Sau khi các phụ thần Nội các thương nghị, sau khi phủ Đình Úy điều tra thận trọng, tất cả sự việc đều được sắp xếp chi tiết đệ trình lên cho bệ hạ, cuối cùng bệ hạ quyết định giáng chức tướng quân cấm quân Trần Nhiễm từ tướng quân chính tứ phẩm thành giáo úy chính lục phẩm.
Trần Nhiễm cũng không sao cả, chỉ cần gã còn đi theo Lãnh Tử, cho dù chỉ làm một binh lính cũng không sao. Về phần là tướng quân ngũ phẩm hay giáo úy lục phẩm, với gã mà nói cũng không có gì khác nhau.
Người khác có thể sẽ để ý bổng lộc bao nhiêu nhưng gã không quan tâm.
Ngoại trừ giáng chức ra thì gã phải bị giam lỏng ở trong đại doanh cấm quân ba tháng, đương nhiên Trần Nhiễm lại càng không để ý chuyện ba tháng này.
Tám vạn cấm quân, lá chắn tuyệt đối của thành Trường An, cũng là tượng trưng cho sự uy nghiêm của hoàng gia Đại Ninh, uy nghiêm của bệ hạ.
Sau khi Thẩm Lãnh trở thành đại tướng quân cấm quân cũng không sửa đổi gì đối với sắp xếp của Đạm Đài Viên Thuật lúc trước, thuộc cấp cấm quân trước đây đều giữ chức vụ ban đầu, Thẩm Lãnh không loại bỏ một người nào.
Giáo úy thân binh của Đạm Đài Viên Thuật được Thẩm Lãnh trực tiếp thăng làm tướng quân tòng tứ phẩm. Từ chính lục phẩm đến tòng tứ phẩm, sự nhảy vọt này làm cho người ta hết sức ngưỡng mộ.
Vốn dĩ giáo úy thân binh của Đạm Đài Viên Thuật là Đoàn Trí Thuần muốn đi cùng Đạm Đài Viên Thuật, Đạm Đài về nhà dưỡng lão, hắn ta liền theo đại tướng quân về nhà làm hộ viện, nhưng Đạm Đài không chịu. Trước khi đi ông ta nói với Đoàn Trí Thuần, sau khi Thẩm Lãnh tới tuyệt đối sẽ không bạc đãi hắn ta.
Bệ hạ cũng không có sắp xếp gì mới đối với cấm quân nhưng lại thay đổi chỉ huy sứ Tuần thành binh mã ti.
Nguyên chỉ huy sứ Tuần thành binh mã ti bị điều đến Binh bộ làm việc, tướng quân Tạ Phù Dao điều nhiệm chỉ huy sứ Tuần thành binh mã ti, tín hiệu này khiến cho rất nhiều người đều trở nên mẫn cảm.
Bệ hạ sắp xếp như vậy có nghĩa là giao trọn cả thành Trường An cho Thẩm Lãnh. Tuy rằng chức quan chỉ huy sứ Tuần thành binh mã ti cũng không phải quá cao, chỉ là tòng tam phẩm, trước đó Tạ Phù Dao cũng đã là chính tứ phẩm, chỉ là thăng lên nửa cấp bình thường mà thôi, nhưng chức quyền của Tuần thành binh mã ti rất lớn.
Thành Trường An không cấm đi lại ban đêm, bất luận ngày đêm, binh lính tuần tra trên đường cái đều là người của Tuần thành binh mã ti.
Trước đây người của Thẩm Lãnh và người của Tuần thành binh mã ti có chút mâu thuẫn, bệ hạ điều nhiệm sắp xếp như vậy chính là muốn để Thẩm Lãnh sau khi làm đại tướng quân cấm quân, có thể thông thuận bố trí an phòng của cả thành Trường An hơn.
Đại doanh cấm quân.
Thẩm Lãnh nhìn Trần Nhiễm ngồi xổm trong sân nhổ cỏ mà không nhịn cười được. Tiểu viện này chỉ dùng để nhốt những người phạm tội có cấp bậc tướng quân trở lên, trên cơ bản là không có dùng đến, cho nên cỏ dại mọc tràn lan trong tiểu viện.
Từ sau khi Trần Nhiễm vào ở, mỗi ngày chỉ làm đúng ba việc, ăn cơm, luyện công, dọn dẹp.
Mới có mấy ngày mà cái sân này đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả cửa sổ cũng lau không dính một hạt bụi.
"Nếu ở đây giam người khác, đều sẽ khiến người bị nhốt kiểm điểm nghiêm túc, tại sao ngươi bị nhốt ở đây, ta cũng muốn trả cho ngươi chút tiền công..."
Thẩm Lãnh đưa điểm tâm cho Trần Nhiễm, Trần Nhiễm lau tay vào áo rồi nhận lấy điểm tâm, sau đó hỏi: "Tiểu Dạng nhà ta nói sao?"
Thẩm Lãnh nói: "Cao Tiểu Dạng bảo ta chuyển cho ngươi một câu, nàng ta nói ngươi cứ yên tâm đi, ngươi ở đây nghiêm túc kiểm điểm, nàng ta sẽ cùng con và trượng phu mới sống thật tốt."
Trần Nhiễm: "Trượng phu mới thì không nói, con ở đâu ra."
Thẩm Lãnh cười nói: "Cao Tiểu Dạng nói sau khi có một phu quân mới thì chắc chắn sẽ không chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều giống như trước kia, cho nên chuyện sinh con hẳn là có thể hoàn thành rất nhanh."
Trần Nhiễm: "Ta muốn vượt ngục."
Thẩm Lãnh nói: "Nào, giải quyết ta đi."
Trần Nhiễm bĩu môi.
Thẩm Lãnh nói: "Nhớ nàng ta rồi?"
Trần Nhiễm nói: "Cô vợ đó đã muốn tìm một phu quân mới rồi, ta nhớ nàng ấy làm gì?"
Thẩm Lãnh quay đầu ra ngoài cửa nói: "Ngươi đi đi, hắn không nhớ ngươi, hắn còn nói chúc ngươi và phu quân mới hòa thuận, hạnh phúc an khang, sớm sinh quý tử."
Trần Nhiễm: "Ta đệch!"
Gã nhấc chân lao ra ngoài cửa, sau đó liền nhìn thấy Cao Tiểu Dạng đang chạy khắp nơi tìm đồ. Trần Nhiễm không nói gì liền chạy về, nhanh chóng lẩn vào trong phòng đóng cửa lại. Gã mới chui vào thì Cao Tiểu Dạng xách một cục gạch mới cậy từ trên tường xuống đi vào.
Thẩm Lãnh nói: "Đừng kích động như vậy."
Cao Tiểu Dạng chỉ vào cửa phòng nói: "Hắn lại còn dám đóng cửa."
Thẩm Lãnh đi qua đẩy thử, hẳn là Trần Nhiễm dựa lưng vào cửa phòng. Thẩm Lãnh lấy tay đo độ cao một chút, đại khái là ở vị trí mông của Trần Nhiễm, hắn lấy một thanh chủy thủ ra từ từ đâm vào trong qua khe cửa, một lát sau bên trong cửa vang lên một tiếng thét kinh hãi, sau đó Trần Nhiễm liền chui ra.
Thẩm Lãnh mở cửa, nói với Cao Tiểu Dạng: "Chú ý chừng mực."
Cao Tiểu Dạng xách cục gạch đi vào.
Thẩm Lãnh rất lịch sự đóng cửa phòng giúp người ta, sau đó đi nhanh ra ngoài. Ngoài cửa, Trà gia nhìn hắn với nụ cười xấu xa, Thẩm Lãnh nhìn thấy nàng cười liền không nhịn được cũng cười theo.
"Cao Tiểu Dạng nói muốn ở đây cùng Nhiễm Tử ba tháng."
Trà gia nói: "Vậy có vi phạm quy định không?"
Thẩm Lãnh gật đầu nói: "Nhất định có, nhưng mà ta đã xin bệ hạ ân chuẩn. Bệ hạ nói Trần Nhiễm quanh năm tòng quân chinh chiến, cùng phu nhân hắn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, nhân cơ hội lần này để cho bọn họ có thể ở bên nhau nhiều cũng rất tốt."
Trà gia hỏi: "Nhưng quy định chính là quy định, chuyện này không dễ giải thích với người khác."
Thẩm Lãnh nói: "Cho nên bệ hạ lại hạ một ý chỉ, bởi vì Trần Nhiễm phạm tội, Cao Tiểu Dạng thân là tướng quân phu nhân lại không thường xuyên giám sát khuyên bảo, cũng có lỗi, cho nên nhốt chung với nhau."
Trà gia nói: "Bệ hạ thật là..."
Nàng vừa định nói bệ hạ thật là ma mãnh nhưng không dám nói ra, cho dù lúc này chỉ có nàng và Thẩm Lãnh thì cũng không thể nói lung tung được.
Trà gia hỏi: "Chàng nói với bệ hạ như thế nào?"
Thẩm Lãnh nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Ta nói với bệ hạ, sở dĩ Trần Nhiễm phạm sai lầm lớn, phu nhân hắn ngày thường không giám sát khuyên bảo là có lỗi. Ta là tướng quân của Trần Nhiễm, ngày thường đối với hắn cũng không chỉ dạy và quản thúc hắn chặt, cho nên ta thỉnh cầu bệ hạ cũng nhốt ta ba tháng. Rồi bởi vì nàng ngày thường cũng không giám sát và khuyên bảo ta đầy đủ, vì thế cũng nên nhốt hai chúng ta chung một chỗ trong ba tháng."
Trà gia cười hỏi: "Bệ hạ nói như thế nào?"
Thẩm Lãnh nói: "Bệ hạ nói... Cút."
Trà gia cười to nói: "Bệ hạ thật là, ta cảm thấy chàng nói có lý, là bệ hạ không muốn hiểu điều này."
Thẩm Lãnh nói: "Nếu bệ hạ hiểu điều này như nàng nói, Lại Thành sẽ lại có cơ hội chặn cửa lớn của Đông Noãn Các mà mắng bệ hạ."
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, thật sự không tiện tiếp tục đứng ở cửa trò chuyệ, chủ yếu là tiếng đánh nhau của hai vợ chồng kia ở trong phòng bỗng nhiên thay đổi, lúc đầu Trần Nhiễm kêu gào vì bị đánh, sau đó...
"Hoàng hậu nương nương nói muốn để Kế Nhi và Ninh Nhi ở lâu trong cung, hiện giờ người không thể xa hai đứa trẻ, ta vốn định sau khi chúng ta về Trường An sẽ đón bọn trẻ về nhà, nhưng hoàng hậu không cho."
Trà gia liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái, cố gắng nín cười, nói: "Haiz, thật là rất không vui vẻ."
Thẩm Lãnh: "Nàng nhịn cười đi đã..."
Hai đứa trẻ đều ở trong cung, mỗi ngày Trà gia đều vào cung, buổi tối về nhà, cho nên khoảng thời gian này nàng và Thẩm Lãnh không thiếu không gian.
Thẩm Lãnh vừa đi vừa nhìn Trà gia, sau đó cứ ngây ngô cười hì hì. Trà gia hỏi hắn cười ngốc cái gì, Thẩm Lãnh nói cảm thấy mình thật sự quá hạnh phúc, nói mình đã cưới một tiên nữ.
Trà gia hỏi: "Tại sao đột nhiên miệng lại ngọt vậy?"
Thẩm Lãnh ra vẻ nghiêm túc nói: "Nàng xem đi, bây giờ trên mặt ta đã có nếp nhăn rồi, tóc mai cũng có mấy sợi bạc, mà nàng vẫn giống y như trước đây, mềm mịn như lúc ban đầu."
Trà gia đạp Thẩm Lãnh một cước.
Thẩm Lãnh ủy khuất hỏi: "Ta đang nói nàng đẹp, nịnh nọt nàng, tại sao còn đạp ta..."
Trà gia nói: "Nhất định là chàng đang giở trò lưu manh."
Nửa canh giờ sau, Thẩm Lãnh dẫn đại quân đi huấn luyện hàng ngày, Trà gia ở trong thư phòng của Thẩm Lãnh dọn dẹp cho hắn, đối với hai người bọn họ mà nói cuộc sống đơn giản bình yên như vậy cũng rất quý giá.
Từ sau khi Thẩm Lãnh tòng quân, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cũng may sau này tình huống như vậy chắc có lẽ không nhiều nữa. Lãnh Tử đã là đại tướng quân cấm quân, không có chuyện gì cực kỳ đặc biệt thì hắn sẽ không dễ dàng rời khỏi Trường An.
Sau khi kết thúc huấn luyện, Thẩm Lãnh và Trà gia cùng ăn cơm trưa, Thẩm Lãnh tựa vào cửa sổ phơi nắng ấm mùa đông, Trà gia đứng ở phía sau nhẹ nhàng bóp vai, cho hắn. Thẩm Lãnh trên mặt luôn cười giống như con trai ngốc nhà địa chủ vậy.
Kinh Kỳ đạo.
Binh bộ kiểm tra danh sách tướng sĩ tử vong trong hải chiến đông cương sau đó phân phát đến các nơi. Sau khi danh sách tướng sĩ tử trận của Kinh Kỳ đạo tới nơi, đạo phủ đại nhân Sầm Chinh xem trước, sau đó là đạo thừa Tiết Hoa Y.
Trước đó Tiết Hoa Y đã xin chỉ thị, nói lần hải chiến này có ý nghĩa phi phàm, hắn ta muốn đích thân đến nhà các tướng sĩ tử trận một chuyến, Sầm Chinh đã gật đầu đồng ý.
Sau khi rời Thạch Thành Tiết Hoa Y đi từng huyện từng huyện một, đích thân đưa trợ cấp, mỗi một nhà đều sẽ an ủi đàng hoàng.
Huyện cuối cùng cần đến chính là huyện An Thành, mà tiền thái tử Lý Trường Trạch lại sống ở đây. Một phế thái tử đã không còn ai chú ý đến, ở trong quan dịch trạm của nơi này, mỗi ngày ra ngoài lấy bán chữ kiếm sống.
Đêm đó, trong một căn nhà bình thường ở trong thành, Tiết Hoa đang uống trà Y nghiêng đầu nhìn, Lý Trường Trạch lách người từ ngoài cửa vào, thuận tay đóng cửa viện lại.
Tiết Hoa Y thấy gã ta vào thì đứng dậy trở về phòng, hai người một trước một sau đi vào. Sau khi vào trong phòng, Lý Trường Trạch lập tức hỏi một câu: "Ta còn phải nhẫn nhịn tới khi nào?"
Khoảng thời gian này quả thật gã ta sống rất vất vả, tuy rằng gã ta có thể tuỳ ý ở quan dịch trạm nhưng trong tay không có tiền. Trước kia gã ta sống cuộc sống như thế nào và bây giờ sống cuộc sống như thế nào? Lúc đầu gã ta còn cảm thấy ba năm cũng không bao lâu, nhưng mà bây giờ chịu đựng mỗi ngày mỗi ngày, đối với gã ta mà nói ba năm lâu như ba mươi năm, ba trăm năm vậy.
"Điện hạ."
Tiết Hoa Y nói: "Binh bộ đã đang bắt đầu suy đoán chiến sự lần bắc chinh thứ hai của bệ hạ. Dựa theo lệ thường trước đây, Binh bộ bắt đầu suy đoán thì cách ngày khai chiến sẽ không còn bao lâu, nhiều nhất là còn ba năm nữa, trên cơ bản là giống với phán đoán của ta trước đó, điện hạ hãy nhẫn nại thêm một thời gian nữa."
Hắn ta hỏi Lý Trường Trạch: "Ta sai người giao thư cho điện hạ, điện hạ có dựa theo lời ta nói, cách một thời gian lại chép một phong thư cho bệ hạ không?"
"Viết rồi."
Lý Trường Trạch nhổ phì một cái, vẻ mặt bất mãn: "Chưa từng hồi âm."
"Điện hạ không cần quan tâm bệ hạ có hồi âm hay không."
Tiết Hoa Y nghiêm túc nói: "Điện hạ làm như vậy để khiến bệ hạ an tâm. Hiện giờ điện hạ ở Kinh Kỳ đạo, bốn phía vẫn đầy cơ sở ngầm, nhìn có vẻ như yên tĩnh nhưng thực ra khắp nơi đều là người theo dõi điện hạ. Nếu điện hạ muốn thành đại sự sẽ phải biết ẩn nhẫn, ba năm mà thôi."
Lý Trường Trạch nói: "Có cách nào kiếm cho ta ít tiền không?"
Tiết Hoa Y lắc đầu: "Không được."
Lý Trường Trạch trừng mắt nhìn hắn ta một cái, không nói thêm lời nào.
"Cái này cho điện hạ."
Tiết Hoa Y lấy ra một cái bình sứ đặt lên bàn, Lý Trường Trạch liếc mắt nhìn rồi hỏi: "Thứ gì vậy?"
"Thuốc độc."
Lý Trường Trạch nghe được hai chữ này lập tức thay đổi sắc mặt, gã ta bước đến trước mặt Tiết Hoa Y chất vấn: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Tiết Hoa Y nói với giọng điệu bình thản: "Ba năm sau, cho dù bệ hạ thân chinh, nếu không có một cái cớ nào hợp lý, điện hạ có thể trở về thành Trường An sao? Chờ sau khi bệ hạ xuất chinh, điện hạ uống thuốc này, tác dụng thuốc không nghiêm trọng lắm, sau khi uống vào sẽ giống như mắc bệnh. Ta sẽ nhân cơ hội xin chỉ thị của thái tử điện hạ lưu thủ Trường An. Với tình cảm của thái tử điện hạ đối với ngài, nhất định sẽ phái người đón ngài về Trường An."
Lý Trường Trạch nhìn về phía cái bình sứ kia, ánh mắt dao động.