Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1550 - Chương 1550: Nhập Ma

Chương 1550: Nhập ma Chương 1550: Nhập ma

Một cái bình sứ để ở đây, thuốc vẫn chưa uống mà trong lòng Lý Trường Trạch đã có đủ mọi mùi vị. Gã ta thật sự không biết nên nói như thế nào, nên làm như thế nào, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh một chút hối hận.

Nếu như... Trong đầu gã ta chỉ là xuất hiện ý nghĩ đó trong nháy mắt, nếu lúc trước không nghe theo sắp xếp của mẫu thân mà là dựa theo tất cả sắp xếp của phụ hoàng, hiện giờ người chờ đăng cơ không phải là đệ đệ Lý Trường Diệp mà là gã ta.

Giống như trong cõi u tối đều có ý trời, mẫu thân gã cả đời đều tranh giành, nhưng giành đi giành lại cũng không tranh giành được sự sủng ái của phụ hoàng gã ta, đừng nói sủng ái, ngay cả tín nhiệm cũng không có chứ nói gì đến tình cảm.

Ý nghĩ này chỉ là lóe lên trong đầu Lý Trường Trạch, cho nên sự hối hận của gã ta cũng là thoáng qua.

Năm đó ở phủ Lưu Vương Tây Thục đạo, thật ra mẫu thân gã ta thật sự để ý đến nữ nhân đó sao?

Bà ta không để ý, bà ta chỉ muốn thể hiện rõ ràng địa vị vương phi của mình.

Nếu đổi lại là nữ nhân khác, không phải nữ nhân hiện nay đang ngồi trên bảo tọa hoàng hậu kia, có lẽ chuyện sẽ không phức tạp như vậy, có lẽ chuyện vẫn sẽ phức tạp.

Mẫu thân của Lý Trường Trạch đầu tiên là tranh giành ở trong vương phủ, sau đó tranh giành ở trong thành Trường An, tranh giành đến cuối cùng, tính toán đủ cách mà con đường của Lý Trường Trạch vẫn vô cùng nhấp nhô.

Cho nên thi thoảng Lý Trường Trạch cũng sẽ nghĩ cho dù mẫu thân giả vờ phục tùng một chút, hiện giờ gã ta vẫn còn ngồi vững ở trong Đông Cung, y phục trên người không phải màu sắc như thế này mà là màu vàng.

Nhìn thấy gã ta hơi sững sờ, Tiết Hoa Y hỏi: "Điện hạ có nghi ngờ gì về thuốc sao? Thuốc này là ta trăm phương ngàn kế mới tìm được, hơn nữa đã tìm người uống thử. Người uống thuốc chỉ giống như bị bệnh, thoạt nhìn hết sức yếu ớt, nhưng chỉ cần nằm trên giường tĩnh dưỡng, đợi khi hết hiệu quả thuốc là cũng khôi phục như lúc đầu."

Tiết Hoa Y đi đến bên cạnh bàn, cầm bình sứ lên rồi nói: "Nếu điện hạ không tin ta, bây giờ ta uống một viên trước mặt ngài. Trong bình sứ này chỉ có một viên thuốc, hôm nay ta uống, nếu điện hạ cảm thấy ta không sao, qua một thời gian nữa ta lại gửi một viên đến."

Hắn ta mở bình sứ ra, Lý Trường Trạch nhìn hắn ta một cái nhưng không lên tiếng.

Trong ánh mắt của Tiết Hoa Y lóe lên một chút thất vọng, hắn ta đổ viên thuốc ra lòng bàn tay sau đó nói với Lý Trường Trạch: "Điện hạ, thật ra ngài nên tin tưởng ta."

Hắn ta nhét viên thuốc vào miệng, Lý Trường Trạch nhìn hắn ta uống xong liền hô một tiếng: "Không cần! Ta tin tưởng ngươi."

Trong lòng Tiết Hoa Y thầm cười nhạo Lý Trường Trạch nhưng lại không tiện nói ra. Lý Trường Trạch đã không phải là Lý Trường Trạch năm đó tiễn hắn ta ra ngoài Trường An, hắn ta cũng không phải người hầu nhỏ ở bên cạnh hoàng tử năm đó nữa.

Hai người vốn không nên như vậy, đều là bởi vì một sắp xếp của Dương hoàng hậu năm đó khiến cho hai người đều thường hay cảm thấy mình người không ra người, quỷ không ra quỷ.

"Ngươi nhìn ngươi kìa!"

Lý Trường Trạch tiến lên cầm tay Tiết Hoa Y nói: "Chúng ta là huynh đệ, sao ta lại không tín nhiệm ngươi chứ. Lúc nãy ta ngây người chỉ là nghĩ đến chuyện khác, ngươi uống thuốc giống như ta đang nghi ngờ ngươi vậy."

Tiết Hoa Y cười nói: "Thật ra vốn dĩ nên như vậy, điện hạ thân thể vạn kim, vẫn nên thử thuốc trước thì tốt hơn."

Hắn ta dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Để cho điện hạ yên tâm, ta sẽ ở đây cùng điện hạ một lát, chờ điện hạ xác định ta uống thuốc không có nguy hiểm rồi ta mới đi."

Lý Trường Trạch nói: "Ngươi mượn chuyện công vụ mới có thể tới gặp ta một lần, bây giờ uống thuốc vào, ngay cả chuyện công vụ của ngươi cũng phải trì hoãn."

"Không sao, sau khi trở về ta sẽ nói không hợp khí hậu nên nhiễm bệnh, đúng lúc cũng có thể ở nhà nghỉ một thời gian."

Tiết Hoa Y nói: "Điện hạ nên ghi nhớ, chờ mấy năm sau bệ hạ ngự giá thân chinh, nhị hoàng tử lưu thủ Trường An, ta sẽ nghĩ cách làm cho nhị hoàng tử đón ngài vào trong thành Trường An. Trở lại cung Vị Ương, ngài nghĩ cách cho nhị hoàng tử uống một loại thuốc khác, hắn sẽ bạo bệnh mà chết, giống như tiên đế Lý Thừa Viễn năm đó..."

Lý Trường Trạch thay đổi sắc mặt: "Phải... phải động thủ với Trường Diệp sao?"

Tiết Hoa Y nói: "Điện hạ không thể có lòng dạ đàn bà, đó là cơ hội ngàn năm có một, nếu không thể nắm bắt, sau này điện hạ không còn cơ hội nữa."

Lý Trường Trạch nói: "Nhưng cho dù ta ở lại trong thành Trường An, phụ hoàng ta còn ở bắc cương chinh chiến, hắn còn sống thì ta cũng không thể trở thành hoàng đế."

"Hắn sẽ chết."

Tiết Hoa Y nói: "Về phần hắn chết như thế nào thì ngài không cần quan tâm, ta sẽ tự sắp xếp tốt, nếu không thì kế hoạch này đương nhiên không thể thực hiện được. Điện hạ cứ việc làm tốt chuyện ta đã sắp xếp cho ngài, những chuyện khác đại khái không cần ngài hỏi đến."

"Ta phải... giết cha giết đệ..."

Trong đầu Lý Trường Trạch đau đớn từng hồi, không phải giả vờ mà là đau thật.

Tiết Hoa Y vừa nói xong, trong đầu gã ta giống như bị người ta đốt một túi hỏa dược, nổ tung trong đầu gã ta, rất lâu sau cũng không tán đi.

Tiết Hoa Y thản nhiên nói: "Nếu không thì điện hạ thật sự tưởng rằng ngài còn cơ hội để có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế nữa?"

Lý Trường Trạch không chống đỡ nổi, tay vịn vào bàn ngồi xuống, trong đầu vẫn nổi sóng cuồn cuộn.

"Nhưng mà Trường Diệp cực kỳ tốt với ta, cho dù phụ hoàng giáng ta làm thứ dân, Trường Diệp vẫn lúc nào cũng phái người đến thăm ta, ta chỉ dựa theo sắp xếp của ngươi, tiền tài vật phẩm hắn gửi cho ta đều không lấy..."

"Điện hạ!"

Tiết Hoa Y cau mày nói: "Ở trong lòng ngài, rốt cuộc cái gì quan trọng? Là cốt nhục tình thân quan trọng, hay là ngôi vị hoàng đế quan trọng?"

Lý Trường Trạch mấp máy môi, thật ra cũng không biết muốn nói gì, trong đầu gã ta trống rỗng.

Tiết Hoa Y đứng lên nói: "Hôm nay nói đến đây thôi, nếu ta còn không trở về sẽ bị người khác nghi ngờ, huống hồ hiệu quả thuốc sẽ phát tác, lát nữa ta sẽ miệng nôn trôn tháo, để điện hạ nhìn thấy không tốt. Lời ta nói lúc nãy vẫn mong điện hạ suy nghĩ, nếu điện hạ cho ta một đáp án là không muốn ngôi vị hoàng đế nữa, ta sẽ yên tâm làm đạo thừa Kinh Kỳ đạo, hà tất phải mạo hiểm thế này."

Lý Trường Trạch cũng đứng dậy theo: "Vậy ngươi... sau khi trở về nghỉ ngơi cho tốt, ta nghĩ xong, sau khi ta nghĩ xong sẽ tìm cách nói cho ngươi biết."

Tiết Hoa Y cũng không nói thêm gì nữa, cất bước đi ra cửa.

Trên đường đi, Tiết Hoa Y hết sức cẩn thận tránh né sai dịch bình thường trong thành, sau khi trở lại quan dịch trạm thì nhảy vào từ cửa sổ phía sau, thủ hạ Cảnh Viễn đã đang chờ ở đó.

Cảnh Viễn đón Tiết Hoa Y rồi hỏi: "Đại nhân, ngài đã uống thuốc đó rồi?"

Tiết Hoa Y nói: "Nếu ta không uống, làm sao hắn tin được."

Tiết Hoa Y ngồi xuống rồi nói: "Viên thuốc lúc nãy ta đưa cho hắn chỉ là làm bằng bột khoai lang, uống vào cũng sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra, nhưng ngươi phải nhớ, trên đường trở về ta không gặp người khác nữa, ngươi cứ nói với ngoài là ta miệng nôn trôn tháo, có lẽ vì do không hợp khí hậu."

"Sau khi ta trở lại Thạch Thành, đạo phủ Sầm Chinh tất nhiên sẽ đến thăm hỏi, các ngươi đều phải phối hợp cho tốt. Trong Thạch Thành có mấy y quán là người của tướng quân Tiết Thành năm đó, đúng lúc có tác dụng... Ngươi đi chuẩn bị cho ta một ít thuốc tiêu chảy, ta phải uống trước khi vào Thạch Thành, hiệu quả thuốc phải mạnh một chút."

"Vâng..."

Cảnh Viễn cúi người nói: "Vậy, bên Lý Trường Trạch đã bàn xong chưa?"

Tiết Hoa Y ừ một tiếng: "Hắn không có lựa chọn khác, nếu hắn muốn làm hoàng đế thì chỉ có thể làm như vậy, hơn nữa cho dù không có ta, hắn cũng sẽ nghĩ cách... Thật ra ta cũng không nhìn rõ, rốt cuộc năm đó mẫu thân hắn còn chuẩn bị cái gì cho hắn, có lẽ không còn cái gì nữa, ta là lá bài tẩy cuối cùng, có lẽ còn có lực lượng bảo mệnh của hắn."

Hắn ta ngồi ghế trên thở dài một hơi: "Thật ra chúng ta cũng không phải chọn, ta và những quan viên bị bắt kí tên trên huyết thư đó có gì khác nhau?"

Cảnh Viễn cũng thở dài theo, trong lòng hết sức bức bối.

"Nếu như..."

Tiết Hoa Y lẩm bẩm nói: "Nếu như năm đó không phải Dương hoàng hậu đưa ta ra ngoài Trường An thì thật tốt, nếu ta không phải người của Dương gia thì thật tốt... Ta sẽ có thể yên tâm làm quan một chỗ, để cho ta trị hạ bách tính sống giàu có yên vui."

Hắn ta lại thở hắt ra một hơi, ánh mắt trở nên hơi trống rỗng.

"Những người có dính líu đến bà ta, người nào có thể có kết cục tốt..."

Tiết Hoa Y liếc mắt nhìn Cảnh Viễn một cái: "Toàn bộ Dương gia chúng ta đều chôn vùi trong tay bà ta... Từng người từng người, chỉ cần có một chút quan hệ dính dáng đến bà ta đều đã chết, không những chết mà còn thân bại danh liệt."

Cảnh Viễn khuyên nhủ: "Thuộc hạ vẫn luôn muốn khuyên đại nhân, sao không trực tiếp diệt trừ Lý Trường Trạch? Hiện tại chỉ có một mình Lý Trường Trạch biết thân phận của đại nhân, diệt trừ hắn là đại nhân sẽ sạch sẽ. Với tài của đại nhân, tương lai vào Nội các cũng không phải là việc khó."

"Không."

Tiết Hoa Y lắc đầu nói: "Ta vào Nội các cần bao lâu? Ta bây giờ là đạo thừa Kinh Kỳ đạo, không có một nhiệm kỳ thì không thể nào được điều động, một nhiệm kỳ bốn năm... Bốn năm sau, cho dù ta được điều vào kinh thành làm quan, cao nhất cũng chỉ là thứ phụ."

Hắn ta liếc mắt nhìn Cảnh Viễn một cái rồi nói: "Ngươi nghĩ xem, thủ phụ trước là Mộc Chiêu Đồng, thủ phụ sau là Lại Thành, ở giữa có một người quá độ tên là Nguyên Đông Chi. Ông ta làm thứ phụ dưới trướng Mộc Chiêu Đồng mấy chục năm, bây giờ có ai còn nhớ ông ta không? Nếu ta không nhắn đến cái tên này với ngươi, căn bản là ngươi không nhớ có một người như vậy."

Hắn ta nhìn ra ngoài cửa sổ, nói chắc như đinh đóng cột: "Bất kể dùng cách như thế nào, ta đều phải lưu danh sử xanh."

Cảnh Viễn không nói tiếp, bởi vì y không biết có thể nói gì.

Đại nhân đã nhập ma.

Giống như Lý Trường Trạch, giống như mẫu thân của Lý Trường Trạch.

Trên đời này có rất nhiều chuyện đều đã được định sẵn, thật ra Lý Trường Trạch cũng có chút đáng thương, ngay từ đầu gã ta đã không có cách nào tự lựa chọn một con đường. Gã ta là hoàng tử đầu tiên, hoặc là trở thành người như phụ thân muốn, hoặc là trở thành người như mẫu thân muốn.

Điều càng khiến người cảm thấy gã ta đáng thương là người mà phụ thân và mẫu thân của gã ta muốn gã ta trở thành lại hoàn toàn khác nhau.

Từ lúc gã ta còn rất nhỏ là mẫu thân đã bắt đầu giáo huấn các kiểu tư tưởng mánh khóe, các loại tư tưởng âm mưu quỷ kế. Trong một khoảng thời gian rất dài phụ thân gã ta luôn muốn ngăn cản, thậm chí còn giao gã ta cho phi tần hậu cung khác nuôi dạy, nhưng ai nuôi dạy gã ta là không lâu sau đó sẽ gặp chuyện không may.

Khi đó mẫu thân gã ta thống lĩnh hậu cung, tuy rằng người quản sự thật sự là Trân phi nhưng bà ta có một vạn biện pháp giết người.

Cảnh Viễn nhìn mặt Tiết Hoa Y, loáng thoáng cảm thấy khuôn mặt này ghép với khuôn mặt Lý Trường Trạch lại không hề có gì chênh lệch. Y đã từng gặp Lý Trường Trạch, ấn tượng sâu nhất chính là cặp mắt của Lý Trường Trạch.

Mà giờ phút này, mắt của Tiết Hoa Y hình như cũng biến thành như vậy.

Đúng lúc này Tiết Hoa Y đứng lên nói: "Nên đi tìm y quan rồi, phái người đi thông báo với người của huyện nha, nói ta bị bệnh, sáng sớm ngày mai phải về Thạch Thành."

Cảnh Viễn khom người cúi đầu đáp lời rồi ra ngoài.

Đây là Tiết Hoa Y mà y quen thuộc, mặc kệ chuyện gì cũng đều sắp xếp thỏa đáng, ngay cả thời gian cũng phải lợi dụng một cách thỏa đáng.

Có lẽ ở trong mắt Tiết đại nhân, mỗi một người trên đời này đều không phải người sống mà là những quân cờ bày trên bàn cờ, mỗi một bước đều phải đi theo kế hoạch của hắn ta.

Cảnh Viễn ra ngoài sau đó nhìn lên bầu trời đêm, đêm nay... mây đen dày đặc.

Bình Luận (0)
Comment