Dương hoàng hậu là một người rất kỳ lạ, bà ta luôn khiến chuyện rất đơn giản trở nên vô cùng phức tạp, cũng sẽ khiến chuyện rất bình thường trở nên vô cùng quỷ dị.
Bà ta vẫn luôn nghĩ hoàng đế sẽ không truyền ngôi cho con trai bà ta là Lý Trường Trạch, nhưng trên thực tế trước lúc đó quả thật hoàng đế muốn truyền ngôi vị cho Lý Trường Trạch.
Bản thân bà ta vừa làm vừa mắng hoàng đế, bởi vì bà ta làm càng ngày càng ác liệt nên hoàng đế liền từ bỏ bà ta, cũng từ bỏ Lý Trường Trạch, nhưng mà điều này lại khiến bà ta càng mắng ác hơn, cũng càng làm nhiều hơn.
Điều này liền biến thành một vòng tuần hoàn chết.
Cho nên dù đến trước khi chết Dương hoàng hậu cũng vẫn đang bố trí, thậm chí bà ta không tiếc sắp xếp người giết chết hoàng đế, nhưng mà lực lượng của bà ta so sánh với lực lượng của hoàng đế thật sự là không cùng một cấp bậc.
Lý Trường Trạch được bồi dưỡng trong một vòng tuần hoàn chết như vậy, thật ra trong lòng bản thân gã ta cũng đã sớm lệch lạc theo sự lệch lạc của mẫu thân.
Gã ta cũng tin chắc phụ hoàng sẽ không truyền ngôi vị hoàng đế cho mình, nhất định phải tranh giành mới được.
Mà không thể nghi ngờ là quá trình tranh giành này sẽ chọc giận hoàng đế, sẽ khiến hoàng đế càng thêm thất vọng về gã ta, vì thế vòng tuần hoàn chết này liền chuyển dời từ bệ hạ và Dương hoàng hậu sang bệ hạ và Lý Trường Trạch.
Huyện An Thành.
Lý Trường Trạch ngồi trong tiểu viện ở quan dịch trạm suy nghĩ xuất thần. Hôm nay gã ta không ra ngoài bán chữ, gã ta lười ra ngoài, cũng lười gặp người khác.
Tay của gã ta luôn đặt trong cổ tay áo, mà thứ đang nắm chặt trong tay chính là cái bình sứ do Tiết Hoa Y sắp xếp người vừa mới đưa tới không bao lâu, trong bình sứ là một viên thuốc độc.
Tiết Hoa Y vội vã đi, Lý Trường Trạch đã hỏi người của quan dịch trạm, nói đêm hôm qua Tiết đại nhân đột nhiên miệng nôn trôn tháo, cả người giống như mất hết sức lực. Ngay trong đêm đã mời lang trung đến cho Tiết đại nhân dùng thuốc nhưng hiệu quả quá thấp, cho nên sáng sớm Tiết đại nhân đã về Thạch Thành rồi.
Lý Trường Trạch ngồi ở đó ngẩn người, trong đầu rối loạn, khuôn mặt của mẫu thân, khuôn mặt của phụ thân, còn có khuôn mặt của đệ đệ Lý Trường Diệp, thậm chí bao gồm cả khuôn mặt của Thẩm Lãnh, từng khuôn mặt không ngừng lóe lên trong đầu gã ta.
Vòng tới vòng lui khiến đầu gã ta đau như muốn nứt ra, nhưng mà lại dừng không được, cho dù gã ta quát lớn trong đầu mình đều cút hết ra ngoài cho ta, nhưng những khuôn mặt đó vẫn thay phiên nhau xuất hiện.
Một nam nhân trung niên nhìn hơi béo từ bên ngoài lách người vào, Lý Trường Trạch nhìn thấy y nhưng lại không hề ngạc nhiên.
"Tiết đại nhân thế nào?"
Lý Trường Trạch hỏi một câu.
Cảnh Viễn nói: "Người rất yếu, Tiết đại nhân bảo ta trở lại nói với điện hạ một tiếng, nhất định phải biết ẩn nhẫn, số thư đó vẫn phải kiên trì sao chép rồi đệ trình lên."
Lý Trường Trạch ừ một tiếng: "Ta biết, không còn chuyện khác thì ngươi đi đi."
"Có chuyện."
Cảnh Viễn nói: "Tiết đại nhân chợt nhớ đến một chuyện, cố ý bảo ta trở lại dặn dò điện hạ một chút... Tiết đại nhân dự tính trước khi bệ hạ ngự giá thân chinh, người của phủ Đình Úy sẽ tăng mức độ giám sát điện hạ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ có ít nhất gấp đôi nhân thủ đến đây theo dõi ngài mười hai canh giờ."
Lý Trường Trạch ngẩn ra, lẩm bẩm: "Ông ta vẫn không tin tưởng ta."
Cảnh Viễn không nhịn được, cười nói: "Điện hạ đang nói gì vậy, bệ hạ tin tưởng ngài ư? Bệ hạ làm sao có thể sẽ tin tưởng ngài, tại sao cho tới bây giờ điện hạ vẫn còn tự đa tình như vậy?"
Lý Trường Trạch giận dữ: "Ngươi là thân phận gì, ngay cả ngươi cũng muốn dạy dỗ ta?"
Cảnh Viễn cười khẩy một tiếng nhưng lại là cười khẩy lúc cúi đầu, y cúi người nói: "Xin lỗi điện hạ, là ta đã càn rỡ."
"Ngươi về đi."
Giọng nói của Lý Trường Trạch hơi khàn khàn: "Trở về nói với Tiết Hoa Y là ta sẽ như hắn mong muốn, sống giống như một con chó không có nhà, ta sẽ để mỗi người đều nhìn thấy sự đáng thương của ta, từ một người cao quý biến thành một con chó vẫy đuôi."
Gã ta thở hắt ra một hơi, nhìn về phía Cảnh Viễn nói: "Bảo Tiết đại nhân của các ngươi để tim ở trong bụng là được."
Cảnh Viễn đáp lại tiếng, cúi người vái lạy lần nữa sau đó ra ngoài.
Cùng lúc đó, bắc cương.
Bên ngoài biên thành Hãn Hải Đại Ninh, trong một khu rừng bạch dương, mấy chục người mặc áo trắng lợi dụng tuyết đọng để che giấu hành tích của mình, bọn họ nằm sấp không nhúc nhích ở đống tuyết trong rừng cây, dùng thiên lý nhãn nhìn về phía thành Hãn Hải.
Dẫn đầu là một người trẻ khoảng chừng ba mươi tuổi, y không có cặp mắt màu lam điển hình của người Hắc Vũ, tất cả những người bên cạnh y đều không phải người Hắc Vũ, bọn họ là người thảo nguyên.
Người dẫn đầu tên là Đồ Thác Hải, một trong những dũng sĩ được Nguyên Phụ Cơ chiêu mộ từ trên thảo nguyên. Y phụng mệnh mang theo năm mươi dũng sĩ được tuyển chọn kỹ lưỡng lẻn vào Đại Ninh, lần này bọn họ có hai việc phải làm.
Thứ nhất, cố gắng hết sức liên lạc với nhân vật thần bí của Thanh Nha kia, hắn ta đã mai danh ẩn tích rất lâu, trước khi hai nước đại chiến, Hắc Vũ cần gấp liên lạc với thần bí nhân này gấp để thu hoạch tình báo về Ninh quốc.
Thứ hai, Nguyên Phụ Cơ cho bọn họ một nhiệm vụ gian khổ hơn... đi tìm phế thái tử Ninh quốc Lý Trường Trạch. Căn cứ theo tin tình báo trước đó để phân tích, Lý Trường Trạch này có giá trị lợi dụng rất lớn.
Nguyên Phụ Cơ phán đoán chỉ cần có thể liên lạc lại với tất cả mật điệp Thanh Nha ở Đại Ninh, sau đó lại liên lạc với Lý Trường Trạch, có thể lợi dụng những người này tạo ra một chút phiền toái cho Đại Ninh. Phiền phức xuất hiện ở nội bộ ảnh hưởng lớn hơn nhiều so với bên ngoài.
Nguyên Phụ Cơ căn dặn Đồ Thác Hải là không tiếc bất cứ giá nào, phải lợi dụng Lý Trường Trạch khiến cho Ninh quốc nội loạn.
Bọn họ đã nằm sấp trong khu rừng bạch dương này hơn hai canh giờ rồi nhưng vẫn không thể đi, vẫn phải tiếp tục ẩn nấp ở đây. Bọn họ cần đợi đến khi trời tối, sau đó vòng qua thành Hãn Hải để vào Bạch Sơn.
Đồ Thác Hải muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, nhưng vừa nhắm mắt thì trong đầu chính là những lời Nguyên Phụ Cơ nói y.
Người thảo nguyên đã rất lâu rất lâu rồi không đứng ở chỗ cao nhất quan sát chúng sinh. Trời sinh cho chúng ta khí lực cường tráng nhất, trí tuệ, và dũng khí không gì sánh kịp, nhưng chúng ta lại phụ ân huệ của ông Trời. Nếu lần này chúng ta có thể ngăn cản người Ninh bắc chinh, như vậy thì người thảo nguyên sẽ lại có một cơ hội đứng ở chỗ cao, trở thành người khổng lồ sánh vai với đế quốc Trung Nguyên.
Hiện giờ áp lực này nằm trên vai Đồ Thác Hải, bắt đầu từ lúc rời hồ Lạc Già là y đã không có một giấc ngủ kiên định.
Bắt đầu từ thời Chu, người thảo nguyên có cơ hội chiếm giữ Trung Nguyên, sự quật khởi của đế quốc Mông giống như một trận cuồng phong thổi bay Trung Nguyên và Hắc Vũ. Nếu không phải Long Sơn ở phía bắc và biển lớn ở phía đông, phía nam đã cản trở thiết kỵ của đế quốc Mông, đế quốc Mông có thể cắm chiến kỳ trên khắp thế giới này.
Nhưng mà đế quốc Mông giống như hoa quỳnh chóng tàn, đầu tiên là bị người Sở ở Trung Nguyên đánh bại, thiết kỵ của đế quốc Mông chật vật rời khỏi Trung Nguyên chết thảm trọng, sau đó lại bị người Hắc Vũ đánh bại. Thoáng chốc, bộ tộc thảo nguyên từng ngạo nghễ nhìn thế giới này biến thành nước phụ thuộc của hai đại quốc.
Người Hắc Vũ áp bức người thảo nguyên, người Sở cũng vậy.
Hiện giờ, Nguyên Phụ Cơ đại nhân lại một lần nữa mang đến hy vọng cho người thảo nguyên, cờ Phi Lang lại có thể lại tung bay trên mặt đất rộng lớn một lần nữa. Khi Đồ Thác Hải nghe Nguyên Phụ Cơ nói về những tư tưởng đó, những khát vọng đó, y cũng sôi trào nhiệt huyết.
"Dựa theo kế hoạch của đại vương, chúng ta phải tiến vào Liên Sơn đạo của Ninh quốc trước, nghĩ cách liên lạc với mật điệp Thanh Nha, sau đó nhờ mật điệp giúp đỡ vào Kinh Kỳ đạo."
Đồ Thác Hải khẽ nói: "Đại vương chỉ cho chúng ta ba lựa chọn, thành công, thất bại, về nhà."
Y dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Nhưng ta chỉ có thể cho bản thân chúng ta hai lựa chọn, thành công, hoặc là tử vong."
Y chạm vào loan đao lạnh như băng bên hông, trong ánh mắt tràn ngập vẻ sùng kính.
"Nếu những người chúng ta có thể ám sát hoàng đế Ninh quốc, hoặc là ám sát thái tử của Ninh quốc, vậy thì chúng ta có thể giúp đại vương có cơ hội đánh thắng trận chiến này lớn hơn nữa, linh hồn của chúng ta sẽ được lên trời, tắm trong thần quang."
Cả đám người đều cúi đầu, trong miệng lẩm nhẩm, cũng không biết nói những gì.
Thành Trường An.
Hàn Hoán Chi nhìn mấy thiên bạn thủ hạ, suy nghĩ nên để ai đi Kinh Kỳ đạo một chuyến thì tốt.
Phương Thiệp Di thích hợp nhất, bất kể nói như thế nào gã đều là người không có bất kỳ dính líu nào với thế lực khắp nơi của Đại Ninh, phái gã đến bên cạnh Lý Trường Trạch không có gì cố kỵ. Những người khác sẽ phức tạp một chút, bởi vì bọn họ đều là người Ninh, người Ninh có một sự kính sợ bẩm sinh đối với hoàng tộc, cho dù người phải đối mặt là một phế thái tử.
Nhưng bệ hạ đã nói rõ để Phương Thiệp Di đến chỗ Đông Cung thái tử, lúc này phái gã ra ngoài Trường An, hơn nữa còn là nhằm vào Lý Trường Trạch, một khi để cho thái tử Lý Trường Diệp biết được, sau này tất nhiên sẽ có thù địch với Phương Thiệp Di.
Cổ Lạc đã cùng Cảnh San bàn bạc chuyện thành thân, hơn nữa đã chuẩn bị gần xong rồi, bất kể như thế nào Hàn Hoán Chi cũng không thể phái Cổ Lạc hoặc là Cảnh San ra ngoài phá án vào lúc này.
"Phương Bạch Kính, ngươi đích thân đi một chuyến đi."
Cuối cùng Hàn Hoán Chi vẫn lựa chọn người thành thục cẩn thận nhất, phó đô đình úy phủ Đình Úy Phương Bạch Kính.
"Vâng."
Phương Bạch Kính cúi người lên tiếng.
Sở dĩ Hàn Hoán Chi do dự lâu như vậy là vì ông ta có một ý nghĩ rất quan trọng, ý nghĩ này quyết không thể tùy tiện nói với bất cứ ai.
"Những người khác đều ra ngoài làm việc đi, Bạch Kính ngươi ở lại."
Phương Bạch Kính cúi người nói: "Vâng, đại nhân."
Cả đám người xoay người rời đi, lúc ra ngoài còn đóng cửa phòng lại. Hàn Hoán Chi căn dặn một tiếng, ngay cả thủ vệ ở ngoài cửa cũng phải cách xa.
"Đại nhân, là có chuyện gì quan trọng hơn cần căn dặn sao?"
"Phải..."
Hàn Hoán Chi đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, xác định bên ngoài thư phòng của ông ta không có ai, lúc này mới xoay người trở lại, chỉ vào ghế bảo Phương Bạch Kính ngồi xuống.
Ông ta rót hai chén trà, ngồi ở phía đối diện Phương Bạch Kính, lại trầm mặc rất lâu mới mở miệng nói: "Ngươi ở phủ Đình Úy nhiều năm như vậy, vụ án liên quan đến Lý Trường Trạch do ngươi điều tra và giải quyết cũng đã được một thời gian, cho nên chắc ngươi biết hiện tại hiểm họa lớn nhất của Đại Ninh không phải người khác, chính là hắn."
Phương Bạch Kính lập tức căng thẳng trong lòng, gã loáng thoáng đoán được điều gì đó.
Hàn Hoán Chi tiếp tục nói: "Ý của bệ hạ là những người ẩn nấp trong tối sẽ không yên tĩnh, người có thể cấu kết với Dương hoàng hậu, hơn phân nửa đều là kẻ điên, cơ hội duy nhất của bọn họ chính là bệ hạ bắc chinh..."
Phương Bạch Kính nói: "Đại nhân nghi ngờ là lần này bọn họ có thể sẽ quyết tâm động thủ trong lúc bệ hạ bắc chinh, nếu bọn họ muốn thành công, chỉ có thể là..."
Gã không nói ra, bởi vì hoàn toàn không cần phải nói rõ. Hàn Hoán Chi và gã đều rất biết rõ, nếu những người đó muốn thành công, chỉ có thể là giết bệ hạ, cũng giết cả thái tử Lý Trường Diệp.
"Thật ra chúng ta có một cách làm cho tất cả kế hoạch của bọn họ đều không thi triển được."
Hàn Hoán Chi nhìn về phía Phương Bạch Kính: "Nhưng... nếu bệ hạ biết, chúng ta đều không thoát nạn."
Phương Bạch Kính chìm vào im lặng.
Rất lâu sau Phương Bạch Kính thở dài một hơi: "Giao cho ta đi."
"Được."
Hàn Hoán Chi vỗ vai Phương Bạch Kính: "Ta sẽ đứng cùng với ngươi, sau khi làm xong chuyện này, mặc kệ xảy ra chuyện gì, hai người chúng ta cùng nhau gánh vác. Nhưng ngươi phải nhớ đừng nóng vội, nếu có thể moi người ra trước khi bắc chinh thì không cần làm như vậy. Nếu trước khi bệ hạ bắc chinh mà chúng ta vẫn không thể đào được gốc, thì..."
Phương Bạch Kính gật đầu thật mạnh: "Ta hiểu."
Giọng nói của Hàn Hoán Chi hơi trầm thấp: "Nếu bọn họ thành công, bọn họ sẽ là tội nhân của Đại Ninh, hơn nữa bọn họ sẽ còn đem đến tai họa hỗn loạn cho Đại Ninh. So với để cho bọn họ làm tội nhân hại Đại Ninh, chi bằng chúng ta làm tội nhân này."