Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 160 - Chương 160: Chờ

Chương 160: Chờ Chương 160: Chờ

Lúc Hàn Hoán Chi từ nha môn đạo phủ đi ra thì trời đã hoàn toàn tối đen, chơi mạt chược không phải thật sự chỉ thuần túy chơi mạt chược, bốn người ngồi với nhau như vậy tùy tiện thương lượng một vài chuyện gì đó cũng đủ làm cho cả Bình Việt đạo chấn động.

Lúc ra khỏi cửa xe ngựa vẫn chờ ở ven đường, đứng bên cạnh xe ngựa là thiên bạn dưới trướng ông ta, Nhạc Vô Địch. Cái tên này bất kể thế nào nghe cũng có chút buồn cười, nhưng Nhạc Vô Địch tuyệt đối không phải một người buồn cười.

Trên thực tế, trong số tám thiên bạn của cả phủ đình úy thì người không tùy tiện nói cười nhất là Nhạc Vô Địch, vì thế cái người cứng nhắc lại an phận này liền có vẻ không hợp với quần chúng, mấy thiên bạn khác cũng không thích giao tiếp với hắn ta lắm, bởi vì đây là một người ngay cả nói đùa cũng không nói, không chỉ là không nói đùa, thậm chí phần lớn thời gian hắn ta còn không phân biệt được cái gì là nói đùa cái gì là nghiêm túc. Theo hắn ta thấy tất cả đều nên nghiêm túc đối đãi, cho nên liền có vẻ vô vị.

"Đại nhân."

Thấy Hàn Hoán Chi đi ra Nhạc Vô Địch lập tức cúi đầu gọi một tiếng, Hàn Hoán Chi khẽ gật đầu đi lên xe ngựa, Nhạc Vô Địch lập tức ngồi ở trước xe ngựa vung roi ngựa lên.

Xe ngựa chậm rãi khởi động tiến về phía trước, đây không phải chiếc xe hắc mã khiến người ta lạnh buốt từ trong xương tủy của phủ đình úy, cho nên người qua đường tất nhiên sẽ không tránh né quá xa. Nam cương Bình Việt đạo nhiều mưa, lúc Hàn Hoán Chi vào nha môn đạo phủ bầu trời còn trong xanh, lúc ra khỏi cửa đã mưa rả rích, đá phiến trên đường đọng nước mưa nhưng điều làm cho người ta thoải mái là ngay cả nước mưa rơi xuống đất cũng có vẻ sạch sẽ như vậy, đi trên con đường nhỏ như thế này giày ướt cũng sẽ không có một chút bùn.

Mấy người cầm ô đi nhanh qua, dường như buồn bực vì cơn mưa đến bất ngờ này.

Hàn Hoán Chi không phải ở trong quan dịch, mà là ở trong một không viện có diện tích rất lớn nằm cách nha môn đạo phủ khoảng 3-4 dặm. Viện tử này vốn là dinh thự của một vị quốc công Lâm Việt, vị quốc công này cũng là một trong số không nhiều người dám phản kháng khi Đại Ninh vây thành Thi Ân. Đầu tiên ông ta chạy tới đại doanh cấm quân kêu gọi đội ngũ cùng ông ta bảo vệ hoàng đế giết ra trùng vây, ở vùng nam cương Lâm Việt quốc còn chưa có chiến sự, ít nhất mười mấy vạn quân Lâm Việt đang phòng thủ nam cương, chỉ cần hoàng đế Dương Ngọc chạy thoát tới nam cương là còn có một tia hy vọng.

Nhưng trong đại doanh cấm quân có hai vạn tám ngàn người, không một người nào chịu đi theo ông ta.

Vị quốc công này trở về nhà trong sự bi phẫn, triệu tập gia đinh tôi tớ hơn một trăm người, khi những quyền thần kia mở cổng thành nghênh đón đại quân Thạch Nguyên Hùng vào thành, ông ta lại dẫn theo những người này bi tráng giống như dê bò nhào vào bầy hổ lang, không có chút bất ngờ nào, toàn bộ hơn một trăm người bị loạn tiễn bắn chết thậm chí không thể đến gần Thạch Nguyên Hùng. Thủ hạ của Thạch Nguyên Hùng vốn muốn vào nhà ông ta bắt người hỏi tội, nhưng ông ta đã ngăn chặn cơn kích động của thủ hạ, xuống ngựa đi qua đích thân ôm thi thể của vị quốc công Lâm Việt này lên ra lệnh hậu táng.

Hiện giờ gia quyến của vị quốc công này sớm đã trở về quê nhà Nam Dương, nghe nói cuộc sống cũng coi như không tệ. Chỉ là trong nhà đã không còn nam nhân có thể gánh vác, sợ là sẽ cực khổ đều giữ trong lòng không chịu nói.

Khi Hàn Hoán Chi vừa mới đến Diệp Khai Thái đã sắp xếp chỗ ở cho ông ta, nhưng ông ta lại chỉ điểm muốn ở nơi này, Diệp Khai Thái cũng không có cách nào đành phải để mặc ông ta.

Nếu nhìn kỹ thì hình ảnh khi bánh xe chuyển động cuốn theo bọt nước lên giữa không trung cũng rất có chút ý thơ. Mấy người cầm ô đi đường bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn bên phía xe ngựa, Nhạc Vô Địch đang đánh xe đội mũ tre, một tay cầm dây cương một tay nắm chuôi đao hoành đao bên cạnh người.

Hàn Hoán Chi chỉ mang theo một mình hắn ta ra ngoài, cho nên hắn ta càng cẩn trọng, càng cẩn thận hơn trước đây. Cuối cùng mấy người cầm ô lại cất bước đi về phía trước chứ không đi đến bên này, bàn tay Nhạc Vô Địch chậm rãi buông chuôi đao ra.

Hàn Hoán Chi ở trong xe ngựa đang dùng một cái giũa nho nhỏ giũa móng tay, tựa như cảm nhận được khí lạnh đêm mưa bên ngoài nặng dần, kéo kéo y phục khoác ngoài lên, đúng lúc này mấy chục mũi tên nỏ từ bốn phương tám hướng bắn đến, khoang xe của xe ngựa vốn không chắc chắn, vì dùng ván gỗ rất mỏng, tên nỏ xuyên qua ván gỗ bắn vào trong thùng xe.

Nhạc Vô Địch đột nhiên kéo xe ngựa dừng lại, rút đao ra từ trên xe ngựa nhảy xuống.

Đám Hắc y nhân nhiều không rõ số lượng từ trên nóc nhà, trong ngõ lao ra, mà những người cầm ô trước đó đã đi xa dường như bị tiếng động làm giật mình, đều dừng chân quay đầu lại, trường hợp như vậy sợ là cũng không thấy nhiều, muốn đi nhưng lại không nỡ.

Mười mấy hắc y nhân bám chặt lấy Nhạc Vô Địch, một tráng hán cao chừng hai mét từ trên nóc nhà nhảy xuống, trong tay gã có một thanh Khai Sơn đao lớn hơn bình thường, đao này nặng chừng hơn 50 cân, thân đao dài đến một mét hai, chuôi đao nửa mét. Tráng hán hai tay cầm đao lăng không chém xuống, một đao bổ vỡ khoang xe!

Rầm một tiếng, vụn gỗ bay tán loạn trong màn mưa vạch ra từng quỹ tích khiến người ta nao lòng.

Khoang xe tách ra hai bên, đao kia treo lơ lửng giữa không trung.

Đương nhiên đao sẽ không vô duyên vô cớ dừng lại, đứng ở đó không hề động đậy giống như chém vào khe đá, chỉ bởi vì ở đó có một bàn tay.

Khai Sơn đao rất nặng nề cũng rất sắc bén, ai dám túm lấy lưỡi đao trực diện? Hàn Hoán Chi tất nhiên cũng không thể, cho nên ông giơ tay lên đợi khoảnh khắc đao hạ xuống lập tức túm lấy sống đao, nếu lệch một phân thôi là đầu ông ta sẽ một phân thành hai giống như cái khoang xe.

Nhưng đương nhiên ông ta sẽ không thất thủ, ông ta là Hàn Hoán Chi bị mười sáu sát thủ đỉnh cao ám sát liên hoàn cũng không giết chết.

So sánh mà nói thể hình của tráng hán kia có thể gấp đôi Hàn Hoán Chi, bàn tay của Hàn Hoán Chi mở ra cũng không to bằng cánh tay của tráng hán kia, trên hai cánh tay của tráng hán kia nổi lên cơ bắp cuồn cuộn, mà tay của Hàn Hoán Chi thì giống như chỉ tùy tiện giơ lên là đỡ được một đao kia.

Tráng hán nổi giận, tựa như phát điên muốn rút Khai Sơn Đao về, khổ nỗi đao kia ở trong tay Hàn Hoán Chi liền giống như bị thiết áp kẹp chặt căn bản là không rút nổi. Hàn Hoán Chi nghiêng đầu nhìn nhìn khuôn mặt dữ tợn của tráng hán kia, mặt không chút biểu cảm, ngay cả khinh bỉ cũng không có.

Sở dĩ y gặp phải nhiều lần ám sát như vậy nhưng đều bình yên vô sự không chỉ là bởi vì ông ta rất mạnh, còn bởi vì ông ta nghiêm túc đối đãi với mỗi một kẻ thù, dù cho trong tình huống biết rõ thực lực của kẻ thù kém xa mình thì ông ta cũng sẽ không có chút xem thường nào.

Danh ngôn của Hàn Hoán Chi là... Phán định đẳng cấp mạnh yếu của một kẻ thù, là việc sau khi giết hắn ta mới làm.

Tráng hán liên tục rút đao ba lần cũng chưa thể rút về được, vì thế vứt bỏ bỏ đao, hai tay buông chuôi đao ra bóp cổ Hàn Hoán Chi. Tay cầm đao của Hàn Hoán Chi vung ra ngoài, thanh đao kia lập tức bay trở về chém vào đầu tráng hán này bịch một tiếng, thân đao rộng đến một xích kẹp trong hộp sọ, tráng hán kia lắc lư một cái rồi ngã sang một bên.

Hàn Hoán Chi từ trên xe ngựa xuống dưới, còn thuận tiện tìm trong khoang xe tàn tạ một cái ô, mở ra.

Ông ta đang đợi, người muốn giết ông ta tuyệt đối sẽ không chỉ phái một tên mãng phu đến. Nếu chỉ cần một tên ngốc to xác dựa vào sức mạnh là có thể giết được Hàn Hoán Chi, vậy thì giai thoại mười sáu người trong bảng xếp hạng nhị thập đại sát thủ bị giết chết chẳng phải là hư danh?

Nhạc Vô Địch một mình chém giết trong đám sát thủ áo đen, từng đao từng đao chặt chém, giống như một con hổ hung mãnh bị một đám ác lang vây công, hung hổ thế mạnh còn ác lang đông đảo. Rõ ràng Nhạc Vô Địch đã rơi vào thế bị động tuyệt đối, nhưng Hàn Hoán Chi lại không hề có dáng vẻ như sẽ qua giúp hắn ta, vẫn cầm ô đứng ở ven đường, mưa từ trên mái hiên sau lưng rơi xuống ô của ông ta kêu lộp bộp lộp bộp.

Phập một tiếng, Nhạc Vô Địch bị một đao chém trúng lưng, máu bắn toé ra, nhìn khung cảnh động tác chậm lại giao thoa với nước mưa thật sự có chút mỹ cảm kinh tâm động phách.

Nhạc Vô Địch hừ một tiếng, phản thủ một đao chém chết người đã chém trúng mình, hắn ta quay đầu lại liếc nhìn Hàn Hoán Chi một cái, đô đình úy đại nhân vẫn đứng thẳng tắp ở đó.

Hắn ta biết đại nhân đang chờ.

Vì thế hắn ta càng thêm điên cuồng tiến lên, một mình thủ giữ một con ngõ nhỏ, mười mấy tên hắc y nhân lại không thể đột phá phòng tuyến của hắn ta.

Trước người hắn ta là hắc y nhân, phía sau hắn ta là Hàn Hoán Chi, một bên khác là mấy người đi đường từ đầu đến cuối vẫn chưa đi nhưng hiển nhiên không muốn tới gần, bị cảnh tượng giết chóc này làm sợ hãi nhưng cũng hấp dẫn, cầm dù đứng đó xem.

Mấy mũi tên nỏ từ trong màn mưa đao quang xuyên qua khe hở bắn vào Nhạc Vô Địch. Trong tình huống như vậy Nhạc Vô Địch còn có thể cưỡng ép xoay người, mấy mũi tên nỏ kia đánh trúng bả vai và lưng hắn ta, đau thì đương nhiên sẽ đau, nhưng cũng tốt hơn là bắn trúng vào tim.

Đúng lúc này chân của Hàn Hoán Chi dường như nhấc lên phía trước, thủ hạ của ông ta đã sắp bị giết chết rồi, cuối cùng ông ta vẫn không nhịn được.

Ngay khoảnh khắc ông ta nhấc chân lên, một bóng đen một thanh trường kiếm từ sau lưng ông ta xuất hiện lao thẳng đến hậu tâm, một kiếm này bất kể là thời cơ hay góc độ xuất kiếm đều rất hoàn mỹ. Người xuất kiếm cũng vẫn luôn chờ đợi, chờ Hàn Hoán Chi phân tâm, khi chân của Hàn Hoán Chi di động chính là đã là phân tâm rồi.

Khổ nỗi, chân của Hàn Hoán Chi lại căn bản không nhúc nhích, ông ta chỉ là nhìn có vẻ như cử động, bất kể thế nào nhìn ông ta đều nên cử động mới đúng.

Kiếm tới hậu tâm của Hàn Hoán Chi, Hàn Hoán Chi bước lên trước một bước, xoay người, rút đao, chém đao, tay phải cầm đao tay trái đè sống dao... Keng một tiếng, thanh kiếm kia đã bị chặt gãy, nhưng người phía sau kiếm lại rụt về giống như rắn độc.

Cùng lúc đó, mấy người đi đường đứng xem ở chỗ xa xa đã ném ô giấy dầu xuống xông đến bên này, lao nhanh về phía trước đồng thời đều rút đao ra.

Một bóng đen áp sát vào tường leo lên giống như thằn lằn rất nhanh đã đến trên nóc nhà, mấy người đi đường đuổi đến chỗ này, hai người quỳ xuống hai tay bắc cầu, hai người khác nhảy lên tay nhún một cái liền lướt lên nóc nhà.

Trên nóc nhà có mấy tên hắc y nhân tập kích, mà người xuất kiếm trước đó thì đã biến mất vô tung.

Hàn Hoán Chi khẽ nhíu mày, vừa rồi một đao kia của mình lại không có làm thương tổn đến người kia. Trong giây phút kiếm sắp đâm trúng ông ta đã thu về chắn trên đỉnh đầu tên sát thủ kia, kiếm gãy, cản trở được một chút ít tốc độ đao hạ xuống, chính là một khắc chậm lại này người kia đã bình yên rút lui.

Người ở trên nóc nhà chém ngã hắc y nhân, nhảy xuống, bốn người đều mang vẻ mặt áy náy.

Hàn Hoán Chi chỉ chỉ sang phía Nhạc Vô Địch, bốn người lập tức lao qua.

Hàn Hoán Chi cúi người nhặt nửa thanh kiếm trên mặt đất lên, để ở trước mũi ngửi ngửi, không hề có mùi lạ nào, trên kiếm không có độc.

Là người tự tin cỡ nào mới cho là mình chắc chắn một kiếm giết Hàn Hoán Chi?

Sau khi bốn thủ hạ nhào qua áp lực của Nhạc Vô Địch lâp tức nhẹ bớt đi, sau nửa nén nhang phần lớn hắc y nhân đều bị giết, có bốn năm người bị bắt sống. Bốn phía vang lên tiếng bước chân chỉnh tề cùng tiếng mưa rơi trên bì giáp, từng đội từng đội chiến binh tinh giáp từ bốn phương tám hướng tràn đến.

Diệp Cảnh Thiên cưỡi ngựa liếc nhìn Hàn Hoán Chi một cái, Hàn Hoán Chi khẽ lắc đầu.

Diêu Đào Chi đã chạy đi xa mấy trăm mét đáp xuống trong viện của một hộ gia đình, rơi xuống đất không tiếng động, y không tự chủ được lại nhớ tới một đao của Hàn Hoán Chi vừa rồi, một đao đó trôi qua đã lâu, mặc dù hiện tại đã trốn ra ngoài nhưng lòng vẫn còn sợ hãi.

Giơ tay lên lau trán, sờ trúng vết thương, ngón tay dính máu.

Bình Luận (0)
Comment