Người Hắc Vũ vẫn đang không ngừng trưng binh, số lượng đội ngũ hội tụ ở tuyến hồ Lạc Già càng ngày càng nhiều, mà đương nhiên thám báo của Đại Ninh sẽ không thể nào không phát hiện được hết thảy chuyện này.
Khoảng ba tháng sau, tin tức về đến Trường An.
Lúc này đã là đầu mùa xuân, đèn lồng trên đường cái trong thành Trường An vẫn chưa dỡ xuống, không khí ngày tết vẫn còn.
Kỵ sĩ đưa quân báo chạy trên đường, người đi trên đường cái đều dừng chân nhìn gã. Các bách tính thành Trường An đều biết chỉ có người đưa quân báo mới có thể cưỡi ngựa ở trong thành Trường An. Quân báo này không phải quân báo gấp, nếu không thì kỵ sĩ trên lưng ngựa hẳn là vừa lớn bảo người ta nhường đường vừa phóng ngựa chạy như điên.
Nửa canh giờ sau, bản báo cáo gửi từ bắc cương này đã đến Nội các, lại thêm một khắc nữa, quân báo này được đưa vào Đông Noãn Các.
Lại Thành đưa quân báo cho hoàng đế bằng hai tay, hoàng đế nhận lấy mở ra xem sau đó mỉm cười.
"May mà Nguyên Phụ Cơ người này không phải người Quỷ Nguyệt."
Hoàng đế để quân báo ở một bên, thoạt nhìn cũng không có gì lo lắng.
"Nếu hắn là một người Quỷ Nguyệt, hiện tại hắn đã hoàn toàn ổn định Hắc Vũ rồi."
Hoàng đế đứng dậy, ngồi lâu khiến vai và cổ đều rất khó chịu, ông ta vừa hoạt động vừa nói: "Các bách tính Đại Ninh vẫn luôn nói là trẫm đánh bại người Hắc Vũ, nhưng trên thực tế người đánh bại người Hắc Vũ là bản thân người Hắc Vũ."
"Đầu tiên là Khoát Khả Địch Hoàn Liệt, hắn chỉ lo khoe ra đế uy của mình, không quan tâm đến quốc lực Hắc Vũ, cưỡng ép xây dựng mở rộng Tinh Thành, để tạo một tòa đại thành có thể vượt qua Trường An, hắn gần như đã dùng hết cả quốc khố, ngay cả quân phí phát cho biên quân Hắc Vũ cũng có thể tham ô."
"Hắn vừa hoang dâm, vừa bảo thủ, ham công lớn, sự suy yếu của Hắc Vũ bắt đầu từ hắn, sau đó chính là Khoát Khả Địch Tang Bố Lữ."
Hoàng đế cười nói: "Một chỉ hoàng đế lo lắng người khác cướp đi ngôi vị hoàng đế của mình, dùng hết tất cả tâm tư để nghĩ làm sao bài trừ người khác, hai người bọn họ cộng lại còn không bằng một Tẩm Sắc."
Lại Thành cười nói: "Sau đó Tẩm Sắc đã trở thành con dâu của Đại Ninh."
Hoàng đế cũng bị câu nói này của ông ta chọc cười, nghĩ Mạnh Trường An quả thật có chút bản lĩnh, bắt trưởng công chúa của Hắc Vũ quốc, sau đó vị trưởng công chúa này còn trở thành nữ hoàng Hắc Vũ. Đại Ninh khai quốc mấy trăm năm qua, cũng chỉ một mình Mạnh Trường An có thể có sự kiêu hãnh này.
"Nếu như Nguyên Phụ Cơ là người Quỷ Nguyệt, trẫm muốn bắc chinh lần thứ hai thì thật sự phải suy nghĩ kỹ lưỡng mới được."
Hoàng đế nhìn về phía Lại Thành: "Người này quả thật có chút đầu óc. Khi hắn bị ép buộc đi theo Đại Ninh, ai cũng nhìn không ra tâm tư của hắn, thái độ của hắn đối với Tẩm Sắc bình thường, phần lớn lúc ấy cũng là muốn lợi dụng Tẩm Sắc, khổ nỗi hắn không có sức hấp dẫn lớn như tướng quân của Đại Ninh chúng ta."
Lại Thành phụt cười một tiếng: "Bệ hạ nói cực kỳ đúng."
Hoàng đế cười nói: "Nhưng dù vậy thì vẫn không thể khinh thường người này... Đại Phóng Chu, ngươi cho người đi gọi Hàn Hoán Chi vào."
"Vâng."
Đại Phóng Chu ở ngoài cửa vội vàng lên tiếng, phân công nội thị đến phủ Đình Úy mời Hàn Hoán Chi vào cung.
Giờ khắc này, trong phủ Đình Úy.
Thiên bạn Phương Thiệp Di rất nghiêm túc rất nghiêm túc nói với Hàn Hoán Chi: "Đô đình úy đại nhân, hiện tại ta thích hợp đi quốc nội Hắc Vũ nhất chứ không phải đi Đông Cung. Ta đã biết rồi, hai năm sau Đại Ninh sẽ bắc chinh Hắc Vũ, mà ta là người thích hợp đi Hắc Vũ nhất."
Hàn Hoán Chi hỏi: "Tại sao ngươi nghĩ là mình thích hợp đi Hắc Vũ?"
"Ta được Thanh Nha của Hắc Vũ huấn luyện, ta rất hiểu tình hình quốc nội Hắc Vũ, hơn nữa đến bây giờ hẳn là người Hắc Vũ cũng không biết ta đã bị lộ, và còn trở thành người của phủ Đình Úy. Sau khi ta trở về cứ làm việc cho Thanh Nha theo lẽ thường, nhất cử nhất động của bọn họ, ta đều có thể phái người đưa tin tức về."
Hàn Hoán Chi không nhịn cười được: "Ta muốn biết, ngươi không muốn đi Đông Cung cho nên mới muốn đi bắc cương sao?"
Phương Thiệp Di im lặng một lúc rồi gật đầu: "Có chút nguyên nhân về phương diện này, ta thật sự... thật sự cảm thấy vào Đông Cung rất không thoải mái."
Hàn Hoán Chi nói: "Cho nên ngươi nghĩ Đại Ninh sẽ lợi dụng thân phận của ngươi, bởi vì đây là lựa chọn hợp lý nhất và cũng hữu hiệu nhất. Phương Thiệp Di... trước khi ngươi tôn trọng người khác, hy vọng ngươi cũng có thể tôn trọng bản thân ngươi một chút."
Phương Thiệp Di không hiểu.
Hàn Hoán Chi nói: "Chẳng lẽ ta không biết ngươi thích hợp được phái đi Hắc Vũ tìm hiểu tin tức? Chẳng lẽ bệ hạ không biết? Nếu đã đều biết thì tại sao không sắp xếp như vậy?"
Phương Thiệp Di lắc đầu nói: "Ta... ta cũng không hiểu tại sao không sắp xếp như vậy. Nếu như là ở Hắc Vũ, ta có thân phận như vậy thì đã sớm được an bài đến Đại Ninh để làm việc rồi."
Hàn Hoán Chi nghiêm túc nói: "Đây là sự khác nhau giữa Đại Ninh và Hắc Vũ, bệ hạ sẽ không đưa ngươi về Hắc Vũ mạo hiểm bởi vì ngươi có thân phận Thanh Nha Hắc Vũ. Lợi dụng người khác là việc làm mà trước giờ Đại Ninh đều khinh thường, trừ phi ngươi là một kẻ thù của Đại Ninh, lợi dụng kẻ thù để đả kích kẻ thù, chuyện như vậy ta rất đồng ý làm, nhưng ngươi không phải kẻ thù, ngươi là người nhà."
Phương Thiệp Di lập tức thay đổi sắc mặt, gã nghe được câu "ngươi là người nhà" từ miệng Hàn Hoán Chi nói, cả người gần như đều mềm nhũn.
Gã cảm thấy mình giống như một con chó ở Hắc Vũ bị huấn luyện, bị tra tấn, bị người khác xem thường, bị người khác lợi dụng, cho dù người Hắc Vũ cho gã địa vị cực cao ở trong Thanh Nha, nhưng gã biết người Hắc Vũ trước giờ đều không coi gã là người nhà.
Một câu "người nhà" đã làm cho cảm xúc của Phương Thiệp Di gần như sụp đổ.
Suốt nhiều năm như vậy, gã sống phải kiềm nén cỡ nào?
"Đại nhân."
Đình úy ở ngoài cửa cúi người nói: "Bệ hạ triệu ngài vào cung."
Hàn Hoán Chi đứng dậy, lúc đi qua bên cạnh Phương Thiệp Di lại vỗ vai gã: "Đừng nghĩ ngợi lung tung quá nhiều, nếu được người khác tín nhiệm là chuyện rất không thoải mái, vậy thì nhất định là ngươi sai chứ không phải người khác."
Phương Thiệp Di cẩn thận suy nghĩ câu nói này, sau đó gật đầu thật mạnh.
Nếu được người khác tín nhiệm là chuyện rất không thoải mái, vậy thì nhất định là ngươi sai chứ không phải người khác.
Câu nói này, Phương Thiệp Di khắc thật sâu trong đầu mình.
Cung Vị Ương, Đông Noãn Các.
Lại Thành nhìn Hàn Hoán Chi hỏi: "Trong phủ Đình Úy còn có thể điều động được nhân thủ tinh nhuệ lẻn vào Hắc Vũ không? Người của Diệp Vân Tán có một đường dây hoàn chỉnh lạc ở Hắc Vũ, nhưng trước đại chiến vẫn cần bổ sung nhân thủ, lựa chọn tốt nhất chỉ có thể là người của phủ Đình Úy."
Hàn Hoán Chi cúi đầu nói: "Phủ Đình Úy có thể điều động ra người đi bắc cương bất cứ lúc nào."
Lại Thành ừ một tiếng rồi lại hỏi: "Phái Phương Thiệp Di đi thì thế nào?"
"Không được."
Hàn Hoán Chi trả lời rất thẳng thừng, điều này làm cho Lại Thành cũng hơi giật mình.
Ông ta hỏi Hàn Hoán Chi: "Lý do thì sao? Nếu không có một lý do thích hợp nào, sau khi Nội các phụ thần thương nghị, sợ là chưa chắc có thể nghe lời ngươi, có thể sẽ còn đề nghị bệ hạ để phủ Đình Úy sắp xếp Phương Thiệp Di trở về."
"Hắn có thể đã bị lộ."
Câu trả lời của Hàn Hoán Chi vẫn đơn giản như vậy.
Lại Thành cau mày nói: "Chỉ là có thể, cũng có thể chưa bị lộ."
Hàn Hoán Chi nhìn về phía Lại Thành hỏi lại một câu: "Nếu Phương Thiệp Di là một người Ninh chính gốc, trong tình huống có thể đã bị bại lộ, Lại đại nhân có còn kiên trì đưa hắn về Hắc Vũ không?"
Lại Thành ngẩn người vì một câu này, ông ta nhìn Hàn Hoán Chi hơi khó hiểu, nói: "Nhưng hắn không phải người Ninh chính gốc."
Hàn Hoán Chi nghiêm túc nói: "Hiện tại hắn đã là người Ninh rồi, và còn là thiên bạn của phủ Đình Úy, ta là đô đình úy của phủ Đình Úy, tuyệt đối sẽ không biết rõ một vị thiên bạn có thể đã bị bại lộ mà vẫn sắp xếp hắn đi. Hắn không phải người Ninh chính gốc nhưng con của hắn nhất định phải."
Lại Thành nhìn về phía bệ hạ, bệ hạ cười mà không nói.
Lại Thành gật đầu: "Ta sẽ dùng câu nói cuối cùng của Hàn đại nhân để thuyết phục các vị phụ thần đại nhân của Nội các."
Ông ta cười nói: "Ta chỉ làm việc theo trình tự."
Hàn Hoán Chi nói: "Ta biết."
Hoàng đế hỏi Hàn Hoán Chi: "Vậy khanh thấy chuyện sắp xếp người ám sát Nguyên Phụ Cơ trước đại chiến có vài phần khả thi?"
Hàn Hoán Chi suy nghĩ kỹ một lát rồi chậm rãi lắc đầu: "Chỉ sợ khó có thể thành công."
Hoàng đế ừ một tiếng: "Khanh tự chọn nhân thủ đi, mau chóng sắp xếp đi bắc cương tìm Diệp Vân Tán."
Hàn Hoán Chi cúi người: "Thần trở về sẽ lựa chọn nhân thủ ngay."
Hoàng đế nói: "Hôm qua thứ phụ Nội các Hứa Cư Thiện dâng tấu, nói là Phương Thiệp Di người này có thể đưa vào Đông Cung sử dụng, có thể tạm làm thiên bạn phân nha phủ Đình Úy ở Đông Cung, phụ trách cận vệ của thái tử, khanh thấy được không?"
"Được."
Hàn Hoán Chi nói: "Nhưng để an toàn tuyệt đối, có thể phái người của thị vệ đại nội hiệp đồng phụ trách."
Hoàng đế hỏi: "Ai có thể đi?"
"Hắc Nhãn."
Hàn Hoán Chi trả lời rất nhanh.
"Ha ha ha ha..."
Hoàng đế cười sau đó nhìn về phía Lại Thành nói: "Trẫm đã nói gì nào?"
Lại Thành cười nhìn về phía Hàn Hoán Chi nói: "Trước khi Hàn đại nhân đến, bệ hạ đã nói với ta, nếu ta nhắc đến chuyện để cho Phương Thiệp Di đi bắc cương, Hàn đại nhân nhất định không đồng ý, nhưng nếu bảo để cho hắn đi Đông Cung, Hàn đại nhân nhất định đồng ý. Còn nữa là, ngươi nhất định sẽ tiến cử Hắc Nhãn đi Đông Cung."
Hàn Hoán Chi nhìn về phía hoàng đế, hoàng đế gật đầu: "Thật ra trẫm và khanh suy nghĩ giống nhau."
Hôm nay hoàng đế triệu kiến Lại Thành và Hàn Hoán Chi, không để cho thái tử Lý Trường Diệp cũng ở bên cạnh nghe, bởi vì những này sắp xếp của bệ hạ không tiện để cho thái tử góp mặt.
"Danh vọng của Trường Diệp vẫn còn hơi kém một chút."
Hoàng đế nói: "Việc dùng Phương Thiệp Di sẽ khiến các bách tính cảm thấy Trường Diệp có khí độ lớn, vận mệnh lớn. Dùng Hắc Nhãn là chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào, cũng là để có thể thuận tiện biết một số tin tức bên ngoài cung. Dù sao địa vị của Hắc Nhãn ở trong giang hồ thành Trường An cũng vẫn còn."
Ông ta nhìn về phía Hàn Hoán Chi hỏi: "Tiếp theo trẫm hỏi các khanh, các khanh không cần cảm thấy sợ, thành thật trả lời là được."
Lại Thành và Hàn Hoán Chi thấy bệ hạ đột nhiên nghiêm túc, hai người lập tức đứng lên nghe.
"Hai người các khanh... hiện giờ còn cảm thấy Trường Trạch... không có yên phận không?"
Hoàng đế quay lại liếc nhìn mấy phong thư trên bàn. Đó là thư Lý Trường Trạch viết cho ông ta trong hơn nửa năm nay, mỗi một phong thư ông ta đều không để cho thái tử Lý Trường Diệp xem. Nếu Lý Trường Diệp nhìn thấy thì nhất định sẽ cầu tình với hoàng đế, hoàng đế quá hiểu đứa con trai thứ hai này của mình.
"Phủ Đình Úy vẫn luôn giám sát hắn."
Hàn Hoán Chi nói thật: "Tạm thời vẫn chưa có gì khác thường, trừ phi là có cao thủ tuyệt đối có thể tránh được người của phủ Đình Úy, nếu không thì biểu hiện của hắn rất đúng quy củ."
"Đúng quy củ."
Hoàng đế im lặng một lúc rồi lắc đầu nói: "Trẫm không muốn tin tưởng, người mà ả ta bồi dưỡng ra có thể giữ đúng quy củ. Hai người các khanh đều biết trẫm không nỡ giết Trường Trạch, bởi vì Trường Trạch cũng đáng thương, rất nhiều lỗi không phải là lỗi của nó... Cho nên trẫm hy vọng, lúc trẫm bắc chinh, nó sẽ không làm chuyện sai nữa."
Hàn Hoán Chi lập tức hiểu ý của hoàng đế, cúi đầu nói: "Lần sau thần cử thêm nhân thủ, một khi có chỗ nào không ổn, phủ Đình Úy lập tức xử trí."
"Ừm."
Hoàng đế nhìn về phía Hàn Hoán Chi, nói từng câu từng chữ: "Trẫm không muốn mất Trường Trạch, nhưng cũng không muốn nó hại Đại Ninh, cho nên những kẻ còn ôm hy vọng đối với nó ở bên cạnh nó, trẫm nhất định phải moi ra sạch sẽ."
Có một câu ông ta không nói ra... Ông ta không tin Dương hoàng hậu sẽ không có sắp xếp.