Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 156 - Chương 156: Cứ Việc Dùng

Chương 156: Cứ việc dùng Chương 156: Cứ việc dùng

Chuyện Bạch Tiểu Lạc đến đại doanh nam cương Lang Viên đã chú định chỉ có hai người bọn họ biết, mà việc y đến giống như một cái gai đâm vào tim Thạch Nguyên Hùng, nỗi sợ đã bị áp chế nhiều năm như vậy giờ đây lại tuôn ra toàn bộ, ồ ạt như thủy triều, người đã trải qua quá nhiều sinh tử sát phạt như ông ta cũng biết sợ, sợ đến tận xương tủy.

Sáng sớm hôm sau Thẩm Lãnh và Thạch Phá Đang lại gặp nhau lần nữa.

Nói là trùng hợp đi, cứ coi như là trùng hợp đi.

Thẩm Lãnh đứng ở ven đường đợi người, trước đó lúc gặp Trang Ung đã nói với hắn vài chuyện, bảo hắn cứ ở bên ngoài thành Thi Ân chờ. Lúc Thẩm Lãnh ngồi xổm trên sườn dốc cao mọc đầy cỏ dại ở bên đường ngẩng đầu nhìn trời, Thạch Phá Đang mang theo một đội người từ trong cổng thành phóng ngựa ra.

Sau khi nhìn thấy Thẩm Lãnh, Thạch Phá Đang kinh ngạc với vẻ rất hời hợt: "Thẩm tướng quân, thật sự là trùng hợp."

Thẩm Lãnh ồ một tiếng, tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên trời.

Thạch Phá Đang vắt chân ngồi trên lưng ngựa cúi người nhìn Thẩm Lãnh: "Thế nào, ngày hôm qua đã bị dọa sợ chứ?"

Thẩm Lãnh không để ý.

Thạch Phá Đang dường như cảm thấy phản ứng như vậy của Thẩm Lãnh rất thú vị, gã ta nghĩ là Thẩm Lãnh là sợ gã ta, là đang cố ý tránh né gã ta.

"Thật ra sói là thứ không có gì đáng sợ đâu." Thạch Phá Đang ngồi ở đó vẻ mặt nghiêm túc nói: "Trước đây khi ta mới lĩnh quân có người đã nói với ta, nói dã lang của nam cương ngoan độc dã man nhất, không thể thuần phục, ta lại không tin những điều này, cho nên cố ý tìm một đàn sói khá lớn ở trong rừng nam cương, sói trưởng thành đều giết hết, mang hết sói con về nuôi, sau đó phát hiện chuyện cũng không khó khăn như vậy. Những con sói được gọi là vô cùng dã tính này, ngươi chỉ cần cho nó xương thịt, lúc không nghe lời thì cho nó thêm một chút đòn roi, chẳng phải cuối cùng đều nghe lời răm rắp sao."

Trong thoại có thoại, tất nhiên là nói Thẩm Lãnh.

Thạch Phá Đang cảm thấy rất thú vị, vì thế nói tiếp: "Sau này ta cảm thấy nuôi sói như vậy không hề có tính khiêu chiến, dần dần không còn hứng thú, vì thế đã giết hết những con sói mà mình nuôi lớn, ta đi bắt soi trưởng thành, sói con nuôi không có ý nghĩa, nếu có thể thuần phục sói trưởng thành thì mới thật sự có ý nghĩa, trước sau bắt hơn mười con, ngươi đoán cuối cùng như thế nào?"

Không đợi Thẩm Lãnh lên tiếng, Thạch Phá Đang khoát tay một cái, đoàn ngựa tách ra, một đàn sói từ phía sau nhào lên, nếu không phải bị người ta dùng dây thừng kéo, đàn sói này đã dám trực tiếp xông lên cắn xé Thẩm Lãnh rồi.

Thẩm Lãnh nghiêng đầu nhìn nhìn những con sói kia, lại nheo mắt nhìn nhìn Thạch Phá Đang.

"Hóa ra quả nhiên là vật dĩ loại tụ (1)." Thạch Phá Đang nhướn mày: "Lúc rơi xuống trường đấu thú có từng nghĩ ngươi sẽ bị sói cắn chết không? Thật ra đâu chỉ là trường đấu thú, bên nam cương này môi trường tương đối ác liệt, khắp nơi đều là nguy hiểm, cho dù là ở trên quan đạo bị một đàn dã lang vây công cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, ngươi từng suy nghĩ mình bị sói cắn chết trông sẽ như thế nào không?"

Thẩm Lãnh thở dài: "Ngài không nên nói nhiều lời như vậy, ngài nên đi nhanh đi."

Thạch Phá Đang vừa muốn hỏi một câu chẳng lẽ ngươi còn dám động thủ với thượng quan ở quan đạo này?

Ngược lại gã ta cũng mong Thẩm Lãnh kích động, như vậy thì có thể quang minh chính đại xử lý Thẩm Lãnh một trận.

Nhưng gã ta còn chưa nói ra đã nghe thấy tiếng của một nữ hài tử ở gần đây vang lên, giọng nói hơi khàn khàn hiển nhiên có vẻ tức giận, cũng không nói nhiều, chỉ mấy từ như vậy.

"Vậy ngươi từng nghĩ bị chó cắn chết trông sẽ như thế nào chưa?"

Đúng lúc này một bóng đen cực lớn từ phía sau Thẩm Lãnh lao tới, vừa xuất hiện là mười mấy con dã lang kia lập tức kinh sợ, đó không phải là nỗi hoảng sợ vì bị thứ gì đó đột nhiên xông ra là giật mình, mà là sợ đến xương cốt cũng mềm nhũn.

Một móng vuốt đen cực lớn quét ngang qua, một nhát táp con dã lang ở phía trước nhất ngã lăn trên mặt đất, sau khi móng vuốt quét qua nửa bên đầu của con soi kia đều bị đánh đến mức máu thịt nhày nhụa, một mảng da lớn dính máu bay ra ngoài.

Ngay sau đó một bộ móng vuốt lớn lại áp lên lưng một con dã lang, lưng sói rất cứng, nhưng mà móng vuốt này ấn xuống đó lại loáng thoáng nghe được một tiếng răng rắc, con sói kia hình như trực tiếp bị đè gãy lưng, kêu lên hai tiếng nhưng không dám cắn, chỉ kêu rên.

Trong mắt con dã lang nằm rạp trên mặt đất ngập tràn sợ hãi, nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có.

Trà gia đứng bên cạnh Thẩm Lãnh, nhìn nhìn Thạch Phá Đang rồi lại liếc nhìn những con sói kia: "Hóa ra tạp chủng của nam cương yếu như vậy."

Sắc mặt Thạch Phá Đang tức thì trở nên lạnh căm, dùng roi ngựa chỉ vào Trà gia: "Ngươi là ai?"

Trà gia nghiêm trang: "Một người đi đường, đi qua đường nhìn thấy trẻ con bị bắt nạt đã có chút không nhìn được, huống chi đứa trẻ này còn là của nhà mình."

Thạch Phá Đang lạnh lùng phân phó một tiếng: "Giết con chó đen này cho ta."

Đám thân binh ở trên lưng ngựa tháo liên nỏ xuống liền muốn nhắm bắn hắc cẩu, đúng lúc này Thạch Phá Đang đột nhiên cảm thấy một luồng gió lạnh sau lưng, theo bản năng quay đầu lại liếc mắt nhìn, lập tức kinh hãi mặt không còn chút máu, không biết từ khi nào đã có một người đứng trên lưng ngựa phía sau lưng gã ta.

Thẩm tiên sinh đứng trên lưng ngựa tháo miếng thiết bài Lưu Vương kia xuống quơ quơ trước mặt Thạch Phá Đang: "Ta khuyên ngươi đừng động thủ lung tung vẫn tốt hơn, chó có thể đập chết sói của ngươi, nhưng ngươi thì không thể giết chó, chỉ đơn giản như vậy."

Thạch Phá Đang nhìn nhìn miếng thiết bài kia, cơn thịnh nộ trong lòng lập tức tan đi một nửa, không tự chủ được mà nảy sinh một nỗi sợ. Quả thật gã ta càn rỡ ương ngạnh, nhưng trên thực tế trước nay vẫn không dám lỗ mãng với những gia thần xuất thân từ phủ của bệ hạ trước đây như Diệp Khai Thái, Diệp Cảnh Thiên. Hiện giờ người có bài Lưu Vương trong tay thật sự không nhiều, người là gia thần của Lưu Vương đã lộ mặt thì mọi người đều biết, không cần tấm bảng này, mà người có thiết bài này nhưng không lộ mặt thường sẽ đáng sợ hơn người đã lộ mặt.

"Cho dù ngươi có miếng thiết bài này, ngươi có thể không nói lý sao?" Thẩm tiên sinh từ trên lưng ngựa nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Thẩm Lãnh: "Thế nào, bắt đầu muốn nói lý sao?"

Trà gia không nhìn Thạch Phá Đang nữa, mà nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Sao lại gầy rồi?"

Ngữ khí có phần nghiêm túc.

Thẩm Lãnh ồ một tiếng: "Bởi vì nhớ nàng ăn uống không ngon."

Trà gia hơi cong khóe miệng lên, sau đó càng nghiêm túc hơn: "Bây giờ có thể nuốt trôi rồi chứ?"

"Sắc tú khả san." (2) Thẩm Lãnh rất nghiêm túc nói: "Buổi trưa có thể ăn ba bát cơm lớn."

Trà gia: "Ta đói rồi, không muốn đợi đến trưa."

Thẩm Lãnh: "Vậy ta đi mua rau."

Thạch Phá Đang cảm thấy mình hoàn toàn bị coi là không khí, bao gồm cả những con dã lang còn lại kia, bao gồm cả tinh nhuệ dưới trướng gã ta, tất cả đều bị coi là không khí.

Hai kẻ này tự nói với nhau những lời khiến kẻ khác buồn nôn, mặt không đỏ tim không đập nhanh, thật sự... Thật sự quá không ra thể thống gì rồi.

"Đi thôi đi thôi, người trẻ tuổi đừng giận dữ như vậy, lỡ như gặp phải thứ không thể đá mà lại tuỳ tiện đá, ngược lại sẽ bị thương đấy."

Thẩm tiên sinh nói với Thạch Phá Đang xong thì cất thiết bài đi, nhìn về phía hắc cẩu: "Miêu Miêu, đi."

"Miêu Miêu..."

Thẩm Lãnh cảm thấy có chút không bình thường.

Hắc cẩu ngạo nghễ nhìn liếc mắt đám dã lang kia một cái, sau khi nó nhấc móng vuốt ra những con dã lang kia như được đại xá, tất cả đều rụt lại phía sau đoàn ngựa thồ, hắc cẩu miệng khinh miệt phát ra tiếng kêu khẽ, sau đó nhảy đến bên cạnh Thẩm Lãnh nằm xuống, cái đầu to tướng không ngừng cọ lên người Thẩm Lãnh.

"Rụng lông rụng lông..."

Thẩm Lãnh chán ngán vỗ vỗ đầu chó, nghĩ cái tên này đúng là sinh ra đã hung mãnh như thế, nhìn kích thước hình thể thật không khác một con sư tử mạnh mẽ, lông toàn thân vừa đen vừa bóng, ở dưới ánh mặt trời giống như vải lụa vậy.

Hắn nhìn nhìn cái vòng cổ trên cổ hắc cẩu, giơ tay ra kéo hắc cẩu: "Đi thôi, lớn như vậy mà không dắt đi sẽ làm người khác sợ, sau này ra ngoài phải mang một sợi dây thừng to một chút, trẻ con thấy sẽ sợ mà quay đầu bỏ chạy, chó lại là người thích truy đuổi nhất."

Thạch Phá Đang xấu hổ mới vừa đi được vài bước đã nghe thấy Thẩm Lãnh nói chó thích truy đuổi, cơn tức trong lòng quá nặng, khổ nỗi không nắm được lai lịch của Thẩm tiên sinh và Trà gia, cưỡng ép cơn tức dẫn người rời đi.

Trà gia giơ tay ra: "Huynh không dắt ta, lại đi dắt chó?"

Trong lòng Thẩm Lãnh dâng lên một luồng khí lạnh, sau lưng lạnh toát từng chặp, thầm nói một tiếng ta đã sơ suất rồi...

Thẩm Lãnh đã tìm một khách điếm có quy mô, điều kiện đều tốt nhất trong thành sắp xếp Thẩm tiên sinh và Trà gia vào ở. Dù sao doanh địa thủy sư chỉ là đóng quân tạm thời, không lâu sau sẽ phải xuất phát xuôi nam tới hải cương, ở lại thành Thi Ân cũng không bao lâu, cho nên theo quân có nhiều bất tiện, ở tạm trong khách điếm vẫn tốt hơn.

Cất hành lý xong, Thẩm Lãnh liền đưa Trà gia ra ngoài mua thức ăn, vốn thương Trà gia đi đường xa mệt nhọc, hắn muốn đi một mình nhưng Trà gia lại không chịu, hai người cũng mặc kệ những ánh mắt tốt và xấu trên đường lớn, chỉ tay nắm tay đi về phía trước, mặc kệ người khác.

"Nhanh như vậy đã đuổi kịp rồi, đi đường nhất định là mệt mỏi rồi."

"Không mệt, ngẫm lại thấy huynh ở nơi xa lạ nếu như bị ức hiếp ngay cả một người quản cũng không có là cảm thấy đi thế nào cũng chậm, con cái nhà mình luôn làm cho người ta không bớt lo."

Thẩm Lãnh gật đầu: "Trong lòng nàng gà mái bảo vệ con bừng bừng khí thế vậy sao?"

Trà gia bật cười: "Môn dỗ nữ hài tử vui vẻ này trong thủy sư các người sợ là huynh không đứng thứ hai được nhỉ."

Thẩm Lãnh nói: "Làm sao có thể, ta đều là chân tình thực ý, đâu phải là học được."

Ý cười trên khóe miệng Trà gia càng đậm.

Hai người tìm một chợ rau, dáng vẻ tay nắm tay mua đồ mặc kệ ánh mắt thế tục nhìn thế nào cũng thật là đẹp, nếu Thẩm Lãnh mặc quân phục trên người sợ là sẽ càng gây chú ý hơn, đâu có tướng quân nào đích thân đi mua rau.

Đã mua không ít đồ, Thẩm Lãnh lại đặc biệt mua một cái sọt làm bằng trúc để đựng đồ, tự mình đeo sọt trúc kéo Trà gia đi về, đi trên đường gặp cái gì ngon cũng không mặc kệ Trà gia có thích ăn không, đều mua bỏ vào sọt trúc ở sau lưng, lúc đi chưa đến một nửa đường thì cái sọt trúc cũng đã đầy ắp.

Giữa đường gặp người bán kẹo hồ lô, Thẩm Lãnh mua hai xâu cho Trà gia, hắn biết Trà gia thích cái này nhất, chua chua ngọt ngọt.

Nhưng Trà gia lại lắc đầu chỉ lấy một xâu, nói gì cũng không chịu lấy xâu thứ hai, Thẩm Lãnh hỏi nàng tại sao, Trà gia nói rất nghiêm túc rằng hai xâu sẽ phải cầm bằng cả hai tay, ta còn làm sao để huynh kéo ta đi được? Mua một xâu là thích hợp nhất, trong một bàn tay là kẹo hồ lô, trong một bàn tay là tay của huynh.

Thẩm Lãnh cảm thấy vui thích.

Sau khi vào khách điếm nói là muốn mượn phòng bếp của khách điếm một lát, dù nói gì chưởng quầy cũng không chịu giao một nơi quan trọng như phòng bếp cho người xa lạ sử dụng.

Trà gia nói: "Đừng làm khó dễ chưởng quầy, cùng huynh đi mua đồ đã rất vui rồi, buổi trưa tùy tiện ăn một chút, sau khi tới hải cương đóng trại có chỗ ở rồi huynh hãy nấu cho ta ăn là được."

Chưởng quầy ngẩn ra: "Cái gì mà xuôi nam hải cương?"

Thẩm Lãnh cười nói: "Ta là người trong thủy sư, đây là gia quyến của ta."

"Đánh bọn nhãi nhép Cầu Lập?" Chưởng quầy sắc mặt lập tức nghiêm nghị: "Cứ việc dùng phòng bếp, ta cho các người thêm hai món ăn nữa, ăn no rồi đi hải cương giết những tên Cầu Lập mọi rợ kia cho thây nằm khắp đồng đi. Ta nghe nói bách tính hải cương đều bị tai họa thảm rồi, chỉ chờ đại quân thủy sư của triều đình đến, không thể nào dễ dàng tha cho những tên Cầu Lập mọi rợ kia được."

Thẩm Lãnh thấy ấm áp trong lòng, nhìn về sang Trà gia, khóe miệng Trà gia cũng mang ý cười.

Thật đẹp quá.

(1) Vật dĩ loại tụ, nhân dĩ quần phân: chỉ vật cùng loại thường tụ lại với nhau, người cùng chung chí hướng thì tập hợp thành một nhóm.

(2) Sắc tú khả san: Ý chỉ dung mạo, tư thái của người con gái đẹp đến mức khiến người ta quên cả đói, ngoài ra còn chỉ cảnh vật vô cùng ưu mỹ.

Bình Luận (0)
Comment