Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 159 - Chương 159: Tám Vòng

Chương 159: Tám vòng Chương 159: Tám vòng

Người thiếu niên sẽ luôn không phục mấy giai đoạn sau của đời người nhiều hơn, cái gọi là bất hoặc (1) phần lớn là đã trở nên thuần thục, hiểu đạo trung dung, biết thiên mệnh là nhận mệnh, đâu còn có bao nhiêu ý chí chiến đấu đáng nói, chỉ có thiếu niên mới nhìn ai cũng sẽ không phục.

Bạch Tiểu Lạc chính là như thế, ở trong thư viện Nhạn Tháp thành Trường An ai cũng đều nói y là người khiêm tốn, lúc đồng kỳ với huynh trưởng cũng không tranh phong, đây chính là cổ phong, bất kể là sư trưởng trong thư viện hay là cùng đồng học, người nào cũng cảm thấy y là một người thật sự ôn nhuận như ngọc.

Nhưng trên thực tế, Bạch Tiểu Lạc không cạnh tranh với huynh trưởng, chỉ bởi vì y cảm thấy huynh trưởng thật sự không đáng để mình cạnh tranh.

Nếu có cơ hội, người y muốn thử cạnh tranh nhất chính là Mạnh Trường An. Mười năm ở trong thư viện thì có đến chín năm cái tên này đều rực rỡ như ngôi sao lớn, ca ca y - Bạch Tiểu Ca từng nói ở trong thư viện người duy nhất mà mình phục chỉ có một mình Mạnh Trường An mà thôi, ca ca phục, nhưng y không phục.

Sau này lại có thêm một người mà y không phục nữa... Thẩm Lãnh.

Bạch Tiểu Lạc muốn giết Thẩm Lãnh tuyệt đối sẽ không để cho người khác động thủ, đại thẩm bán rau, người bán kẹo hồ lô trên đường lớn kia chẳng qua là thăm dò mà thôi. Y cũng không phải một kẻ mãng phu sẽ trực tiếp tìm Thẩm Lãnh quyết đấu, theo y thấy bất cứ người nào, bất cứ chuyện gì cũng có cực hạn, chỉ cần tìm được cực hạn này thì đó là cách chiến thắng.

Hôm qua sau khi thăm dò xong y đã xác định hai chuyện, thứ nhất... Nếu như mình ở trong tình huống lúc đó thì có lẽ cũng không có phản ứng tốt hơn so với Thẩm Lãnh bao nhiêu. Điều Thẩm Lãnh có thể làm được thì y cũng có thể làm được, nhưng Thẩm Lãnh lại sớm đã an bài người ở chung quanh, điểm này ngay cả y cũng không nghĩ tới.

Thứ hai, nếu thật sự vạn bất đắc dĩ, tiểu cô nương tên Thẩm Trà Nhan kia sẽ là điểm yếu của Thẩm Lãnh.

Nhưng điểm thứ hai này chỉ là Bạch Tiểu Lạc bình tĩnh phân tích mà thôi, y cũng không thèm dùng thủ đoạn như vậy, nếu không quang minh chính đại đánh bại Thẩm Lãnh thì sao có thể nói là cạnh tranh?

Chỉ có khi đã mất đi phần thắng thì mới dùng loại thủ đoạn thứ hai, Bạch Tiểu Lạc không cho rằng mìh sẽ dùng đến. Nhưng nếu một khi thật sự chỉ có thể dùng đến loại thủ đoạn thứ hai, y cũng sẽ không bài xích, bởi vì từ thuở nhỏ y đã lĩnh hội được một đạo lý, quá trình của sự việc tự nhiên sẽ không sánh kịp việc hưởng thụ khoái cảm, nhưng kết quả mới là quan trọng nhất.

Thật ra khoảng thời gian ở trên đường lớn đó làm sao lại chỉ có y đứng trong bóng tối nhìn?

Diêu Đào Chi rất sớm đã phát hiện ra Bạch Tiểu Lạc khả nghi nhất rồi. Diêu Đào Chi ngồi trên tầng đỉnh thạch tháp ở một bên đường lớn, miệng ngậm một cái cái tẩu hút xoạch xoạch, nhìn thấy mấy người đứng ở lầu hai tửu lâu là biết ngay cũng không phải hạng lương thiện.

Mà đối với cuộc thích sát Thẩm Lãnh trên đường lớn đó, theo y thấy quả thực ấu trĩ buồn cười, tuy rằng mấy người động thủ trông có vẻ đã ẩn khí chất vào vô hình, nhưng trong mắt y vẫn có trăm ngàn chỗ hở.

Diêu Đào Chi cũng không phủ nhận trên thế giới này có kịch độc vô sắc vô vị, nhưng y còn chưa từng thấy, với lại với sự tự phụ như y mà cần bỏ độc giết người thì có vẻ hơi quá cấp thấp, hoàn toàn không có hứng thú.

Đại thẩm bán rau cũng không phải chỉ bán một loại rau thơm, bó rau trong tay kia rõ ràng đã héo rồi mà còn sống chết cầm chứ không bỏ xuống, nếu trong đó không cổ quái mới là cổ quái.

Về phần người đại thẩm đuổi theo đứa trẻ, đao pháp cũng có vài phần mạnh mẽ của tây bắc, nhưng thời cơ và phương thức ra tay đều hơi kém, tên lùn kia... Diêu Đào Chi hoàn toàn không để trong mắt, giết một phú thương bình thường có lẽ là đủ, giết một tướng quân chính ngũ phẩm đương chức, ngươi tưởng tướng quân của Đại Ninh là tùy tiện giết được?

Cho nên Diêu Đào Chi xác định mấy người trên lầu hai kia mới là nhân vật chủ yếu động thủ, nhưng mà mấy người kia lại không động thủ, khi Diêu Đào Chi nhìn thấy người của Thẩm Lãnh đã mai phục ở bốn phía thì y mới giật mình, hóa ra mình cũng đã xem thường người tướng quân trẻ tuổi này.

Ở cách tửu lâu đại chừng 100 mét, cách thạch tháp khoảng chừng 150 mét có một trà lâu, Hàn Hoán Chi ở trên trà lâu này.

Ông ta nhìn thấy rõ ràng Thẩm Lãnh bị phục kích, người trên tửu lâu không nhìn thấy bên trên thạch tháp, ngay cả người cũng không nhìn thấy nhưng y xác định chắc chắn có. Y phục quá rộng trên người kẻ ở lầu hai tửu lâu đã che kín dáng người vốn có, mũ trùm xuống lại chắn mất nửa bên mặt, cho nên Hàn Hoán Chi nghĩ kẻ đó nhất định là từ thành Trường An tới.

Đây là một suy luận rất khó hiểu, theo lý mà nói không muốn để cho người khác nhìn thấy mặt mình thì rõ ràng là chuyện mà người địa phương mới làm, người địa phương có quá nhiều người quen sợ bị nhận ra thì mới che đậy một chút, từ trong thành Trường An tới cũng không có mấy người nhận ra được, cần gì phải che?

Nhưng trên thực tế, vừa hay là người từ thành Trường An tới hơn nữa sẽ bị người khác nhận ra thì mới che chắn, dân địa phương cũng không có thù hận với Thẩm Lãnh.

Hàn Hoán Chi nhìn Thẩm Lãnh rời đi cũng lập tức xuống trà lâu, ông ta không đi gặp Thẩm Lãnh, cũng không đuổi theo người theo dõi ở trên tửu lâu, càng không để ý tới người không nhìn thấy ở trên thạch tháp. Tầng đỉnh thạch tháp nhỏ hẹp vậy miễn cưỡng cũng chỉ là rúc người đi vào, người bình thường tất nhiên không làm được, cho nên người kia mới nên chú trọng theo dõi một chút, nhưng Hàn Hoán Chi rất rõ, lúc này mới theo dõi thì đã muộn rồi.

Sau khi rời khỏi trà lâu Hàn Hoán Chi lên xe ngựa, không phải chiếc xe ngựa gây chú ý kia của phủ đình úy, rất nhanh đã đến bên ngoài nha môn đạo trị, sau khi xuống xe đưa thiết bài ra liền lập tức vào trong nha môn đạo trị.

Người tự phụ như ông ta, nếu không phải vì muốn nhìn rõ hiện giờ trong thành Thi Ân này có ẩn chứa bao nhiêu người, ngay cả xe ngựa cũng không muốn đổi thì làm sao lại cố ý che giấu tung tích.

Đạo phủ đại nhân đang ngồi ngẩn người ở trong thư phòng, đại nhân vật như ông ta nào có thời gian ngẩn người, chỉ là cơn sóng ngầm đột nhiên xuất hiện trong thành Thi Ân gần đây làm cho ông ta có chút ảo não, nếu không phải là đạo phủ, theo tính khí của ông ta thì đã sớm đã xách đao trực tiếp giết qua rồi.

Diệp Cảnh Thiên cũng im lặng ngồi một bên đọc sách, nhìn thế nào cũng không giống như một tướng quân, khí chất rất nho nhã nghiêm chỉnh, cầm quyển sách đi vào trong học đường dạy bọn trẻ con chi, hồ, giả, dã cũng rất hợp.

Sau khi vào trong Hàn Hoán Chi liền tự tìm chỗ tùy tiện ngồi xuống, nhìn nhìn trái cây trên bàn lập tức nhíu mày: "Trái cây ở phía nam đều trông yêu dị như vậy."

"Đã thấy những gì rồi trở lại?" Diệp Khai Thái hỏi, cũng không quay đầu lại, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Thấy một người trẻ tuổi thú vị."

Khóe miệng Hàn Hoán Chi hơi giương lên, hiển nhiên rất hài lòng với biểu hiện và phản ứng của Thẩm Lãnh hôm nay. Y cảm thấy ánh mắt của bệ hạ thật là khiến cho người khâm phục, rõ ràng cũng chưa từng tận mắt thấy thiếu niên kia nhưng đã bắt đầu coi trọng rồi.

"Ồ?" Diệp Cảnh Thiên dường như hưng trí hơn: "Hôm qua lúc ở trường đấu thú đã nhìn ra được Trang Ung cực quan tâm đến tên tiểu tử kia, lúc ấy còn có chút không hiểu, người tính cách như Trang Ung cũng không lý trí thì có chút kỳ quái, bây giờ xem ra nếu thật sự xuất sắc như vậy thì cũng dễ hiểu. Trang Ung là người giống như gà mái, đối với thủ hạ của mình giống như gà mái bảo vệ gà con, ngẫm lại lúc hắn ở bắc cương vì bảo vệ cho người tên là Lê Dũng đó mà lại dám tranh cãi với bệ hạ, lại còn tranh cãi hăng như thế nữa."

"Nếu không có lần cãi nhau đó bệ hạ nói hắn không hiểu chuyện, sao hắn lại bị áp đặt hai năm, nếu không thì ta cũng cảm thấy hắn thích hợp với vị trí đạo phủ Bình Việt đạo này nhất."

Diệp Khai Thái cười cười, dường như cảm thấy thân phận đạo phủ này nên nhường đi mới tốt vậy.

"Cũng không thể đều trách Trang Ung được, lần đó người của hắn mang đi mười người thì chết bảy tám người, nếu không có hắn sống chết cầm chân người Hắc Vũ thì Thiết Lưu Lê căn bản không có khả năng kịp thời dẫn người đi vòng qua, đã chết nhiều người như vậy, cho dù là sống sót cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, người nào cũng bị thương. Trang Ung tận mắt nhìn thấy thủ hạ của mình trả giá thảm liệt như vậy nhưng công lao lại thuộc về Bùi Khiếu, hắn làm sao có thể đè nén được cơn giận đó?" Diệp Cảnh Thiên thở dài: "Đổi lại là ta, có thể cũng sẽ tranh cãi một trận đó."

Hàn Hoán Chi thở dài: "Hai vị đại nhân vật, hình như các người nói chuyện nên kiêng dè ta một chút mới đúng."

Cuối cùng Diệp Khai Thái cũng quay đầu lại, liếc mắt nhìn Hàn Hoán Chi một cái: "Thế nào, phủ đình úy còn muốn ghi chép báo lên trên sao?"

Hàn Hoán Chi nhún vai, không nói gì.

"Ta thấy cũng phải." Diệp Cảnh Thiên thở dài: "Thời gian ở trong phủ đình úy quá lâu, ngay cả mình vốn họ gì cũng sắp quên luôn rồi."

Hàn Hoán Chi vẻ mặt ghét bỏ: "Các người tùy ý đâm chọt như vậy, làm cho ta rất không có cảm giác thành tựu."

"Khai chi tán diệp", Diệp Khai Thái là chữ thứ nhất, Hàn Hoán Chi chính là chữ thứ hai, ngoại trừ hoàng đế, ngoại trừ Diệp Khai Thái bọn họ ra thì ai lại biết Hàn Hoán Chi chính là kẻ vốn có tên Diệp Bắc Chi kia. Nghe đồn Diệp Bắc Chi ở trong quân bắc cương cho nên căn bản là không ai nghĩ đến vị Quỷ Kiến Sầu trong phủ đình úy này.

"Xem ra là bên phía hoàng hậu đã tìm người, không phải hậu tộc, người của hậu tộc cũng không có kiểu thảo mãng giang hồ như vậy."

Cuối cùng Hàn Hoán Chi cũng nhắc tới chính đề, vì thế tất cả hai người còn lại đều trầm mặc.

"Nếu hoàng hậu tìm người để đối phó với ta, ta cũng không cảm thấy bất ngờ." Hàn Hoán Chi thản nhiên nói: "Nhưng đối phó với một tiểu tử của thủy sư cũng tìm người, chuyện này không tầm thường ."

Sắc mặt Diệp Khai Thái hơi thay đổi: "Ngươi nghi ngờ gì?"

Đúng lúc này cửa thư phòng ra két một tiếng, một người nam tử nho nhã mặc trường sam màu trắng xách một cái hộp đi vào, quay người lại đóng kín cửa phòng, sau đó cởi áo khoác treo lên giá áo, cũng không thấy có chút khách khí xa lạ nào.

Diệp Khai Thái không nhịn được thở dài một hơi, chỗ mình đường đường là nha môn đạo trị, đường đường là thư phòng của đạo phủ đại nhân lại tùy tiện như cái nhà tắm công cộng, ai tới cũng không khách khí như vậy, huống chi kẻ vừa vào cửa này bất kể như thế nào cũng không nên to gan mà như vậy.

Diệp Cảnh Thiên nhìn thấy người kia mặt mày đều tươi rói: "Đến thì đến, còn mang lễ vật gì chứ, khách khí quá rồi."

Diệp Lưu Vân liếc nhìn ba tên kia cảm khái nói: "Bao nhiêu năm không gặp rồi, từ sau khi tách ra đừng nói bốn người tụ tập, dù là ta và hắn đều ở thành Trường An cũng cả năm không nhìn thấy mặt, nếu không phải bên Bình Việt đạo này nổi gió tụ mây thì đâu có cơ hội."

Hàn Hoán Chi hỏi: "Ngươi vào bằng cách nào?"

Diệp Lưu Vân rất nghiêm túc trả lời: "Lén vào."

Diệp Khai Thái cảm thấy câu trả lời này con mẹ nó rất không nể mặt những thân vệ kia của mình, vì thế hừ một tiếng: "Cái này gọi là lén lút?"

Diệp Lưu Vân xách cái hộp nhưng không đặt xuống, tìm kiếm bốn phía một hồi lâu cuối cùng tầm mắt dừng lại trên bàn sách: "Tại sao là một cái dài?"

Diệp Khai Thái cảm thấy ông ta quá đáng rồi.

Hàn Hoán Chi thì lại phá lên cười ha hả, bao nhiêu năm rồi cũng không thấy ông ta cười vui vẻ như vậy. Ở cái nơi u ám như phủ đình úy lâu rồi người ta cũng đúng như lệ quỷ, mà trên thực tế hàn khí này có vài phần chính là ông ta mang vào.

Hàn Hoán Chi cười, Diệp Cảnh Thiên cũng cười lớn, trong tiếng cười ấy không hề có sự đề phòng, là sự thoải mái mà bao nhiêu năm rồi mấy người bọn họ cũng chưa từng có.

"Dài thì dài vậy, tạm chấp nhận." Diệp Lưu Vân đặt cái hộp trong tay lên bàn sách, chỉ chỉ những tài liệu kia: "Có thể dọn vật cản đi không?"

Diệp Khai Thái: "Là tài liệu của ta quan trọng hay là thứ kia của ngươi quan trọng?"

Hàn Hoán Chi và Diệp Cảnh Thiên đồng thanh nói: "Đương nhiên là thứ kia hắn quan trọng."

Diệp Khai Thái không phản bác được, đành phải dọn tài liệu đi.

Thế là dọn ra chỗ trống, thế thế cái hộp kia mở ra, thế mà lại là một bộ mạt chược.

Diệp Lưu Vân đổ mạt chược ra: "Nào nào nào, cơ hội khó có được, đánh bốn vòng!"

Diệp Cảnh Thiên: "Tám vòng đi, bốn vòng rất không thú vị."

Diệp Khai Thái nhíu mày: "Hơi quá đáng rồi, cũng không đợi ta tìm đồ lót cái bàn một chút, nếu không thì âm thanh lớn lắm!"

(1) Bất hoặc: có thể phân biệt thị phi mà không bị mê hoặc.

Bình Luận (0)
Comment