Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 158 - Chương 158: Thăm Dò

Chương 158: Thăm dò Chương 158: Thăm dò

Nơi ở tạm thời của thủy sư ở bên ngoài thành Thi Ân, buổi trưa làm cơm cho Thẩm Lãnh Thẩm tiên sinh và Trà gia rồi lại hàn huyên gần nửa buổi chiều thì nhất định phải ra ngoài trước khi thành đóng cổng. Từ khách điếm đến cổng thành cũng không phải quá xa, vẫn là đi con đường chính rộng nhất trong thành Thi Ân, nếu có người dám động thủ với Thẩm Lãnh ngay con trên đường này thì chỉ có hai khả năng, hoặc là bị điên, hoặc là có chắc chắn.

Thẩm Lãnh rất tò mò sát thủ tới giết mình kia trông như thế nào. Lúc nhỏ ở bến thuyền trấn Ngư Lân quận An Dương trò chuyện với những xa phu sẽ luôn được nghe những câu chuyện giang hồ như vậy, trong đó tất nhiên không thiếu truyền thuyết về sát thủ.

Thông thường từ "sát thủ" này đều là nghĩa xấu, đương nhiên từ xưa đến nay cũng không thiếu những tráng sĩ làm sát thủ vì đại nghĩa.

Thời Đại Sở có một vị Diêu Vô Ngấn tự xưng thiên hạ không có người nào là không thể giết. Câu chuyện liên quan đến ông ta thì có rất nhiều, rất nhiều, nổi tiếng nhất không gì qua được chuyện ông ta từng giết ba vị hoàng tử, và một vị quý phi Đại Sở.

Năm đó Sở quốc Hằng Thuận hoàng đế đã bệnh tình nguy kịch nhiều ngày không thể lên triều, nhưng chần chừ không quyết định lập ai làm thái tử. Con trai của quý phi là lục hoàng tử, theo lý mà nói dù thế nào cũng không đến lượt gã, hơn nữa so với các huynh đệ thì quả thật gã cũng không nổi bật.

Nhưng vị quý phi này là một nhân vật ác, không hiểu làm sao đã tìm được Diêu Vô Ngấn này, trước tiên giết đại hoàng tử rồi giết tam hoàng tử, sau đó giết tứ hoàng tử, kiên quyết dựa vào thủ đoạn như vậy để đưa con trai mình lên ngôi vị hoàng đế.

Đáng sợ hơn nữa là, ả ta cũng tàn nhẫn với chính mình, ả ta rất rõ con trai mình có tính cách gì, tình cảm với các huynh đệ cũng rất sâu, nếu biết ả ta đã cho người ta giết ba vị hoàng huynh tất nhiên sẽ đau khổ cả đời, nếu những triều thần kia điều tra ra chứng cứ rõ ràng, tất nhiên ngôi vị hoàng đế cũng tràn ngập nguy cơ, vì thế ả ta cắn răng, lại mời Diêu Vô Ngấn giết chính ả ta.

Câu chuyện này nghe có vẻ hoang đường, nhưng từng được chứng thực ở thời Sở.

Tân hoàng sau khi đăng cơ đã truy phong mẫu thân làm hoàng thái hậu, chuyện tất nhiên không giấu giếm được, cuối cùng gã vẫn biết, vì thế suốt ba năm tân hoàng dốc sức lùng bắt Diêu Vô Ngấn, sau đó đem ngũ xa phanh thây trên quảng trường bên ngoài hoàng cung.

Trước khi chết Diêu Vô Ngấn lại không có chút sợ hãi, bị trói tứ chi và cổ vẫn còn cất tiếng cười to, cao giọng nói: "Đời đời này ta đã quá huy hoàng, từ cổ đến kim thậm chí cả sau này cũng sẽ không bao giờ có một người nào mạnh hơn ta, danh khí lớn hơn ta, cho nên trên sử sách Đại Sở cũng sẽ không chỉ có tên tuổi của quan cao hiển hách, chung quy cũng phải có một chỗ cho Diêu Vô Ngấn ta."

Một sát thủ, lưu lại một nét bút đậm trên sử sách, ông ta chỉ cảm thấy kiêu ngạo.

Câu chuyện này Thẩm Lãnh đã từng nghe từ trước đó rất lâu, còn từng cố ý hỏi Thẩm tiên sinh là thật hay giả, lúc ấy Thẩm tiên sinh gật gật đầu, nhưng lại không đánh giá gì về Diêu Vô Ngấn người này.

Sắc trời còn sáng, lúc Thẩm Lãnh từ đường lớn đi ra ngoài liền không nhịn được lại nghĩ tới câu chuyện này. Giang hồ và triều đình dù sao cũng là hai thế giới, nhưng hai thế giới này cũng không phải là kiên cố nghiêm mật, bao nhiêu chuyện triều đình dựa vào người giang hồ để giải quyết, mà sinh tử của bao nhiêu người giang hồ lại bị những đại nhân vật triều đình nắm giữ trong tay.

Thành Thi Ân vốn là quốc đô của Lâm Việt tất nhiên sẽ phồn hoa, mà lúc đầu khi công phá thành này cũng không tốn sức, nếu chút sức lực chống cự cuối cùng Lâm Việt đủ cứng rắn, hoàng đế vong nước Dương Ngọc của Lâm Việt cũng sẽ không bị bắt sống.

Lúc ấy là quyền thần của Lâm Việt đã quốc mở cổng thành nghênh đón Thạch Nguyên Hùng vào thành, hoàng đế ngay cả chạy cũng chưa kịp chạy, bị một đám thần tử lúc trước còn nể trọng ông ta trói lại dâng cho Đại Ninh làm nộp danh trạng, cho nên hiện tại phần lớn các quyền thần của Lâm Việt cũ vẫn còn sống rất tốt, tuy rằng đã không thể có quyền tiếp xúc với triều đình nữa, nhưng tốt xấu gì cũng đều là người giàu có.

Chỉ đáng thương cho những tướng sĩ chân chính bảo vệ Lâm Việt quốc trên chiến trường, bọn họ liều chết chống cự chỉ đổi lại được thời gian cho những đại nhân vật kia rối rắm suy nghĩ đầu hàng hay là không đầu hàng, sau đó thì lựa chọn đầu hàng.

Con đường lớn này vốn có tên là Nam Minh, dọc theo con đường lớn tên là Ly Hỏa, sau này diệt quốc thì bị đổi tên, đường Nam Minh đổi thành đường Thuận Phong, đường Ly Hỏa đổi thành đường Thừa Lễ.

Trên đường lớn cửa hàng san sát, hai bên đường cũng đều là tiểu thương bày quầy bán hàng. Lâm Việt quốc có sản vật phong phú địa vực dồi dào, cho dù là lúc bị diệt quốc cũng là quốc khố đầy ắp, nếu không thì Dương Ngọc cũng không to gan dám đi làm liên minh gì đó, hy vọng xa vời trở thành minh chủ cùng ngồi cùng ăn với hoàng đế Đại Ninh.

Sau khi đến Bình Việt đạo Thẩm Lãnh phát hiện người ở đây đều rất hòa nhã bình thiện, tuy rằng chiến loạn vừa mới qua được mấy năm, nhưng cuộc sống của bách tính bình thường cũng không bị ảnh hưởng bao nhiêu. Hoàng đế bệ hạ tuyên bố xây dựng Bình Việt đạo đồng thời miễn trừ ba năm thuế ruộng, các bách tính vui vẻ nhiệt tình nhanh chóng vượt qua nỗi bi thương mất nước.

Khi Đại Ninh chinh phục Lâm Việt cũng sẽ không làm mấy chuyện hung tàn kiểu như tàn sát hàng loạt dân trong thành gì đó, sự oán hận của các bách tính cũng sẽ không cao đến như vậy.

Đại thẩm bán rau ở bên trái giơ bó rau trong tay về phía Thẩm Lãnh quơ quơ khóe miệng mỉm cười, Thẩm Lãnh cũng mỉm cười khẽ lắc đầu ý bảo mình không mua, sau đó đại thẩm kia liền đi tiếp đón khách qua đường khác.

Người bán kẹo hồ lô ở bên phải thì Thẩm Lãnh lại quen biết, không lâu trước đó hắn đã mua cho Trà gia mua một xâu kẹo hồ lô trong suốt lấp lánh ở chỗ gã ta, người bán hàng rong kia có vẻ cũng còn nhớ khuôn mặt của Thẩm Lãnh, cho nên cười cười thiện ý với Thẩm Lãnh.

Một đứa bé cúi đầu chạy về phía trước, phía sau là một phụ nhân cầm gậy cán bột đuổi theo, vừa đuổi vừa mắng thằng ranh con.

Đây chính là cuộc sống dân sinh muôn màu.

Thẩm Lãnh cảm thấy tất cả điều này đều rất tốt đẹp, nếu không phải đứa bé đó húc đầu vào người hắn một cái.

Đứa nhỏ này nhìn cũng chỉ cao chừng 1m2 - 1m3, lúc cúi đầu chạy miệng còn cười ra tiếng giống như bị mẫu thân đuổi theo là một chuyện rất thú vị vậy, sau khi đụng vào người Thẩm Lãnh thì ngẩng đầu lên nhếch môi cười cười, lộ ra một hàm răng vàng khè.

Đâu phải là đứa trẻ gì, chẳng qua là một tên lùn mà thôi, râu mọc lún phún trên cằm vẫn chưa cạo sạch sẽ.

Vì thế rất tự nhiên liền có một thanh chủy thủ từ trong cổ tay áo của tên lùn lấy bay ra hung hăng đâm vào bụng Thẩm Lãnh, nhưng trong chớp mắt khi hắn ta ngẩng đầu nhìn Thẩm Lãnh ý cười trong ánh mắt đã không còn, bởi vì Thẩm Lãnh cũng đang cười.

Một bàn tay to cầm cổ tay của tên lùn kia, chủy thủ liền dừng lại ở khoảng cách trước bụng Thẩm Lãnh không đến một tấc.

Thẩm Lãnh cầm cái cổ tay kia bẻ vặn một cái, cổ tay tên lùn lập tức gãy rời, chủy thủ đâm vào ngực tên lùn, đây cũng là chuyện chẳng có cách nào, bụng của Thẩm Lãnh cao ngang vị trí lồng ngực của hắn ta.

Tên lùn cúi đầu nhìn nhìn chủy thủ trên ngực mình, nhếch môi cười cười, kiểu cười đó rất đáng sợ.

Hắn ta đột nhiên dùng tay còn lại túm lấy cánh tay Thẩm Lãnh, cắn một phát, đây có thể là chút sức lực cuối cùng của hắn ta, nhưng mà hắn ta lại không thể nào tưởng tượng được sau khi bị đâm trúng trái tim sức mạnh lại bị xói mòn nhanh đến thế.

Nhưng hắn ta chỉ là cần duy trì được một lát như vậy mà thôi.

Bó rau trong tay đại thẩm bán rau tách ra, chủy thủ ở trong đó lộ ra hàn mang, bà ta cách Thẩm Lãnh rất gần, lúc Thẩm Lãnh quay đầu lại thì chủy thủ đã sắp đến sau lưng hắn, những người này biết rất rõ là đâm vào chỗ nào thì có thể dẫn đến cái chết.

Thẩm Lãnh vặn người tránh né đao kia, nhưng đao vẫn cắt rách y phục của Thẩm Lãnh, bắn ra một loạt đốm lửa.

Sau khi cắt rách y phục tất nhiên nên là cắt rách da thịt mới đúng, Thẩm Lãnh cũng không phải người bằng sắt sao có thể có đốm lửa?

Cho dù là kiểu yêu pháp mấy năm không tắm rửa bên ngoài một lớp đất dày như tường thành, nhưng cũng không nên xuất hiện đốm lửa mới đúng, đáp án chỉ đơn giản như vậy, trong y phục của Thẩm Lãnh còn có một bộ nhuyễn giáp... Nói ra thì cũng là một kiểu nhân quả, hắn vạn dặm xa xôi đến bắc cương giúp Mạnh Trường An giết Bùi Khiếu, bộ nhuyễn giáp trên người Bùi Khiếu đó hiện đang ở ngay trên người hắn.

Mạnh Trường An một đao chặt đứt đầu Bùi Khiếu sau đó cởi nhuyễn giáp xuống cho Thẩm Lãnh. Thẩm Lãnh chán ghét nhìn nó một hồi lâu, Mạnh Trường An nói nếu thứ này có thể bảo vệ mạng của ngươi một lần, như vậy ngươi chê vết máu dơ của nó hay là chủ nhân cũ của nó có phải là có vẻ hơi ấu trĩ hay không?

Thẩm Lãnh cảm thấy gã nói cũng đúng vì thế muốn để lại cho gã, Mạnh Trường An chỉ lắc đầu, nói mình phải mặc cỡ lớn, cơ ngực tương đối lớn. Thẩm Lãnh xì một tiếng khinh miệt, so sánh thì quả thật Mạnh Trường An hơi lớn một chút.

Vì thế, chỉ dựa vào so ngực mà Thẩm Lãnh đã có được bộ nhuyễn giáp này, nhưng mà Thẩm Lãnh cũng chẳng tự hào.

Cho nên có những lúc sự tình chính là trùng hợp như vậy, Mạnh Trường An nói nếu bộ nhuyễn giáp này có thể bảo vệ ngươi một lần, như vậy thì ngươi còn ghét bỏ nó cũng có ý nghĩa gì?

Trên chủy thủ của đại thẩm bán rau có độc, Thẩm Lãnh cũng không hiểu về độc, nhưng thứ mùi gay mũi trên chủy thủ khiến cho hắn chán ghét. Trong giang hồ không có nhiều độc dược vô sắc vô vị như vậy, đại bộ phận đều chỉ ở trong truyền thuyết, cho nên để che giấu mùi chỉ có thể dựa vào bó rau thơm mùi rất nồng kia.

Nếu chủy thủ cắt rách da Thẩm Lãnh, có thể hạ độc chết Thẩm Lãnh hay không thì không có xác định, nhưng điều có thể xác định được là nhất định sẽ ảnh hưởng đến hành động của Thẩm Lãnh.

Thẩm Lãnh xoay người, rút chủy thủ trong ngực tên lùn ra đâm xuyên qua cổ họng đại thẩm.

Máu trong cổ đại thẩm phun ra ngoài ngay giây phút rút chủy thủ ra, giống như thác nước, nhìn thật đẫm máu.

Sau đó một cái que trúc đâm về phía ngực Thẩm Lãnh, người bán kẹo hồ lô kia vác cái gậy có quấn vải dày cộp, kẹo hồ lô cắm lên lớp vải, bên trên có rất nhiều que trúc trống không.

Thẩm Lãnh nghiêng người tránh que trúc, chủy thủ đâm đến cổ họng người bán hàng rong, người bán hàng rong nhanh chóng giơ tay lên túm lấy cổ tay Thẩm Lãnh, còn mở trừng hai mắt với Thẩm Lãnh, tựa như muốn nói ta cũng không phải người dễ giết như vậy.

Một tay hắn ta cầm que trúc một tay nắm cổ tay Thẩm Lãnh là không còn thừa tay nào, nhưng Thẩm Lãnh vẫn còn.

Thẩm Lãnh vươn tay trái ra rút mấy cái que trúc trên cây gậy gỗ sắp rơi xuống đất, sau đó đâm vào hốc mắt người bán hàng rong.

Từ lúc tên lùn đầu tiên động thủ đến khi người bán hàng rong bị giết đây là một quá trình cực nhanh, đối với người thường mà nói khoảng thời gian này đại khái chỉ là... Xin chào, đã ăn chưa? Chỉ chào hỏi ngắn ngủi như vậy thôi.

Nhưng ba người này cũng không phải là trí mạng, người trí mạng chính là phụ nhân đuổi theo tên lùn kia.

Ttrong tay phụ nhân có một cây gậy cán, lúc ả ta ném gậy cán bột ra thế mà lại bay đi một đoạn, Thẩm Lãnh tránh né mới chú ý tới đó là một cái vỏ dao kỳ lạ, ẩn giấu bên trong gậy cán bột chính là một con dao sắc bén.

Không thể không nói, phụ nhân này nhìn vẻ ngoài mập mạp và vụng về, nhưng khi dao ra khỏi vỏ thì cả người đều thay đổi, ả ta hung ác, rất nhanh, không nương tay chút nào.

Thẩm Lãnh bị con dao kia ép lui mấy bước, bộ dạng điên cuồng của phụ nhân làm cho Thẩm Lãnh nghĩ tới sư tử cái.

Trên tửu lâu cách Thẩm Lãnh chỉ mười mấy mét, Bạch Tiểu Lạc đứng ở đó có chút hưng trí nhìn Thẩm Lãnh giết ba thủ hạ của y, một hán tử trung niên có vết sẹo trên mặt ở bên cạnh y không nhịn được thấp giọng hỏi một câu: "Có muốn ta đi xuống không?"

Bạch Tiểu Lạc lắc đầu: "Ta đã nói rồi, chỉ là thăm dò một chút, nếu như Thẩm Lãnh dễ bị giết chết như vậy, chẳng phải là vô vị ư?"

Hán tử trung niên cảm thấy đáng tiếc, nếu lúc này đi xuống liên thủ cùng phụ nhân kia, giết Thẩm Lãnh cũng có chín phần nắm chắc.

Đáng tiếc, chút tự tin ấy chỉ duy trì không đến ba tức.

Mấy mũi tên từ sau lưng phụ nhân phóng tới, phụ nhân ngây người ra, quay đầu lại nhìn thấy mấy quân nhân mặc giáp trụ đi đến, vì thế ả ta rất căm tức... Một cuộc thích sát đang thuận lợi, lúc chiến binh xuất hiện liền trở nên không có ý nghĩa nữa, ả ta thét một tiếng xoay người muốn tiếp tục công kích Thẩm Lãnh, ngay khoảnh khắc ả ta xoay đầu lại chủy thủ của Thẩm Lãnh đã rách nát cổ họng ả ta.

Cổ Lạc, Trần Nhiễm, Dương Thất Bảo mang người từ các nơi đi ra, trên mặt đều mang vẻ áy náy.

Nhưng đây là Thẩm Lãnh yêu cầu bọn họ trước khi có tín hiệu của mình thì không một ai được phép xuất hiện.

"Đi thôi."

Thẩm Lãnh nhìn nhìn mấy cỗ thi thể kia, có chút tiếc nuối.

Cổ Lạc sửng sốt: "Vậy là đi luôn?"

Thẩm Lãnh ừ một tiếng, đưa mắt nhìn nhìn bốn phía cuối cùng dừng lại vị trí lầu hai của tửu lâu, nhưng chỗ đó đã không có ai.

"Không đợi được nữa, nếu không cũng sẽ không để các ngươi đi ra."

Thẩm Lãnh ném chủy thủ xuống đất, phát hiện còn có mấy xâu kẹo hồ lô trên mặt đất chưa bị dính bụi bẩn, rút mấy xâu đưa cho Cổ Lạc bọn họ mỗi người một xâu, vừa đi vừa nghĩ tại sao không bỏ độc trong kẹo hồ lô này?

Nghĩ đến mùi hôi trên chủy thủ kia, nghĩ lại nếu bỏ thứ mùi hôi tanh đó vào kẹo hồ lô, sợ là kẻ ngốc cũng sẽ không mua ấy chứ, với lại lỡ như độc chết người mua kẹo hồ lô khác, tên sát thủ này có vẻ quá nghiệp dư?

Nếu đã dính tới đạo đức nghề nghiệp, Thẩm Lãnh cảm giác mình nghĩ như vậy cũng rất ngu ngốc.

Bình Luận (0)
Comment