Đại doanh nam cương Lang Viên ở chỗ giao giới giữa ba đạo Bình Việt đạo, Đông Thục đạo và Hồ Kiến đạo. Ban đầu cũng không phải là ở nơi này, còn phải đi lên phía bắc hơn một ngàn dặm nữa, từ sau khi đánh hạ Lâm Việt quốc, đại doanh Lang Viên lập tức di chuyển xuống phía nam, tọa trấn ba đạo, giống như một tòa áp môn đặt trên ba đạo này, cho dù là đạo nào xảy ra chuyện thì Lang Viên cũng có thể nhào sang với tốc độ nhanh nhất.
Đương nhiên, với sự vững chắc của giang sơn Đại Ninh, đạo nào cũng sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện.
Cũng chính bởi vì giang sơn quá vững chắc, ngoại trừ bắc cương hàng ngày hàng tháng hàng năm có chém giết, biên quân ở các nơi khác cũng không có việc gì, dù sao các tiểu quốc chung quanh có nước nào dám trêu chọc Đại Ninh. Thạch Nguyên Hùng có thể có được một cái cơ hội đem quân xuôi nam làm cho bao nhiêu người ngưỡng mộ đến mức chảy nước miếng.
Trong đại doanh ban đêm cũng đèn đuốc sáng trưng, Thạch Nguyên Hùng trị quân nghiêm chỉnh, buổi tối trong đại doanh binh sĩ cũng tuần tra liên tiếp không ngừng, nhưng trên thực tế ngoại trừ kẻ ngốc ra thì sẽ còn có ai ban đêm xông vào đại doanh Lang Viên.
Nếu là người từng gặp Thiết Lưu Lê rồi lại gặp Thạch Nguyên Hùng sẽ phát hiện hai người lại loáng thoáng có vài chỗ tương tự, dáng vẻ na ná nhau, thích để râu quai nón giống nhau, nhưng Thạch Nguyên Hùng nhỏ hơn Thiết Lưu Lê một số, vị đại tướng quân uy chấn nam cương này chẳng qua chỉ cao một mét sáu.
Thạch Nguyên Hùng không thích đọc sách, bao gồm cả binh thư, nhưng sách ở trong thư phòng của ông ta nhiều đến mức làm cho người ta choáng váng. Người khác nhiều nhất chỉ để hai cái giá sách trong thư phòng, ông ta làm ba mặt tường sách, những quyển sách kia bày lên thì sẽ không đụng đến một lần nào nữa, cũng không biết sao ông ta lại có sở thích như vậy.
Phụ tá dưới trướng Thạch Nguyên Hùng là Trương Hoán hết sức cẩn thận đứng ở bên cạnh, chờ đại tướng quân nghiêm túc gặm xong cái chân giò heo chỉ nhìn thôi đã thấy ngán rồi. Trương Hoán vẫn luôn cảm thấy Thạch Nguyên Hùng chính là một thổ bao tử, dù cho đã là đại tướng quân nhiều năm nhưng vẫn không đổi được thói quen xuất thân nông phu ban đầu, đã gặm chân giò vài thập niên rồi cũng không chán, cho tới bây giờ cứ cách ba ngày là nhất định phải gặm phải một cái, rõ ràng là thứ chỉ ăn thêm hai miếng là sẽ chán đến mức muốn ói, nhưng ông ta lại ăn rất ngon lành.
Thạch Nguyên Hùng gặm sạch sẽ đến từng thớ thịt dính trên xương, buông xương xuống dùng khăn nóng lau tay, nhìn sangTrương Hoán: "Ngươi tìm ta có chuyện gì? Vừa rồi lúc ngươi nói ta không để ý."
Đại tướng quân không để ý, vậy thì tất nhiên không sao.
Trương Hoán vội vàng nói: "Bổn gia có một tiểu chất nhi nhỏ ở Trường An học thành, nhưng không muốn ở Trường An làm một tiểu lại an dật, muốn vào trong quân rèn luyện nên đã giấu người nhà của nó một mình chạy đến tìm thuộc hạ, ngày hôm qua sau khi đến đây thuộc hạ đã đuổi nó về nhưng nó lại không chịu, không làm sao được, sau đó thuộc hạ liều mình đến cầu đại tướng quân..."
"Oa, chất nhi của ngươi?" Thạch Nguyên Hùng hỏi: "Tên là gì?"
"Trương Bách Hạc."
"Cái tên này không hay." Thạch Nguyên Hùng bỗng dưng nói: "Cái tên này dễ dính tai hoạ."
Trương Hoán trong đầu nổ đùng một tiếng, chẳng lẽ đại tướng quân cũng đã biết những chuyện Trương Bách Hạc làm ở Giang Nam đạo? Theo lý mà nói điều này không có khả năng, tin tức không thể truyền đến nhanh như vậy, hơn nữa Trương Bách Hạc chẳng qua cũng chỉ là nhân vật nhỏ ở trong quân Bạch Thượng Niên, đại tướng quân làm sao có thể từng nghe đến cái tên này.
Nhưng Trương Hoán làm việc dưới trướng Thạch Nguyên Hùng chính là dựa vào đầu óc nhanh nhạy, lập tức cười nói: "Vậy thì mời đại tướng quân ban tên?"
Thạch Nguyên Hùng khoát tay: "Ta cũng không phải lão tử hắn thì đổi tên cho hắn làm gì, là chất nhi của ngươi, vậy thì phụ thân hắn chính là phó ti tọa bắc khố võ phủ vừa mới đề bạt lên phải không. Trước tiên đi theo ngươi làm quen một thời gian rồi hãy nói, không chuyện khác thì ngươi về trước đi, ta còn có việc phải xử trí."
Trương Hoán nghĩ nát óc cũng không hiểu, tại sao đại tướng quân biết rõ ràng như thế?
Nhưng hắn ta không dám hỏi, đành phải ngượng ngùng cười cười sau đó rời khỏi thư phòng. Sau khi ra khỏi cửa nhìn thấy có người được thân binh dẫn đến đây, người này mặc trên người một bộ hắc bào rất rộng lớn, đội mũ che khuất nửa mặt chỉ lộ ra phía dưới mũi, dù vậy thì cái cằm kia, cái miệng kia nhìn đều có vẻ rất hoàn mỹ. Trương Hoán đoán đó nhất định là một nữ tử, nghĩ đến đại tướng quân tuy rằng đã tính là tuổi già nhưng tinh lực sung mãn tràn trề, không nhịn được mà cười khổ lắc lắc đầu.
Nam cương đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng mê gái nhất, đây là chuyện mà trên dưới quan trường cả Đại Ninh đều biết.
Người mặc hắc bào rất cao, điểm này càng phù hợp với khẩu vị của đại tướng quân, đại tướng quân chỉ cao chừng một mét sáu nhưng lại thích nữ tử thân cao chân dài nhất.
Trương Hoán cũng không dám nhìn nhiều dừng lại lâu, bước nhanh rời đi, lúc ra đến bên ngoài Trương Bách Hạc đang chờ ở đó liền vội vàng hỏi: "Nhị thúc, thế nào rồi?"
Trương Hoán lắc đầu: "Có thể đại tướng quân biết chuyện của con, mấy ngày nay đi theo ta làm quen đại doanh Lang Viên một chút trước đã, không có lệnh của ta đừng đi lại lung tung cũng đừng có đi ra ngoài. Ngày bình thường nếu lười đi lại thì ở trong tiểu viện của ta đọc sách, cho dù là ngủ cũng được, chỉ là không được làm xằng làm bậy nữa, trước khi ta thăm dò ra tâm tư đại tướng quân, ngươi nhất định phải ngoan ngoãn ."
"Nhị thúc yên tâm, làm sao con dám không ngoan ngoãn, ở trong quân Bạch Thượng Niên đã bị đập một gậy vào đầu rồi, đâu còn dám ngông cuồng nữa."
Trương Hoán gật gật đầu: "Theo ta đi về thôi, cái tính này của con không giống cha con chút nào..."
Trương Bách Hạc cười khổ, thầm nghĩ chẳng lẽ ta không muốn an nhàn hơn nửa đời người như cha ta? Nhưng chính bởi vì cha ta đã quá an nhàn rồi, khởi điểm của con trai ông ấy mới thấp hơn người khác nhiều như vậy, nếu không thì khi ở thư viện Nhạn Tháp thành Trường An ta cần gì phải nịnh bợ một tên Trần Tử Thiện, xảy ra chuyện ngay cả học hành cũng không phải chạy đến Giang Nam đạo đi theo Bạch Thượng Niên...
Nịnh bợ Trần Tử Thiện, Trần Tử Thiện chết.
Nịnh bợ Bạch Thượng Niên, Bạch Thượng Niên chết.
Trong thư phòng của đại tướng quân Thạch Nguyên Hùng, Thạch Nguyên Hùng liếc nhìn người trẻ tuổi mới đi vào mắt hơi nheo lại, bởi vì nửa khuôn mặt lộ ra ngoài kia quả thật là quá đẹp. Cả đời này cho đến bây giờ ông ta đã từng gặp, đã từng ngủ với nhiều nữ nhân đến mức bản thân ông ta cũng không nhớ hết, nhưng giờ khắc này ông ta lại cảm thấy trong số những nữ tử trẻ tuổi mình đã gặp không có một người nào có cái cằm và miệng đẹp như vậy.
Người trẻ tuổi lật mũ ra phía sau để lộ ra cả khuôn mặt, ánh mắt Thạch Nguyên Hùng sáng lên.
Đây hẳn là một nam nhân, nhưng nam nhân còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân.
"Vãn bối Bạch Tiểu Lạc bái kiến thế bá."
"Bạch Tiểu Lạc... Hóa ra là ngươi."
Thạch Nguyên Hùng ngẩn người một thoáng, nhớ ra khi đứa trẻ này còn nhỏ mình đã từng bế nó, thoáng chốc đã sắp hai mươi năm trôi qua... Mười mấy năm trước cũng là mười mấy năm mà ông ta dè dặt cẩn thận không dám ngông cuồng nhất, mãi cho đến sau khi ông ta diệt Lâm Việt mới dần dần thả lỏng, nghĩ hóa ra bệ hạ vẫn tín nhiệm ta, nếu không thì làm sao lại giao ấn soái chinh nam cho ta?
Đã quá lâu rồi, lâu đến mức các triều thần đã sắp quên mối quan hệ của Thạch Nguyên Hùng và hậu tộc trước đây tốt cỡ nào.
Nếu truy về căn nguyên, Thạch Nguyên Hùng còn phải gọi đương kim hoàng hậu một tiếng biểu muội, tuy rằng này quan hệ chỉ là họ hàng xa, nhưng năm đó lại rất gần.
Mãi cho đến khi đương kim bệ hạ đăng cơ Thạch Nguyên Hùng còn cảm thấy đây là vận may lớn của bản thân, bởi vì ngay từ sớm ông ta đã có quan hệ khá thân thiết với hậu tộc, tất nhiên bệ hạ sẽ càng nhìn ông ta bằng con mắt khác mới đúng, thế nhưng không ngờ là sau khi bệ hạ đăng cơ mấy năm nay gần như không ngừng chèn ép hậu tộc. Thạch Nguyên Hùng trở nên nhanh nhạy hơn, mấy năm sau mới loáng thoáng biết đến một số chuyện đã xảy ra trong phủ Lưu Vương năm đó.
Những năm đầu bệ hạ đăng cơ Thạch Nguyên Hùng còn rất vô tư qua lại mật thiết với hậu tộc, sau này phát giác thấy sự tình không ổn mới lập tức giảm bớt qua lại với hậu tộc, lần cuối cùng đến hậu tộc vừa hay là tiệc đầy tháng của đứa trẻ này, hiện giờ đã là thiếu niên.
Thạch Nguyên Hùng rất sợ, trước giờ vẫn rất sợ, mấy năm gần đây ông ta biểu hiện càng ngày càng ngang ngược cũng là bởi vì ông ta càng ngày càng sợ.
Những năm nay ông ta cắt đứt qua lại với hậu tộc, nhưng hậu tộc đâu chịu buông tha cho ông ta? Hàng năm hậu tộc đều sẽ phái người lén lút đến gặp ông ta vài lần, đều sẽ nói cho ông ta biết việc hậu tộc chuẩn bị muốn làm, rồi hậu tộc đã an bài bao nhiêu người trẻ tuổi ra ngoài rèn luyện, từ đầu chí cuối một sót một chi tiết.
Đây là đang đánh cược, vị hoàng hậu nương nương kia đang đánh cược.
Mới đầu nói cho ông ta biết một vài chuyện không quan trọng gì, dần dần sự tình càng ngày càng nghiêm trọng, càng ngày càng lộ liễu, hoàng hậu cứ từng chút, từng chút trói buộc Thạch Nguyên Hùng bên cạnh mình như vậy. Nếu ngay từ đầu Thạch Nguyên Hùng đã nói rõ với hoàng đế thì còn tốt, dù sao trước đây chuyện hoàng hậu tiết lộ cho ông ta cũng không được tính là tội chém đầu, nhưng chuyện càng ngày càng nhiều, biết càng ngày càng nghiêm trọng, càng đáng sợ, nhiều đến mức bây giờ Thạch Nguyên Hùng đã không dám nói nữa rồi...
Mười mấy năm trước ngươi không nói, hiện tại ngươi lại nói?
Cho nên, có những lúc Thạch Nguyên Hùng rất bội phục hoàng hậu, bà ta không tính là người có trí tuệ lớn, nhưng về vận dụng thủ đoạn nhỏ thì đã đạt đến đỉnh cao.
Người ngoài hiểu rõ về tất cả sự chuẩn bị, tất cả sự sắp xếp của hậu tộc không ai qua được Thạch Nguyên Hùng, cho nên khi Bạch Tiểu Lạc nói mình là Bạch Tiểu Lạc, trong đầu Thạch Nguyên Hùng sẽ không tự chủ được mà xuất hiện cảnh tượng lúc trước mình chuyện trò vui vẻ ở trong tòa nhà lớn của hậu tộc.
"Lúc nhỏ nhìn ngươi đã xinh xắn rồi, bây giờ vẫn có thể loáng thoáng nhìn thấy một chút dấu vết trước đây." Thạch Nguyên Hùng uống ngụm trà: "Sao đột nhiên ngươi đến đây?"
Bạch Tiểu Lạc nói: "Mỗi năm trong nhà đều sẽ phái người đến thăm đại tướng quân, năm nay là ta."
"Ngươi?" Thạch Nguyên Hùng nhíu mày: "Ngươi đừng đánh giá thấp sự từng trải của một lão nhân gia, người trẻ tuổi nghĩ là mình thông minh cũng nên tôn trọng lão nhân gia đã vất vả nhiều năm một chút, người ngốc đến mức nào thì trải nghiệm nhiều cũng sẽ trở nên mẫn tuệ."
Bạch Tiểu Lạc cười trả lời: "Tất nhiên vãn bối không dám có chút bất kính nào với đại tướng quân, chỉ nói chính xác là thực tình, dựa theo lệ thường hàng năm gia tộc đều sẽ phái người đến, vãn bối có một số việc đến xử lý nên liền sắp xếp ta tiện đường tới hỏi thăm đại tướng quân."
Thạch Nguyên Hùng thở dài: "Ngay cả ngươi cũng đã đến đây, chi bằng nói thẳng ra."
Bạch Tiểu Lạc nói: "Nói thẳng? Cũng tốt... Mấy năm nay một số hậu sinh vãn bối trong gia tộc học tập rèn luyện dưới trướng đại tướng quân, được đại tướng quân chiếu cố, vụn vặt lẻ tẻ cũng coi như là đã làm một vài chuyện vì Đại Ninh, ví dụ như khi diệt Lâm Việt bọn họ xông lên trước nhất đổ máu rơi đầu, chỉ là người trẻ tuổi khó tránh khỏi sẽ không ngăn cản được hấp dẫn, vì thế cũng làm những chuyện không thể nói ra."
"Ngươi đừng nói nữa." Thạch Nguyên Hùng bỗng nhiên khoát tay chặn lại: "Ta không muốn nghe thêm nữa."
"Vãn bối vẫn nên nói rõ, dù sao cũng là người dưới trướng đại tướng quân, lỡ như xảy ra sơ suất gì liên lụy tới đại tướng quân thì những hậu sinh vãn bối gia tộc này muôn lần chết cũng không thể chuộc tội... Lâm Việt quốc có kho bạc trong những kho hàng thực sự không ít, một số người sẽ không chống lại được sức hấp dẫn của vàng bạc mà giấu đi một ít, tất nhiên bọn họ không dám nói với đại tướng quân, gia tộc cũng là gần đây mới biết được việc này, sau khi di nương biết lại càng giận tím mặt, việc này há chẳng phải là hại đại tướng quân?"
Sắc mặt Thạch Nguyên Hùng càng lúc càng kém: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
"Hàn Hoán Chi đã đến đây." Bạch Tiểu Lạc nói gằn từng tiếng: "Đại tướng quân cũng biết Hàn Hoán Chi là người như thế nào, nếu như hắn điều tra ra những gì đó, tất nhiên đại tướng quân sẽ không bị liên lụy nhưng bệ hạ khó tránh khỏi sẽ tức giận, cho nên di nương bảo ta tới chính là sắp xếp lo giải nạn cho đại tướng quân."
"Người trong nhà các ngươi quả thật ngoan độc, muốn diệt trừ hết những hậu sinh làm sai này để che giấu việc sai mà bọn họ đã làm?"
"Giết nhiều người như vậy quá phiền toái, giết một người thì đơn giản rất nhiều." Bạch Tiểu Lạc nói: "Ta đến, là giết Hàn Hoán Chi."
Thạch Nguyên Hùng đứng bật dậy: "Ngươi biết ngươi đang nói gì không? Ngươi biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Ta là nam cương đại tướng quân của Đại Ninh, là thần tử của bệ hạ, ngươi còn dám nói thêm một câu, đừng trách ta không nể tình năm đó."
"Được."
Bạch Tiểu Lạc dường như thật sự là một người rất nghe lời, trên khóe miệng vĩnh viễn đều là nụ cười mỉm đơn thuần như vậy. Y áy náy liếc mắt nhìn Thạch Nguyên Hùng một cái, tựa như đang cảm thấy ngại vì mình đã chọc giận đối phương, thoáng trầm mặc một lúc rồi lại hỏi một câu: "Đại tướng quân cảm thấy, hạ thủ ở đâu thì tốt hơn?"
Thạch Nguyên Hùng tức giận nhìn Bạch Tiểu Lạc, đột nhiên như quả bóng bị chọc thủng, xụi lơi ngồi trên ghế: "Ngươi đi đi, ngươi thích như thế nào thì như thế nấy, ta chưa từng gặp ngươi, cũng không biết ngươi đã đến nam cương."
Bạch Tiểu Lạc gật đầu: "Vậy thì cảm ơn đại tướng quân, nhưng vãn bối cảm thấy đại tướng quân đã nhiều năm như vậy chưa từng gặp ta, mẫu thân ta nói đại tướng quân còn từng bế con nữa, chẳng lẽ không nên tặng một ít lễ gặp mặt?"
"Ngươi muốn cái gì!"
"Hàn Hoán Chi thì không phiền đến đại tướng quân, đòi lễ gặp mặt này nhỏ một chút thì đại tướng quân cho cũng không phiền toái đến như vậy... Đầu của tướng quân thủy sư Thẩm Lãnh, ta muốn."