Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 157 - Chương 157: Tới Lượt Ta

Chương 157: Tới lượt ta Chương 157: Tới lượt ta

Thẩm tiên sinh ăn rất thoải mái, sau khi ngồi xuống tiếp nhận chén trà do Thẩm Lãnh pha lại càng thư thái hơn, vẫn là lúc ba người ở cạnh nhau là đơn giản hơn, cũng ấm áp hơn. Ông không nhịn được suy nghĩ thật sự không phải suy nghĩ bất cứ điều gì cả, chỉ trông coi hai đứa trẻ bọn chúng như vậy sống nửa phần đời còn lại thì chắc là một chuyện rất tốt đẹp, tương lai hai đứa trẻ sẽ còn tạo ra đứa trẻ thứ ba, đứa trẻ thứ tư... Nhưng lại suy nghĩ tới những bất công mà Lãnh Tử phải chịu gần hai mươi năm, Thẩm tiên sinh liền từ bỏ ý nghĩ trong đầu trước đó.

Bất luận Lãnh Tử có phải đứa trẻ năm đó hay không, hay là chuyện xảy ra trong phủ Lưu Vương đêm hôm đó còn bẩn thỉu xấu xa hơn những gì đã biết, Lãnh Tử đều đã phải chịu bất công và ủy khuất, đây là sự thực rất rõ ràng.

Nếu như nói mấy năm trước trong lòng Thẩm tiên sinh chỉ có dư ân Lưu Vương, hiện tại thì sự bảo vệ đối với Lãnh Tử nhiều hơn.

Lãnh Tử ngồi xuống bên cạnh Thẩm tiên sinh, thỏa mãn thở phào một hơi thật dài: "Nói chuyện với tiên sinh chút, lát nữa còn phải về thủy sư đại doanh, không nói với Trang Ung đã ngủ bên ngoài thì không tốt."

Thẩm tiên sinh cười nói: "Ngươi thật tâm thật ý muốn nói chuyện với ta một lát?"

Thẩm Lãnh ngại ngùng nói: "Cũng không thể để cho tiên sinh ra ngoài đi bộ, thật ngại quá."

Thẩm tiên sinh liếc mắt nhìn hắn: "Sau này phải trông chừng hai ngươi nghiêm một chút, còn chưa thành hôn đâu..."

Câu nói tiếp theo ông cũng ngại nói ra.

Trà gia ngồi bên cạnh vuốt lại bộ lông đen bóng cho Miêu Miêu, tới phía nam khí hậu đột ngột trở nên ấm áp, hắc cẩu dường như cũng có vẻ không thích ứng cho ứng, nhưng khi còn nhỏ cái tên này đã có thể sinh tồn trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, ai cũng không thể khinh thường nó.

Cảm nhận được thủ pháp nhẹ nhàng của Trà gia, hắc cẩu híp mắt vẻ mặt say mê, Thẩm Lãnh hận không thể một cước đá văng hắc cẩu ra để mình nằm xuống...

"Lãnh Tử, ngươi phải cẩn thận một chút, không phải cẩn thận với tên Thạch Phá Đang kia. Thạch Phá Đang dù ương ngạnh thế nào cũng là người thể hiện hết ra ngoài, hắn chẳng qua là trong lòng quá tức giận, chẳng lẽ lại ngươi còn không có nhìn ra nguyên do hắn không khách khí với ngươi? Thủy sư xuôi nam, Thạch Nguyên Hùng không nhận được thánh chỉ..."

Tất nhiên Thẩm Lãnh nghĩ tới điều này: "Đúng thế, Thạch Nguyên Hùng nghĩ mình thân là nam cương Lang Viên đại tướng quân thì thế nào cũng sẽ có ý chỉ hạ xuống cho ông ta, thủy sư xuôi nam, đến địa giới này ông ta còn tưởng nên là lấy ông ta là chủ mới đúng, nhưng Trang Ung không có đi chào hỏi ông ta, bệ hạ cũng không để cho Lang Viên tham dự, chuyện này hiển nhiên có chút không bình thường. Thạch Phá Đang này xem như xả giận cho lão tử hắn, thuận tiện thăm dò thủy sư một chút."

"Nếu Trang Ung không nắm bắt được, Thạch Nguyên Hùng sẽ cường thế dẫn theo Lang Viên xen vào, đến lúc đó thủy sư cũng sẽ bị ông ta khoa tay múa chân."

Thẩm tiên sinh hai lòng liếc mắt nhìn Thẩm Lãnh một cái: "Ta biết ngay chuyện này ngươi sẽ không nghĩ không rõ, cho nên không cần để ý tới Thạch Phá Đang nhiều, thủ đoạn của hắn đều ở ngoài sáng, đẩy ngươi xuống trường đấu thú thật sự muốn khiến ngươi sợ, người mà ngươi phải lo lắng là người từ trong thành Trường An đi ra. Ta cùng Trà Nhi đi Trường An đã gặp một người vốn không nên đi gặp vào lúc này, sau khi đi rồi mới phát hiện còn chẳng bằng không đi, nhưng cũng không phải không có thu hoạch gì... Lúc rời khỏi hoàng cung có người theo dõi chúng ta, xem ra là đã chuẩn bị động thủ."

"Hoàng cung, theo dõi, động thủ?"

Thẩm Lãnh nhanh nhạy nắm bắt được ba từ mấu chốt.

Trà gia nhìn về phía Thẩm tiên sinh, Thẩm tiên sinh ngượng ngùng cười cười: "Chúng ta đã đi gặp lão viện trưởng của thư viện Nhạn Tháp, ta vốn định đi nhờ ông ta đưa ta vào cung tìm gặp mối quan hệ cũ trước đây, dù sao ngày trước ta đã từng làm việc ở trong phủ Lưu Vương, nhưng nhân tình mỏng lạnh, không tìm được người nên tìm."

Lời giải thích này có thông hay không thông thì Thẩm Lãnh cũng chỉ có thể tiếp nhận, bởi vì Thẩm tiên sinh căn bản là không định nói thêm gì nữa.

Thẩm tiên sinh lập lờ nước đôi như vậy cũng không phải lần đầu tiên, đối với việc này Thẩm Lãnh chỉ có thể dùng một tiếng hừ để diễn tả sự bất mãn.

"Sau này ta sẽ nói với ngươi."

Vẫn là câu này, Thẩm tiên sinh nói xong lại cười cười, nhanh chóng chuyển đề tài: "Nếu như người tới để tìm ngươi báo thù cho cái chết của Mộc Tiêu Phong và Bạch Thượng Niên, trong lúc mấu chốt này bất kể là Mộc Chiêu Đồng hay là Bạch gia cũng sẽ không dễ dàng sử dụng người của mình nữa, cho nên nhất định là tìm người bên ngoài đến, người có thể được tìm đến và còn dám nhận chuyện này, đều không phải hạng lương thiện gì..."

Thẩm Lãnh hỏi: "Trên giang hồ có thứ kiểu như bảng xếp hạng thập đại sát thủ gì đó không?"

Thẩm tiên sinh: "Ngươi nghĩ sẽ có người đi khảo sát thực địa một chút sao? Lại còn bảng xếp hạng thập đại sát thủ... Có thể ra bảng xếp hạng thì tất nhiên sẽ phải có chứng kiến công chính. Ngươi đã thấy sát thủ nào lúc đi giết người còn mang theo người đi bản ghi chép cho mình chưa."

Thẩm Lãnh: "Vậy thì giang hồ này thật vô vị, sát thủ nếu vô danh, làm sao đi tìm?"

Thẩm tiên sinh trả lời: "Trên giang hồ không có bảng xếp hạng thập đại sát thủ gì đó, bảng xếp hạng có nhị thập đại sát thủ."

Thẩm Lãnh: "Nói vòng vo như vậy thú vị lắm sao?"

Thẩm tiên sinh: "Đặc biệt thú vị."

Trà gia phì cười một tiếng, nàng cảm thấy ở bên cạnh nghe tiên sinh và Lãnh Tử nói chuyện như vậy chính là một chuyện rất hạnh phúc.

"Nhớ lúc ở Giang Nam đạo Hắc Nhãn giết nữ sát thủ Quán Đường Khẩu kia không? Nàng ta cũng không phải là người đáng giá nhất, chẳng qua trong ám đạo thành Trường An có thanh danh lớn một chút, giang hồ rộng lớn, há lại chỉ ở trong một thành Trường An được?"

Nói đến những chuyện này Thẩm tiên sinh cũng bắt đầu hưng trí, rất nhiều năm rồi không đề cập đến chuyện giang hồ, đã sắp quên bản thân mình xét cho cùng cung là một khách giang hồ rồi. Trước đây làm việc lâu trong phủ Lưu Vương, dần dần lại tưởng rằng mình là người trên quan trường, bây giờ ngẫm lại thực sự chút ngây thơ buồn cười.

"Đại Ninh đệ nhất phiếu hào (1) là của triều đình, đây là chuyện mà ai cũng biết nhưng lại giả vờ không biết. Đại Ninh đệ nhị phiếu hào tên là phiếu hào Dương Thái , quy mô tất nhiên kém xa so với phiếu hào của triều đình, nhưng phiếu hào Dương Thái này có ảnh hưởng rất lớn trên ám đạo. Nếu ngươi muốn mua hung giết người khi trả bạc chẳng lẽ sẽ đến phiếu hào của quan phương? Vậy chẳng phải là tự tìm đường chết, những vụ giao dịch tiền bạc không thể lộ ra ngoài ánh sáng đó đều là đến phiếu hào Dương Thái."

Thẩm tiên sinh uống một ngụm trà rồi tiếp tục nói: "Cho nên dần dần, sẽ có sát thủ để lại thông tin mình muốn nhận việc bao nhiêu tiền ở phiếu hào Dương Thái, phiếu hào Dương Thái thu hai phần bạc làm phí giới thiệu, quá trình này không phải một sớm một chiều đã hình thành mà là trải qua ít nhất trên trăm năm mới thành quy củ. Những người muốn thuê sát thủ sẽ đến phiếu hào Dương Thái hỏi, đương nhiên bên ngoài phiếu hào Dương Thái sẽ tuyệt đối không thừa nhận mình làm loại kinh doanh này, cần phải có người quen giới thiệu mới được."

"Căn cứ giá trị con người, bên phía phiếu hào Dương Thái có bảng xếp hạng nhị thập đại sát thủ, cứ cách 2-3 năm sẽ đổi mới một lần, con nhóc kia của Quán Đường Khẩu tối đa cũng chỉ xếp hạng 17-18, còn là bởi vì dựa vào thanh danh của Quán Đường Khẩu nữa, cho nên ngươi ngẫm lại xem, thực lực của Hắc Nhãn ở thành Trường An được xem là nổi bật, nhưng ở trong khắp giang hồ... cũng miễn cưỡng có thể thôi."

Thẩm Lãnh: "Tiên sinh có thể đừng chuyển hướng cứng ngắc và không hề có sức kéo giãn như vậy không?"

Thẩm tiên sinh nói: "Châm trà."

Thẩm Lãnh: "Có ngay."

Thẩm tiên sinh tiếp tục nói: "Nhưng những sát thủ này một khi nổi tiếng rồi thì cũng cách cái chết không quá xa, triều đình tuyệt đối sẽ không cho phép người còn sống nhởn nhơ như vậy, vì thế đại khái vào mười năm trước có một người của triều đình rẽ ngang rẽ dọc muốn lấy được cái gọi là danh sách bảng xếp hạng nhị thập đại sát thủ này của phiếu hào Dương Thái, ra giá rất cao lần lượt mời những người này đi giết một người."

Thẩm Lãnh ngẩn ra: "Lần lượt mời? Giết một người? Nói cách khác tất cả những người này đều đã thất bại?"

Thẩm tiên sinh gật gật đầu: "Cuối cùng tìm được 16 người trên bảng sát thủ, 16 người này đều đã thất bại."

Thẩm Lãnh: "Người muốn giết là ai?"

Thẩm tiên sinh nhấp một ngụm trà, làm ra vẻ thần bí dừng lại một chút, ngay cả Trà gia cũng không nhịn được trừng mắt nhìn ông một cái.

Thẩm tiên sinh cười cười: "Người cuối danh sách, chính hắn."

Thẩm Lãnh có chút khó hiểu: "Có một người, hao hết tâm tư để tìm 16 người đứng phía trên trong bảng xếp hạng 20 sát thủ của phiếu hào Dương Thái đến giết mình, còn là dùng số tiền lớn để mời? Người này là kẻ điên à."

"Đúng đó, là một kẻ điên." Thẩm tiên sinh nghĩ đến tên của người kia liền hơi xuất thần: "Hắn tên là Hàn Hoán Chi."

Thẩm Lãnh cảm thấy mình đã nghe qua cái tên này, đột nhiên sực tỉnh: "Phủ đình úy đô đình úy Hàn Hoán Chi?"

"Đúng đó, chính là hắn." Thẩm tiên sinh nói: "Vốn dĩ theo chứng cứ hắn đã lấy được theo thì đánh tan phiếu hào Dương Thái cũng không phải là không thể, nhưng hắn cố tình không làm như vậy, mà vẫn giữ lại vị trí có mức tiền thuê sát thủ cao nhất ở phiếu hào Dương Thái cho bản thân đến tận bây giờ, tên của hắn từ đầu đến cuối vẫn treo ở đó, nếu ai cảm thấy mình có bản lĩnh thì có thể nhận đơn hàng này..."

Thẩm Lãnh hỏi: "Sau này có người nhận đơn không?"

"Không có." Thẩm tiên sinh giống như có chút đắc ý, cũng không biết có liên quan gì đến ông: "Cái tên Hàn Hoán Chi kia có thể sẽ có chút tiếc nuối, mười năm rồi, vẫn không có người nào dám nhận đơn này, cho nên phiếu hào Dương Thái làm việc đều quy củ, nhưng công việc làm ăn để sống thì vẫn làm, đó là bởi vì phủ đình úy cho phép bọn họ tiếp tục làm, điều kiện tiên quyết là nếu phủ đình úy tra án cần phiếu hào Dương Thái cung cấp đầu mối tin tức gì, phiếu hào Dương Thái nhất định phải lập tức đưa thứ đã hoàn chỉnh nhất qua."

Thẩm tiên sinh thở dài: "Trên đời này, cũng chỉ có tên điên Hàn Hoán Chi kia làm được chuyện thế này."

Thẩm Lãnh không nhịn được hỏi: "Nếu bây giờ ta bị treo lên trên đó, ta đáng giá bao nhiêu tiền?"

Thẩm tiên sinh nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Ngươi nghĩ Dương Thái Phiếu Hào điên rồi sao? Treo tên của một tướng quân chính ngũ phẩm đương chức lên? Tên của Hàn Hoán Chi là chính hắn yêu cầu để ở đó, phiếu hào Dương Thái đã bao nhiêu năm muốn lấy xuống rồi, chỉ là không dám thôi."

Không ngờ Thẩm Lãnh lại cảm thấy có chút tiếc nuối.

Cho nên Thẩm tiên sinh nghĩ hắn cũng là một kẻ điên.

"Hàn Hoán Chi cũng đã tới Bình Việt đạo." Thẩm tiên sinh nhìn về phía Thẩm Lãnh: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra hắn sẽ tiếp xúc với ngươi, sau này ngươi phải nhớ kỹ người này, nếu bị hắn để ý rồi, ngươi ngày đêm đều không được an bình, đương nhiên hắn cũng sẽ không rảnh rỗi mà tự dưng để ý đến ngươi... Trên thực tế, ngươi có thể còn chưa đến tầng lớp bị hắn bám riết không buông tay. Ngoại trừ Hàn Hoán Chi ra còn có một người cũng đã rời khỏi Trường An đến Bình Việt đạo, đại đương gia của Lưu Vân Hội."

Thẩm Lãnh ồ một tiếng: "Chẳng trách Hắc Nhãn đã đi vài ngày rồi."

Thẩm tiên sinh nói: "Cẩn thận một chút là được, không cần lo lắng cho ta và Trà Nhi, Trà Nhi võ nghệ thật ra chưa chắc kém hơn ngươi, ta tốt xấu gì cũng là tiên sinh của hai ngươi, huống hồ cửa ải Miêu Miêu này người bình thường cũng không qua được."

Hắc cẩu nghe thấy Thẩm tiên sinh kêu tên mình, lại ngẩng đầu sang Thẩm tiên sinh cười cười, khóe miệng của cái tên này giương lên cũng thật là có chút dáng vẻ thiên sứ mỉm cười... Không, mỉm cười không nhất định là thiên sứ, hắc thiên sứ cũng chưa hẳn là dạng lương thiện gì.

Cuối cùng Thẩm Lãnh cũng không nhịn được, đi sang khó nhọc ôm hắc cẩu lên đặt ở bên chân Thẩm tiên sinh, trọng lượng của hắc cẩu thực sự nặng, nhìn Thẩm Lãnh chuyển mình đi mà vẻ mặt nó mờ mịt.

Sau đó Thẩm Lãnh nằm xuống vị trí hắc cẩu vừa nằm, gối đầu lên đùi Trà gia: "Tới lượt ta."

Hắc cẩu: "Gâu gâu!"

(1) Phiếu hào: nơi đổi tiền

Bình Luận (0)
Comment