Trường Ninh Đế Quân [Dịch Full]

Chương 161 - Chương 161: Ai Xuống Địa Ngục

Chương 161: Ai xuống địa ngục Chương 161: Ai xuống địa ngục

Trước khi đến Diêu Đào Chi từng nghĩ tới một chuyện rất thú vị, trong tên của y và tên của Hàn Hoán Chi đều có một chữ "chi", nói cách khác chỉ xem ai thô hơn cứng hơn không dễ bị chặt gãy hơn, y cảm thấy cái tên Hàn Hoán Chi không tốt, tên của mình mới tốt, Đào Chi à... vừa đẹp vừa xuân tình.

Nhưng mà sau khi biết đến một đao của Hàn Hoán Chi thì y đột nhiên cảm thấy bản thân mình hơi buồn cười. Năm đó hai mươi người đứng đầu trên bảng xếp hạng sát thủ có mười sáu người chết trong tay Hàn Hoán Chi, bản thân mình cho là tuyệt đối không thất thủ thật ra vẫn là dựa trên cơ sở khinh địch, cho nên căn bản không phải thật sự tuyệt đối không thất thủ, nếu y thật sự để ý thì sẽ nhận thấy được bước chân dường như di động một chút đó của Hàn Hoán Chi chỉ là đang dụ địch.

Y không dám dừng lại lâu trong tiểu viện tử của hộ gia đình bình thường này, thoáng điều chỉnh lại hơi thở liền tức tốc rời đi, vừa chạy còn vừa nghĩ mình quả thật cũng rất lợi hại, nếu không thì làm sao có thể chống đỡ được một đao kia?

Ngẫm lại cũng thoải mái, sợ là mười sáu sát thủ đỉnh phong kia chính là đều chết dưới một đao như thế này.

Một đao kia thế không thể đỡ, trước mặt là một cây cầu chắn ngang, vậy thì phá cầu mà đi, nếu trước mặt là một ngọn núi chặn đường, vậy thì phá núi mở đường.

Diêu Đào Chi tới nơi ẩn náu của mình mới đi chậm lại, đây là một ngôi chùa.

Lâm Việt quốc khác Đại Ninh, hoàng đế Đại Ninh tôn sùng Đạo giáo còn Lâm Việt thờ phụng Thiền tông, gần như trong mỗi một tòa thành cũng không chỉ có một ngôi miếu thờ, người Thiền tông ở Lâm Việt không cần phải nộp thuế má còn có ruộng đất của chùa, sống cuộc sống thoải mái nhàn nhã.

Sau khi Đại Ninh diệt Lâm Việt đã huỷ bỏ những đặc quyền này, cuộc sống của người Thiền tông ở Bình Việt đạo liền kham khổ hơn hẳn, may mà dân chúng địa phương vẫn thờ phụng, cho nên dựa vào hương khói miễn cưỡng có thể duy trì được, chỉ là địa vị không lớn bằng lúc trước.

Sau khi vào chùa Diêu Đào Chi gật đầu ra hiệu với mấy tăng nhân quét rác, sau đó trực tiếp vào đại điện, lấy từ trong ngực ra một tờ ngân phiếu quăng vào trong hòm công đức, người tiếp khách tăng trông coi hòm công đức chỉ thoáng nhìn qua đã thấy rõ con số trên tờ ngân phiếu kia lập tức mắt sáng rực lên. Vị khách kỳ lạ này đã ở đây bốn ngày, mỗi ngày đều dâng hương cúng bái, lúc quỳ lạy cầu nguyện cũng vô cùng thành kính, đã mấy năm rồi chưa từng thấy tín đồ như vậy.

Không bao lâu Diêu Đào Chi đã đến phòng của trụ trì chùa, trụ trì lấy thuốc trị thương nhìn nhìn vết máu trên đầu y.

"Tuy rằng không biết ngươi là từ đâu đến, muốn đi đâu, làm chuyện gì, nhưng ta vẫn muốn khuyên ngươi một câu."

Trụ trì liếc nhìn Diêu Đào Chi một cái: "Chớ chấp mê."

Diêu Đào Chi cười, tự soi gương đồng cạo tóc đi, chạm đến vết thương thì hơi mín môi vì đau, nhưng nếu không cạo tóc thì không có cách nào bôi thuốc cẩn thận, y cũng không muốn để cho tên hòa thượng này động thủ.

"Tại sao ngươi nhất quyết phải tự làm?" Trụ trì khó hiểu.

"Giết người là một việc vui, ta rất thích, nếu ngươi cầm dao cạo tóc của ta thì đó chính là quy y, nghĩ thôi cũng rất đáng sợ sau này còn làm sao giết người, không cát lợi, quá không cát lợi."

Diêu Đào Chi cạo nửa phần tóc phía trước, vết thương cũng liền lộ ra toàn bộ. Trước tiên trụ trì rửa sạch vết thương sau đó bắt đầu khâu lại, ông ta không thường làm chuyện như vậy, cũng không phải lang trung, nhìn bàn tay dính máu cũng hơi run, cho nên lúc khâu lại cũng đau hơn tình huống bình thường nhiều, nhưng Diêu Đào Chi chỉ yên tĩnh chờ chứ không thúc giục cũng không gấp gáp.

Khó khăn lắm mới khâu xong vết thương, trụ trì cũng không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.

"Ngươi khuyên ta đừng có chấp mê." Diêu Đào Chi không nhịn được cười: "Hòa thượng thật thú vị, nếu không phải ta ngày ngày dâng hương khói thì sợ cũng không được gặp trụ trì, sẽ càng không được trụ trì trị thương cho ta, thiền pháp cũng đã lây dính hơi tiền rồi thì đừng hòng độ hóa ta. Lúc nãy ngươi đã nghe ta nói giết người là việc vui mà vẫn khâu lại cho ta, chẳng lẽ không phải là nên đích thân ra tay diệt yêu ma ta đây? Ồ... Hòa thượng chưa chắc biết đánh nhau, huống chi là giết người."

Trụ trì trầm mặc một lát rồi nói: "Sói bị thương vào chùa chúng ta cũng phải cứu chữa , không có tiền nhang đèn của ngươi, thuốc của ta vẫn sẽ đưa cho ngươi."

Diêu Đào Chi cười càng khoái trá hơn: "Thú vị, hòa thượng quả nhiên thú vị."

Y đi đến trước gương đồng nhìn nhìn nửa phần đầu phía trước trọc lóc của mình, phía sau tóc vẫn dài như vậy, cảm thấy bộ dạng thế này thật sự xấu đến mức không lời nào có thể diễn tả được, xấu không gì sánh kịp, cho dù là vết thương được khâu lại cong cong vẹo vẹo kia cũng đẹp hơn nửa cái đầu trọc lóc này.

Y không phải một người quá chú trọng bề ngoài, nhưng lúc này lại không nhịn được nghĩ đến nếu sau này mà cũng như thế này thì còn không bằng chết đi cho xong.

Y quyết định cạo nốt nửa mái tóc còn lại, như vậy nhìn có vẻ thuận mắt hơn nhiều.

"Nếu không có gì bất ngờ thì người tìm ta sẽ đến rất nhanh, ngươi nên nói như thế nào thì nói như thế nấy, không cần che giấu cho ta."

Diêu Đào Chi xoay người đi ra ngoài: "Ta có thể đi được, ngươi không đi được."

"Chùa miếu đã ở chỗ này, hòa thượng chẳng đi chỗ nào được."

Trụ trì lắc đầu: "Ngươi vẫn đừng nên tạo sát nghiệt nữa, quay đầu lại là bờ."

Diêu Đào Chi quay đầu lại nghiêm túc hỏi: "Nếu ta bỏ đồ đao xuống, là có thể được viên mãn?"

Trụ trì nghiêm túc trả lời: "Có thể."

Diêu Đào Chi ồ một tiếng: "Vậy Thiền tông các ngươi không tin cũng thế thôi, người như ta đây buông đao xuống là có thể viên mãn, đây là cái nơi rách nát gì, ngẫm thôi đã không công bằng rồi... Hòa thượng, chi bằng ngươi theo ta đi giết người?"

Trụ trì biến sắc: "Ngươi đi đi."

Diêu Đào Chi đi ra ngoài: "Đương nhiên phải đi, chỗ này của ngươi cái gì cũng tốt chỉ là không có thịt ăn, chỉ một điểm này cũng không giữ ở lại được... Không phải hòa thượng các ngươi thích giải trừ mê hoặc cho người khác sao? Giống như các ngươi trời sinh không gì không biết vậy, vậy ta hỏi ngươi, tại sao ta lại tìm tới nơi này, tại sao lại tìm ngươi?"

Trụ trì im lặng không nói, câu hỏi thế này ông ta nào có thể hiểu được.

Diêu Đào Chi thoáng dừng bước chân quay đầu lại nhìn trụ trì cười nói: "Làm hòa thượng của ngươi cho tốt, sống lâu trăm tuổi. Thời Sở có một thích khách nổi danh tên là Diêu Vô Ngấn, đã giết ba vị hoàng tử, một vị quý phi, cuối cùng ông ta bị xe kéo chết, nghĩ thôi đã thấy thật thê thảm. Nếu ngươi có thời gian rảnh rỗi thì đọc vài câu kinh văn loại bỏ chút tội nghiệp cho ông ta, dù sao... ngươi cũng là hậu đại của Diêu Vô Ngấn, làm hòa thượng cứu người tốt hơn giết người một chút, ít nhất cũng không lo lắng sau khi mình chết sẽ xuống địa ngục."

Sắc mặt hòa thượng có chút khó coi, đương nhiên ông ta đã nghe qua cái tên đệ nhất thích khách khách Diêu Vô Ngấn của tiền triều Sở quốc này, cho dù Sở đã diệt mấy trăm năm, rất nhiều tên tuổi vẫn chưa bị hủy diệt.

"Chúng ta..." Trụ trì ánh mắt ngỡ ngàng, biểu hiện trên mặt vô cùng phức tạp.

"Chúng ta không có quan hệ gì, tuy rằng ta tra đi tra lại xác định ngươi chính là hậu đại của Diêu Vô Ngấn, nhưng mấy trăm năm rồi máu trong xương tủy của ta và ngươi sợ cũng không còn giống mấy phần, ngươi chuyên tâm làm hòa thượng của ngươi phổ độ chúng sinh, ta chuyên tâm làm thích khách của ta... Xem như kế thừa tổ nghiệp, hình như nhà chúng ta đời đời đều không có một ai chết già, ngươi đừng có chết không tử tế."

Trụ trì nói: "Ngươi vẫn nên đừng làm những việc đó nữa..."

Ông ta còn chưa nói xong đã bị Diêu Đào Chi xua tay ngăn cản: "Ta khuyên ngươi không làm hòa thượng thì ngươi sẽ nghe? Như vậy thì ngươi hà tất phải khuyên ta đừng đi giết người... Tập trung niệm kinh, siêu độ Diêu Vô Ngấn một chút, tuy rằng chết đã lâu như vậy nhưng sợ là cũng chưa từng có người nào siêu độ cho ông ta."

Sau khi nói xong Diêu Đào Chi liền đi ra ngoài cửa, nhưng trụ trì lại đứng không vững ngồi bệt trên mặt đất, trong lòng chỉ nghĩ chẳng lẽ tổ tiên ta thật sự là Diêu Vô Ngấn?

Mười hai tuổi ông ta mới vào chùa này, nhớ rất rõ ràng, khi chưa xuất gia quả thật mang họ Diêu.

Diêu Đào Chi đi không bao lâu, một đội kỵ binh thuần một màu đen hộ tống một chiếc xe ngựa thuần một màu đen dừng lại ở cổng chùa, hắc kỵ tản ra bốn phía rất nhanh chóng đã bao vây chùa, chùa quy mô không nhỏ, nhưng phàm là chỗ dễ dàng tẩu thoát đều có hắc kỵ đứng chặn.

Hàn Hoán Chi còn chưa kịp tắm rửa thay y phục cảm thấy rất không thoải mái, y là một người đặc biệt ưa sạch sẽ, tuy rằng năm đó ra ngoài làm chuyện đầu tiên cho bệ hạ y đã không thể không ẩn thân mười hai canh giờ ở một nơi cực dơ bẩn mới phục kích giết người thành công, cho nên nghĩ người như y ẩn nấp ở môi trường như vậy sẽ phải bỏ ra sức nhẫn nại và nghị lực lớn hơn người bình thường.

Vào chùa, Hàn Hoán Chi bước đi cũng không nhanh, bởi vì ông ta biết tên thích khách mà mình muốn đuổi bắt đó hẳn là đã đi rồi, nhưng ông ta đến không chỉ là vì tên thích khách kia.

Trong đại điện, tất cả khách hành hương đều đã sợ hãi bỏ đi, đình úy trông coi cửa, Hàn Hoán Chi đứng trước tượng vàng trầm mặc một lúc, chắp hai tay trước ngực cầu khấn rất thành kính: "Hi vọng ngài phù hộ ta giết người vĩnh viễn đều nhanh hơn người ta muốn giết."

Lời này hơi không thuận miệng, cũng không biết thiền tổ có thể nghe hiểu hay không, sau nghe hiểu liệu có một tia sét đánh chết ông ta hay không.

Sau khi cầu khấn xong Hàn Hoán Chi phát hiện trong đại điện này ngay cả một cái ghế cũng không có, cả đêm không ngủ cảm thấy ngồi xuống vẫn thoải mái hơn, thế là tự động thủ nhặt đệm cói dưới đất xếp chồng lên nhau, ngồi lung la lung lay, nhưng cũng tốt hơn là đứng.

Trụ trì cùng với mấy tăng nhân cùng bước nhanh tới, nhìn thấy Hàn Hoán Chi thì hơi cúi người thi lễ: "Bái kiến đại nhân."

Hàn Hoán Chi cảm thấy lung la lung lay thế này chơi rất vui, vì thế cố ý lắc lư lắc lư, trụ trì liền có chút không mừng, trong đại điện, đây là bất kính.

Nhưng trên thân người tới mang theo một luồng sát khí, giống như ông ta nhìn thấy ảo ảnh của một ác ma ở sau lưng Hàn Hoán Chi, chỉ ngẩn người một chút, nghĩ hẳn là những lời kỳ lạ mà kẻ kỳ quái kia nói không lâu trước đó quả thật đã dọa mình sợ, cho nên tinh thần cũng hoảng loạn.

Nhưng mà trên một ý nghĩa nào đó, đối với bọn họ mà nói quan viên của Đại Ninh quả thật là càng giống ác ma hơn.

Hàn Hoán Chi phát hiện trên mặt đất có một giọt máu, vì thế lấy một cái đệm cói đặt xuống vị trí vết máu, suy tư một lát rồi lại quỳ xuống trước tượng vàng, điều này làm cho tất cả mọi người đều giật mình. Hàn Hoán Chi chắp tay trước ngực mặt hướng tới tượng vàng hơi cúi đầu, vị trí của giọt máu kia liền trùng khớp.

Ông ta ngồi thẳng lên nhìn về phía trụ trì: "Hắn đã cầu khấn gì?"

Trụ trì sợ tới mức lui về phía sau vài bước, nếu người lúc trước chỉ là kỳ lạ, thì người trước mặt này chính là đáng sợ, từ trong xương cốt ông ta đều dâng lên một luồng khí lạnh

"Cái gì..."

Trụ trì hoảng loạn nói hai từ, nhưng ngược lại còn cảm thấy để lộ sự chột dạ của mình.

"Đã đi bao lâu rồi?"

Hàn Hoán Chi đứng lên nhìn nhìn ra phía sau đại điện, chú ý tới trên mặt đất ở chỗ cửa nhỏ lờ mờ còn có một giọt máu.

"Đã đi... nửa canh giờ."

"Ta tưởng ngươi sẽ kiên trì một chút." Hàn Hoán Chi có chút mất hứng, lại lấy đệm cói xếp chồng lên nhau mà ngồi, phủi phủi bụi đất trên y phục: "Người kia cũng không quan trọng, hắn đã đi nửa canh giờ cũng không sao, dù là đã đi vài ngày thì cũng có thể tìm được, lần này ta tới là muốn hỏi trụ trì một chút, nếu có những thứ mấy năm cũng không tìm được, có dễ tìm không?"

Trụ trì sắc mặt lập tức trắng bệch: "Không... Không rõ ý của đại nhân."

Hàn Hoán Chi thản nhiên nói: "Lúc diệt Lâm Việt Đại Ninh vây khốn thành Thi Ân, khi đó còn gọi là thành Tử Ngự đúng không... Tuy rằng người Lâm Việt đầu hàng rất nhanh, nhưng ở ngoài thành Thi Ân vẫn có một số người chống cự, đã chết không ít người, cũng bị thương không ít người. Ta nghe nói rất nhiều những người bị thương này đều được đưa vào trong chùa này cứu chữa, hòa thượng thật là thiện tâm phổ độ... Nhưng sau này lại tới nữa một số người đến mang hết binh lính Lâm Việt bị thương đi đúng không, chuyện ta muốn hỏi trụ trì là.. mang thương binh đi, chắc có từng để lại những thứ gì đó chứ?"

Trụ trì lại lui về sau mấy bước, được tăng nhân ở phía sau đỡ mới đứng vững được.

"Dẫn ta đi xem một chút." Hàn Hoán Chi đứng lên: "Cứu người sẽ có hảo báo, đừng tự lãng phí, ngươi không nói thì tự ta cũng có thể tìm được, chùa cũng không mọc chân mà bỏ chạy, nhưng phúc duyên thiện báo mà ngươi đã tu luyện được cũng sẽ hết, ngươi không xuống địa ngục... Ai xuống địa ngục?

Bình Luận (0)
Comment