dương Thất Bảo cũng sẽ động thủ, sau đó một mình gã chịu tội, nhưng tại sao Trần Nhiễm còn nói lời châm chọc với Dương Thất Bảo?

Bởi vì lúc ấy trong lòng Trần Nhiễm nghĩ nếu cần một người chịu trách nhiệm vì giết người, vậy thì để gã gánh vác.

Huynh đệ.

Không phải thứ tình cảm mà dân giang hồ chỉ nói suông bằng lời.

Huynh đệ, có thể sống chết vì nhau.

Lúc ấy Trần Nhiễm cố ý nói những lời đó, sau đó dẫn người của thân binh doanh đến huyện thành chính là không muốn để cho Dương Thất Bảo tham dự vào.

Nửa tháng sau, Trần Nhiễm dẫn người trở lại Trường An.

Sáng sớm hôm đó vào thành, một canh giờ sau Thẩm Lãnh đã ở trước mặt bệ hạ.

"Việc này..."

Hoàng đế nhìn về phía Lại Thành: "Nếu dựa theo luật lệ Đại Ninh xử trí nghiêm khắc..."

Ông ta chưa hỏi xong thì Lại Thành đã hiểu, cúi người nói: "Việc này tuy có nguyên nhân của nó, nhưng dựa theo luật lệ thì Trần tướng quân và những thân binh đó cũng phải... cũng phải xử tử."

Thẩm Lãnh nhíu mày.

Lại Thành vội vàng tiếp tục nói: "Cũng may Trần tướng quân đã cho những bổ khoái và sư gia huyện nha đó viết lời khai, lại có tấu chương của phủ quận thú quận An Dương đưa lên, triều đình có thể xem xét xử trí. Những thân binh đó phụng mệnh làm việc, có thể giảm nhẹ hình phạt, nhưng Trần tướng quân..."

Hoàng đế nhíu mày.

Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, đâu chỉ là yên tĩnh mà đã ngưng đọng lại rồi, ai cũng không nói gì thêm. Nhưng sự yên tĩnh này làm cho người ta vô cùng không thoải mái, dường như ngay cả tiếng tim đập của mình cũng nghe thấy rất rõ ràng.

Thẩm Lãnh không nói gì nhưng nhưng trong khoảnh khắc đó Lại Thành cảm nhận được sự phẫn nộ của Thẩm Lãnh.

"Chuyện này... để trẫm xử trí."

Hoàng đế nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Khanh trở về trước, bảo Trần Nhiễm cấm túc ở đại doanh cấm quân, trước khi có ý chỉ thì đừng ra ngoài."

Thẩm Lãnh cúi người: "Thần tuân chỉ."

Hoàng đế lại nhìn về phía Lại Thành: "Triệu tập phụ thần Nội các đến nghị sự."

Thẩm Lãnh nói: "Thần cáo lui trước."

Hoàng đế gật đầu với hắn, Thẩm Lãnh xoay người đi ra ngoài cửa. Lúc đi tới cửa Thẩm Lãnh lại dừng lại, xoay người cúi xuống, nói với hoàng đế: "Trần Nhiễm là tướng quân thân binh của thần, là đồng thôn của thần, cũng là huynh đệ sinh tử của thần, cho nên thần mới nên lĩnh tội đầu tiên. Thần không dám khiêu khích luật lệ Đại Ninh, nếu phải xử trí, thần nguyện làm trước."

Hoàng đế hỏi: "Tội mất đầu khanh cũng bằng lòng thay thế hắn?"

Thẩm Lãnh trả lời không một chút chần chừ: "Vâng."

Hoàng đế nhướn đầu lông mày, hiển nhiên hơi tức giận.

Ông ta còn chưa nói thì Lại Thành đã mở miệng trước: "Hộ Quốc Công, ý của bệ hạ chính là như thế, Trần tướng quân là tướng quân thân binh của ngươi, dựa theo quy định, Hộ Quốc Công nên lánh đi, cho nên vẫn mong..."

Thẩm Lãnh hít sâu một hơi, vái lạy bệ hạ: "Thần cáo lui."

Hoàng đế chờ sau khi hắn ra ngoài liền tức giận vỗ bàn một cái, giận dữ nói: "Khanh nhìn hắn như thế nào, trẫm nói sẽ tự xử trí, chẳng lẽ trẫm sẽ thật sự giết Trần Nhiễm? Cho dù Trần Nhiễm không phải tướng quân thân binh của hắn, cũng không có liên quan với hắn, nếu bởi vì chuyện Dương Thất Bảo mà trẫm hạ chỉ giết Trần Nhiễm và mấy chục thân binh đó, thật sự chính là thể hiển rõ ràng sự công chính của luật pháp Đại Ninh?"

Lại Thành nghe được câu này liền ngẩn ra. Bề ngoài là bệ hạ đang mắng Thẩm Lãnh khờ khạo, mắng Thẩm Lãnh không hiểu chuyện, nhưng ý tứ trong lời nói này rõ ràng là đang nhắc nhở bản thân Lại Thành.

Câu này rõ ràng là bệ hạ nói cho ông ta nghe.

Lại Thành là người tinh tường như thế nào chứ? Ông ta vội vàng cúi người nói: "Thần cũng nghĩ như thế, tuy rằng luật pháp nghiêm minh nhưng cũng phải nhìn tình huống mà định. Dương Thất Bảo chiến công lớn lao, vì nước chinh chiến đấu hơn trăm trận lớn nhỏ, mỗi một trận đều làm gương cho binh sĩ, tướng quân như vậy bị người ta khinh khi như vậy..."

Lúc nói đến đây Lại Thành nhìn sắc mặt của bệ hạ, thấy sắc mặt bệ hạ đã dịu đi một chút, Lại Thành cúi đầu nói: "Thần đi triệu tập phụ thần Nội các vào Đông Noãn Các trước chứ?"

Hoàng đế gật đầu nói: "Đi đi."

Đúng lúc này Hàn Hoán Chi ở bên ngoài xin vào, Đại Phóng Chu vào trong bẩm báo. Hoàng đế nhìn về phía Lại Thành nói: "Lúc khanh ra ngoài thì gọi Hàn Hoán Chi vào."

Hàn Hoán Chi vào phòng sau đó cúi người quỳ gối, hoàng đế nheo mắt nhìn ông ta: "Đến vì chuyện Thẩm Lãnh?"

Hàn Hoán Chi nói: "Hộ Quốc Công? Hộ Quốc Công có chuyện gì sao? Thần không biết."

Hoàng đế hừ một tiếng: "Không biết?"

Hàn Hoán Chi nói: "Thần cầu kiến bệ hạ là vì chuyện tướng quân cấm quân Trần Nhiễm, không phải bởi vì chuyện của Hộ Quốc Công gì cả."

Hoàng đế nhổ phì một tiếng: "Lông hồ ly trên người khanh đã sắp lộ ra rồi kìa."

Hàn Hoán Chi cười hì hì, sáp về phía trước nói: "Thần là thần chấp pháp được bệ hạ nhâm mệnh, cho nên thần cảm thấy việc này quả thật không liên quan đến Hộ Quốc Công. Tuy rằng Trần Nhiễm và Dương Thất Bảo đều là người của hắn nhưng hai người ở cách xa mấy ngàn dặm, bọn họ làm gì đương nhiên Hộ Quốc Công không thể nào quản được."

Hoàng đế nói: "Thẩm Lãnh vào là muốn bảo vệ Trần Nhiễm, khanh vào là vì khanh đoán Thẩm Lãnh sẽ làm trẫm tức giận vì Trần Nhiễm, khanh đến là để bảo vệ Thẩm Lãnh ."

Hàn Hoán Chi nói: "Thần đến để xin bệ hạ đừng tức giận."

Hoàng đế nói: "Gần đây khanh ăn nói dễ nghe hơn rồi, có phải Vân Tang Đóa dạy khanh không?"

Hàn Hoán Chi vội vàng nói: "Thần nói đều là lời nói thật, lời nói thật thì có vẻ dễ nghe hơn một chút."

Hoàng đế chỉ ghế đối diện: "Ngồi xuống nói đi... Khanh là đô đình úy, vụ án này cuối cùng cũng sẽ tới tay khanh, khanh nghĩ xem xử trí như thế nào."

Hàn Hoán Chi ngồi xuống rồi nói: "Thần đến chính là muốn thỉnh chỉ, thần muốn tự dẫn đội đi quận An Dương xem thử. Việc triều đình phải làm trước không phải thảo luận xem xử trí hai vị tướng quân như thế nào, mà là phải đi trút giận cho hai vị tướng quân. Trần Nhiễm đã giết không ít người, dọa không ít người sợ, nhưng thần nghĩ triều đình vẫn phải có một thái độ. Thần đi quận An Dương là thái độ của triều đình, là thái độ của bệ hạ."

Hoàng đế hơi giương khóe miệng lên.

Hàn Hoán Chi tiếp tục nói: "Vụ án này, thần đi đưa ra một định luận, bắt thêm một nhóm người, xử trí thêm một nhóm người. Những thân binh mà Trần Nhiễm dẫn theo vừa mới từ trong núi thây biển máu bên Tang quốc trở lại, tướng quân vừa mới tháo giáp, cũng không thể khiến cho bọn họ thất vọng được."

Hoàng đế gật đầu: "Nhịp điệu này không tồi."

Hàn Hoán Chi: "Thuận miệng thuận miệng, đều là thuận miệng."

Hoàng đế nói: "Khanh đi đi, thuận tiện đi xem tiểu tử ngốc đó, nói chuyện với hắn. Tiểu tử ngốc đó tức giận đùng đùng bỏ đi, hắn chống đối trẫm, trẫm còn không tức thì hắn tức cái rắm?"

Hàn Hoán Chi đứng lên nói: "Vậy thì thần cáo lui, thần đi nói chuyện với Hộ Quốc Công."

Thẩm Lãnh từ cung Vị Ương trở lại cấm quân, thấy Dương Thất Bảo quỳ ở ngoài cửa thư phòng của mình, hắn đi nhanh đến, hai tay đỡ Dương Thất Bảo dậy: "Huynh đang làm gì vậy?"

Mắt Dương Thất Bảo hơi đỏ, nói: "Là thuộc hạ làm liên lụy đến đại tướng quân, cũng liên lụy đến Trần Nhiễm huynh đệ."

Thẩm Lãnh nói: "Huynh cứ yên tâm, Nhiễm Tử và huynh, ta đều sẽ không để các người gặp chuyện gì đâu."

Bình Luận (0)
Comment