Ngày hôm sau, cung Vị Ương Đông Noãn Các.
Thẩm Lãnh đứng ở đó không nhúc nhích. Bệ hạ triệu hắn đến, bệ hạ không nói, hắn hành lễ xong rồi đứng ở đó, cũng không nói c.
Hai người một già một trẻ cứ giằng co như vậy, hoàng đế mặc kệ hắn, Thẩm Lãnh cứ đứng ở đó cúi đầu.
Thái tử Lý Trường Diệp ngồi ở một bên xử lý tấu chương, thi thoảng ngẩng đầu nhìn phụ thân gã, lại thi thoảng nhìn Thẩm Lãnh.
Sau đó rốt cuộc thái tử vẫn không nhịn được, phụt cười một tiếng.
Hoàng đế và Thẩm Lãnh đồng thời nhìn về phía thái tử, thái tử không nhịn được cười đứng lên nói: "Phụ hoàng, nhi thần ra ngoài đi hai vòng, ngồi lâu thấy hơi đau lưng."
Hoàng đế nói: "Trẻ con thì đau lưng gì."
Thái tử nói: "Đau chân, đau chân cũng được chứ."
"Ngồi."
Hoàng đế nhìn gã một cái rồi ra lệnh: "Ngồi ở ngay đây."
Thái tử cười gật đầu: "Vâng vâng vâng, phụ hoàng không cho nhi thần ra ngoài, nhi thần sẽ không ra ngoài, phụ hoàng không cho nhi thần đau lưng, nhi thần sẽ không đau lưng, phụ hoàng không được nhi thần giận dỗi, đương nhiên nhi thần cũng không thể giận dỗi."
Câu nói này vừa nói xong, ánh mắt của hai người hoàng đế và Thẩm Lãnh đều lóe lên một cái. Câu nói cuối cùng hơi rõ ràng, bởi vì đương nhiên thái tử không giận dỗi, Thẩm Lãnh cũng không phải đang giận dỗi, chỉ là hắn có vẻ như đang giận dỗi mà thôi.
"Khanh còn định ngẩn người tới khi nào?"
Hoàng đế hỏi Thẩm Lãnh.
Thẩm Lãnh cúi người nói: "Thần đang đợi bệ hạ răn dạy thần."
"Tại sao trẫm phải răn dạy khanh?"
"Bởi vì hôm qua thần đã chống đối bệ hạ, thần có tội."
"Nếu khanh đã biết mình sai ở đâu, sau khi đến liền giống như một cái cọc gỗ cắm ở đây, không giống như là khanh muốn nhận lỗi với trẫm, mà là giống khanh đang chờ trẫm nhận sai cho khanh hơn đấy."
Hoàng đế đứng dậy đi đến trước mặt Thẩm Lãnh, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái rồi đến bên cạnh ngồi xuống cái ghế xuân thu, lấy một miếng điểm tâm ăn. Trước khi lên triều bệ hạ không ăn cơm sáng, sau khi lên triều vẫn luôn xử lý chính sự, đã hơi đói bụng từ lâu rồi.
Ông ta vừa ăn vừa thở dài, lẩm bẩm nói: "Tới tới lui lui đều là mấy thứ điểm tâm này, ăn mãi đến mức sắp ghét rồi, ăn vào miệng cũng không có mùi vị gì, giống như nhai sáp nến vậy."
Thái tử nháy mắt với Thẩm Lãnh một cái, Thẩm Lãnh lập tức hiểu ra, hắn cúi người nói với hoàng đế: "Thần đến phòng bếp nhỏ xem thử có thể làm những gì."
Hoàng đế nói: "Đến phòng bếp nhỏ làm gì?"
Thẩm Lãnh nói: "Làm chút đồ ăn cho bệ hạ."
Hoàng đế nói: "Trẫm từng nói khanh đi làm chút đồ ăn cho trẫm sao?"
Thẩm Lãnh nói: "Là suy nghĩ của thần, thần bức thiết muốn làm chút đồ ăn cho bệ hạ. Gần đây thần có nhiều thời gian, đã nghĩ được mấy món ăn mới."
Hoàng đế nói: "Trẫm không đói."
Thẩm Lãnh: "Bệ hạ, đói."
Hoàng đế hừ một tiếng, quay đầu đi không nhìn hắn.
Thái tử khoát tay với Thẩm Lãnh, ý là huynh mau đi đi, Thẩm Lãnh gật đầu với thái tử, sau đó khom người rời khỏi Đông Noãn Các. Ngoài cửa, Đại Phóng Chu đã sắp không nín cười được nữa, nhìn Thẩm Lãnh ra liền vội vàng dẫn hắn đến phòng bếp nhỏ.
Bệ hạ rất ít khi trở lại hậu cung ở, nếu đi cũng là đến chỗ hoàng hậu nương nương, thi thoảng sẽ đến chỗ Ý quý phi. Chỉ cần ở cung Vị Ương thì phần lớn thời gian bệ hạ đều ở trong Đông Noãn Các. Hơn nữa bệ hạ mà làm việc là sẽ không biết đến thời gian, cho nên ở phía sau Đông Noãn Các khoảng trăm bước có một phòng bếp nhỏ, không một ai biết bệ hạ xử lý triều chính sẽ đói bụng khi nào, cho nên phòng bếp nhỏ này có người thay phiên trực suốt mười hai canh giờ.
Đại Phóng Chu vừa đi vừa nói với Thẩm Lãnh: "Quốc công gia, thật ra bệ hạ đâu có giận ngài, chỉ là hôm qua Hộ Quốc Công xoay người bỏ đi, bệ hạ tất nhiên cũng sẽ có chút không thoải mái đúng không. Lát nữa quốc công gia làm đồ ăn xong thì nhận lỗi với bệ hạ một chút."
Thẩm Lãnh cười khổ nói: "Hôm qua quả thật ta hơi nóng vội."
Đại Phóng Chu nói: "Thật ra quốc công gia nên tin tưởng bệ hạ. Trần tướng quân là thần tử có công của Đại Ninh, cho dù quốc công gia không đến tìm bệ hạ cầu tình, tất nhiên bệ hạ cũng sẽ nghĩ cách xử trí việc này."
Thẩm Lãnh ừ một tiếng: "Con người lo lắng là tâm sẽ loạn, tâm loạn là sẽ không có quy củ."
Đại Phóng Chu nói: "Lát nữa nói rõ ràng là được, bệ hạ rất nhớ quốc công. Mỗi lần quốc công xuất chinh, ngày nào bệ hạ cũng sẽ hỏi vài lần rằng có quân báo của quốc công gửi về hay không. Ngay cả nô tì cũng nhìn ra được tâm tư của bệ hạ, sao quốc công lại không cảm nhận được?"
Thẩm Lãnh thở dài một hơi, nhất thời không biết nói gì.
"Chắc hẳn quốc công gia đã biết rồi chứ, hôm qua quốc công gia ra ngoài không lâu thì Hàn Hoán Chi Hàn đại nhân đã đến. Bệ hạ bảo Hàn đại nhân đích thân đi quận An Dương một chuyến, điều tra chi tiết, tất cả những người dính líu đến vụ án này đều phải xử trí, sẽ trút giận cho Dương tướng quân."
Thẩm Lãnh gật đầu: "Hôm qua Hàn đại nhân đến nhà ta, đã nói cho ta biết rồi."
Hàn Hoán Chi thấy Thẩm Lãnh, câu nói đầu tiên chính là... tên khờ khạo nhà ngươi.
Đến phòng bếp nhỏ ở phía sau, Thẩm Lãnh mượn một cái tạp dề rồi bắt đầu nấu ăn, tất cả các ngự trù trong phòng bếp nhóm đều tụ tập ở một bên nhìn. Bây giờ ai cũng biết bệ hạ thích ăn đồ ăn do Hộ Quốc Công làm, bọn họ làm sao lại không hiếu kỳ được.
Trong đó có hai ngự trù từng đi theo Thẩm Lãnh một thời gian, bởi vì nấu ăn có chút phong cách của Thẩm Lãnh cho nên bệ hạ cố ý cho hai người bọn họ đến phòng bếp nhỏ. Sau khi hai người này đi theo Thẩm Lãnh một thời gian, lúc đánh trận còn dám cầm dao bếp xông lên.
Đông Noãn Các.
Hoàng đế nhìn thái tử, một lát sau lại hỏi: "Chuyện của Dương Thất Bảo, con thấy nên xử trí như thế nào?"
Thái tử cúi người nói: "Nhi thần nghĩ đối với Dương tướng quân thì nên đừng xử trí, chỉ lựa lời trấn an. Về phần Trần Nhiễm Trần tướng quân, đoán chừng Hàn đại nhân sẽ đưa lên một bản hồ sơ chi tiết xác thực, đến lúc đó căn cứ theo Hàn đại nhân thẩm tra để xử trí tiếp."
Hoàng đế chỉ lên bàn: "Bản hồ sơ bên tay trái con là phân nha phủ Đình Úy quận An Dương đệ trình lên. Người của Hàn Hoán Chi cũng không ngốc, đương nhiên bọn họ biết phải làm thế nào."
Thái tử mở hồ sơ ra, rút tờ giấy bên trong ra xem.
Trong báo cáo của phân nha phủ Đình Úy Quận An Dương đưa lên phủ Đình Úy sau khi đã điều tra có nói rõ ràng, thôn Kháo Lan Sơn huyện Lan Phong là một đám điêu dân, sau khi hại chết người nhà Dương tướng quân, trường kỳ giả mạo người nhà Dương tướng quân để lấy tiền tài của Dương tướng quân.
Mà sau khi Dương tướng quân và Trần tướng quân trở lại thôn Kháo Lan Sơn, những sơn dân kia thấy chuyện bại lộ liền định giết người diệt khẩu, bọn họ tụ tập mấy trăm người vây công Dương tướng quân và Trần tướng quân, hai vị tướng quân hạ lệnh phản kích...
Bút pháp này dùng cũng rất trôi chảy.
Sau đó còn nói thêm chuyện của đám người huyện lệnh huyện Lan Phong, kết quả điều tra của phân nha phủ Đình Úy quận An Dương là... Đám người huyện lệnh Tống An Hiền biết chuyện không báo, khi tướng quân Trần Nhiễm đến huyện thành hỏi còn muốn che lấp chuyện này, tướng quân Trần Nhiễm hạ lệnh lột quan phục và mũ quan của đám người Tống An Hiền, đám người Tống An Hiền phản kháng nên bị bị giết.
Thật ra đã không cần chờ Hàn Hoán Chi trở lại nữa, kết quả điều tra khi ông ta trở lại và hồ sơ của phân nha phủ Đình Úy quận An Dương đệ trình lên tuyệt đối cũng sẽ không có chênh lệch quá lớn.
Hoàng đế hỏi: "Dựa theo bản điều tra này của phân nha phủ Đình Úy, con thấy nên định tội cho Trần Nhiễm như thế nào?"
Thái tử nói: "Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha... giáng làm tướng quân ngũ phẩm?"
"Giáng làm giáo úy đi."
Hoàng đế nói: "Ở trong cấm quân tự hành nhốt ba tháng, giáng chức làm giáo úy."
Thái tử hỏi dò một câu: "Liệu có quá nặng không?"
"Nặng?"
Hoàng đế nói: "Bọn họ có lý, nhưng nếu mỗi người đều học theo bọn họ thì còn cần triều đình pháp luật nữa không? Trẫm đã làm việc thiên tư, giáng làm giáo úy mà con còn cảm thấy nặng?"
Ông ta nhìn về phía thái tử nói: "Lát nữa Thẩm Lãnh trở lại, con nói, trẫm gật đầu."
Thái tử ngẩn ra.
Hoàng đế đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nói: "Trẫm không cần lối thoát à?"
Thật ra đâu chỉ là một lối thoát, bệ hạ còn muốn cho thái tử một ân tình. Lát nữa Thẩm Lãnh trở lại để thái tử nói ra những lời này, bất kể là Thẩm Lãnh hay Dương Thất Bảo và Trần Nhiễm đều phải nhớ ân tình này của thái tử.
Đại doanh cấm quân.
Trần Nhiễm ngồi ở đó gặm đùi gà, gà là Dương Thất Bảo vừa mới mang đến. Gã bị cấm túc trong một căn phòng nhỏ ở cấm quân, nhìn gã ăn cơm mà trong lòng Dương Thất Bảo liền thấy khó chịu.
"Đều..."
Gã vừa mới nói một chữ, Trần Nhiễm đã giơ tay ra chỉ sang bên cạnh Dương Thất Bảo: "Màn thầu, lấy cho ta cái bánh màn thầu."
Dương Thất Bảo ngẩn ra. Gã biết Trần Nhiễm không muốn để cho mình nói những lời đều là gã làm liên lụy đến Trần Nhiễm, chính bản thân gã cũng cảm thấy nói mãi những lời như vậy thật lắm điều, nhưng mà gã thật trong lòng rất khó chịu.
Gã vẫn muốn trở thành một người như Thẩm Lãnh, muốn trở thành người như Mạnh Trường An, nhưng bản thân gã cũng rất hiểu tính cách của mình, quả thật gã hay lo trước nghĩ sau.
Lúc trước gã cũng rất ngưỡng mộ người như Mạnh Trường An, cảm thấy Mạnh Trường An làm việc lạnh lùng quyết đoán, nên là của mình thì là của mình, không nên là của mình thì không đụng vào, cho nên người do Mạnh Trường An đào tạo đều rất ngay thẳng.
Lấy trước các tướng quân tiền bối lãnh binh sẽ chiếu cố người của mình càng rõ ràng hơn. Ví dụ như Bùi Đình Sơn, ngươi không thể nói lão ta là một người tốt, nhưng ngươi cũng không thể nói lão ta không phải trung thần.
Chỉ là khi những tướng quân tiền bối này bao che cho con thì đại khái đều có chút rất ngông cồng, nếu thủ hạ của bọn họ cướp đoạt quân công của người khác, bọn họ sẽ thường mắt nhắm mắt mở.
Bùi Đình Sơn chính là như thế, sở dĩ con thừa tự của lão ta là Bùi Khiếu bị giết chính bởi vì muốn chiếm quân công của Mạnh Trường An làm của riêng.
Khi Dương Thất Bảo ở thủy sư, quân công của gã đều bị Mộc Tiêu Phong đoạt mất. Nếu không phải Trang Ung bảo vệ gã, có thể gã đã bị Mộc Tiêu Phong nghĩ cách chỉnh chết rồi.
Trần Nhiễm ăn nửa con gà và hai cái màn thầu, giơ tay lên lau miệng sau đó thỏa mãn thở ra một hơi.
"Sướng."
Gã nhìn về phía Dương Thất Bảo nói: "Dương đại ca của ta ơi, huynh có thể đừng xem ta giống như một oán phụ được không, ánh mắt của huynh nhìn ta giống như ta không thỏa mãn huynh vậy... Chúng ta đều là nam nhân, gọn gàng dứt khoát một chút."
Gã nhìn vào mắt Dương Thất Bảo, nói: "Huynh đệ trong quân có thể chịu chết vì nhau, huynh biết ta có tấm lòng này, ta biết huynh có tấm lòng này, đủ rồi."
Gã dừng lại một chút rồi bổ sung một câu: "Huynh mua gà ở đâu vậy? Không ngon, lần sau huynh đi chợ phía đông có một tiệm gà hấp lá sen, vô cùng ngon."
Dương Thất Bảo cười cười: "Một tiệm gà hấp lá sen, còn có cái gì ngon nữa không?"
Trần Nhiễm thở dài: "Cô nương bán gà hấp lá sen vô cùng đẹp."
Dương Thất Bảo: "..."
Trần Nhiễm giơ tay ra: "Nào, đập tay, việc này coi như qua, sau này ta không nhắc, huynh đừng nhắc đến."
"Được."
Dương Thất Bảo đập tay với Trần Nhiễm, nói: "Ta Dương Thất Bảo, nguyện chết vì huynh đệ."