Hắc Vũ.
Nguyên Phụ Cơ ở biên thành phía bắc hồ Lạc Già rất lâu, mãi vẫn chưa trở về Tinh Thành. Theo lời hắn ta nói chính là nếu biên thành hồ Lạc Già không còn nữa, Tinh Thành cách ngày bị người Ninh công phá cũng sẽ không xa.
Nếu trận chiến này lại đánh thua, quốc đô không còn, cũng đã chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Cho nên Nguyên Phụ Cơ vẫn luôn ở lại biên thành huấn luyện lính mới, để củng cố địa vị của hắn ta, có một số lượng lớn lính mới là người được tuyển chọn từ bộ tộc thảo nguyên.
Những bộ tộc thảo nguyên này đi theo Hắc Vũ liên tục mấy trăm năm, nhưng điều làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ là khi bọn họ thuộc sở hữu của đế quốc Trung Nguyên, văn hóa Trung Nguyên có ảnh hưởng rất nhỏ đối với bọn họ, từ đầu đến cuối bọn họ vẫn giữ tập quán dân tộc của mình.
Đến Hắc Vũ bị cưỡng chế vẫn bị ảnh hưởng rất nhỏ, những thứ của dân tộc mình từ đầu đến cuối đều có truyền thừa.
Bắt đầu từ thời Sở vẫn lục tục có bộ tộc trên thảo nguyên chuyển đến bên Hắc Vũ, sớm nhất là khi Từ Khu Lỗ suất quân đánh vào thảo nguyên.
Những bộ tộc thảo nguyên này lúc đầu ở Hắc Vũ được đãi ngộ cũng không tệ, nhưng thời gian lâu sau mới dần dần nhìn rõ mưu mô của người Hắc Vũ, người Hắc Vũ không thể nào thật sự coi trọng bọn họ. Ở quốc nội Hắc Vũ phân chia cấp bậc dân tộc cực kỳ khắc nghiệt, bộ tộc thảo nguyên bị xem như dân tộc xếp thứ ba.
Xếp thứ nhất là người Quỷ Nguyệt, có địa vị không thể nghi ngờ. Bọn họ giết chết một người thảo nguyên chỉ cần bồi thường theo giá một con dê là được, người và dê đồng giá, nhưng nếu như một người Quỷ Nguyệt giết một người Bột Hải, ngay cả bồi thường cũng không cần, mặc dù luật pháp cũng viết rõ ràng phải bồi thường tiền một con dê nhưng người Hắc Vũ cảm thấy người Bột Hải cũng không xứng đánh đồng với dê.
Ở Hắc Vũ, dân tộc xếp thứ hai chính là người Hắc Vũ khác ngoài tộc Quỷ Nguyệt, sau đó mới là bộ tộc thảo nguyên, sau đó là người Bột Hải.
Để cho mình cầm quyền không phải phù dung sớm nở tối tàn, Nguyên Phụ Cơ cũng tốn nhiều công sức, hắn ta lợi dụng Kiếm Môn diệt trừ quý tộc Hắc Vũ trong Tinh Thành, sau đó lợi dụng quý tộc Hắc Vũ ngoài Tinh Thành diệt trừ người của Kiếm Môn.
Lợi dụng tới lui mới củng cố vị trí nhiếp chính vương của hắn ta. Dù vậy hắn ta cũng không dám tuyên bố xưng đế mà nói Khoát Khả Địch Tẩm Sắc là nữ hoàng Hắc Vũ, và còn nhất quyết nói là Ninh quốc đã bắt nữ hoàng của Hắc Vũ đi.
Đây là một vấn đề thể diện, thể diện này không giữ lại cho người Quỷ Nguyệt, người Quỷ Nguyệt làm sao có thể ngoan ngoãn nghe theo sự điều khiển của hắn ta như vậy.
Lượng lớn thanh niên cường tráng được điều động từ các bộ tộc thảo nguyên gia nhập biên quân Hắc Vũ. Bắt đầu từ khi hắn ta hạ lệnh đến bây giờ đã hơn nửa năm qua, hắn ta xây dựng một đội ngũ khinh kỵ binh vượt quá mười lăm vạn người.
Nguyên Phụ Cơ rất rõ chiến lực của khinh kỵ binh thảo nguyên hung mãnh cỡ nào, nếu là dã chiến bình nguyên, đội ngũ khinh kỵ binh của hắn ta chính là vũ khí mạnh nhất phá bỏ hàng ngũ hỏa khí của người Ninh.
Nếu hỏa khí muốn phát huy uy lực thì tất nhiên sẽ có hàng ngũ, và còn lấy trọng binh để bảo vệ, nhưng dù vậy, ví dụ như máy ném hỏa dược uy lực khổng lồ của Ninh quốc, một khi cố định rồi mà còn muốn di chuyển sẽ cực kỳ khó khăn, dùng khinh kỵ binh đi như bay để tấn công trận địa máy ném hỏa dược của quân Ninh, có thể trực tiếp ngăn chặn được thế công của người Ninh.
Ngoài ra mỗi ngày Nguyên Phụ Cơ đều không ngừng nghị sự với thủ hạ, nghiên cứu đấu pháp của quân Ninh, nghiên cứu chiến thuật phối hợp của quân Ninh.
Đứng ở trên tường thành của biên thành, Nguyên Phụ Cơ nhìn hồ Lạc Già mờ mịt bên ngoài, dường như loáng thoáng nhìn thấy hồ nước dần biến thành màu đỏ như máu.
"Đại vương."
Một gã thủ hạ chạy nhanh đến, cúi người nói: "Đội ngũ thám báo được phái đi gặp tổn thất thảm trọng. Hiển nhiên là người Ninh quả thật đang chuẩn bị chiến tranh cho nên cử thêm du kỵ tuần tra, đội thám báo của bọn họ gia tăng nhân số gấp đôi trở lên. Chúng ta phái đi hơn trăm thám báo, chỉ có hai mươi mấy người trở lại."
Người kia nhìn sắc mặt Nguyên Phụ Cơ, sau đó tiếp tục nói: "Sau khi mất mấy chục mạng người cũng chỉ tra xét rõ ràng, đường lớn ở phía sau biên thành Ninh quốc quả thật đã làm xong, hơn nữa còn có đội xe liên tục không ngừng vào biên thành Ninh quốc."
Nguyên Phụ Cơ khẽ than một tiếng: "Chiêu cũ của người Ninh nhưng mà lại rất thực dụng. Trước khi bắt đầu chiến tranh, bọn họ không ngừng chở vật tư tới đây trước giống như kiến chuyển nhà. Đây là điểm khác của người Trung Nguyên và chúng ta, cũng là điểm khác với người Hắc Vũ."
Thủ hạ cười nói: "Người Trung Nguyên từ đầu đến cuối đều có một thói quen tích trữ đồ, thật buồn cười."
Nguyên Phụ Cơ chau mày: "Buồn cười?"
Hắn ta nghiêng đầu nhìn gã thủ hạ vừa nói kia, ánh mắt sắc bén. Thật ra gã kia cũng không biết mình nói sai gì, bởi vì theo gã ta thấy thói quen tích trữ đồ này của người Trung Nguyên quả thật rất buồn cười.
Người thảo nguyên xuất chinh mang cho một chút dê bò là được, đánh vào nơi muốn đánh thì còn cần gì đến vật tư tiếp tế tự mang đến nữa, giết người cướp bóc chẳng lẽ không phải là dáng vẻ mà chiến tranh nên có sao?
Người Hắc Vũ và người thảo nguyên thì lại có sự nhất trí thần kỳ ở điểm này. Người Hắc Vũ xuất chinh xưa nay cũng là như vậy, sau khi bọn họ đánh vào Trung Nguyên thì bắt đầu giết người cướp bóc, thậm chí giống như đào sâu ba thước để cướp đoạt.
Lấy chiến tranh nuôi chiến tranh như vậy quả thật kích thích lòng giết chóc của các binh sĩ, nhưng đây cũng là nguyên nhân tại sao người thảo nguyên và người Hắc Vũ xuất chinh thường thường đều sẽ binh bại.
"Bây giờ các ngươi vẫn quen xem thường người Trung Nguyên."
Nguyên Phụ Cơ có chút bất mãn nói: "Năm xưa không phải là tổ tiên của người thảo nguyên chúng ta chưa từng đánh vào giữa Trung Nguyên, nhưng thời gian thống trị cực kỳ ngắn ngủi, các ngươi biết tại sao không?"
Tất cả thủ hạ đều lắc đầu, chờ hắn ta nói tiếp.
Nguyên Phụ Cơ nói: "Chính là bởi vì chúng ta giết chóc quá nặng. Lúc ấy mấy chục vạn lang kỵ của chúng ta đánh vào Trung Nguyên, thế không thể đỡ, trước binh phong không có ai là đối thủ, nhưng chúng ta không có thói quen mang theo vật tư, thói quen của chúng ta là giết chóc và cướp đoạt, điều này làm cho người Trung Nguyên vô cùng thù hằn chúng ta."
"Ta vẫn luôn nghĩ nếu chúng ta học theo người Trung Nguyên, lúc xuất chinh mang đủ lương thảo vật tư, sau khi đánh chiếm được giang sơn Trung Nguyên, đối xử tử tế với bách tính, làm cho bọn họ có vị trí ngang hàng với chúng ta, như vậy thì chúng ta thật sự không thể nhập chủ Trung Nguyên lâu dài sao?"
Một thủ hạ khó hiểu: "Nhưng như vậy không phải chúng ta biến thành người Trung Nguyên rồi sao?"
Một người khác nói: "Đại vương, nếu chúng ta thay đổi quy định của tổ tiên, học tập người Trung Nguyên, quả thật sẽ biến thành người Trung Nguyên, vậy còn là chúng ta chinh phục Trung Nguyên sao? Vậy giống như là người Trung Nguyên chinh phục chúng ta hơn."
Người bên cạnh gật đầu nói: "Với lại về chuyện địa vị, nếu địa vị tương đương thì còn có ý nghĩa chinh phục gì nữa. Nếu đã là chinh phục thì nhất định phải làm cho người bị chinh phục hiểu bọn họ chỉ giống như dê bò. Nếu như chúng ta thắng, nhưng chúng ta vẫn phải khách khí với bọn họ..."
Y vẫn chưa nói xong đã bị ánh mắt của Nguyên Phụ Cơ cắt ngang, Nguyên Phụ Cơ nhìn y một cái, y lập tức nuốt lại câu nói phía sau.
"Các ngươi à..."
Nguyên Phụ Cơ thở dài một tiếng.
Thủ hạ của hắn ta vẫn nghĩ người thắng thì phải có địa vị của người thắng, kẻ bại thì phải có sự giác ngộ có kẻ bại, người bị chinh phục thì nên biến thành nô lệ, người chinh phục tất nhiên chính là chủ nhân.
Nếu không phải bởi vì suy nghĩ như thế này, năm đó đế quốc Mông làm sao lại bị phủ định trong thời gian ngắn như vậy?
Tính nhẫn nại và cứng rắn của người Trung Nguyên không phải bất kỳ một dân tộc nào có thể so sánh được.
Từ đầu đến cuối Nguyên Phụ Cơ vẫn cho rằng nếu như muốn thống trị Trung Nguyên, biện pháp duy nhất chính là làm cho người Trung Nguyên cảm thấy bọn họ vẫn là chủ nhân của Trung Nguyên. Năm đó nếu kẻ thống trị của đế quốc Mông trọng dụng người Trung Nguyên, gia tăng địa vị của người Trung Nguyên, ở bên cạnh học tập văn hóa Trung Nguyên đồng thời giáo huấn cho người Trung Nguyên văn hóa của bọn họ, chỉ cần một trăm năm là có thể khiến người Trung Nguyên công nhận sự tồn tại của đế quốc Mông.
Nhưng mà sách lược của đế quốc Mông năm đó chính là giết chóc, không ngừng giết chóc. Sau khi đế quốc Mông đánh vào Trung Nguyên, không đến một năm đã tàn sát hàng ngàn vạn người Trung Nguyên.
Sự thù hận này, cộng thêm thù hận phân chia cấp bậc dân tộc khắc nghiệt sau này đã khiến cho người Trung Nguyên không thể nào công nhận sự thống trị của đế quốc Mông. Bắt đầu từ ngày đầu tiên đế quốc Mông nhập chủ Trung Nguyên đã không ngừng có phản kháng.
Người Sở chính là đứng trên sự kiêu hãnh của đế quốc Mông mà thành lập nên sự kiêu hãnh của mình.
Nếu không phải sau này người Sở trở nên quá tự đại, cho rằng bất kể như thế nào Sở quốc cũng sẽ không sụp đổ, nội bộ đã mục ruỗng đến mức độ chạm vào là sụp xuống, Ninh quốc thật sự sẽ không thể nào thay thế.
"Người Ninh đáng sợ, ta hy vọng các ngươi ghi nhớ điểm này."
Nguyên Phụ Cơ hít sâu một hơi.
Người Ninh thật sự đã học được kinh nghiệm từ người Sở, hơn nữa mấy trăm năm qua đều từng giờ từng phút ghi nhớ bài học này.
Đế quốc Trung Nguyên chỉ cần nội bộ không loạn thì sẽ không có bất kỳ một ngoại tộc nào có thể xâm nhập được. Từ đầu đến cuối người Ninh đều có lòng cảnh giác như vậy, cho nên mới trường trị cửu an như thế. Nghe đồn trong hoàng cung ở thành Trường An Ninh quốc, rất nhiều nơi đều dán di huấn của Thái Tổ hoàng đế khai quốc Đại Ninh bọn họ.
Những lời này, ngẩng đầu lên là có thể thấy được.
"Ta không biết tại sao các ngươi bây giờ vẫn còn có ảo giác rằng người Ninh không đáng sợ, các ngươi còn có ảo giác rằng người Ninh là dân tộc cấp thấp. Một dân tộc biết dùng văn minh để thống trị, dùng dao mổ để chinh phục... vậy mà các ngươi vẫn còn khinh thường trong lòng."
Nguyên Phụ Cơ nhìn về phía thủ hạ, nghiêm túc nói: "Nếu bây giờ các ngươi vẫn nghĩ chỉ cần các ngươi dũng cảm bằng lòng xung phong liều chết, quân đội của người Ninh sẽ không chịu được một kích, vậy thì trận này chúng ta vẫn thua, hơn nữa còn thua toàn tập."
"Ở trước mặt ưu thế tuyệt đối, dũng khí không đáng một đồng."
Nguyên Phụ Cơ xoay người nhìn về phía những thủ hạ kia rồi hỏi: "Ta nghe nói đại tướng quân Ninh quốc Thẩm Lãnh trước khi đến mỗi một nơi đều sẽ tự học ngôn ngữ của nơi đó trước, cho dù chính là hắn cải trang trà trộn vào bên kẻ thù thì cũng sẽ không bị phát giác vì ngôn ngữ không thông, hơn nữa không phải một mình hắn như vậy, quân đội dưới trướng hắn đều sẽ như vậy."
"Sau khi đánh vào một chỗ, việc đầu tiên chính là vẽ bản đồ chi tiết nhất. Các ngươi biết tại sao hắn làm như vậy không? Bởi vì hắn đang chuẩn bị cho cả lúc tốt và không tốt. Tốt, bọn họ sẽ lợi dụng bản đồ này để mở rộng ưu thế, không tốt, bọn họ có thể lợi dụng bản đồ để ngóc đầu trở lại, các ngươi thì sao? Các ngươi có ai từng chủ động đi học tập thứ có liên quan đến người Ninh không? Bất kể là ngôn ngữ hay văn tự, ai trong các ngươi có kiên nhẫn đi học?"
Một đám người nhìn nhau.
Trong đó có một người thử thăm dò, nói: "Văn tự của người Ninh quá phức tạp, hơn nữa tiếng của bọn họ cũng khó học, cả ngày cứ chi hồ giả dã..."
"Chính là bọn họ!"
Nguyên Phụ Cơ đột nhiên nổi giận.
"Chính là một người chỉ biết nói chi hồ giả dã như bọn họ đã đánh bại những kẻ ngoài việc khoác lác trước mặt người nhà của mình ra thì chẳng dám làm việc gì khác như các ngươi!"
Hắn ta chỉ về phía biên thành quân Ninh ở đối diện, lớn tiếng quát: "Các ngươi không nói chi hồ giả dã cả ngày, các ngươi có dũng khí, vậy thì bây giờ ta cho các ngươi đi đánh hạ tòa biên thành này, các ngươi ai đi?"
Không một ai dám nói chuyện.
"Đừng lừa mình dối người nữa."
Nguyên Phụ Cơ vỗ tay một cái thật mạnh lên tường thành.
"Từ hôm nay trở đi, hễ có người còn nói những lời này nữa, nhất định trảm không tha."
Hắn ta xoay người nhìn về phía ngoài thành, lớn tiếng căn dặn: "Ta cho ngươi một năm để học tập văn hóa Trung Nguyên, mỗi tháng ta đều sẽ đích thân khảo hạch, người nào không qua khảo hạch thì cút xéo ngay cho ta."
Hắn ta dừng lại một chút rồi lẩm bẩm nói: "Nếu như vẫn còn kịp..."