Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 1554 - Chương 1554: Hạng Nhất Và Hạng Nhì

Chương 1554: Hạng nhất và hạng nhì Chương 1554: Hạng nhất và hạng nhì

Địa vị của Phương Bạch Kính ở trong phủ Đình Úy chỉ đứng sau Hàn Hoán Chi. Gã từng tạm giữ chức đô đình úy, sau đó chính bản thân gã cương quyết yêu cầu xuống làm phó đô đình úy phủ Đình Úy.

Không phải khả năng của Phương Bạch Kính không đủ, mà là bởi vì từ đầu đến cuối gã đều cảm thấy đô đình úy của phủ Đình Úy chỉ có thể là Hàn đại nhân.

Hàn Hoán Chi ở phủ Đình Úy cũng giống như Đạm Đài Viên Thuật ở cấm quân, Bùi Đình Sơn ở Đao Binh trước đây.

Nhưng cấm quân và Đao Binh đều đã hoàn thành việc tiếp quản, Thẩm Lãnh thay thế Đạm Đài Viên Thuật, Mạnh Trường An thay thế Bùi Đình Sơn, việc tiếp quản của phủ Đình Úy lại không có dễ dàng như vậy.

Đao Binh có thể chấp nhận Mạnh Trường An, là vì Mạnh Trường An không thua kém Bùi Đình Sơn, không chỉ là không thua kém mà còn mạnh hơn. Điều này cũng giống như cấm quân chấp nhận Thẩm Lãnh.

Nhưng mà đến tận bây giờ, bên phủ Đình Úy quả thật không người nào có khả năng bằng Hàn Hoán Chi. Phương Bạch Kính các phương diện đều không kém, nhưng cũng không biết làm sao lại có vẻ kém hơn một chút.

Phương Bạch Kính mang theo một đội hắc kỵ đình úy rời khỏi Trường An đến huyện An Thành. Mà đúng lúc này, năm mươi tinh nhuệ của Hắc Vũ phái tới đã vượt qua Bạch Sơn. Sau khi đến đây năm mươi người chỉ còn lại ba mươi mấy người, với thực lực của bọn họ vẫn bị tổn thất thảm trọng.

Người của Đồ Thác Hải mang theo là võ sĩ được Nguyên Phụ Cơ tuyển chọn kỹ lưỡng từ bộ tộc thảo nguyên trên khắp cảnh nội Hắc Vũ, năng lực tổng hợp của mỗi một người đều cực kỳ cường hãn. Bọn họ có tính nhẫn siêu cường nại, cũng có võ kỹ siêu cường, nhưng Bạch Sơn cũng không có dễ dàng bị chinh phục như vậy.

Đó là lạch trời.

Sau khi ba mươi mấy người chật vật vượt qua Bạch Sơn, dựa theo bản đồ của Thanh Nha Hắc Vũ cung cấp mà tìm đến nơi liên lạc mật điệp được đánh dấu trên bản đồ, lúc này mới phát hiện đâu còn có mật điệp nào nữa, đã sớm trống không rồi.

Đồ Thác Hải bọn họ ở lại trong nông trường bỏ hoang một đêm. Hiện đang là đầu mùa xuân, trong ruộng ngay cả một hạt lương thực cũng không có, đám người đã đói mất ngày rồi.

Trước giờ bọn họ đều chưa từng chật vật như thế, bởi vì đói khát mà thiếu chút nữa đã quỵ ngã. Sau một đêm, bọn họ không thể không chỉnh sửa lại kế hoạch.

"Không có tiếp ứng, không có viện binh."

Đồ Thác Hải nhìn về phía ba mươi mấy thủ hạ đã gần như không còn sức lực gì, trong ánh mắt y cũng đã có một chút tuyệt vọng.

"Bây giờ chúng ta phải đối mặt với một lựa chọn, muốn sống tiếp thì phải giải quyết vấn đề ăn uống trước. Chúng ta không có thức ăn, đừng nói chạy đến Kinh Kỳ đạo, đi chưa đến một trăm dặm là tất cả mọi người đều phải gục xuống."

"Nhưng mà bây giờ biện pháp duy nhất để giải quyết chuyện thức ăn chính là đi cướp. Dọc đường các ngươi cũng đều nhìn thấy rồi, chúng ta căn bản không thể đi quan đạo, chỉ có thể đi ở đồng hoang, khắp nơi đều là người của quan phủ Ninh quốc, chặn đường nghiêm ngặt, cho nên chỉ cần chúng ta đi cướp sẽ bị lộ..."

Quan trọng nhất là bọn họ muốn trở về cũng khó khăn.

Một gã thủ hạ mím môi nói: "Đại nhân, nếu không thì chúng ta trở về, sau khi cướp thức ăn về Bạch Sơn rồi leo trở lại. Chúng ta không có chi viện, không có tiếp tế, dựa vào mấy chục người chúng ta đây muốn làm việc ở Ninh quốc, căn bản là không thể nào."

Một gã thủ hạ khác gật đầu nói: "Đại nhân, quả thật là như vậy. Nếu chúng ta trở về còn có thể sống, đi về Kinh Kỳ đạo chỉ có thể là con đường chết. Không phải chúng ta không có dũng khí, mà là không có chút ý nghĩa nào."

Đồ Thác Hải biết thủ hạ nói không sai, nếu một lần cướp đủ thức ăn rồi trở về, người Ninh rất khó phán đoán. Chỉ cần bọn họ tuỳ tiện bố trí một chút, người Ninh sẽ đuổi theo phương hướng Kinh Kỳ đạo, bọn họ thuận lợi trở lại Bạch Sơn không phải là vấn đề gì, cho dù lúc vượt núi trở trở vẫn có tử thương nhưng ít nhất sẽ không bị diệt toàn quân.

"Không được."

Cuối cùng Đồ Thác Hải vẫn lắc đầu: "Nhiếp chính vương đã gửi gắm tất cả hy vọng vào chúng ta, nếu chúng ta cứ trở về như vậy, chúng ta chính là tội nhân."

Y mở bản đồ ra, đây là một tấm bản đồ từ rất nhiều năm trước, tuy rằng đánh dấu khá rõ ràng nhưng không ai có thể bảo đảm tuyến đường đánh dấu trên bản đồ có biến động hay không, vị trí của thành thị sẽ không thay đổi nhưng đường đi sẽ không cố định.

"Chúng ta phân tán ra."

Đồ Thác Hải tìm giấy bút: "Ta chia bản đồ thành ba phần, chia làm ba đội đi về hướng Kinh Kỳ đạo. Chúng ta có thể đổi phương thức khác... Tại sao chúng ta phải nhất quyết đi cướp lương thực?"

Y chỉ vào y phục trên người mình: "Y phục của chúng ta đã bẩn như vậy rồi, chúng ta cũng đã rất lâu không tắm rửa, mỗi người thoạt nhìn đều giống như một tên ăn mày, chúng ta hoàn toàn có thể đóng giả thành ăn mày đi đến Kinh Kỳ đạo."

Tất cả thủ hạ đều sáng mắt lên, lúc nãy bọn họ đều không nghĩ đến biện pháp này, đây quả thực là một cách hay.

Thế là ba mươi người chia làm ba đội, Đồ Thác Hải dẫn theo một đội đi theo hướng đường thuỷ, hai đội khác đi đường bộ.

Trong hai đội khác có một đội là do đệ đệ Cách Lăng của Đồ Thác Hải suất lĩnh. Cách Lăng là dũng sĩ của bộ tộc, ba năm liên tục đứng đầu tỷ thí võ của bộ tộc, người duy nhất mạnh hơn gã ta chính là huynh trưởng Đồ Thác Hải của gã ta. Sau khi gã ta bắt đầu tham gia tỷ thí võ của bộ tộc, Đồ Thác Hải liền không còn tham gia nữa, nếu không thì đâu thể đến lượt gã ta.

Thủ lĩnh của đội thứ hai tên là Di Lương Cách, là một dũng sĩ của bộ tộc thảo nguyên khác, võ nghệ sánh ngang với Cách Lăng. Hắn ta lớn hơn Cách Lăng sáu bảy tuổi, làm việc cẩn thận ổn trọng hơn.

Sau khi ba đội tách ra đều tự đi đường của mình, cũng không che giấu hành tích nữa mà trực tiếp lên quan đạo.

Đội ngũ của Cách Lăng sau khi rời khỏi nông trường phải đi xuyên qua một vùng đồng ruộng rất lớn mới có thể tìm được quan đạo. Bọn họ đi suốt một ngày mới đi nhìn thấy xe ngựa ở phía xa xa, cả đám người vốn đã bụng đói cồn cào, đi cả một ngày trời, ai cũng sắp không kiên trì nổi nữa.

Bọn họ nghĩ đi lên quan đạo có thể chặn những người đi đường xin một chút thức ăn, ít nhất cũng giải quyết bữa ăn này trước rồi hãy nói.

Mặt trời đã ngả bóng, không còn bao lâu nữa là trời tối, cuối cùng bọn họ cũng lên đến quan đạo, nhưng trên đường đã không có mấy người đi đường. Nhìn thấy xa xa có bóng dáng của một tòa thành trì, Cách Lăng và thủ hạ thương lượng một chút, quyết định mạo hiểm vào thành.

Bọn họ đến bên ngoài tòa thành trì có tên là huyện Tam Hòa này trước cổng thành đóng lại. Mấy gã sương binh đang dọn dẹp đồ ở cửa chuẩn bị trở về, trời tối đóng cửa, đây là quy định, không thể phá vỡ quy định.

Cách Lăng vội vàng bước nhanh hơn tiến lên, vấp chân một cái ngã xuống đất, nói với vẻ đáng thương: "Mấy vị quan lão gia, phiền ngươi thưởng cho chúng ta một miếng cơm ăn được chứ, thật sự sắp chết đói rồi."

Trong đó có một sương binh vội vàng đi qua đỡ gã ta dậy: "Các ngươi từ đâu tới vậy?"

Cách Lăng vội vàng nói: "Chúng ta từ thảo nguyên đến để buôn bán, vốn định đi thẳng đến đông cương xem biển, nhưng trên đường gặp nạn, đồ đạc đều bị mất hết, không còn gì cả."

Sương binh kia quay lại liếc nhìn đội chính của gã, đội chính Lý Lão Thực gật đầu nói: "Nhìn cũng rất đáng thương, ngươi tìm cho bọn họ một chút nước uống trước, ta trở về tìm chút thức ăn đến."

Sương binh kia gật đầu: "Được."

Gã đứng dậy đi tìm nước, Cách Lăng cảm ơn rối rít.

Không bao lâu sau mấy sương binh mang hai thùng nước từ trong thành trở lại, trong thùng nước có gáo múc. Cách Lăng bọn họ ai nấy đều cuống quýt uống nước, cho dù chỉ là uống nước no bụng cũng dễ chịu hơn một chút.

Đúng lúc này đội chính tên là Lý Lão Thực kia trở về, chỉ vào một bên cổng thành nói: "Phiền các ngươi đều tập trung sang một bên cổng thành. Huyện lệnh đại nhân biết các ngươi gặp khó khăn nên hết sức quan tâm, đích thân sắp xếp người chuẩn bị thức ăn đưa tới cho các ngươi, nhưng các ngươi cũng nên biết, trước khi tra rõ thân phận của các ngươi thì tạm thời không thể để các ngươi vào trong. Các ngươi đều ngồi một chỗ, chờ ở đây, thức ăn sẽ đến nhanh thôi."

Cách Lăng nháy mắt với thủ hạ, cả đám người đều tập trung lại ngồi ở một bên cổng thành theo lời Lý Lão Thực nói. Tuy bọn họ có chút thấp thỏm, nhưng dáng vẻ chật vật này chính là lớp ngụy trang tốt nhất của bọn họ.

"Gã này..."

Lý Lão Thực ngồi xổm xuống chạm vào cánh tay của Cách Lăng một cái: "Nhìn rất có sức lực. Nam nhân trên thảo nguyên các ngươi, có phải mỗi người đều rất cường tráng không? Ta nghe nói là như vậy, nói các ngươi ba tuổi đã biết cưỡi ngựa, bảy tuổi đã có thể bắn tên, mười mấy tuổi có thể lên chiến trường."

Cách Lăng cười xòa: "Cũng không phải đều là vậy, nhưng gần như là vậy. Chỗ chúng ta hoàn cảnh không tốt bằng nội địa Trung Nguyên. Ta khá đặc biệt, ta là người từng đứng đầu cuộc tỷ thí võ của bộ tộc."

Lý Lão Thực cười hì hì nói: "Ngươi đừng thấy ta không cường tráng như ngươi, nhưng ta cũng không kém, ta từng đứng thứ hai trong đại hội tỷ thí võ trưng binh thôn Thiết Hồ Lô, hương Ngân Hồ Lô, huyện Tam Hòa đấy."

Cách Lăng nghe mà sửng sốt, hỏi một câu theo bản năng: "Vậy là rất lợi hại sao?"

Lý Lão Thực đứng dậy, lui về sau mấy bước nói: "Cũng không phải rất lợi hại, năm ấy sương binh tuyển người, thôn chúng ta tổng cộng chỉ có ba người được chọn, ta thứ hai, còn có thể lợi hại được đến đâu, nhưng mà đối phó với các ngươi là đủ rồi."

Gã khoát tay, một tấm lưới lớn được thả từ trên tường thành xuống, đám người Cách Lăng lngồi sát cạnh nhau, đây mới thực sự là một lưới bắt gọn danh xứng với thực, tất cả đều bị chụp lên.

"Các ngươi làm gì?"

Cách Lăng hô to một tiếng: "Các ngươi, các ngươi dựa vào đâu mà bắt người?"

Lý Lão Thực như cười như không nhìn gã ta, giọng điệu trêu chọc: "Tên của ta là Lý Lão Thực, chứ không phải Lý Lão Ngốc, các ngươi thật sự tưởng đóng giả làm ăn mày là có thể lừa dối quá quan ư? Nằm mơ đi... Ta không xác định có phải các người từ thảo nguyên đến buôn bán hay không, nhưng ta chắc chắn các ngươi nhất định là từ bên ngoài Đại Ninh vào, bởi vì các ngươi hoàn toàn sẽ không hiểu Đại Ninh."

"Ta làm binh ở huyện Tam Hòa, năm năm nay ta cũng chưa từng gặp một tên ăn mày nào, lúc này bỗng dưng xuất hiện mười mấy tên, ngươi tưởng Đại Ninh không nuôi người à."

Lý Lão Thực khoát tay: "Trói hết lại!"

Một đệ nhất tỷ võ ba năm liên tục của bộ tộc thảo nguyên bị một kẻ đứng thứ hai kỳ trưng binh của thôn bắt như vậy, nếu việc này truyền về Hắc Vũ, không biết Nguyên Phụ Cơ sẽ nghĩ như thế nào.

Lúc này Cách Lăng bọn họ mới hiểu được, Đại Ninh khác với bên bọn họ. Hắc Vũ hiện giờ càng ngày càng nhiều ăn mày, nhìn đâu cũng thấy được, nhưng Đại Ninh thật sự không có, bởi vì Đại Ninh rất giàu có.

Đây là một quốc gia mà ngươi đi một năm cũng chưa hẳn có thể gặp một kẻ ăn mày, một đoàn mười mấy người đóng giả ăn mày như bọn họ xuất hiện, không bị nghi ngờ mới là thật sự hoang đường.

Cách Lăng bị các sương binh của huyện Tam Hòa trói chặt cứng, cũng mặc kệ bọn từ đâu đến, trói lại trước rồi nói sau. Một đám người bị trói giống như bánh chưng ném lên xe ngựa kéo về huyện nha.

Cách Lăng nằm trên tấm ván gỗ xe ngựa xóc nảy, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.

Đại ca của gã ta có thể cũng đã gặp bất trắc rồi.

Bình Luận (0)
Comment